Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 279




Chương 279: Không, anh ta ghét bỏ đấy!

Lâm Xuân Mạn nghe Tần Thiên khen ngợi Tô Noãn Tâm thì híp mắt cười nhìn cô rồi nói: “Tôi cũng cảm thấy Noãn Tâm nấu ăn rất ngon… Noãn Tâm à, sau này có thời gian cậu dạy mình nhé, mình cực kỳ có hứng thú với chuyện bếp núc đó.

Tô Noãn Tâm và Dương Diễm nhìn nhau cười, trong lòng đã rõ nhưng không nói ra ngoài.

Chút tâm tư đó của cậu ai nhìn cũng biết cả rồi!

Cậu có hứng thú với chuyện bếp núc sao? Có mà cậu có hứng thú với Tần Thiên ấy. Tần Thiên cũng hiểu được ý của Lâm Xuân Mạn là gì nhưng vẫn im lặng không nói một câu nào… Anh ta chỉ ngồi đó im lặng uống canh trong bát của mình, uống thêm mấy ngụm nữa là bớt giận rồi.

Cơm no rượu say xong, tâm trạng của Tần Thiên cũng tốt lên không ít, thế là anh ta liền chạy ra vườn thả Bạch Tuyết trong lồng ra, chuẩn bị dắt nó đi dạo.

Ở nhà Lâm Xuân Mạn cũng nuôi thú cưng cho nên cô ấy không sợ chó.

Tung ta tung tăng chạy ra đòi dắt chó đi dạo cùng Tần Thiên… vừa đi vừa tìm chú đề để nói chuyện.

Nói mãi nói mãi đột nhiên biến thành: “Cậu Tân, anh có để ý đến chuyện con gái đi phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Tần Thiên lạnh nhạt nói: “Ý nguyện của mỗi người, chẳng có gì là để ý hay không để ý cả.

“Thế anh có cảm thấy những người phẫu thuật thẩm mỹ mặt nhìn trông rất xấu không?”

“Hình như xung quanh tôi chưa có người nào đi phẫu thuật thẩm mỹ”

“Vậy tôi thì sao? Tôi đã từng làm phẫu thuật thẩm mỹ, nhìn rõ lắm… anh cứ nhìn kỹ một chút thử xem, dễ nhận ra lắm đó.”

Đối với Tần Thiên mà nói thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người tự nhận mình phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa còn bảo người ta nhìn kỹ một chút sẽ thấy

Phần lớn con gái sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong đều rất kiêng kị việc người khác nói mình từng làm phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ mong sao người ta không nhận ra.

Thế mà cô nhóc này lại nói toạc ra như thế.

Anh ta lạnh nhạt nói: “Không sao cả, cũng đâu có gặp thường xuyên.”

“Thế sau này nếu như có cơ hội gặp nhau thường xuyên thì sao?”

Cơ hội ở đâu ra?

Anh ta tuyệt đối sẽ không để loại cơ hội này xảy ra!

Cũng không phải là anh ta để ý chuyện cô ấy đã từng phẫu thuật thẩm mỹ mà là anh ta căn bản không có suy nghĩ muốn gặp cô ấy.

Yêu đương vào rất dễ biến con người ta trở thành kẻ ngốc.

Tần Viên chính là kẻ ngốc mà anh ta đã từng chứng kiến suốt mười mấy năm nay.

Gần đây cũng nhìn thấy Tần Nghĩa ngu ngốc vì tình yêu vài lần.

Ngay cả Lệ Minh Viễn cũng bắt đầu ngu ngốc đến không thể chịu được.

Còn có Lục Viễn Phương vì tình yêu mà ôm nỗi đau đớn tột cùng đó đến mấy năm liền… Những điều này, anh ta đều được tận mắt chứng kiến.

Anh ta tuyệt đối không thể biến thành kẻ ngốc giống như bọn họ được!

Tóm lại, phụ nữ là sinh vật có độc.

Không được phép chạm vào.

Thấy Tần Thiên không trả lời câu hỏi của mình, Lâm

Xuân Mạn khó tránh khỏi có chút thất vọng nói tiếp: “Quả nhiên là anh ghét bỏ những người từng phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên mới không chịu để mắt đến tôi.”

Tần Thiên hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cô Lâm nghĩ nhiều rồi… chỉ là tôi chưa có ý định tìm bạn gái thôi, chứ không hề có ý ghét bỏ ai.”

“Thế có nghĩa là anh không ghét bỏ tôi, đúng không?” Lâm Xuân Mạn liền cảm thấy vô cùng hưng phần nói.

Tần Thiền: “…” Tự nhiên muốn rút lại câu nói vừa rồi

Không, anh ta ghét bỏ đấy!

Xin hỏi có thể cho anh ta trả lời lại được không? “Tôi biết ngay là cậu Tần không giống đám người nông cạn kia mà, vẻ đẹp linh hồn mới là vẻ đẹp thực sự, cũng giống như Noãn Tâm đó tôi làm bạn với cậu ấy là bởi vì ngưỡng mộ cậu ấy hết lòng bảo vệ Dương Diễm, tôi cũng quá. muốn có một người bạn có thể bảo vệ tôi như vậy… Tất nhiên, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu ấy! Cho nên quan hệ của chúng tôi bây giờ mới tốt như vậy “Ừ, tình bạn khá đẹp đó.

“Đúng vậy, Nhưng bây giờ tôi cũng rất ngưỡng mộ Noãn Tâm, cậu ấy không chỉ có những người bạn tốt mà còn có cả tình yêu đẹp nữa!”

Tần Thiên nghe thấy vậy thì lại tiếp tục giảng giải cho Lâm Xuân Mạn nghe mấy câu đạo lý thấm thía: “Cô vẫn còn nhỏ, nên đặt tâm tư của mình vào sự nghiệp thì hơn “Nhưng nhà tôi có đủ tiền rồi mà, tôi hoàn toàn không cần liều…”

“Tiền trong nhà là tiền của bố mẹ kiếm được, không phải là tiền của mình… phải bỏ mồ hội công sức vào đó, phải tự mình làm ra thì chúng mới có ý nghĩa.

“Hóa ra là như vậy… nhưng bố tôi nói, ông ấy sẽ tranh thủ lúc sinh thời kiếm đủ tiền cho tôi tiêu cả đời này…

Tần Thiên nghe vậy thì trào phúng nói: “Lúc sinh thời? Làm gì có ai quyết định được được sống chết của con người chứ! Dựa dẫm vào người khác chi bằng tự dựa vào bản thân mình… kể cả có là bố ruột thì cũng không thể dựa dẫm cả đời được.