Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 265




Chương 265: Người nắm quyền nhà họ Lục, Lục Viễn Phương

Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm miệng há hốc nói: “Vậy chuyện này… Chuyện bọn mình có cơ hội mặc được bộ trang phục cổ trang đẹp hơn trang phục biểu diễn của lần trước đều là nhờ công của cậu ư?”

“Chứ còn gì nữa… Có điều mình chỉ là người gợi chuyện thôi, dù sao mọi người cũng cần quảng bá trang phục cổ trang mà, đoàn phim cũng cần trang phục cổ trang để biểu diễn nữa… Mình đã nhờ chị Ngô đi nói chuyện với bọn họ rồi.”

“Chú của cậu đúng là đối tốt với cậu mà. Ngay cả trang phục biểu diễn cũng đều lo liệu hết, đúng là… Trời ơi… Tại sao mình không có cái phúc đó chứ, gặp được một người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có, còn đối xử tốt với bạn gái nữa!” Lâm Xuân Mạn vừa ghen tị vừa lăn qua lăn lại trên giường nói.

“Ha ha ha… Chuyện cũng không có gì, ban đầu là mời người đến thiết kế quần áo hằng ngày cho mình thôi. Người đó bàn bạc với mình rồi hai bên ngồi lại nói chuyện. Mình cũng tiện nhắc đến vấn đề này, không ngờ là bên kia thật lòng muốn hợp tác… Trùng hợp như vậy đó, chứ cũng đâu phải chú có ý định bảo người thiết kế trang phục biểu diễn cho mình đâu.

“Đúng là vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị, vừa tức giận mà…”

Dương Diễm vội hỏi: “Noãn Tâm à, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa… Nếu muốn đến bữa tiệc thì bây giờ cậu đi chuẩn bị đi “Chuẩn bị gì chứ, cứ mặc như vầy rồi đi thôi… Mình lười sửa soạn lắm, một lát xe tới thì đi luôn. Hai người ngoan ngoãn ở nhà đợi mình quay lại nhé!”

“Biết rồi! Có chuyện gì nhớ gọi cho bọn mình đó! Không biết tối nay ba mình có đi không… Bộ phim này dù sao cũng là do công ty ông ấy lên kế hoạch, ông ấy cũng được xem như một trong những nhà đầu tư.

“Nếu gặp được ba cậu thì tớ sẽ gửi lời hỏi thăm cho “Ha ha, nếu có ba mình ở đó, Noãn Tâm nhất định sẽ không sao đâu… Mình có thể tưởng tượng ra cảnh ba mình ôm chân cậu nữa kìa. Lúc nào gọi điện cũng đều dặn dò mình sau này phải ngoan ngoãn đi theo cậu đó.… “Phì, ba cậu có nói quá không đó. Mình so với cô Lâm đây còn kém xa “Chứ còn gì nữa! Hừ hừ, mình có thể nuôi hai cậu cả đời…

“Ha ha ha, vậy là về sau chúng ta sẽ xông pha cùng cậu chú Lâm!”

Trong bữa tiệc, quả thực ba của Lâm Xuân Mạn có đến.

Lúc Tô Noãn Tâm nhìn thấy thì ông đang đi sau một người đàn ông độ ba mươi mấy tuổi, ánh mắt đào hoa, cả người toát ra khí thế của bậc bề trên.

Thoạt nhìn qua là một người rất quy củ.

Xung quanh còn có những người khác, nam nữ đều đủ. Nhìn ai ai trong buổi tiệc cũng rất thoải mái, họ giống như là đến đây để vui chơi.

Mọi người trong đoàn phim đến sớm, bọn họ đang ngồi chờ với đạo diễn và nhà sản xuất.

Một vài nữ diễn viên phụ ăn mặc khá cầu kì chải chuốt, quần áo trên người cũng là kiểu hở hang.

Bọn họ đều biết rõ hôm nay có sự xuất hiện của một nhân vật lớn, nếu nắm được cơ hội thì chẳng khác nào một bước lên mây. Hứa Bảo Châu trông thật hoàn hảo, lúc nào cũng bày ra bộ dạng đơn thuần.

Nhưng lại khiến người khác trong chớp mắt có khả năng nhìn thấu con người cô ta.

Lục Viễn Phương sau khi được mọi người chào đón, vừa bước vào thì ngay lập tức đã chú ý đến Hứa Bảo Châu. Anh ta theo phản xạ nhướng mày… Lê Minh Viễn cũng giỏi thật.

Người phụ nữ này nhìn qua cũng chẳng có gì tốt… So với người trong lòng anh ta năm xưa, ngay cả cái ngón chân cô ta cũng không bằng.

Tổng giám đốc Lục, ngài tới rồi… mời ngài ngồi ở hàng ghế đầu ạ.” Đạo diễn Vương vừa thấy người tới thì liền hào hứng chạy tới tiếp đón.

Lục Viễn Phương nhìn ông ấy gật đầu rồi ngồi xuống.

Người của Lâm Đức Trung vẫn theo sát anh ta. Hai người nữa cũng đồng thời ngồi hai bên trái phải Lục Viễn Phương.

Sau khi đã yên vị, Lâm Đức Trung mới tìm kiếm bóng dáng con gái mình trong đoàn làm phim.

Không thấy con gái đầu nhưng lại thấy một khuôn mặt quen thuộc. Ông nhìn cô mỉm cười,

Tô Noãn Tâm chỉ gặp ba của Lâm Xuân Mạn một lần ở cục cảnh sát nhưng lại rất nhớ rõ vóc dáng của ông ấy. Ngoại hình của ông tròn trịa, đúng kiểu mập mạp của người tuổi trung niên.

Cô là người biết đối nhân xử thế, tính tình khéo léo, nên nhìn thấy vậy đã nhanh chóng chào hỏi.

“Chú Lâm…Đã lâu không gặp.”