Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 208




Chương 208: Chú, chú mau đến cứu mẹ tôi đi.

Tô Noãn Tâm cười khẩy nói: “Đó là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến hai người. Hôm nay tôi đã nói rõ ràng với mẹ con bà rồi, cả đời này tôi cũng sẽ không bước chân vào nhà họ Cổ, cũng phiền nhà họ Cổ các người đừng năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt hai mẹ con tôi tìm chút cảm giác tồn tại nữa. Xin lỗi, Tô Noãn Tâm tôi thực sự không thèm để mắt đến loại người như hai mẹ con bà, càng không muốn đồng lõa với mấy người.”

Cổ Thiên Linh vừa nghe thấy thế thì sắc mặt liền tối sầm lại: “Chúng tôi là loại người gì? Tô Noãn Tâm, cô đừng nghĩ rằng có người chống lưng cho thì ghê gớm. Tốt xấu gì thì nhà họ Cố chúng tôi cũng là nhà quyền quý. Tôi là cô chú, còn mẹ tôi là bà chú của nhà họ Cổ đó! Mà mẹ con hai người cũng chỉ là người thứ ba, nghiệt chúng do người thứ ba sinh ra thôi.”

Lúc này Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy mấy người nhà họ Cố này phát điên rồi!

Cô đã nói là cô chẳng thèm bước chân vào cửa nhà họ Cố rồi mà hai mẹ con bà ta vẫn cuống quýt chạy theo tìm chút cảm giác tồn tại là sao?

Nhất định phải ép người ta cướp lấy cái danh bà Cố của bà ta mới vui vẻ được sao?

Nhưng, mặc dù cô chưa từng gặp Cố Minh Đức – người được gọi là bố ruột của cô một lần nào, cũng không hề có một chút thiện cảm gì với ông ta, càng không có ý muốn mẹ cô trở thành bà chú nhà họ Cổ.

Cô chỉ muốn tránh xa đám người này càng xa càng tốt.

Trong phòng bệnh, Tô Ngọc Mỹ bị hai mẹ con nhà họ Cổ chọc giận uất đến mức sắc mặt tái mét đi.

Mắng bà thế nào cũng được… nhưng không được phép động đến con gái bà.

Bà chỉ cảm thấy máu trong người sôi lên, đột nhiên trước mặt tối sầm lại, cả người Tô Ngọc Mỹ nghiêng ngả rồi ngã xuống nền đất ngay lập tức. Tô Noãn Tâm vừa nghe thấy tiếng có người ngã xuống đất liền hoảng sợ, cô vội vàng chạy qua đó đỡ mẹ dậy rồi lớn tiếng gọi: “Mẹ! Mẹ không sao chứ? Bác sĩ, bảo vệ, mau gọi bác sĩ giúp tôi.

Bà Cổ ở ngoài cửa vẫn cười khẩy nói: “Tô Ngọc Mỹ mày tưởng rằng mày giả chết thì có thể trốn được sao? Ngăn bọn họ lại, không ai được phép gọi bác sĩ hết, tạo xem bà ta có thể giả chết được đến bao giờ?”

Tô Noãn Tâm giận đến mức hét ầm lên: “Bà dám!

Bà Cổ cười lạnh nói: “Mày xem xem tạo có dám không? Một người vợ chính thức như tao chẳng lẽ không làm gì được người thứ ba sao?”

“Đúng đó! Tô Noãn Tâm, cô nghĩ rằng mẹ con tôi sợ cô thật sao?”

Tô Noãn Tâm nhìn mẹ cô yếu ớt nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt không còn chút sức sống.

Bà Cối

Cổ Thiên Linh

Tôi nguyền rủa các người không được chết tử tết

Hai người bảo vệ ngoài cửa bị hai người mặc áo đen bà Cổ vừa đưa đến chặn lại.

Tô Noãn Tâm sốt sắng ấn chuông cảnh báo trong phòng bệnh lập tức có bác sĩ và y tá chạy đến, nhưng cũng bị người của bà Cổ chặn ngoài cửa, không cho vào.

Bọn họ làm vậy là muốn ép mẹ cô phải chết sao?

Quả thực Tô Noãn Tâm còn có cả ý định giết người rồi. Nhưng bây giờ cô không thể rời khỏi mẹ mình nửa bước, cô thực sự rất sợ mẹ cô sẽ đột nhiên ngừng thở.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Doanh.

Lệ Minh Viễn đang đọc một tập tài liệu thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh cúi đầu liếc nhìn một cái, thấy là số điện thoại của cô nhóc kia gọi tới thì khóe miệng bất giác cong lên.

Cô nhóc này muốn cảm ơn anh vì chuyện của Ngô Thu sao?

Ha, anh phải nghe xem cô có thể nói được lời cảm ơn dễ nghe như thế nào nào.

Anh bắt máy, vừa đưa đến bên tai liền nghe thấy tiếng khóc nức nở tuyệt vọng từ đầu dây bên kia truyền tới: “Chú, chú mau đến cứu mẹ tôi đi… huhu… Chú à, tôi cầu xin chú mau đến cứu mẹ tôi đi!”

Lệ Minh Viễn vừa nghe thấy tiếng khóc của cô thì không khỏi sững người, anh nhíu mày nói: “Tô Noãn Tâm, em đừng khóc, nói rõ ràng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Noãn Tâm khịt mũi nói: “Bà Cổ đưa người đến bệnh viện làm loạn, mẹ tôi bị bọn họ chọc tức ngất đi rồi… nguy cơ mất mạng chỉ trong một sớm một chiều, nhưng bà Cố lại không cho bác sĩ vào khám bệnh cho mẹ tôi. Chú à, tôi sợ lắm… có khi nào mẹ tôi sẽ đột nhiên chết đi không? Bây giờ nhìn bà u ám, không còn một chút sức sống nào hết… hic… tôi sợ…

Lần trước, lúc cô nhóc này khóc đến mức tuyệt vọng như vậy là ở nhà họ Lê.

Lệ Minh Viễn nhíu mày, đứng bật dậy nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho Lý Mạnh bảo Phó viện trưởng Dương đến xử lý việc này ngay lập tức, em đừng khóc chăm sóc mẹ cẩn thận. Yên tâm, dì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu “Huhu… chú, cầu xin chú nhanh lên… tôi sợ lắm.