Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 162




“Cô giáo là người rất dễ nói chuyện, ngày mai bọn mình có thể đến đó xin cô ấy… nhưng quan trọng là ở chỗ của bố cậu.”

Lâm Xuân Mạn vừa nghe đến đây thì mặt mày ủ rũ nói: “Đúng đó bố mình phiền thật ấy, mình chẳng qua chỉ phẫu thuật thẩm mỹ một chút thôi sao, thế mà lại không cho mình đóng phim nữa luôn. Thôi được rồi, các cậu không cần vì chú ý đến cảm nhận của mình mà phải đi xin xỏ người ta đâu, tránh việc gây phiền phức cho người ta..Mình biết các cậu để ý đến mình,mình cũng rất quan tâm đến các cậu, vì thế nên không cần cự nự gì nữa. Minh chỉ mong sao các cậu có thể học được thật nhiều điều để sau này có thể thoải mái lặn lộn trong giới thôi.”

“Biết ngay Xuân Mạn của bọn mình là tốt nhất mà!”

“Được rồi, đừng có nịnh nọt mình Ngày mai các cậu đã chuyển đồ qua đó ở rồi, sau này cũng phải đi theo đoàn để quay phim, thỉnh thoảng mình sẽ đến đoàn thăm các cậu.”

“Xuân Mạn, cậu đúng là một thiên sử.”

Quả thực là Bạch Kỳ Sương không muốn quá nhiều người biết đến sự tồn tại của Minh Dao.

Hôm nay vô tình bị các cô nhìn thấy đã đủ để cô ấy nâng cao cảnh giác rồi.

Vì thế nên Tô Noãn Tâm và Dương Diễm đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện của Minh Dao.

Ngày hôm sau.

Tô Noãn Tâm và Dương Diễm cùng nhau đến tìm Vương Khả Di để nói về chuyện này.

Vương Khả Di ngoại trừ cảm thấy có chút kinh ngạc ra thì cũng không hỏi gì nhiều.

Cô ấy chỉ nói: “Có thể được cô ấy đồng ý giữ các em ở lại nhà để dạy bảo là phúc phần của các em, cũng là may mắn của các em! Các em không được làm cho cô mất mặt đầu đó, nhất định phải chăm chỉ học hỏi, biết chưa? Đây là chuyện có lời nhiều hại ít nhất trên đời, tuyệt đối không được coi đây là trò chơi

“Cô à, chúng em nhất định sẽ không để phụ sự kỳ vọng của cô đâu! Nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ học hỏi

“Được, vậy các em mau chóng trắng VỆ thu dọn đồ đạc rồi qua đó đi, có phê chuẩn đơn xin nghỉ phép cho các em!”

“Cảm ơn thấy.”

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Dương Diễm và Tô Noãn Tâm sẽ không đến lớp nghe giảng nữa.

Cô Vương đã nói với bạn học trong lớp rằng các cô sắp phải đi quay phim rồi nên tạm thời sẽ học bù bên ngoài trường học, mặc dù bạn học trong lớp rất hâm mộ nhưng cũng không có ai hỏi gì nhiều,

Đây là vấn đề vận may của mỗi người đó, được không hả?

Trên thế giới này, số phận của mỗi người đều không giống nhau.

Lúc Tô Noãn Tâm và Dương Diêm mang theo một ít hành lý đi đến nhà Bạch Kỳ Sương thì thấy cô ấy đang chuẩn bị bữa sáng cho Minh Dao.

Sau khi Tô Noãn Tâm mang hành lý cất trong phòng xong liền không nói hai lời, đi thẳng vào phòng bếp để giúp đỡ.

Bạch Kỳ Sương từ chối mãi mà không được nên chỉ đành mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Dương Diễm cũng đi ra ngoài dọn dẹp nhà cửa.

Bạch Kỳ Sương thấy hai người các cô vừa đến đã giành việc để làm thì không khỏi dở khóc dở cười nói: “Thực ra các em không cần phải như vậy đâu… những thứ cô phải dạy các em thì nhất định sẽ dạy cho em thật tận tình.”

“Cô à… cô đừng nghĩ nhiều quá! Chúng em chỉ thấy rảnh quá không chịu được nên muốn tìm việc để làm thôi, không phải chúng em có ý muốn lấy lòng, nịnh nọt cô đâu.”

Bạch Kỳ Sương thấy mình không thể khuyên được các cô thì trực tiếp trợn trừng mắt nói: “Được… Đây là tự các em muốn làm đấy nhé! Sau này Vương Khả Di có nói cô bắt học trò của ông ấy làm việc nhà thì cô sẽ không thừa nhận đầu đó.”

“Haha, cô cứ yên tâm đi, chúng em sẽ không nói với cô Vương đâu! Cô ấy không thích nhất là chúng ta cứ chỉnh này chỉnh no.”

“Ừ, tính cách của Vương Khả Di khả nghiêm túc, được rồi, các em cứ làm tiếp đi, cô đi xem Minh Dao thế nào, con bé đã dậy rồi nhưng chưa đánh răng rửa mặt!”

“Cô à, cô mau đi chăm sóc cho Minh Dao di!”

Không lâu sau Tô Noãn Tâm đã làm xong bữa sáng cho tất cả mọi người.Bạch Kỳ Sương ôm Minh Dao đi từ phòng ngủ ra ngoài, Tô Noãn Tâm cũng có thể cảm nhận được Minh Dao đang run rẩy trong lòng Bạch Kỳ Sương

Và tất nhiên Bạch Kỳ Sương cũng cảm nhận điều này, nhưng dường như cô ấy vẫn hạ quyết tâm ôm Minh Dao ra ngoài gặp mọi người.

Minh Dao mặc một bộ quần áo xinh xắn đáng yêu như búp bê được Bạch Kỳ Sương bế ngồi trước bàn ăn.

Tô Noãn Tâm liền bưng bữa sáng đến trước mặt cô bé rồi híp mắt cười nói: “Xin chào Minh Dao, chị là Tô Noãn Tâm, chị này là Dương Diễm, mấy ngày hôm nay bạn chị sẽ ở nhà của em, đến lúc đó chắc phải làm phiền em nhiều hơn rồi, em không được ghét bỏ bọn chị dâu nhé.