Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 161




Bạch Kỳ Sương thấy thái độ của các cô kiên quyết như vậy thì đành bất lực nói: “Tùy các em vậy, cũng không còn sớm nữa… cô sẽ giảng cho các em về kĩ năng diễn xuất.đầu, đến lúc đó có khi cậu phải tức chết ấy chứ?”

Lâm Xuân Mạn nghe vậy thì không khỏi ngày cả người nói: “Các câu vứt bỏ mình để đi đâu?”

. “Đến nhà một người do cô Vương giới thiệu để học diễn xuất ”

“Không phải đi vào buổi tối là được rồi sao? Sao lại còn đến nhà người ta ở nữa?”

“Tình huống đặc biệt… mình nói cậu nghe, Xuân Mạn này, người hôm nay giảng dạy cho bọn mình ghê gớm lắm! Đây là ý của Noãn Tâm, bọn mình chuyển qua đó, dư dả thời gian sẽ có thể học được nhiều thứ hơn!”

“Ai mà ghê gớm vậy?”

“Ảnh hậu Bạch Kỳ Sương Suyt, cô giáo nói phải giữ bí mật chuyện này không được nói cho ai biết đâu.

Lâm Xuân Mạn nghe vậy thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Trời ạ Bạch Kỳ Sương vẫn còn sống sao?

“Trời đất! Cậu đang rủa cô giáo của chúng tớ đấy à?”

“Không phải vậy… nhưng mà chẳng phải có tin đồn nói cô ấy hương tiêu ngọc vẫn rồi sao?”

*Hương tiêu ngọc vẫn chỉ những người xinh đẹp nhưng đoản mệnh.

“Cái quái gì cơ? Ai đồn? Sao bọn mình không biết gì hết?”

“Mấy người trong giới nhà giàu đó, các cậu không xuất thân từ giới đó thì sao có thể biết được có điều cụ thể như thế nào thì mình cũng không rõ, chỉ là trước đó nghe bố mẹ mình nhắc đến thời, nghe nói hình như đời tư của Bạch Kỳ Sương kh phức tạp, ngay lúc sự nghiệp đang ở đỉnh cao thì đột nhiên biến mất, có người nói là cô ấy đã đắc tội với người nào đó ghê gớm lắm nên bị ám sát rồi.”

“Trời ạ… đáng sợ như vậy sao? Thế Xuân Mạn, cậu tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài nhé! Nếu đúng là cô giáo có kẻ thù ở bên ngoài, chúng ta lại chẳng may làm lộ tung tích của cô ấy thị chính là đang hại chết cô ấy đó!”

“Các cậu cứ yên tâm đi, mình cũng đâu phải người nhiều lời như vậy, ngay cả bố mẹ có hỏi thì mình cũng không nói Mình sẽ giữ bí mật giúp các cậu! Có điều các cậu chắc chắn đó là ảnh hậu Bạch Kỳ Sương thật sao?”

“Chắc chắn, vô cùng chắc chắn, cầu có nhớ Truyền thuyết Bạch Xà chúng ta xem hỏi còn nhỏ không? Hôm nay mình đã tận mắt chứng kiến Bạch Xà ngoài đời rồi, cô ấy còn diễn lại cho bạn mình xem nữa Trời ạ, hoàn toàn không có một chu kỳ thuật diễn xuất nào mà cứ tưởng như bản thân cô ấy chính là nhân vật đó vậy! Xem đến mức da gà của mình nổi hết lên!”

Lâm Xuân Mạn nghe vậy thì không khỏi có chút hâm mộ xen lẫn ghen tị nói: “Các cậu gặp được cái vận may *** chó gì vậy… ai giới thiệu các cậu cho cô ấy vậy?”

“Cô Vương ở lớp bọn mình đó!”

“Vương Khả Di à… cũng khó trách, trước kia hai người bọn họ đã từng hợp tác, quan hệ cũng không tồi, vậy thì đó chắc chắn là Bạch Kỳ Sương rồi.”

“Ừ, quan hệ giữa cô ấy và cô Vương có vẻ rất thân thiết.”

Lâm Xuân Mạn vừa có chút ghen tị vừa có chút hâm mộ nói: “Vậy các cậu phải cố gắng nắm bắt cơ hội này nhé, chỉ cần học được vài phần tinh hoa trong nét diễn xuất của cô ấy thôi là đã đủ để các cậu lăn lớn cả đời ở giới giải trí này rồi! Đến lúc đó

“Vâng.”

Tô Noãn Tâm và Dương Diễm ở nhà Bạch Kỳ Sương nghe giảng đến tận mười giờ rưỡi đêm mới trở về ký túc xá.

Vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Lâm Xuân Mạn ngồi trên giường giận dỗi.

Cô ấy thấy các cô trở về cũng không chịu mở miệng nói chuyện mà chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

Tô Noãn Tâm và Dương Diễm không khỏi đưa mắt nhìn nhau, mà sau đó rất ăn ý cùng nhau bước về phía Lâm Xuân Mạn nhanh nhẹn đưa tay chọc vào hai bên eo làm cô ấy nhột đến mức bật cười thành tiếng.

Lâm Xuân Mạn bị nhột cười phá lên: “Hai người các cậu đúng là kẻ tàn nhẫn! Vẫn còn biết đường trở về cơ à?”.

“Chẳng phải bọn mình đã nói với cậu là tối nay bọn mình phải đến nhà cô giáo học thêm rồi sao, cũng không phải quên nói với cậu, giận dỗi cái gì chứ?”

“Ai thèm giận dỗi? Mình chỉ thấy nhàm chán thôi… Một mình mình ở ký túc xá đợi các cậu về nhà có khác nào oán phụ chở chồng đâu.

“Thế thì xong hằn rồi… một tuần tiếp sau đây bọn mình sẽ không ở ký túc xá các cậu sẽ trở nên cực kỳ ghê gớm!”

“Tất nhiên là bọn mình sẽ cố gắng học hỏi, Xuân Mạn, cậu cứ yên tâm đi!” Dương Diễm vô cùng hưng phấn nói.

Đột nhiên Tô Noãn Tâm lại lấy tay đánh nhẹ vào người cô ấy một cái, Dương Diễm thấy vậy thì khó hiểu quay đầu sang nhìn cô.

Sau đó liền nghe thấy Tô Noãn Tâm nói: “À thì… Xuân Mạn à, cậu có muốn bàn bạc với bố cậu một chút, để bố cậu chọn cho cậu một vai diễn cùng với bọn mình không? Sau đó cậu có thể đến đó học hỏi cùng bạn mình.”

Lâm Xuân Mạn nghe vậy thì hai mắt sáng bừng lên: “Mình cũng có thể đi sao? Nhưng ảnh hậu Bạch có muốn dạy mình không?”