Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 157




Tô Noãn Tâm cười khổ sở: “Nói thật, em… được chọn thì đã chọn rồi, còn để có được vai diễn thì đều phải tự giành lấy, nhưng thật sự là đến lúc diễn, em cảm thấy khá hụt hẫng”

Vương Khả Di cười nói: “Có thể hiểu mà, cô cũng vì điều đó mà gọi hai em đến.”

“Cô có biện pháp gì không ạ?”

“Cô có người bạn lâu năm… vừa từ nước ngoài về, cũng xem như là đàn chị của tụi em. Lúc trước cũng thuộc hàng nữ hoàng diễn xuất, thành công vang dội… Ước chừng vẫn còn rất nhiều khán giả nhớ tới cô ấy.Nhưng vì một số lý do, cô ấy đã ngưng diễn xuất… Cô đang suy nghĩ về phim cổ trang, đạo cụ và chuẩn bị trang phục, đoàn phim không thể mời em tham gia nhóm nhanh như vậy được.

Trước đó, cô đã nhờ người giúp đỡ, giúp cho hai em luyện tập đến thành thạo… Trong lần đầu tiên diễn xuất này, cô không đòi hỏi nhiều ở em.

Không đòi hỏi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, nhưng ít nhất em cũng không thể tự đập tan danh tiếng của mình…. Nếu không, sau này khi khán giả nhìn thấy em sẽ nghĩ rằng em là một người diễn xuất không tốt.

Chỉ cần phim có tụi em góp mặt họ sẽ lập tức quyết định không xem, nếu vậy sau này cơ hội cho tụi em sẽ rất ít, và đây chắc chắn không phải điều tốt đối với tụi em.

Dương Diễm và Tô Noãn Tâm sau khi nghe xong, hai mắt mở to lên nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở a!”

“Hai em đều là những học viên ưu tú trong lớp… cô luôn nói với tất cả các bạn trong lớp là chúng ta phải đoàn kết! Các em sẽ là mối quan hệ xã hội của chính các em trong tương lai!

Bất kể ai trở nên nổi tiếng trong tương lai, đó là một nguồn lực tiềm năng cho tất cả mọi người!

Cô hy vọng rằng lần đầu tiên chính thức diễn xuất trong đời, hai em có thể mang đến sự khởi đầu thuận lợi cho tất cả các bạn trong lớp!

Đừng làm mất thể diện của lớp chúng ta, để mọi người thấy được hy vọng!”

“Cô yên tâm, chúng em sẽ không phụ

lòng mong mỏi của cô dâu ạ!

Chiều hôm sau tan học, Vương Khả Di cố ý đưa họ đến thăm nhà người bạn cũ của mình.

Tô Noãn Tâm cũng không sao, thương đầy cô ấy không thường xuyên theo d các ngôi sao.

Nhưng Dương Diễm đi học đã lâu, lại biết thêm một số diễn viên phim cổ trang nổi tiếng.

Vừa nhìn thấy người lập tức kinh nghi hét lên: “Trời ạ. Ảnh hậu Bạch Kỳ Sương Là người thật đấy!”

Tô Ngân Tâm và mặt ngạc nhiên

Vương Khả Di nở nụ cười nói: ” LẶNG rồi, đừng nói lung tung nữa.”

Bạch Kỳ Sương là người phụ nữ làm phương pháp chủ động, người trông gầy gò, nhưng rất mạnh mẽ.

Thấy bọn họ tới, cô ấy cười nói: “Mọi người đến đủ rồi chứ, vào đây nào!”

“Ôi mẹ ơi, nữ hoàng phim ảnh! Noãn Tâm, cậu có biết cô ấy là ai không!”

Tô Noãn Tâm vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cảm giác có chút quen quen… Nhưng, mình không nhớ rõ đã từng nhìn thấy ở nơi nào!”

“Tô Noãn Tâm ngốc à, lúc mình còn nhỏ xem bộ phim truyền thuyết Bạch Xà cậu không nhớ sao?”

Tô Noãn Tâm lục lại ký ức của mình và nói: “cô gái da trắng

“Đúng rồi, là cô ấy đấy!”

“Ôi trời ơi… là cô ấy thật sao “Cậu còn nhớ không lực trước sau khi mình xem xong, còn dùng vải trắng choàng vào người học cách diễn xuất đấy

“Lúc ấy cậu nói sau này lớn lớn nhất định phải làm diễn viên, cậu còn nhớ không?”

“Đúng rồi… lúc đó mình cảm thấy Bạch ảnh hậu là một cô tiên, cô ấy quá xinh đẹp, bộ phim đó diễn xuất của cô ấy quá kinh điển!”

“Các em nói thầm cái gì! Còn không máu qua chào cô tạm thời của mình đi.” Vương Khả Di quay lại cười và nói

Hai có gái lập tức im lặng lẽ pháp đi và phía trước. “nữ hoàng Bạch, chào cô.”

“Nữ hoàng Bạch tụi em rất thích phim của cổ động đấy ạ ”

Lan Kha Đi Mưa một lần mà  vào người học cách diễn xuất đấy!”

“Lúc ấy, cậu nói sau này lớn lên nhất định phải làm diễn viên, cậu còn nhớ không?”

“Đúng rồi… lúc đó mình cảm thấy Bạch ảnh hậu là một cô tiên, cô ấy quá xinh đẹp, bộ phim đó diễn xuất của cô ấy quá kinh điển!”

“Các em nói thầm cái gì! Còn không mau qua chào cô tạm thời của mình đi Vương Khả Di quay lại cười và nói.

Hai cô gái lập tức im lặng, lễ phép đi về phía trước: “nữ hoàng Bạch, chào cô ạ!”

“Nữ hoàng Bạch, lúc tụi em còn nhỏ rất thích phim của cô đóng đấy.”

“Phốc… Khi còn nhỏ… ôi Vương Khả Di này, chúng ta đều đã giả thật rồi!”

“Vương Khả Di trừng mắt lên nói: “Còn biết ăn nói nữa không đấy?”