Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1328




Chương 1328

Chỉ cầm có thể gặp mặt chú, được cứu, ban đêm ôm chú ngủ là đủ rồi.

Những kẻ ngu xuẩn này coi như là có chút tích sự, tốn thời gian lâu như vậy mượn được hộp công cụ, bỏ ra mười mấy phút đã sửa xong xe.

Trong kho hàng, hầu như tất cả mọi người đều bị Lệ Minh Viễn hù dọa, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đột nhiên, cửa nhà kho được đẩy ra, ba bố con nhà họ Tân bị người của Lệ Minh Viễn áp giải vào.

Tân Thiên và Tân Kiên đều bị trói hay tay ra phía sau, bị trùm khăn trùm đầu màu đen áp tải vào.

Duy chỉ có Tân Nghĩa là nghênh ngang đi theo phía sau đi vào.

Trên mặt còn mang theo vẻ nhảy cẵng.

Vẻ mặt Tân Viên thay đổi, nhíu mày nói muốn làm cái gì!”

“Đừng nóng vội.”

Lệ Minh Viễn lạnh lùng nói xong câu này rồi gật đầu với người của anh.

Ngay sau đó, khăn trùm đầu trên đầu Tân Thiên và Tân Kiên bị lấy xuống.

Tân Thiên và Tân Kiên nhìn về phía bọn họ, khi nhìn thấy chiếc giường mới tinh kia, trong lòng Tân Thiên chắc chắn là sụp đổ.

ệ Minh Viễn, rốt cuộc anh Quả nhiên sự kỳ hoa ngu xuẩn của bố anh ta đều bị di truyền đến người Tân Viên.

Thời điểm này rồi còn nghĩ những chuyện này?

Tân Kiên thì trực tiếp bị khẩu súng ngắn trên tay Lệ Minh Viễn hù dọa cho cơ bắp trên mặt cũng bắt đầu run rẩy.

Con gái ông ta quả thật chính là nhân tài.

Nếu có con tin trong tay, nhà họ tần bọn họ còn có thể chủ động…

Như vậy tất cả đều có thể thương lượng.

Nhưng bây giờ thì lại bị bắt ngược lại, nhà họ tần bọn họ trở thành bị động, chỉ có thể cầu xin tha thứ nhưng chưa chắc có thể sống.

Rốt cuộc tại sao ông ta có thể nuôi ra được một đứa con gái không có đầu óc như vậy chứ!

Hiện tại thì tốt rồi, cha con bốn người toàn bộ đều rơi vào trong tay Lệ Minh Viễn.

Sống chết còn không phải do cậu ta quyết định sao?

Sau đó bọn họ nhìn thấy Tân Nghĩa đi qua, xốc khăn trùm đầu của cô gái đang ngồi trên ghế, anh ta đang định hưng phấn hô lên câu Noãn Tâm thì lại nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ xa lạ xuất hiện trước mắt của mình.

Tuổi tác của cô bé kia không khác Tô Noãn Tâm nhiều, tóc cũng là tóc dài, thân hình cũng không chênh lệch nhiều, thậm chí vóc dáng còn giống hệt nhau.

Giờ phút này, trên mặt cô bé kia đầy nước mắt, giống như bị dọa sợ.

Nhưng trên miệng cô bé lại bị băng dính dán chặt, ngoại trừ chảy nước mắt ra thì không biết làm cái gì nữa.

Cô bé đang đi học thì bị người ta bắt cóc tới đây.

Căn bản là không biết chuyện gì xảy ra.

Tân Nghĩa nhìn thấy cô bé thì không khỏi sững sờ, sau đó nhìn về phía Lệ Minh Viễn nói: “Không phải Tô Noãn Tâm!”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Đã biết từ đầu”

“Vậy Noãn Tâm đâu?”

“Hỏi cô ta”

Tân Nghĩa không có chỗ phát tiết nhìn về phía Tân Viên nói: “Rốt cuộc là cô giấu Noãn Tâm đi đâu rồi?”

Tân Viên cười lạnh nói: “Các người cho rằng tôi ngốc sao? Đem cô ta đến đây để cho các người nghĩ cách cứu sao? Tôi nói cho các người biết, Tô Noãn Tâm đã chết, bị người của tôi giết chết rồi”

“Không thể nào!”