Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1177




Chương 1177

 

“Tớ kệ, ngày mai tớ sẽ đến công ty tìm anh ấy… chuyện như bạn trai bao rạp này nhất định phải để anh ấy phát huy một chút!”

 

“Tớ cảm thấy không có vấn đề, vừa vặn cậu có cớ tìm anh ta! Chú nhà tớ thông minh như thế, cái gì cũng biết, dù sao Tân Thiên cũng là tổng giám đốc, chắc là cũng sẽ biết làm”

 

“Được! Vậy mai tớ sẽ đi tìm!”

 

“Vậy Dương Diễm thì sao, cậu ấy muốn chép không? Muốn chép thì ngày mai tớ sẽ bảo tài xế mang tới cho hai người Dương Diễm điên cường gật đầu: “tao muốn “Ha ha, vậy ngày mai tao cũng sẽ bảo người đưa đến cho mày”

 

“Cảm ơn mày nha Noãn Tâm, yêu mày!”

 

Sau khi cúp điện thoại, Tô Noãn Tâm tinh thần rất tốt quay trở về phòng. Đúng lúc Lệ Minh Viễn vừa tắm rửa xong từ trong phòng đi ra, thấy cô như vậy thì nói: “Làm bài tập thì mệt rã rời? Làm xong thì có tỉnh thần ngay?” “Hả? Em đâu có… Em vẫn rất buồn ngủ! Vừa nãy em nghĩ đến sẽ được ngủ chung với chú, cho nên mới có tinh thần như vậy…”

 

Mắt Lệ Minh Viễn hơi trầm xuống: “Em chắc chắn?”

 

“Hả? Em chắc chắn! Em đi tắm trước!”

 

Sau khi tắm rửa xong ra ngoài, Tô Noãn Tâm lập tức mờ mịt. “Chú làm gì đó?”

 

“Không phải nói… vừa nghĩ đến được ngủ chung với anh là có tinh thần? Nếu đã có tinh thần như vậy… Vậy anh không khách khí nữa/”

 

“Phụt… em không có ý đói”

 

Không quan tâm Chu Oánh Oánh có ý gì, Lệ Minh Viễn người ta xem như là ý kia.

 

Con nhóc chủ động mời…

 

Cuối cùng Tô Noãn Tâm khóc không ra nước mắt đánh vào ngực anh nói: “Chú thôi! Chú thật sự đúng là đợi có cơ hội là không chịu buông tha em!” “Phúc lợi giúp em làm bài tập.”

 

“Phụt… nếu như chú đã nói thế thì cũng nên cho cái phúc lợi này”

 

Dù sao, nếu đổi lại để cô làm hai môn đó, đoán chừng mười ngày nửa tháng cũng chẳng làm xong.

 

Thế là Tô Noãn Tâm chủ động phối hợp.

 

Sau đó, cô ôm cổ Lệ Minh Viễn nói: “Chú… Em có thể thêm một lần nữa, chú có thể làm hết nốt bài tập cho em không?”

 

“Nằm mơ”

 

“Được”

 

“không hiến thân nữa”

 

Tô Noãn Tâm trực tiếp trở mình, ngáp một cái: “Chú, ngủ ngon” Lệ Minh Viễn: “….”

 

Quả thực chính là một con sói mắt trắng.

 

Ngày hôm sau, Tô Noãn Tâm đến đoàn làm phim của ông Ngô. Lệ Minh Viễn đi làm như bình thường.

 

Đi làm chưa được bao lâu đã nhận được điện thoại của Tân Thiên.

 

Tân Thiên ở đầu bên kia lên án nói: “Thăng nhãi cậu đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh, mỗi ngày đều rảnh rỗi đến phát hoảng như tế sao?”

 

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tôi nhàn hay không nhàn thì có liên quan gì tới cậu?”

 

“Không liên quan? Cậu chạy tới làm bài tập cho con nhóc nhà cậu, bây giờ Lâm Xuân Mạn cũng học theo, mang bài tập của cô ấy đến đây bảo tôi viết đáp án cho cô ấy! tôi có bệnh hay sao mà đi làm lại bài tập đại học?” Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Cậu có thể trực tiếp nói cho Lâm Xuân Mạn, thời đi học cậu học dốt, cô ấy sẽ biết khó mà lui”

 

“Phi! Ông đây còn lâu mới học dốt”

 

“Vậy cậu có thể lựa chọn chứng minh cho vợ tương lai của cậu xe, để cô ấy sùng bái cậu.”

 

“Tôi còn cần thằng nhóc cậu dạy sao? Người đã đến rồi, tự nhiên tôi sẽ bộc lộ tài năng”

 

“Vậy cậu còn gọi điện thoại cho tôi làm cái gì?”