Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1095




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1095

 

Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Nhóc con nói có lý…… Minh Ngọc là ta con trai của chú ba của cháu, vừa đến công ty thực tập không lâu, quả thực sợ bị dạy hư mất…… Lần trước lúc ở nhà nó cũng đề cập với cháu một câu, cháu cũng đang muốn tìm lý do giải quyết hai người kia, nhóc con đã đưa ra cái cớ thay cho cháu.”

 

“Cháu nên thưởng cho em ấy mới đúng”

 

Tô Noãn Tâm không khỏi sửng sốt nói được thưởng nữa?”

 

Lệ Minh Viễn trừng cô một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng nói chuyện”

 

Tô Noãn Tâm lập tức chột dạ ngậm miệng lại.

 

Rất rõ ràng là chú đang che chở cho cô trước mặt mẹ của cô, giúp cô thoát tội.

 

 

Tô Ngọc Mỹ không khỏi sửng sốt nói không nghe thấy thông báo gì”

 

Lệ Minh Viễn chững chạc đàng hoàng nói: “Vừa mới ra quyết Minh Viễn đang đuổi dì sao?”

 

Hội nghị khẩn cấp? Sao dì Tô Ngọc Mỹ thật sự bó tay rồi.

 

Vì để che chở cái con nhóc chết tiệt kia mà tổ chức hội nghị khẩn cấp lâm thời luôn?

 

Có cần phải làm lớn vậy không?

 

Xem như là bà đã nhìn ra…… Minh Viễn còn bao che cho con nhóc kia hơn cả bà bao che cho con, con nhóc chết tiệt kia đã bị anh coi là vật sở hữu.

 

Đến cả mẹ ruột như bà cũng không động được.

 

 

Nói xong thì rời đi.

 

Tô Noãn Tâm lè lưỡi một cái, vẻ mặt khổ sở nhìn về phía Lệ Minh Mẹ em bị em làm cho tức no rồi, phải làm sao bây Lệ Minh Viễn tức giận: “Đáng đời em”

 

“Chú…… Em cảm thấy em không làm sai”

 

“Được rồi, nói xem, đang yên đang lành em chạy đến bộ tài nguyên nhân lực làm gì?”

 

“Giúp mẹ em làm việc a……”

 

“Chịu khó như thế.”

 

“Đúng vậy…… từ nhỏ em đã giúp mẹ em làm việc rồi, lúc sáu tuổi đã bắt đầu giúp mẹ em đi ra ngoài mua xì dầu, tám tuổi thì bắt đầu giúp mẹ em rửa bát, quét rác dọn vệ sinh…… Mười tuổi bắt đầu giúp mẹ em thái thịt, sau còn học tự mình nấu cơm…… Mẹ em tan tâm về nhà, em đã làm sẵn đồ ăn ngồi chờ bà ấy về ăn cùng…… Hơn nữa vừa nấy là mẹ em chủ động bảo em giúp bà ấy, nói thẳng ra là bà ấy đi giày cao gót, lười chạy.

 

Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Vậy thì dì Tô càng không lý do dạy dỗ em, là do bà ấy tự tìm”