Lúc này ánh sáng mặt trời bên ngoài đã nhuốm vàng, trong phòng mở đèn sáng trắng có chút chói mắt. Tôn Nghiêm Đông đứng dựa sát cô, gần đến mức dường như cô có thể thấy rõ từng cái lông mi của anh.
Chu Mông Mông không phải không biết tình cảm của Tôn Nghiêm Đông đối với mình, nhưng cô không muốn hai người trở nên xa lạ không có quan hệ gì. Suy cho cùng, Chu Mông Mông cũng có một phần ích kỷ.
"Anh Nghiêm Đông, anh nói cái gì thế? Em luôn coi anh như anh trai, lại nói, mấy người anh của em luôn ghen tị với anh đấy." Chu Mông Mông cười cầm miếng táo cho vào miệng, lóng ngóng nói: "Thật ra, em ờ... nói thật cho anh, em cảm thấy anh... So với mấy người anh kia, em còn thân hơn, anh đừng nói cho bọn họ biết ha!"
Trong miệng đầy táo, cô thích thú cong mắt, cười tỏa sáng, bộ dáng thực hài lòng. Tôn Nghiêm Đông nhìn cô như vậy, khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt nâu hiện lên tia cô đơn, trong nháy mắt lại cười nồng nhiệt, nói: "Anh sẽ giữ bí mật giúp em."
Sau đó, anh đứng dậy: "Anh đi ra ngoài mua điếu thuốc."
"Vâng." Chu Mông Mông gật đầu cười. Sau khi thấy anh rời khỏi đây, cô mới tháo nụ cười xuống, thở dài một tiếng, buông cái dĩa trong tay, thuận tay rút luôn kim tiêm trên tay, nhìn trần nhà trắng xóa đến ngây người.
Đến buổi tối, ba cùng anh trai lần lượt đem tới cho cô toàn món ngon, ăn xong họ đều về nhà. Chu Mông Mông vốn dĩ muốn thúc giục Tôn Nghiêm Đông trở về trường, may thay lại có Phó Xuân Xuân và Mạnh Hiểu Diêu đến thăm cô.
Mạnh Hiểu Diêu nhìn tiểu mỹ nhân nằm trên giường, chậc chậc vài tiếng, chế nhạo nói: "Mông Mông, cậu mới từ đế quốc Mỹ trở về không lâu liền nằm viện, cậu trước kia khỏe mạnh như trâu, có phải bên kia bị áp bức gây chuyện gì không?"
Phó Xuân Xuân cũng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Chu Mông Mông, cười nói: "Mình thấy, con bé tám mươi phần trăm là tương tư thành bệnh, nên mới sinh thế này."
Tiếng nói không lớn không nhỏ của Phó Xuân Xuân vừa vặn rơi vào tai Tôn Nghiêm Đông vừa tiễn Chu Bồi Sinh cùng Chu Miểu về nhà. Chu Mông Mông sắc mặt trầm lắng vốn chẳng để ý lời nói của cô bạn nhưng khóe mắt đúng lúc thoáng thấy Tôn Nghiêm Đông từ cửa bước vào, có chút sửng sốt.
Bởi vì Phó Xuân Xuân đưa lưng về phía Tôn Nghiêm Đông nên không có nghe thấy tiếng bước chân, lại thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn của cô bạn nhỏ, nghĩ rằng mình nói trúng rồi, lập tức lại trêu chọc nói: "Câu nhìn cậu đi, không phải chỉ là một ông chú sao, có nhất thiết phải nhớ người ta đến chết như vậy không? Huống chi..."
"Huống chi cái gì?" Từ phía sau Tôn Nghiêm Đông đột nhiên lên tiếng khiến Phó Xuân Xuân giật bắn, quay đầu liền thấy vẻ mặt khó coi nghiêm túc của anh: "Ông chú là sao?"
Chu Mông Mông tức giận nháy mắt với Xuân Xuân, Phó Xuân Xuân nhất thời cũng không biết làm sao, ngày thường cô luôn là một người khôn khéo nhưng khi đứng trước mặt Tôn Nghiêm Đông luôn biến thành con ngốc.
Mạnh Hiểu Diêu vội vàng hoà giải, ha ha cười nói: "Không có gì, bọn em đang nói giỡn với nhau thôi mà."
Tôn Nghiêm Đông hiển nhiên không tin, nghiêng đầu nhìn Phó Xuân Xuân: "Em vừa mới nói ông chú là ai?"
Phó Xuân Xuân thấy Tôn Nghiêm Đông đi về phía mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ lên, không khỏi từng bước lui về phía sau, không để ý giẫm lên chân trái của Mạnh Hiểu Diêu bên cạnh. Mạnh Hiểu Diêu bị đau "Á" một tiếng vội vàng đẩy cô ra, trùng hợp tạo nên chuyện tốt, Phó Xuân Xuân bị đẩy ngược vào lòng Tôn Nghiêm Đông.
Tôn Nghiêm Đông không khỏi cả kinh, chợt nghe thấy tiếng phì cười của Chu Mông Mông:"Ố ồ!"
Anh khẩn trương đỡ Phó Xuân Xuân dậy, vẻ mặt xấu hổ. Chu Mông Mông thấy bộ dáng chim nhỏ nép vào người của Phó Xuân Xuân thì quay sang nói với Tôn Nghiêm Đông: "Anh Nghiêm Đông, mới vừa rồi em cùng Hiểu Diêu đã thảo luận xong, vì sáng mai cô ấy không có tiết nên tối nay định ở lại với em, vậy nhờ anh đưa Xuân Xuân về trường trước nhé!"
"... Anh." Tôn Nghiêm Đông muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại dừng lại.
Mạnh Hiểu Diêu thấy hai người mất tự nhiên, vội vàng đi qua đẩy bọn họ ra cửa: "Được rồi, Xuân Xuân cậu không phải còn muốn qua thư viện ôn bài sao? Có em chăm sóc cho Mông Mông rồi, hai người yên tâm!"
Phó Xuân Xuân ra tới cửa, Mạnh Hiểu Diêu cố ý ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Cơ hội tới rồi đó, phải nắm cho chắc đó nha!" Xong cô tiễn hai người xuống dưới lầu.
Lúc Mạnh Hiểu Diêu trở về, ở trên hành lang gặp được một vị phu nhân xinh đẹp mỹ lệ, nhìn chưa tới bốn mươi tuổi, đoan trang cao quý, trong tay ôm bình giữ nhiệt màu lam, dặn dò gì đó với cô y tá trước mặt. Bởi vì bộ dạng vị phu nhân này quả thật khuynh quốc khuynh thành cho nên khiến Mạnh Hiểu Diêu nổi lên tính hiếu kỳ, tiến đến bên cạnh hai người thừa cơ cố ý nghe lén vài câu.
Vị phu nhân mỹ lệ kia cẩn thận dặn dò: "Cô đem bình này mang vào trong phòng, nói là người thân của cô ấy dặn cô đi mua, ngàn vạn lần đừng nhắc đến tên của tôi."
Y tá tiếp nhận bình giữ nhiệt trong tay bà, liên tục gật đầu: "Tôi đã biết, Tề phu nhân."
Bỗng vị phu nhân mỹ lệ dường như có chút lo lắng: "Đúng rồi, Tề Xuyên nếu có tới thì cô đừng nhắc đến tôi, nếu không trở về lại bị nó nói."
Mạnh Hiểu Diêu khi nghe đến "Tề Xuyên" thì trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nghe xong y tá lập tức gật đầu: "Điều này tôi hiểu."
Vị phu nhân mỹ lệ thấy cô y tá cũng thuộc dạng người hiểu chuyện, không khỏi thở dài: "Tiểu Xuyên cũng thật là, con dâu mang thai, một chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho tôi với ba nó một tiếng, cũng may bệnh viện này là nhà mẹ tôi mở ra, trong ngoài ít ra cũng có người chăm sóc."
Y tá an ủi nói: "Phu nhân, bà yên tâm, thiếu phu nhân mệnh số tốt, chuyện lần này cũng không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng."
"Ừ, mẹ con bình an là tốt rồi..."
Không đợi bà nói xong Mạnh Hiểu Diêu đã đi vào phòng bệnh, mà trùng hợp lúc cô đi vào thì vị phu nhân kia bỗng nhìn sang bên này, hai người lập tức mắt chạm mắt.
Chu Mông Mông đang nhàm chán xem phim truyền hình lúc tám giờ, thấy Mạnh Hiểu Diêu đi vào liền hỏi: "Tiễn người về rồi hả?"
Mạnh Hiểu Diêu gật đầu, đi đến bên giường cầm lấy hộp nước trái cây trên ngăn tủ, cắm ống hút bỏ vào miệng: "Đúng vậy, vừa rồi thiếu chút nữa là lộ." Thấy Hiểu Diêu ngồi bên cạnh, Chu Mông Mông thở dài, tắt ti vi, nhìn Mạnh Hiểu Diêu nói: "Anh Nghiêm Đông đã thổ lộ với mình."
"Phốc!" Mạnh Hiểu Diêu suýt chút nữa phun toàn bộ nước trái cây trong miệng lên giường, vội vàng lấy khăn tay lau miệng, ho khan vài tiếng, xong mới ngẩng đầu nhìn Chu Mông Mông kinh ngạc nói: "Vậy cậu nói như thế nào?"
Chu Mông Mông vẻ mặt mỏi mệt: "Tớ giả bộ hồ đồ, lừa lừa cho qua."
"Cũng khó trách, dù sao Xuân Xuân cũng thích Tôn Nghiêm Đông như vậy.... Mông Mông, mình thật khó xử thay cậu." Mạnh Hiểu Diêu nhún vai: "Vừa không thể phản bội chị em, lại không thể phụ lòng anh ấy."
Chu Mông Mông thấy cô đồng tình với mình, không khỏi cười khổ nói: "Quan trọng hơn là mình đã có người trong lòng rồi."
Sau khi Chu Mông Mông sang Mỹ, Mạnh Hiểu Diêu và Phó Xuân Xuân vẫn là bạn bè thân thiết với cô như xưa, ba người vẫn luôn duy trì liên lạc đều đặn, cho dù không có việc gì cũng sẽ lên QQ chat, v.v. Và tất nhiên, mối tình đầu của Chu Mông Mông đều chia sẻ với hai người bạn tốt này trước.
Mối tình đầu của cô là một người đàn ông lớn hơn cô mười lăm tuổi, là một giáo sư đại học. Ban đầu Mạnh Hiểu Diêu cùng Phó Xuân Xuân đều phản đối đoạn tình cảm nhất kiến chung tình này của cô, nói rằng tuổi tác chênh lệch nhau quá lớn, chắc chắn sẽ không thể bền vững. Hơn nữa, các cô đều cảm thấy tuổi tác của người đàn ông kia hơi cao, chẳng khác nào trâu già gặm cỏ non. Nhưng Chu Mông Mông tính tình bướng bỉnh, giấu các cô cùng người nhà việc mình và người chú kia ở chung một chỗ, còn đi Las Vegas lấy giấy chứng nhận kết hôn. Tuy nhiên kết hôn không lâu, cô mới phát hiện mình và chú ấy căn bản không cùng một thế giới.
*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu
Mạnh Hiểu Diêu thấy cô u sầu ủ dột thì cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng lại nhịn không được tò mò hỏi: "Cậu còn thích chú đó hả? Không phải chia tay rồi sao?" Sở dĩ cô nghĩ rằng hai người chia tay, không phải bởi vì Chu Mông Mông nói cho cô mà là cô cảm thấy tình yêu xuyên quốc gia vốn dĩ khó bền, chẳng qua tình cảm nhất thời nông nổi mãnh liệt mà thôi.
Chu Mông Mông không trả lời. Sau một thoáng im lặng, Mạnh Hiểu Diêu cũng hiểu nói những việc này khó tránh khỏi mệt mỏi, vội vã thay đổi đề tài: "Vừa rồi mình nghe được một chuyện."
"Chuyện gì?" Chu Mông Mông tuy chẳng tò mò nhưng thấy cô bạn đã cố ý chuyển đề tài thì cũng thuận miệng hỏi theo.
Mạnh Hiểu Diêu vẻ mặt thần bí nói: "Học kỳ này ở khoa chúng ta có một vị giáo sư mới tới. Mà diện mạo có thể so với Kim Thành Vũ, thông minh tài giỏi có thể so với Einstein. Quan trọng nhất là vừa rồi mình ở trên hành lang gặp mẹ anh ta, vô tình nghe được vài câu, mới biết được bệnh viện này là do gia đình họ mở ra." Nếu vừa rồi cô không nghe lầm thì tên của người được nhắc trong lời nói của vị phu nhân mỹ lệ kia hẳn là không sai, chính là vị giáo sư mới tới-Tề Xuyên.
"Chuyện đó là như thế nào?" Chu Mông Mông không đồng ý. Vừa đẹp trai vừa thông minh, lại có tiền, có thể bằng một nửa chú của cô không?
"Việc này cậu không hiểu rồi!" Mạnh Hiểu Diêu khuôn mặt trẻ con ra vẻ giáo huấn, nói: "Anh ta trước đó đã nổi danh ở trường chúng ta, khi đó cậu đã xuất ngoại nên không biết. Năm trước anh ta có một buổi "toạ đàm danh nhân" trên CCTV, khảo sát xếp hạng vượt chỉ tiêu cao nhất năm, ngay cả lượt xem trên mạng cũng đạt hơn một tỷ lần. Trên các diễn đàn đều chọn danh xưng Thần để viết về anh ta, anh ta còn trẻ mà đã có hai bằng tiến sĩ, hơn nữa trong buổi toạ đàm rất dí dỏm hài hước, sức quyến rũ sát thương phải nói là rất lớn, Mông Mông a... này..."
Trong lúc Mạnh Hiểu Diêu hào hứng giơ hai tay loạn xạ, Chu Mông Mông lại cảm thấy khóe mắt nhảy dựng, nâng tay bịt cái miệng đang lải nhải lại.
Mạnh Hiểu Diêu nhất thời ngạc nhiên, Chu Mông Mông đáy mắt rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghiêm túc hỏi: "Bớt nói nhảm đi, cậu mới nói giáo sư kia họ gì?"
"Thì họ... họ Tề!" Mạnh Hiểu Diêu không khỏi kinh ngạc trả lời.
Chu Mông Mông giật mình một giây, sau đó đẩy Mạnh Hiểu Diêu ra đứng dậy đi ra ngoài.
Mạnh Hiểu Diêu thấy cô một thân yếu ớt mặc quần áo bệnh nhân còn muốn đi ra ngoài thì cũng đứng dậy theo: "Này Mông Mông, cậu đi đâu đó?"
Chu Mông Mông không quay đầu lại, kéo cánh cửa mở ra nói: "Mình đi vệ sinh!"
"Đi vệ sinh?" Mạnh Hiểu Diêu nhìn phòng VIP có trang bị nhà vệ sinh trong phòng, khóe miệng lẩm bẩm: "Phòng này không phải có nhà vệ sinh sao? Chẳng lẽ hỏng rồi?"
Đúng là hỏng, nhưng không phải là nhà vệ sinh hỏng, mà là lòng của Chu Mông Mông yếu đuối nên hỏng.
Cô đứng bên ngoài nhìn hành lang trống rỗng, cắn răng bước tới ban công, mở cửa thủy tinh tính đi ra ngoài. Đột nhiên có một người xuất hiện ở phía sau ôm cô vào lòng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào tai cô: "Bên ngoài lạnh lắm, đừng đi ra ngoài."
Cũng không biết tại sao khi nghe giọng nói quen thuộc dịu dàng này thì hai má cô lại ướt đẫm, nâng tay chạm vào, cô như thế nào lại khóc?