Sau khi bị Tống Kỳ trêu chọc, Chu Diễm đi ra ngoài (quán bar), tựa vào cửa xe hút thuốc.
Hôm nay ánh trăng ngời, đèn điện quán bar sáng nhấp nháy. Phun ra một làn khói trắng, xuyên qua các ngón tay thon dài là một đôi mắt đen sâu thẳm. Chu Diễm ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, to tròn như viên ngọc. Anh đưa tay lên, che đi một nửa vầng trăng, bất giác khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.
Khi Mạnh Hiểu Diêu thay xong quần áo đi ra liền trông thấy cách đó không xa một nam thanh niên tựa trước cửa xe hút thuốc. Lúc này Chu Diễm một thân màu đen, dáng vẻ lười biếng giống như một con báo đen ẩn vào trong bóng tối. Đột nhiên Mạnh Hiểu Diêu rất muốn trông dáng vẻ anh lúc mặc quân trang nhìn như thế nào, chắc chắn sẽ rất đẹp trai.
Càng nghĩ như vậy trái tim cô không tự chủ đập nhanh hơn, ba phần khẩn trương bảy phần do dự, Mạnh Hiểu Diêu âm thầm thở dài, vội chạy tới Chu Diễm.
"Anh Tiểu Diễm."
Tiếng gọi dễ nghe lập tức kéo Chu Diễm đang suy nghĩ quay về hiện tại, anh nghiêng đầu nhìn cô gái cách đó không xa, bây giờ mái tóc dài đến hông đã cột thành đuôi ngựa, lớp phấn trang điểm đậm trên mặt cũng được xóa sạch, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khôi xinh đẹp.
Mạnh Hiểu Diêu như vậy, đột nhiên khiến anh nhớ tới rất nhiều năm trước đây, một cô gái cũng cột tóc đuôi ngựa kiểu này, thuần khiết xinh đẹp như một giấc mơ.
"Em không trang điểm đẹp hơn." Chu Diễm bất ngờ nói một câu.
Mạnh Hiểu Diêu không khỏi ngạc nhiên, sau đó tai cũng nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu, mím môi, hai tay nắm chặt túi xách, không biết nên trả lời thế nào.
Chu Diễm thấy cô như vậy thì mỉm cười, ném điếu thuốc vào thùng rác bên đường rồi nói: "Lên xe đi."
"Vâng." Mạnh Hiểu Diêu gật đầu.
Xe còn chưa khởi động bỗng Chu Diễm hỏi: "Về trường học hay là về nhà?"
"Dạ về trường." Chu Diễm nghe cô nói, giơ tay nhìn đồng hồ: "Đã hơn 10 giờ rưỡi, em chắc chắn ký túc xá vẫn mở cửa hả?"
"..." Mạnh Hiểu Diêu bị Chu Diễm nhắc nhở, mới nhớ ký túc xá trong trường mười giờ đã đóng cửa. Nhưng nếu cô không về trường, về nhà chắc chắn sẽ bị mẹ hỏi, cô cũng không muốn nói dối mẹ.
Thấy cô không trả lời, Chu Diễm cũng không hỏi lại.
Lái xe dưới ánh đèn mờ tối, những đốm sáng sặc sỡ chiếu lên trên tấm kính thủy tinh, Mạnh Hiểu Diêu nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang tập trung lái xe, bị mái xe che khuất đi cặp mắt thâm túy, đốm sáng thỉnh thoảng lướt qua mặt anh. Mạnh Hiểu Diêu không biết bây giờ anh đang nghĩ gì, lại không dám hỏi, bởi vì cô rất sợ anh chú ý đến chuyện khi nãy.
Trong lúc cô đang băn khoăn tự hỏi, đột nhiên Chu Diễm mở miệng nói: "Đêm nay chúng ta ngủ ở khách sạn, sáng mai anh đưa em về trường."
"..." Mạnh Hiểu Diêu lắng nghe anh nói, nhất thời không hiểu ý anh là gì, còn tưởng rằng anh xem cô như loại phụ nữ đó. Sắc mặt cô trắng bệch, vội vàng thanh minh: "Em...Em không phải như anh nghĩ!"
Chu Diễm nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên: "Anh biết."
"Vậy..." Anh có ý gì? Mạnh Hiểu Diêu không dám hỏi ra lời.
Chu Diễm một tay đẩy cần gạt, một tay xoay vô lăng, hướng tới một khách sạn năm sao, thản nhiên nói: "Em là con gái, ngủ ở bên ngoài anh rất lo."
Mạnh Hiểu Diêu nhất thời sửng sốt, anh ấy làm sao biết cô thuê nhà trọ ở bên ngoài? Tuy một đêm chỉ bốn mươi đồng nhưng cũng không phải rất nguy hiểm.
"Kỳ thật không cần đâu ạ, em đã quen rồi." Công việc này cô đã làm hơn nửa năm, mỗi lần không vào được ký túc xá cô đều giải quyết như thế.
Xe dừng trước cửa chính khách sạn, cũng không đợi Mạnh Hiểu Diêu giải thích thêm, Chu Diễm đã mở cửa giúp cô: "Đi vào cùng anh."
Người đàn ông cao to đẹp trai đứng bên ngoài cửa xe, cô không dám nhìn thẳng. Do dự một chút, Mạnh Hiểu Diêu đành xuống xe, xe được bảo vệ lái đi, cô đi theo Chu Diễm vào bàn lễ tân.
Chu Diễm đặt hai phòng đơn, sau đó đưa một thẻ cho cô: "Anh ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì tìm anh."
Mạnh Hiểu Diêu cúi đầu nhìn nắm tấm thẻ vàng trong tay, trong lòng có chút ngờ vực: "Anh Tiểu Diễm, anh không hỏi vì sao em lại làm việc ở chỗ đó sao?"
Chu Diễm giật mình, sau đó thoáng cười: "Mỗi người đều có quyền lựa chọn công việc để làm, đây là tự do của em." Nói xong anh vỗ nhẹ vai cô: "Hoàn cảnh gia đình em, anh có thể hiểu được."
Xong anh xoay người đi đến thang máy, Mạnh Hiểu nhìn bóng lưng anh từ xa, cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, dựa theo tiềm thức đi tới.
Ngay lúc Chu Diễm ấn vào nút lên trên thang máy, ngẩng đầu nhìn màn hình thông báo hiển thị đột nhiên phía sau bị người khác ôm lấy. Anh ngạc nhiên sửng sốt, nghiêng người nhìn Mạnh Hiểu Diêu đang vùi đầu sau lưng anh.
Cô lắp bắp run rẩy nói: "Anh Tiểu Diễm, em... em..."
Lúc này thang máy đã đi xuống, phát ra tiếng ‘tinh’ thanh túy, còn có giọng nói từ tính khàn khàn Chu Diễm vang lên: "Hiểu Diêu, em có biết em đang làm cái gì không?"
Mạnh Hiểu Diêu sững sờ, đang định buông Chu Diễm ra nhưng đã quá muộn. Chu Diễm kéo cô vào thang máy không người, lui vào góc, sau đó hôn xuống.
Nháy mắt anh hôn sâu cùng mãnh liệt, tựa như muốn lấy đi hết sức lực của cô, đầu lưỡi mang theo mùi rượu nhàn nhạt quấn quýt lấy cô. So với khi nãy hôn giả trong toilet hoàn toàn khác nhau, Mạnh Hiểu Diêu dường như có thể cảm thấy dục vọng của anh.
Cho đến khi thang máy dừng ở tầng 9, cửa mở ra, Chu Diễm mới buông lỏng Hiểu Diêu cả người vô lực, một tay đỡ vai cô, sau đó đi vào trong phòng.
Nghe thấy tiếng cửa mở ra, toàn thân Mạnh Hiểu Diêu run run, sau đó cả người bị anh ném lên giường lớn. Ngẩng đầu, đột nhiên cô bị một bóng đen đè xuống, ánh sáng mờ tối trong phòng đều bị che đi.
Cũng không chờ Mạnh Hiểu Diêu phản ứng lại, Chu Diễm đã hôn tới tấp vào tai và gáy cô, bàn tay to lớn lạnh lẽo dọc theo vòng eo tinh tế, mở nút quần jean kéo khóa quần xuống.
Mạnh Hiểu Diêu sợ tới mức chống tay lên ngực anh, không dám lên tiếng, trong đôi mắt tràn đầy nước. Nhưng ngay vào lúc này động tác của Chu Diễm đột nhiên ngừng lại, hai tay chống bên người cô, cúi đầu phức tạp nhìn người bên dưới, sau đó ngồi dậy.
Mạnh Hiểu Diêu ngạc nhiên. Chu Diễm đã đứng dậy, xoay lưng về cô nói: "Nếu không phải ý này, lần sau đừng như vậy."
"... Anh Tiểu Diễm."
Chu Diễm quay đầu nhìn cô ảm đảm cười: "Ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận, ngày mai anh tới tìm em."
Sau khi cửa bị Chu Diễm Môn đóng lại, Mạnh Hiểu Diêu ngồi trên giường sợ run hồi lâu, nhất thời tâm trí cô trống rỗng. Cô giơ tay chạm lên môi mình, cảm giác này cô không chán ghét, thậm chí... Còn có chút chờ mong khó hiểu. Vì sao như vậy? Chẳng lẽ cô thật sự có cảm tình với Chu Diễm?
Lúc Chu Diễm trở về phòng của mình, anh dựa vào phía sau cửa day day huyệt thái dương, lắc đầu cười khổ: "Mình sao vậy?"
Khi nãy trong nháy mắt anh bỗng có loại xúc động giống như lúc ôm Sam Tuyết vào vòng tay, kìm lòng không được cũng như không muốn buông tay. Kỳ thật từ lúc tới H đại, lúc nhìn thoáng qua Mạnh Hiểu Diêu anh đã cảm thấy ánh mắt cô bé này và Sam Tuyết giống nhau như đúc. Cho nên khi đó theo bản năng anh mới giúp cô giải vây.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương này có chút chay, ngày mai thêm thịt! Duy trì cầm thú Chu Diễm haha!