Ánh mặt trời ấm áp
chiếu xuống, tôi ôm chăn đệm đã được phơi nắng ấm áp ngoài vườn vào
trong phòng, thợ sửa chữa nửa quỳ ở phía trước cửa sổ, chỗ thủy tinh rơi đầy đất, chỉ thấy mười ngón của cậu ấy tựa hồ có chứa năng lực đặc thù
nào đó cầm bảy, tám loại công cụ sửa chữa hình dạng khác nhau, liếc mắt
một cái đã thấy cậu ấy hoàn thành và thả vào thùng dụng cụ đang mở ra.
Thủy tinh cũng được thay mới, căn phòng bị phá hỏng cũng được thợ sửa chữa
dùng ba ngày tu sửa xong. Cứ nghĩ đến biểu cảm của thợ sửa chữa khi nhìn thấy sàn bị hỏng nặng, tôi lại thấy ngượng ngùng, bởi vì thợ sửa chữa
lạnh lùng nghiêm mặt nói với tôi: “Nếu cái tên kia còn chưa đi, nhất
định anh sẽ đi đánh hắn.”
Ha ha, thợ sửa chữa thật sự rất chán ghét người cố ý phá hỏng đồ vật.
Sau khi cất chăn vào ngăn tủ trên tầng hai, tôi chạy xuống tầng, thợ sửa
chữa đang cầm thùng dụng cụ đi ra cửa, tôi hô lên “Thợ sửa chữa, có muốn uống ly trà rồi hãng đi không?”
Thợ sửa chữa chần chừ dừng bước, cậu ấy hơi quay đầu nghiêng mặt thản nhiên nói: “Miru, em sẽ khỏe lên.”
Tôi đứng ở cửa cầu thang, nhìn mái tóc sạch sẽ màu xanh nhạt của cậu ấy mà
tôi rất thích, mái tóc ấy giống như cũng mang độ ấm ánh mặt trời tháng
năm, nhìn lâu, tâm tình sẽ tốt lên. Tôi tươi cười dịu dàng “Cám ơn.” Cám ơn cậu đã quan tâm, thợ sửa chữa.
Thợ sửa chữa đi rồi, tôi sắn
tay áo bắt đầu tổng vệ sinh căn nhà, sàn vừa sửa tốt giờ bằng phẳng trơn bóng, không thấy một chút dấu vết từng bị hư hỏng, lúc lau mệt mỏi, tôi hay quỳ sát sàn, rất muốn nằm xuống lăn một vòng.
Sáng nay hiệp hội Green gửi đến một phong thư báo lĩnh thưởng, dù lễ hội hoa thình
lình xảy ra tập kích khiến phải bỏ dở, nhưng lúc ấy ở trong tòa nhà văn
hóa có rất nhiều đại sư trồng hoa của hiệp hội Green tụ tập. Họ có trí
nhớ siêu cường, đều nhớ kĩ trong đầu mọi tác phẩm đã được hoàn thành lúc ấy, cả tên tác giả ghi trên tấm thiệp cũng nhớ rõ. Thời gian công bố
giải thưởng lần này chậm hơn mọi năm, cũng là bởi vì các đại sư phải tái tạo lại các tác phẩm cắm hoa bị hỏng.
Tác phẩm ‘Bảy điều ước’
của tôi đạt giải ba, lúc nhận được danh sách đạt giải, tôi một mình nhìn vườn hoa trước nhà mà cười ngây ngô nửa ngày, không nghĩ tới một người
trình độ nghiệp dư như tôi cũng có thể đạt được giải ba. Đương nhiên có
thể là bởi vì rất nhiều người chưa kịp hoàn thành tác phẩm, nhưng tôi
vẫn không nhịn được cười ngây ngô, đây chính là giải thưởng chính quy
của hiệp hội Green mà.
Tôi vừa lau sàn vừa thì thầm “Điều ước
thứ nhất, mong người nhà và bạn bè phương xa, mọi chuyện thuận lợi,
không bệnh không tật. Điều ước thứ hai, nguyện thế giới hòa bình quốc
gia giàu mạnh, điều ước thứ ba, nguyện......”
...... điều ước thứ bảy, nguyện thần may mắn quan tâm đến cậu, cả đời bình an.
Trên mặt sàn bóng loáng phản chiếu bóng dáng mơ hồ, tôi ngơ ngác nhìn, sau
đó ném giẻ lau trong tay sang một bên, giang rộng hai tay ra nằm xuống
sàn thở dài “Quả nhiên, thiếu một người luôn sẽ có chút tịch mịch, nấu
cơm đã quen làm suất hai người, muốn sửa cũng khó.” Hại tôi mấy ngày gần đây đều phải ăn cơm nguội, bởi vì ăn cơm nóng một lúc không hết.
Không biết thằng nhóc kia có ăn cơm đúng giờ hay không, có khi tám phần chỉ
ăn uống linh tinh không quản giờ giấc, không có ai quan tâm thì nhiều
nhất một, hai tháng là tự biến mình thành dân lang thang đầu đường. Đầu
óc hắn quả thực rất thông minh, nhưng khả năng tự chăm sóc mình thì kém
đến mức một đứa trẻ bảy tuổi bình thường vẫn giỏi hơn hắn, hơn nữa lại
vừa lười vừa tùy hứng, tôi hoài nghi nếu còn có cơ hội gặp mặt, có khi
lúc đó hắn đã lưu lạc thành ăn mày đầu đường rồi, đương nhiên điều kiện
tiên quyết là...... hắn không phải bang chủ băng Ryodan.
“Không
biết có nên báo án trước khi hắn bắt đầu giết người phóng hỏa để bắt cái tên bất lương này lại, nhốt tù một, hai trăm năm, mình cũng có thể mang cơm tù cho hắn.” Hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà lầm bầm lầu bầu “Nếu tôi có thể sống lâu đến thế, tôi sẽ vẫn mang cơm cho cậu, Lance.” Sau khi
cậu ra tù, tôi sẽ không bao giờ mua thức ăn cậu không thích nữa, sữa và
súp lơ sẽ không xuất hiện ở trước mặt cậu, mỗi lần thăm tù sẽ mang cho
cậu mang một đống sách, nói cho quản ngục cậu là đứa em trai đáng thương của tôi, hy vọng bọn họ quan tâm, chú ý cậu nhiều hơn.
“Nhưng
nếu muốn bắt cậu đi tù, thì phải thuận tiện bắt luôn cả ổ của cậu mới
được, nếu không, ngày nào cũng sẽ xảy ra vụ cướp ngục. Hơn nữa, phải cam đoan lồng sắt đủ rắn chắc, một cước của cậu thôi cũng có thể đạp thủng
một cái tường, còn phải cam đoan quản ngục phải giống Sherlock Holmes và Conan Doyle, nếu không thì chắc chắn cậu vừa vào được ba phút đã có thể lừa được chìa khóa rồi thảnh thơi chạy lấy người. Đúng rồi, có thể thừa dịp cậu không chú ý, dùng bình hoa đập vào đầu cậu, liệu chỉ số thông
minh của cậu có thể giảm xuống một chút hay không? Bề ngoài trông ngây
thơ vô tội như vậy, đầu óc thông minh như vậy lại là một kẻ chủ nghĩa
bạo lực, sớm hay muộn cậu cũng sẽ bị sét đánh.”
Tôi nhẹ nhàng
bĩu môi, có chút khổ sở nhìn trần nhà “Hơn nữa cậu còn tên là Chrollo
Lucifer, người từng đọc truyện tranh Hunter đều biết cái tên này chính
là một nhân vật phản diện đối nghịch với nhân vật chính, tác giả
Yoshihiro sáng tác rất chậm chạp, tôi cũng chỉ đọc đến phần trò chơi đảo Tham Lam, không biết tình tiết sau đó thế nào. Nhưng mọi người đều biết chỉ cần là nhân vật phản diện thì sẽ không chết tử tế được, Lance, kết
cục của cậu chắc chắn sẽ trở thành đá kê chân cho nhân vật chính. Người
tốt đả bại người xấu kết thúc hạnh phúc, sao cố tình cậu lại là người
xấu chứ? Hơn nữa cậu còn tụ chúng lại thành đoàn làm người xấu, cậu bị
bắt đi tù mấy trăm năm thì tốt, nhưng nếu như bị bắn chết hoặc bị hình
phạt treo cổ, hoặc bị nhân vật chính bóp chết thì làm sao bây giờ?”
Aiz, tôi càng nghĩ lòng càng chua xót. Nếu cậu tên là Gon Freecs thì thật
tốt, hoặc là nhân vật chính bình thường nhất - Leorio cũng được, người
ta có ánh sáng nhân vật chính bao phủ hẳn là luôn có thể sống rất dài
lâu. Tốt nhất tên là người qua đường Giáp, Ất, không có một tí quan hệ
nào với quyển truyện, tên chết tiệt này vì sao cố tình lại tên là
Chrollo chứ, cứ nghĩ đến tên này là tôi đã muốn xông lên cắn cậu, là tên nào quá đáng lại đặt cho cậu cái tên mang điềm xấu như vậy chứ, đổi tên khác thì sẽ chết sao.
Ở chung lâu, một chút cũng không bởi vì
hắn là nhân vật trên giấy chạy ra mà sinh ra cảm giác ngăn cách, hắn là
một người chân thật, ấm áp và có sinh mệnh. Tôi vươn ngón tay nhẹ nhàng
vẽ hình tròn trong không khí “Thằng nhóc, chúc cậu may mắn, tôi không
quan tâm cậu là ai.” Ừ, không quan tâm cậu là ai, chỉ cần cậu từng tên
là Lance là đủ rồi, cũng đủ để tôi nhớ về cậu.
Đứng dậy khỏi sàn tiếp tục lau sàn, tôi tiếp tục hát nhỏ, thời tiết hôm nay thật tốt.
Cuộc sống trở lại bình thường, tôi một mình nấu cơm một mình ăn cơm, một
mình rửa chén một mình trồng hoa, một mình ngẩn người một mình ngắm bầu
trời. Có thời gian thì đến bệnh viện Petal làm tình nguyện viên thuận
tiện kiểm tra trình độ suy bại của thân thể, thường xuyên uống thuốc
khỏi ho, tắm nắng nhìn chuông gió.
Không biết phải chờ tới khi
nào thì trường học mới khai giảng, dù sao học sinh không vội các giáo
viên cũng không gấp, cuộc sống của người dân Esme rất nhàn nhã thong
thả, không sợ trì hoãn thời gian. Cho nên các công nhân phụ trách xây
lại ngôi trường, người người đều giống những nhà kiến trúc sư luôn theo
đuổi sự hoàn mỹ của từng ngóc ngách công trình, mỗi một khối gạch đều
được dành thời gian chát vữa rất lâu.
Hoa trong vườn Majo mọc
dài đến kinh người, tôi ngó sang qua tường rào cũng có thể nhìn thấy đám hoa muôn hồng nghìn tía của cậu ta sắp tràn lan ra ven đường. Nhưng
Majo vẫn còn bị Shoyo cột vào giường bệnh viện, có một lần tôi vụng trộm thăm cậu ấy, kết quả khi tìm thấy phòng bệnh cậu ấy, nhìn thấy vài đội
viên đội chấp pháp nghiêm túc đứng canh ở cửa, nghe thấy tiếng thét phát điên của Majo phía sau cửa “Shoyo! Cô nhớ lấy cho ông đây! Cô là bác sĩ kiểu gì thế, có bác sĩ nào lại đi dùng xích sắt cột chặt bệnh nhân
chứ?! Cô coi tôi là gấu hay là cá sấu trên bờ thế hả! Đồ lang băm!”
Tôi bình tĩnh đứng một hồi trước cửa phòng bệnh bị khóa, mới xoay người
bước đi, nghe tiếng thét là biết trạng thái bệnh nhân rất khỏe mạnh đến
mức không cần tôi lo lắng.
Bất tri bất giác đến đầu tháng sáu,
tựa hồ vì sắp phải nghênh đón mưa đầu hạ sắp đến, trời mưa gần như liên
tục ba ngày, lúc nhẹ lúc nặng.
Tôi bê bàn trà tới mái hiên, dùng bếp lò than nấu nước suối, lá trà có thể mua được ở đây cũng không thể
xem như hàng cao cấp, cho nên tôi chỉ có thể tỷ mỷ cẩn thận đun trà, tận lực làm sao cho nước trà được ngon nhất.
Mưa trắng lạnh, ở giữa không trung theo gió mà di chuyển, rơi lộp bộp trên mái hiên rồi chảy xuống đất vườn.
Lúc nấu xong một ấm trà, tôi nhìn xuyên qua khói nhẹ lượn lờ nhìn ngắm khu
vườn, toàn bộ hoa trong vườn đều được mưa rửa trôi đi tro bụi mà trở nên mềm mại ngăn nắp.
Đặt ly trà xuống khay, tôi chạy vào nhà bê ra mười mấy cái chai nhựa rỗng đi ra, trên một bàn tay còn cầm hai cái
chai sắt. Nhìn màn mưa rơi tí tách cười nhẹ, sau đó đặt các cái chai
xuống dưới mái hiên, dòng mưa từ vành mái hiên rơi xuống chảy vào chai,
phát ra tiếng leng keng tùng tùng, tiếng chuông gió linh linh thỉnh
thoảng cũng vang lên, pha lẫn vào tiếng vang thanh thúy của những giọt
nước mưa.
Tôi ngồi trở lại hành lang bưng trà lên, mười ngón lạnh lẽo được ly trà làm ấm, đáng tiếc vẫn không thấy hồng hào lên.
Tiếng nhạc của tiếng chuông gió và trời mưa, một buổi sáng nhàn nhã.
Tôi thỉnh thoảng ho, không quá để ý mở bàn tay vừa ôm miệng ra, một vùng
màu đỏ thẫm, hơi tự giễu cười nói: “Sắp biến thành Lâm Đại Ngọc rồi,
mình cũng muốn thử đi chôn hoa*.”
(Tojikachan: * nhân vật Lâm
Đại Ngọc trong tác phẩm nổi tiếng Trung Quốc “Hồng Lâu Mộng” là người
con gái hồng nhan bạc mệnh, chết sớm, trong truyện có tình tiết Đại Ngọc chôn hoa, ý là chôn hoa lại trong vườn, để cho hoa tan vào trong đất
vườn, như vậy mới có thể giữ cho thanh sạch mãi mãi.)
Vươn bàn
tay ra ngoài hiên, máu bị mưa hòa vào chảy dọc theo kẽ tay, nhanh chóng
bị cuốn trôi đi không còn dấu vết. Tôi uống một ngụm trà, nước trà mỹ vị mang toàn bộ máu trong khoang miệng nuốt xuống.
Có thể chống đỡ bao nhiêu thì cố gắng chống đỡ bấy nhiêu, đến khi không còn chống đỡ được thì hãng khóc vậy.
Mưa dần dần thưa thớt, tôi cất bàn trà đi, cầm ô, lẵng và cái kéo, bước lên con đường nhỏ đi đến trước cửa cổng nhà, Mân Côi xinh đẹp leo kín cánh
cửa, phấn hồng đỏ thẫm đáng yêu, đóa lớn đóa nhỏ đều nở rộ. Thừa dịp mưa đi hái Mân Côi làm điểm tâm là thơm ngon nhất.
Lúc cắt được nửa lẵng hoa, ở đầu phố yên tĩnh chậm rãi có một bóng người quen thuộc đi
tới, cậu ấy không đội mũ rơm nông dân, mái tóc quăn màu xanh bị mưa áp
biến trở nên mềm mại rủ xuống dưới, râu được cạo sạch sẽ, gương mặt rất
tuấn tú, đôi mắt màu bụi hơi hẹp dài khiến người ta cảm thấy tinh xảo
lại bình thường.
Tôi gác ô lên vai, vịn tay vào cửa ra vẻ kinh
ngạc lớn tiếng nói: “Oa, đây chẳng phải là tiểu tuấn nam sao, cho kí tên một cái đi, em sẽ trân quý nó một trăm năm, Majo.”
Majo đi đến
trước mặt tôi, vươn tay vắt mưa thấm trên quần áo, mưa vẫn còn rơi,
nhưng cậu ta không hề quan tâm, vừa nhìn là biết cậu ta cứ thế đầu trần
từ bệnh viện về.
“Em đang nói chuyện cười sao, Miru, nếu em có thể sống một trăm năm thì anh cần gì phải quan tâm?” Majo không chút cố kỵ nói.
“Cũng phải, một trăm năm rất dài, nhưng em có thể lấy tờ kí tên của anh
truyền cho nhiều thế hệ sau, ha ha, em bảo này, Majo, bây giờ anh đi dạo quanh đại quảng trường một vòng và hô rằng anh muốn tìm bạn trăm năm,
nhất định sẽ có vô số cô gái xông lên đòi gả cho anh đấy, rõ ràng bề
ngoài đẹp trai khiến mức người khác phải ghen tị, chứ cứ để râu xồm xoàm thì ai thấy được?” Nếu không phải bị bác sĩ bắt phải vệ sinh cạo sạch
sẽ, ai biết ông chú mũ rơm lôi thôi lại có bề ngoài đẹp trai như thế.
“Đám phụ nữ mê trai không đáng giá tiền kia sao? Anh còn lâu mới cần, tình
nhân trong mộng của anh nhất định phải có nhiều phẩm đức tốt đẹp như
xinh đẹp đáng yêu, đoan trang hàm súc, vừa thiên chân vừa hiểu đời, vừa
dịu dàng lại kiên cường, hơn nữa nhất định phải siêu khêu gợi, biết nấu
cơm giặt giũ làm việc nhà, biết đánh nhau biết kiếm tiền còn có thể bảo
vệ chồng yêu.” Majo vừa tưởng tượng vừa không ngừng cười ha ha, loại
tươi cười đáng khinh này nói cho tôi biết, cho dù cậu ta trở nên đẹp
trai, thì cậu ta vẫn là cái tên hay mơ tưởng không có ai muốn gả cho.
“Nếu phụ nữ này hoàn mỹ như vậy, thì cô ấy còn muốn đàn ông làm gì?” Tôi thở dài cúi đầu thuận tay cắt thêm một đóa Mân Côi “Thật ra thì anh rất
muốn độc thân cả đời phải không, cho dù anh có thể sống ba trăm năm cũng không tìm thấy một phụ nữ như vậy đâu, cho dù tìm được rồi thì người ta cũng sẽ không muốn anh.”
“À, hạ thấp tiêu chuẩn một chút cũng
có thể mà.” Majo cũng gác tay lên đỉnh cạnh cửa cổng, sau đó lộ ra một
cái tươi cười lưu manh hư hỏng “Miru, nếu không, em thương xót cho anh,
gả cho anh đi.”
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta tươi cười không thay đổi nhìn tôi, chúng tôi cứ thế yên lặng rất lâu, sau đó một tiếng “BỐP” rõ
ràng vang lên, Majo lập tức ôm mũi kêu rên “Miru, sao em lại có thể lấy
lẵng đánh mặt anh thế, hỏng mặt thì làm sao bây giờ?”
“À, hỏng
mặt à, chẳng phải mặt anh vốn hỏng sẵn rồi sao? Cháu bảo này chú ơi,
cháu thuộc vị thành niên, bên cạnh nhà chính là sở cảnh sát, cẩn thận
cháu lấy dây thừng bắt chú đi tù vì tội quấy rầy vị thành niên.” Tôi
cười âm ngoan, càng ngày càng quá đáng, xứng đáng không có ai muốn gả
cho.
“Có việc liền lập tức biến thành vị thành niên, có lầm hay không chứ.”
Majo hừ một tiếng rồi xoay người dựa vào cửa cổng nhà, đè ép vài đóa hoa.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn mưa bụi, giọng điệu thản nhiên, không có chút cảm
xúc phập phồng nói: “Miru, thế giới này có một nơi tên là đảo Tham Lam,
đó là một thế giới được xây dựng từ thệ ước nghiêm khắc nghiêm khắc, phố Bối Bối từng tham dự vào quá trình thiết kế thế giới ấy. Nơi đó có năng lực niệm chữa khỏi tên là ‘Hơi thở của thiên sứ’, nhưng cho dù là người thiết kế đảo thì cũng không thể tự tiện lấy nó, bởi vì ngay từ đầu mọi
người đã quyết định rằng phải tuân thủ theo luật chơi. Harris nói, cho
dù là ‘Hơi thở của thiên sứ’ cũng không thể ngăn cản thân thể em suy
bại, bởi vì năng lực chữa khỏi này chỉ có thể chữa được người sống. Mà
ngay từ đầu em đã là người chết mà Kanji kéo trở về từ thế giới chết,
sinh cơ của ngươi đã đứt, sinh mệnh còn sót lại đều là của người khác,
cho nên ‘Hơi thở của thiên sứ’ chỉ có thể kéo dài thời gian của em,
không thể chữa trị hẳn cho em.”
Đảo Tham Lam, đúng là một cái
tên quen thuộc, thong thả để một đóa hoa vào trong lẵng “Đúng vậy, em là người chết.” người của phố Bối Bối đều như thế, muốn giấu kín thì sẽ
ngậm miệng không nói một lời, nhưng chỉ cần mở ra là thẳng thắn đến mức
dọa chết người.
“Bọn anh đã nhờ người thiết kế trò chơi, bọn họ
sẽ thắng trò chơi để lấy ‘Hơi thở của thiên sứ’, có thể kéo dài thời
gian của em là tốt, Miru, đừng sợ, trước khi em thực sự chết đi, bọn anh sẽ tìm ra phương pháp cứu em. Phố Bối Bối thiếu gì thì thiếu, chứ quan
hệ linh tinh thì đặc biệt nhiều.” Majo cười rất dịu dàng, lần đầu tiên
nhìn thấy cậu ta mỉm cười mềm mại như thế.
Tôi cười nói: “Được, em không sợ.” Tôi thật sự không sợ, có mọi người thật tốt quá, không phải sao?
“Đúng rồi, Miru sắp làm bánh Mân Côi phải không, cho anh mấy hộp đi, có một
tên suốt ngày kêu ‘ay yô’ cũng rất muốn ăn đấy.” Majo vừa nói vừa đẩy ra cửa cổng nhà mình đi vào, không đến ba giây lại đi ra.
(Tojikachan: người hay kêu ay yô là cái cậu Hyuga thầm mến Miru ấy mà)
Tôi nghi hoặc nhìn vẻ mặt cậu ta không hiểu sao bỗng quái dị, như là dẫm phải thứ gì đó bẩn vậy.
“Miru, bên cạnh nhà em là ai ở thế? Sao toàn là hoa.” Majo khổ sở, chỉ kém
không khóc ra. “Anh chỉ là ra ngoài vài ngày, mọi người không nên quá
đáng tặng nhà anh cho kẻ khác ở như vậy chứ, cỏ Vĩ Cẩu của anh đều chết
hết rồi.”
Tôi bất đắc dĩ nhìn cái tên lưu manh kia, cuối cùng nhịn không được cười lên một tiếng, thật là, khiếu khôi hài thật kém.