Căn phòng khi nào thì trở nên im lặng vậy, kim giây đồng hồ trên tường giống như cũng bị giữ
lại bước chân, di chuyển rất chậm. Cho dù ánh mặt trời chiếu xuống sàn
phòng khách, chiếu lên những trang sách đọc dở, cũng không làm dịu được
không khí lạnh lẽo này.
Tôi vươn tay khép sách lại, là tập thơ
Poca, chẳng phải hắn đã đọc quyển sách này rồi sao? Hiếm khi thấy hắn
đọc một quyển sách hai lần.
“Đói bụng chưa? Tôi đi làm cơm
trưa.” Tôi giả bộ không sao cả đứng lên, tùy tiện đặt quyển sách trong
tay lên đỉnh núi sách, núi sách vốn lung lay sắp đổ bị tôi không cẩn
thận làm ầm ầm đổ xuống, tản ra hết sàn nhà.
Nhất thời quên thủ
pháp ném sách của thằng nhóc này rất xảo quyệt, hắn có thể dễ dàng thực
hiện mấy trò trái với Cân Bằng học, chả trách nhắm mắt ném cũng thành
công.
Mới đi được hai bước, sau lưng, hắn đã dịu dàng gọi tôi
“Miru, chẳng phải cô đã nói chỉ cần tôi mở miệng hỏi thẳng, cô sẽ nói
thật với tôi sao?”
Đúng là tôi có nói qua lời này, lời nói có
lợi với mình thì hắn nhớ rõ thật, thế sao chuyện tôi muốn cậu đừng kiêng ăn, cậu lại không nhớ vậy.
Bước chân không có tạm dừng, tôi bây giờ không quá muốn quay đầu lại.
“Rầm”, bình hoa trên bàn trước mặt tôi đột nhiên bị vỡ thành hai nửa, đổ xuống mặt đất thành từng mảnh nhỏ, hoa và nước khiến sàn nhà hỗn độn kinh
khủng.
Tôi có chút cứng người, vừa rồi một quyển sách xẹt qua lọn tóc bên tai tôi rất nhanh, trực tiếp tước bình hoa đáng thương này.
Tôi nhớ rõ sô pha có rất nhiều sách.
Chẳng qua chỉ là thất thần dừng bước trong một giây ngắn ngủi, lại một quyển
sách xẹt qua cổ tay áo tôi, xé rách không khí, cắm phập vào bức kí hoạ
hoa Nguyệt trên tường, cả bức tranh và khung ảnh bằng kính bị đứt thành
hai đoạn thê thảm rơi xuống chân tường, bức tranh hoa Nguyệt mà ngài
Mizuno vẽ cho tôi đêm lễ hội hoa, đã bỏ mình như vậy đấy.
Khi chính mắt nhìn thấy sách biến thành hung khí, tôi tin tưởng rằng lực đạo này hoàn toàn có thể giết người.
Vô lực vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc thẳng lại, quay đầu lại đi về phía sô pha, khi tôi bắt đầu vuốt tóc thì có nghĩa là tôi đang phiền não đến mức sắp phát điên.
Hắn cầm một quyển sách và đang suy nghĩ, hai mắt vẫn nhìn tôi, hắn cười khiến tôi thật đau đầu. Không muốn cười thì
đừng cười, tật xấu này của cậu rốt cuộc là do đâu vậy?
“Sách.” Khom người lấy đi quyển sách trong tay hắn, lỡ hắn mà ném toàn bộ số sách trên sôpha thì cả ngôi nhà sẽ sập mất.
“Được rồi, vậy chúng tôi tiếp tục.” Tôi trực tiếp ngồi xuống sàn, hơi gập
khửu tay đặt lên đùi, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn đang ngồi trên sô pha.
Là cậu không muốn ăn cơm, đói bụng thì đừng trừng tôi.
“Nói thế
nào đây, ban đầu, Miru biết đến cái tên ‘Chrollo Lucifer’ này như thế
nào?” Hắn tự nhiên kê hai khuỷu tay lên đầu gối, động tác có chút lười
biếng kia bất tri bất giác trở nên rất có tướng ngồi, giọng nói không có một chút cường ngạnh sắc nhọn, nghe rất ôn hòa, không hề gây áp lực.
Chỉ cần hắn muốn biết đáp án gì, hoặc muốn lừa ai, hắn luôn dùng loại giọng điệu này.
Tôi không nể mặt nói thẳng với cái tên điển hình giáo tài phản diện dạy mãi không sửa kia: “Cậu không thể trực tiếp mang mặt than lên sao, cười thế này sẽ bị hoại tử gương mặt mất.”
“Vậy sao? Vậy thì đợi đến khi hoại tử gương mặt rồi nói sau, cô không biết là khi tôi cười như vậy,
những tên bị mắc mưu sẽ rất nhiều sao?” Hắn mỉm cười rộng hơn, ngay cả
bên trong đồng tử mắt tròn tròn cũng mang theo một tầng độ ấm mỏng manh, để tăng sự thuyết phục cho cái tươi cười trẻ con này.
Tôi híp
mắt lại, cuối cùng không thể không thừa nhận nói: “Cũng phải, cậu cười
như vậy rất đẹp, người trẻ tuổi không rành thế sự rất dễ bị cậu lừa.”
“Đáng tiếc, Miru không hề mắc mưu.” Chậm rãi thu lại tươi cười, gương mặt
thiếu niên dưới mái tóc đen mang theo chút sát khí tối đen, sau khi thu
lại mặt nạ, hắn liền lộ ra vẻ mặt chân thật, đó là sự bình tĩnh đến đáng sợ trong đáy mắt.
“Có biết vì sao tôi không mắc mưu không?” Tôi không quá để ý biểu cảm âm trầm đột nhiên của hắn, đâu phải là mới gặp
lần đầu tiên đâu, sống cùng một nhà lâu như vậy, ngoài tính cách trẻ con quá đáng và biểu lộ chân thật sau khi thu mặt nạ ra, thì chỉ có da mặt
cứng ngắc, nghiêm nghị, và dùng ánh mắt tối đen đáng đánh đòn nhìn chằm
chằm con mồi.
Hắn không hề nháy mắt, chuyên chú nhìn tôi, bày ra tư thế lắng nghe.
Tôi cố ý làm khẩu khí đáng yêu một chút, oán giận nói: “Bởi vì cậu rất cố
ý, mỗi lần cậu muốn nói dối, cậu luôn phải thầm suy xét trước, còn
nghiêm túc vá sơ hở trong lời nói, lời nói dối cố gắng đạt tới hoàn mỹ
như thế, sao có thể mang cảm giác chân thật chứ. Không phải là tôi chê
cậu, nhưng cậu luôn phải chọn câu trả lời tốt nhất trong một trăm câu
cậu nghĩ ra rồi mới mở miệng được, cố ý nói dối như vậy, ai tin.” Cho
nên mỗi lần thấy cái tươi cười lừa gạt kia, tôi luôn thấy mệt thay cho
hắn.
“Tôi cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng bởi vì là vấn đề
tính cách đi, muốn sửa đổi thì rất khó, đã thành thói quen.” Hắn vươn
tay khẽ che miệng, giọng điệu mang theo một ít phiền não “Gạt người
chính là biện pháp ít phiền toái nhất, không lừa được thì cũng không
phải không cso biện pháp khác.”
Biện pháp của cậu chính là tín điều của cậu đại đội trưởng của con phố bên cạnh: bạo lực là nhất chứ gì.
“Chúng ta vẫn nên nói đến chuyện tên ‘Chrollo’ đi, trước lúc tôi đến phố Bối
Bối, chúng ta chưa từng gặp mặt mới đúng, hơn nữa cô lại không phải
người của Meteorcity, không có khả năng từng nghe qua tên này, nhưng khi tôi tự giới thiệu, phản ứng của cô nói cho tôi biết cô rất kiêng kị tên này, giống như...... Đúng, giống như phản ứng khi nghe thấy từ
‘Meteorcity’ vậy. Đúng là kỳ quái mà mâu thuẫn, lúc ấy cô cho rằng
Chrollo Lucifer thật sự chỉ là trùng tên trùng họ với tôi?” Đưa tay nhẹ
nâng cằm, trong giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp là lý trí phân tích.
Đúng là lúc ấy tôi cho rằng trùng tên trùng họ, bộ dạng lúc hai mươi sáu
tuổi so với mười sáu tuổi không quá giống nhau, ít nhất hiện tại cậu
không đeo băng đô và mang đôi mắt đen quầng, đâu thể cứ ai chạy ra và
tên là Chrollo là tôi liền thừa nhận người đó là Chrollo chứ, dù đây là
thế giới truyện tranh thì cũng không nên đùa như thế.
“Nếu cô
cho rằng tôi và cái người gọi là Chrollo kia cùng tên, vậy còn bây giờ?
Miru còn cho rằng như thế nữa không?” Hắn lộ ra một cái tươi cười mang
theo thú vị nhưng lúc này lại có vẻ ác liệt quá đáng “Dù sao vừa rồi cô
gọi Chrollo là gọi tôi đúng không, mà không phải là người trùng tên
trùng họ kia.”
Hắn cười ác liệt còn tôi thì cười giả ngu, những
tên rất thông minh chính là kẻ khiến người ta không nhịn được muốn đào
cái hố sâu chôn sống hắn, sau đó cắm biển bên cạnh ghi “Ở đây có quái
thú cấp S”*. Tôi còn chưa nói cái gì, cậu đã bắt đầu tìm tòi đủ loại đáp án khác nhau rồi.
(* Quái thú cấp S:mấy chương đầu có nói đến
vấn đề này, ta quên không giải thích. Trong truyện tranh Hunter x Hunter có chia ra các cấp độ nguy hiểm của các loài động vật, từ thấp đến cao: cấp D, cấp C, cấp B, cấp A, cấp S, cấp SS, cấp SSS)
“Để tôi
nghĩ xem, nếu lúc đầu Miru nói thật sự có một Chrollo khác, thì hẳn là
người kia cũng tóc đen mắt đen giống tôi, đã làm chuyện gì đó khiến cô
sợ hãi, tính tình hẳn là cũng không khác nhau, à, quan trọng nhất là
chắc chắn trên trán cũng có thứ này mới đúng.” Hắn vừa nói vừa hơi cúi
người xuống, thẳng đến khi hai chúng tôi mặt đối mặt rất gần.
Tôi tinh tường nhìn thấy dưới làn tóc mái màu đen là hình xăm nghịch chữ
thập, hoa văn màu đen tinh xảo xinh đẹp tựa như thứ gì đó bén nhọn đâm
thẳng vào mắt tôi.
Tôi nháy mắt mấy cái, nếu ở lần đầu tiên gặp
mặt, trên trán hắn đã có nó thì hẳn là tôi sẽ không nhận sai người, dù
sao người xăm giá chữ thập màu đen lên trán cơ bản chỉ có một mình hắn.
“Có vài lần, Miru hay phản xạ nhìn chằm chằm cái trán của tôi, trên trán
cái tên Chrollo kia cũng có giá chữ thập sao? Đúng rồi, hẳn là cô không
nhớ rõ mới đúng, dù sao khi buồn ngủ, cô luôn trở nên rất mơ hồ. Buổi
tối hôm chúng ta đọc thơ Poca, tôi oán giận Miru quá yếu, cô trả lời như thế này, cô nói ‘Chrollo, vậy cậu hãy cẩn thận một chút đi’, không phải là Lance Gordon, mà là Chrollo. Nói cách khác, ở trong tiềm thức, cô
vẫn nhớ rõ tên tôi là Chrollo, hơn nữa, cái gọi là trùng tên trùng họ,
không bằng nói là cô biết rất rõ các đặc điểm đặc thù của Chrollo
Lucifer, nhưng chưa từng gặp qua người thật, không, là rất không muốn
gặp phải người thật.”
Tôi thật sự rất muốn lôi thằng nhóc này đi chôn, hắn chỉ còn kém bóp cổ tôi bắt tôi giao ra quyển truyện tranh
Hunter X Hunter này.
“Cho nên khi Chrollo đứng ở trước mặt cô,
một chút cô cũng không muốn thừa nhận. Nghi hoặc lớn nhất của tôi chính
là Miru từ đâu biết được Chrollo Lucifer và...... bang của hắn -
Ryodan?” Hắn nhẹ giọng phân tích với tôi, mỉm cười thản nhiên kia lại
theo bản năng hiện lên trên khóe miệng, đáng tiếc trong đôi mắt màu đen, ngay cả mạt ánh sáng trong trẻo lại thiếu tình cảm cơ bản nhất.
“Tôi không phải là người nổi danh, ngay cả bộ phận Tình Báo của Esme cũng
chỉ có thể tra được cực kỳ ít tư liệu về tôi, mà phố Bối Bối thì không
có khả năng cho cô tiếp xúc đến những chuyện liên quan đến Meteorcity,
ngay cả Harris Lund cũng không thực sự thấy tôi quan trọng. Tôi thật sự
rất ngạc nhiên bạn cũ Chrollo Lucifer bị chết thực thê thảm trong miệng
cô kia, tại sao ngay cả đặc điểm đặc thù cơ bản cũng giống hệt tôi?” Hắn nói giống như đang vui đùa tùy ý, biểu cảm tò mò đơn thuần thật đáng
yêu.
Đáng yêu đến mức dọa người.
Có trong nháy mắt, tôi
thiếu chút nữa đã thốt ra “Lance, cậu mở một sở trinh thám tư nhân kiếm
cơm đi, cậu quả thực chính là Holmes của thế giới Hunter mà, nếu luyện
thêm mấy năm nữa, có khi ngay cả Holmes cũng phải bái cậu làm thầy.” Thế giới này thật không công bằng, cứ nhìn đầu óc thằng nhóc này là biết,
không uống sữa bổ mà đầu óc cũng có thể kinh khủng như thế, cậu không
thấy mệt hay sao?
Ban đầu đã hạ quyết tâm rằng có thể không nói
chuyện thì sẽ không nói, hắn rất am hiểu tạo cho bẫy ngôn ngữ, cũng rất
am hiểu nắm giữ quyền chủ động và tiết tấu trong các cuộc đối thoại.
Tôi giơ ngón tay chạm nhẹ vào gương mặt trẻ tuổi này, hắn không tránh, tùy ý đầu ngón tay tôi đẩy ra tóc mái của hắn, lộ ra giá chữ thập màu đen.
Hoa văn tinh tế quá đáng, đầu ngón tay tôi nhẹ mơn trớn đường xăm màu đen,
lúc trước đã xăm lên kiểu gì vậy, xăm hẳn lên trán mà thiên tài lại
không biến thành tên ngốc, tôi dịu dàng hỏi: “Đau không?”
Hắn
lạnh lùng nhìn tôi, cũng không nở nụ cười, gần như là dùng gương mặt
không có biểu cảm trả lời “Không đau.” Trong giọng nói ôn hòa đáng tin,
nói không là không.
“Chắc chắn rất đau, tại sao thứ này lại đột
nhiên xuất hiện?” Tôi thấy có chút kỳ quái, đêm qua đột nhiên thấy trán
hắn bỗng có hình xăm giá chữ thập, tôi gần như phát khóc, tên chết tiệt
này đúng là Chrollo Lucifer, có giá chữ thập thì sao cậu không sớm lộ ra thế? Mà nếu muốn giấu thì cậu đáng lẽ phải giấu hoàn mĩ một chút cho
tôi, tên ngu ngốc cẩu thả này, đúng là cậu muốn hù chết tôi mà.
Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, điều này nói cho tôi biết ý hắn là ‘Bây giờ cô mới hỏi sao?’
Phản ứng không bình thường của tôi tối hôm qua, thằng nhóc này đã sớm nhận
ra, hơn nữa bắt đầu từ ngày tôi đổi tên cho hắn, tám phần hắn cũng luôn
chờ tôi mở miệng gọi hắn là “Chrollo” lần nữa.
“Đã chết, tên có năng lực Che Giấu kia rốt cục đã chết.” Hắn trả lời rất trực tiếp, lười giả bộ ôn hòa.
Tôi có chút hiểu “À” một tiếng, ý của hắn là ở nói bởi vì chủ nhân năng lực niệm đã chết, cho nên không thể sử dụng năng lực niệm kia nữa, hình như bí kíp Đạo Tặc có điều kiện này.
“Miru.” Hắn nguy hiểm nheo mắt lại, vòng cung của khóe miệng cười gây cảm giác hơi dữ tợn “Người bạn
cũ tên Chrollo Lucifer bị chết thê thảm kia của cô, không lẽ ngay cả
năng lực niệm cũng giống tôi sao? Bởi cô không hề kinh ngạc với câu trả
lời của tôi.”
Người bạn cũ tên Chrollo Lucifer bị chết thê thảm!
Tôi buồn rầu, thằng nhóc này sao mà nhỏ mọn thế, không nhắc đi nhắc lại từ
‘chết thê thảm’ thì không được sao? Được rồi, tôi nói giống nguyền rủa
như vậy tôi không đúng, nhưng cậu cũng đừng quá xấu tính như thế chứ,
đâu phải là cậu không thể có được tâm linh mềm mại giống như hoa.
“Chrollo, vết thương của cậu đã khỏi hẳn, có thể tự mình đi ra phố Bối Bối đúng
không.” Không để ý cái bẫy ngôn ngữ hắn bày ra, bởi vì tôi từ đầu đã
không tính trả lời vấn đề của hắn, không muốn bị cái tiết tấu quỷ quái
của cậu kéo đi, tôi chỉ có thể cố gắng tự quyết định.
Hắn trầm
mặc tùy ý nhiệt độ trong phòng liên tục giảm xuống, sau đó mới có chút
phản ứng lại, thì thào lẩm bẩm “Đi ra phố Bối Bối?”
Biến cố xảy
ra vượt qua dự đoán của tôi, trên cổ bỗng nặng, sau một trận trời đất
đảo lộn, gáy tôi lập tức va xuống sàn, cơn đau khiến tôi rên rỉ một
tiếng, mắt tôi tối sầm lại, có chút choáng váng, một bàn tay của hắn đặt nhẹ quanh cổ tôi, một bàn tay chạm vào một bên má tôi, tư thế lúc này
của chúng tôi ái muội mà nguy hiểm.
Có chút hít thở không thông, tôi ho nhẹ một cái, Harris, thằng nhóc này đâu có cư xử cẩn thận với
tôi? Hắn không nổi điên đã là tình trạng tốt nhất rồi.
“Tôi rất
muốn biết đáp án chính xác, tôi có thể khẳng định nơi này không ai biết
đến Chrollo, cô cũng không thể biết được tôi.” Không cần xé rách ngụy
trang, con mồi đã bị bao vây gắt gao, cho dù lộ ra răng nanh cũng không
chạy thoát.
Tôi nhắm mắt lại chờ cơn đau ở gáy dịu đi, lộ răng nanh thì lộ răng nanh đi, cùng lắm thì cậu bóp chết tôi.
Cuối cùng tôi thật sự không chịu nổi sự giằng co này, bởi vì tư thế của
chúng tôi có chút không bình thường, đây đâu phải là một cái ôm đơn
thuần, hắn cứ đè tôi ở dưới thân hắn thế này khiến tôi cảm thấy rất
không được tự nhiên.
Được rồi, suy nghĩ của người lớn không thuần khiết, tôi sám hối.
“Ừm...... Khụ khụ.” Tôi bị nghẹn thở, khụ vài cái, bàn tay trên cổ thả lỏng đi
không ít, hắn quả thực rất cẩn thận khống chế lực đạo.
“Người ám sát ba năm trước đây là cậu sao?” Cứ thế này thì thật đau đầu, khi
Feitan xuất hiện, tôi mới đột nhiên nhớ tới, giọng nói kia rất quen.
Biểu cảm của hắn không thay đổi, chỉ sự bình tĩnh trong mắt hơi dao động,
như là vấn đề của tôi quá mức đột ngột “Không phải.” Lúc nói ra, mắt
cũng không rung chút nào, hắn biết tôi hỏi về chuyện gì, là vụ ám sát
xảy ra ở Esme ba năm trước đây.
“Thật vậy chăng?” Tôi nhìn hắn
như đang nhìn đứa trẻ trong truyện ‘Sói đến đây!’, sau đó vươn hai tay
khẽ vuốt gương mặt hắn, đồng tử màu đen của hắn rất tinh thuần, không có một chút cảm xúc nào khác, quá mức sạch sẽ, tôi tinh tường nhìn thấy
ảnh ngược của mình qua mắt hắn, đúng là hai loại màu sắc ngược nhau đến
thảm thiết.
Tôi lộ ra một cái tươi cười sáng lạn, giọng điệu mềm nhẹ mang theo sự thiên chân ngọt ngào “Bang chủ, mục tiêu toàn diệt.”
Màu đen bình tĩnh bị những lời này phá vỡ, trong màu đen vỡ vụn ấy có ánh lên chút màu xanh, là mảnh bầu trời ấy.
“Là giọng của Feitan đi.” Tôi cười rất giống như một cô gái mười lăm tuổi
không hiểu thế sự, trước khi linh hồn còn chưa hoàn toàn dung hợp vào
thân thể này, rành mạch nghe thấy giọng nói đó, thiếu niên hơn mười tuổi bị vỡ giọng, thay đổi rất lớn, ba năm sau luôn luôn có điểm khác nhau,
nhưng người khác có thể không biết, nhưng tôi thì sao có thể không rõ
chứ, người được gọi là “Bang chủ” trong thế giới Hunter, có mấy ai đâu.
Chỉ cần liên hệ trước sau suy nghĩ một chút, không cần tìm hiểu nhiều
cũng có thể xác định được bảy thành chắc chắn những người còn lại ở hiện trường là ai.
“Đúng.” trong mắt hắn hiện lên một tia hiểu rõ “Miru Sylvia.”
Gọi tên đầy đủ là vì rốt cục xác định được người vốn đã chết đi lúc ấy giờ
vẫn còn sống, ngay từ đầu, dây tơ đã bị chặt đứt, trước khi một lần nữa
dùng dây tơ trói buộc, người bên ngoài mạng nhện vẫn luôn luôn ở bên
ngoài.
Tôi cười, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Bang chủ lệnh, nếu
toàn bộ đã chết, thì thả mồi lửa đi. Tôi không nhớ rõ lắm, lúc ấy lệnh
của cậu đại khái là như thế.” Nếu cậu thật sự tên là Lance Gordon thì
thật tốt.
Vẻ thú vị của hắn khiến tôi nhớ lại trận chết chóc ấy, lãnh khốc, như không hề liên quan đến mình.
“Là cậu đã giết tôi sao? Chrollo.” Là cậu giết Miru Sylvia sao? Lance?
Hắn nhẹ nhàng mân khóe miệng, cười rất châm chọc, không chút do dự mở miệng “Không phải.”
Đáp án có chút ngoài dự đoán của tôi, tôi nhìn kỹ vẻ mặt của hắn, không
nghĩ tới đây là lần đầu tiên tôi không nhìn ra hắn đang nói dối hay nói
thật.
“Lúc chúng tôi tới, cả nhà Sylvia đã chết hết, lửa là tôi
đốt, nhưng người không phải tôi giết.” Đáp án trôi chảy mà tự nhiên, rất chân thật không có một chút vấp, hắn không nói dối.
Vậy sao?
Tôi có chút mờ mịt, không phải mọi kẻ ở hiện trường giết người đều là
hung thủ, đáp án của hắn là như vậy sao? Đột nhiên cảm thấy tiếp tục
truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì.
“Ba năm trước đây, Esme và
Meteorcity từng xảy ra một sự xung đột lớn, là vì phố Bối Bối có nội
gian khiến cha mẹ...... tôi tử vong, băng Ryodan trong vụ xung đột đó
sắm vai nhân vật gì? Esme và Meteorcity vốn luôn hợp tác, hiện tại quan
hệ có thể nói là cừu sâu như biển. Mà ba năm sau lại nổi lên xung đột,
trùng hợp, băng Ryodan lại xuất hiện để tiếp tục sắm vai nhân vật gì?
Chỉ là vì có hiệp nghị với phố Bối Bối, đảm đương người dẫn đường mà
thôi sao?”
Cái gì cũng không nói, không có nghĩa là tôi cái gì
cũng không biết. Cái gì cũng không tìm tòi cũng không có nghĩa là tôi
không phát hiện ra, tôi không thông minh đến mức giống yêu quái, nhưng
tôi cũng tự nhận mình không ngốc đến mức chỉ số thông minh bằng ba mươi
ba.
“Đi đi, Chrollo.” Tôi nghiêm túc nói với hắn “Harris đã bắt
đầu hoài nghi cậu, bây giờ băng Ryodan tuyệt đối không có năng lực chống đỡ toàn bộ đội chấp pháp. Bây giờ đi khỏi đây, sạch sẽ lưu loát bứt ra
mới là chuyện mà một tên thông minh như cậu nên làm. Nếu để cho Harris
biết chuyện ba năm trước đây cũng liên quan đến các cậu, Harris tuyệt
đối sẽ kéo được các cậu ra hết, ông ấy không hề ngốc hơn cậu. Cho nên
hãy đi đi, rời khỏi Esme, Lance.”
Bàn tay bóp trên cổ tôi không
hề buông ra, tôi không có chút thoái nhượng nhìn hắn, rất quen thuộc
nhau cũng có chỗ không tốt, chính là ai cũng không sợ ai. Lúc đầu, tôi
luôn muốn tránh xa băng Ryodan, nhưng bây giờ, đầu lĩnh con nhện lại ở
đây lâu như thế, không muốn liên quan nhưng giờ đã liên quan quá rồi,
tôi còn sợ cái gì nữa.
“Thẳng thắn thành khẩn với tôi như vậy,
cô chắc chắc tôi không dám giết cô đến thế sao?” Hắn chớp mắt, dưới mi
mắt có bóng tối nhàn nhạt, đôi mắt không có một chút kinh ngạc dao động, chỉ mang cảm giác lạnh lùng mà áp lực.
“Nếu cậu là bang chủ,
cậu sẽ không giết tôi.” Đúng vậy, nếu cậu là Chrollo, cậu là Lance thì
có thể tùy hứng nhất thời mà bóp chết tôi, dù có lý trí đến mức nào cũng không dấu được sự này điên cuồng ngây thơ đến mức đòi mạng đó. Nhưng
nếu là bang chủ, thì sẽ không mạo hiểm bị phố Bối Bối vồ đến mà giết
chết một người...... xem như không có chỗ hay gì như tôi đi.