Cho dù bị nhân sinh
màu đen hài hước chơi một vố, lúc này tôi cũng không còn tâm tư để ý, có lẽ khi chữ ‘Meteorcity’ này nhảy ra trước mặt, tối thiểu tôi đã có
chuẩn bị tâm lý. Mà bây giờ bất quá chỉ là trùng hợp gặp phải nhiều
người trùng tên trùng họ, nhiều đến mức tôi không thể không thừa nhận
băng Ryodan đã thật sự xuất hiện mà thôi.
Tôi cơ hồ quên sạch bộ dáng của bọn họ trên truyện tranh, nhưng các đặc điểm đặc thù cơ bản
thì vẫn nhớ, tỷ như màu tóc và màu mắt.
Tôi đi vào phố Bối Bối, đến cửa phòng khám Harris, Harris đang thu dọn đồ nghề chữa bệnh trong phòng khám.
Tôi chịu đựng cơn ho khan nói với ông: “Harris, cháu tới tìm bác uống trà.”
Hôm nay, cháu tới tìm bác uống trà.
Nước trà ấm áp pha với thuốc bột, vị khổ đến tận đáy dạ dày, nhưng loại cay đắng này lại có thể áp chế cơn ho khan xuống.
Tôi và Harris ngồi trên ghế gỗ dài bên ngoài phòng khám, mùi hoa nhè nhẹ
tràn ngập bốn phía, ngẫu nhiên, một vài cánh hoa rơi từ trên nóc nhà bay xuống thảm sàn màu xám, phong cảnh thật nên thơ.
Trầm mặc mà
bình tĩnh, chỉ có khăn ở trong tay dính đầy máu là kinh tâm, hai chúng
tôi nhìn vào mặt nước trà trong chiếc chén hình quả đào, bên trong phản
chiếu một khoảng bầu trời xanh.
“Cháu vẫn còn nhớ rõ lúc thấy
cháu, Harris đã rất thất vọng, Miru Sylvia mười hai tuổi là thiên tài
phải không, chưa đầy mười hai tuổi đã có thể tự khai phá ra năng lực
niệm – điều mà những bạn cùng lứa tuổi khó có thể làm được, là một đứa
trẻ luôn khiến cha mẹ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.” Đó là cảnh tượng
lần đầu tiên gặp Harris, tôi không chút để ý cười tủm tỉm nói, muốn ngả
bài thì phải ngả hết, đâu còn là thanh niên trẻ tuổi nữa, đã đến độ tuổi này rồi, muốn nói gì thì không nên quanh co lòng vòng. Tôi không quá sợ đau, dù là đau tê tâm liệt phế cũng đã từng trải qua rồi, cho nên có
thể tùy ý mọi người nói dối để dỗ dành tôi, cũng sẽ không cố ý tìm tòi
sự thật, cái gì nên để ý, cái gì có thể đặt sang một bên, tôi đều phân
ra rất rõ ràng. Hôm nay đến lấy đáp án cũng chỉ là vì thấy mình không
còn cách nào để tiếp tục được chăng hay chớ* mà thôi.
(* được chăng hay chớ: kết quả ra sao cũng được)
“Miru còn nhớ rõ chuyện trước kia?” Bàn tay đang bưng ly trà của Harris tạm dừng một chút.
“Không nhớ rõ, chỉ là khi tỉnh lại, đã có đoạn thời gian bác sĩ muốn thử xem
cháu có thể khôi phục trí nhớ hay không, cho nên đã kể rất nhiều chuyện
trước mười hai tuổi.” Tôi nhẹ nhàng uống một ngụm nước trà, mùi vị quen
thuộc, bầu không khí yên tĩnh, nơi này quả nhiên không giống ngôi nhà
kiếp trước, vì tôi tuyệt đối sẽ không uống trà một cách tịch mịch như
thế.
Mà Miru Sylvia, đứa trẻ vĩ đại đến mức thiên tài ấy cũng
theo thời gian mà bị bao phủ trong thế giới hỗn loạn này, giờ chỉ còn
sót lại thân thể để một linh hồn thế giới khác trú ngụ là tôi. Có mấy
lần bừng tỉnh giữa đêm khuya, nghiêm túc nghĩ tới liệu đứa trẻ này có
giấc mộng nào chưa hoàn thành hay không. Nếu cô ấy còn sống, chắc chắn
sẽ có đủ kiêu ngạo và xinh đẹp, sức sống nhiệt tình này chỉ thuộc về
những thiếu niên thanh xuân dưới ánh mặt trời, nếu còn sống, nhất định
cô ấy có thể tinh ranh, nhiệt huyết hơn tôi gấp vạn lần.
“Lúc
trước, khi đón cháu trở về, bác suy nghĩ rất lạc quan, dù sao cháu đã
sống lại, chỉ thất vọng một điều là Miru không chỉ bị mất hết thảy trí
nhớ, mà cũng bị mất hết thảy những thứ từng thuộc về cháu. Dù là năng
lực niệm hệ Đặc Biệt, hay là tính cách hoạt bát, thậm chí là......”
Harris cúi đầu, giọng điệu trầm trọng lên.
“Sinh mệnh.” Tôi thản nhiên tiếp lời “Thật ra mạng của cháu vẫn luôn nhờ phương pháp nào đó
mà tiếp tục sống phải không, dù bây giờ còn đang thở, đang đi lại, có
thể nói và uống trà, nhưng giây sau...... rất có khả năng sẽ ngã xuống.” Trong tim vẫn ấp ủ một tia hy vọng may mắn, nếu có thể vẫn khỏe mạnh
như vậy thì thật tốt, đáng tiếc, có thể hít thở đến tận bây giờ đã là kỳ tích. Tôi không thể quên cảnh tượng lúc ấy, cả người toàn là máu cố
gắng đứng dậy từ một đống xác chết, thân thể Miru Sylvia so với những
xác chết bị giết dã man ấy không có gì khác nhau, cả người bị phá hỏng
nghiêm trọng như vậy, có thể tiếp tục sống mới là lạ. Khi tôi với thân
thể lành lặn tỉnh lại trong bệnh viện, cảm giác kinh ngạc này có thể
khiến tôi ngơ ngẩn. Linh hồn và thân thể không giống nhau, không phải là chỉ cần có một linh hồn mới bám vào thân thể đang chết dần là có thể
hoàn toàn sống lại. Rất nhiều lúc, linh hồn không hề có lực lượng.
Nhưng thẳng đến hôm nay cũng không có ai chịu nói cho tôi biết tại sao tôi có thể sống sót.
“Cho dù không nhớ lại được chuyện trước mười hai tuổi, tính tình cũng trở
nên yên tĩnh, nhưng tính cách quật cường không sợ trời không sợ đất thì
lại vẫn như cũ, phản ứng đầu tiên của người bình thường khi nói đến cái
chết của mình chẳng phải là run rẩy một chút sao? Cháu đúng là không sợ
chết.” Harris uống xong nửa ly trà, rốt cục không nhịn được châm chọc.
“Cháu sợ chết.” Lúc nói câu này, mắt cũng không chớp, chỉ cần là người thì
không ai không sợ chết, chỉ trừ những người không hiểu hoặc đã chết lặng với cái chết, cho dù tôi từng biến thành linh hồn, tôi vẫn sợ chết,
càng là người có ràng buộc với thứ gì đó thì càng sợ chết, trùng hợp là
tôi ràng buộc với rất nhiều thứ. Nhưng tuổi lớn cũng có chỗ tốt, trong
vấn đề cái chết, tôi luôn rất thong dong tao nhã.
“Nhìn không
ra.” Harris lộ ra một cái mỉm cười, giọng điệu giống như hai người uống
trà bình thường vậy, gần gũi mà nhẹ nhàng “Cha mẹ cháu...... là Hunter
di tích vĩ đại, cha cháu - Isora Sylvia là Hunter hai sao, Ám ở
Meteorcity chính là được cha mẹ cháu tự tay đào ra từ trong đống rác dày mấy trăm thước, mười đại mộ địa có liên quan rất sâu xa với nhà cháu,
bà ngoại của cháu - Nina Hitari chính là nhà khảo cổ học vĩ đại đã khai
quật ra tòa mộ địa thứ nhất, do đó mà toàn bộ lịch sử của các di tích đã được chỉnh sửa lại.”
Bối cảnh gia thế thật hiển hách, tôi tán
thưởng: “Thật giỏi, thế gia khảo cổ.” Chả trách ngay cả Majo cũng nói
bội phục, có thể vì sự nghiệp khảo cổ từ buồn tẻ đến nổi điên dâng rất
nhiều tâm huyết, dòng máu nhà Sylvia chảy xuôi ở trong thân thể này chắc chắn có giấc mộng cực nóng.
“Đúng vậy, đúng là rất giỏi. Trước
lúc cháu bốn tuổi, nhà cháu đã sống ở phố Bối Bối, sau đó lại vì Ám mà
cha mẹ cháu gửi cháu cho Kanji chăm sóc, Kanji chính là thằng nhóc
Hunter mà cháu đã gặp sau khi vừa tỉnh lại trong bệnh viện ba năm trước
đây. Từ nhỏ cháu đã thích mạo hiểm, bảy tuổi đã dám đi theo cha mẹ đến
Meteorcity hỗ trợ khai quật di tích, cháu là sự kiêu ngạo đáng yêu nhất
của bọn bác. Lúc rời khỏi đây hồi bốn tuổi, cháu rất ít trở về, nhưng
Bella vẫn cất giữ hoa Phong Tử Mật mà cháu thích để tặng cho cháu.”
Harris nghĩ đến chuyện trước kia, vẻ mặt nhu hòa đi rất nhiều, một đóa
hoa nhỏ nhẹ rơi xuống, khẽ lướt qua miệng ly trà của ông, giống như đoạn chuyện cũ kia vậy.
“Hoa Phong Tử Mật dùng để làm bánh Mân Côi,
Bella thật sự đã cho cháu rất nhiều.” Tôi nghĩ tới lần đầu biết đến
Bella, bà ấy khiêng một chậu hoa Phong Tử Mật đặt ở cửa nhà tôi, sau đó
không nói một tiếng đi mất, tôi ở cửa sổ chỉ nhìn thấy làn váy thêu hoa
hồng Guesam, màu đỏ rực như lửa đang thiêu đốt.
“Con của bọn bác chết trong cuộc tranh đấu với Meteorcity, cho nên Bella rất thích cháu, coi cháu như con mình vậy.” khi đóa hoa rơi xuống đất, dù từng nở rộ
huy hoàng đến mức nào, thì cũng đã là quá khứ, đã trôi qua rồi, nếp nhăn bên khóe mắt Harris hiện rõ, ông cười đầy hoài niệm mà ưu thương.
Tôi cảm nhận được sự tưởng niệm trầm trọng trong giọng nói của Harris, có
thể bình tĩnh nói đến cái chết của con mình như vậy, ông đã phải trả giá bao nhiêu, phải buông tay bao nhiêu. Tôi nhẹ lắc chiếc chén trong tay,
làn nước màu xanh trong chiếc chén mềm mại mà trong suốt. phố Bối Bối,
Esme, những nơi cực kỳ xinh đẹp, dù đã phải trả giá đại giới lớn đến mức nào để bảo vệ sự xinh đẹp ấy, đối với những người sống trên mảnh đất
này mà nói đều là đáng giá.
“Nơi đàm phán với Meteorcity luôn là biên giới tên là Vách Núi Đen, nơi đó rất loạn, loạn đến mức một cái cơ cấu lãnh đạo chân chính cũng không hoàn chỉnh. Cha mẹ cháu đã phải lấy
tính mạng mình để đặt cược khi quyết định kiên trì canh giữ ở nơi đó,
họ, lần này Touya cùng Meteorcity đã xảy ra xung đột đổ máu với quy mô
lớn, dù đã đánh hội trưởng lão tàn phế đến mức nào, kẻ trừng mắt tất báo như người Meteorcity nhất định sẽ ra sức đập phá Ám. Bác cho Ging đến
Ám, chính là muốn mượn tay một người ngoài như cậu ta dỡ Ám xuống. Ám là tâm huyết của cha mẹ cháu, là sự cố gắng của phố Bối Bối và đội chấp
pháp, cho nên dù là bác hay đội chấp pháp, đều không thể tự xuống tay
được.” Harris tự giễu cười cười “Người của Meteorcity vĩnh viễn không
hiểu cái gì là trân quý, cho nên bọn chúng mới có thể ngây thơ tùy ý đi
hủy diệt thứ trân quý của người khác như thế.”
Ngón tay khẽ vuốt miệng ly trà còn dư ôn, tôi nhắm mắt lại chậm rãi uống một ngụm trà, im lặng nghe Harris kể.
“Ba năm trước đây, cha mẹ cháu với cháu từ Meteorcity trở về để sửa sang
lại số văn vật vừa mang về và chuẩn bị cho lễ hội hoa, lúc ấy, sai lầm
lớn nhất của bác chính là không mang nhà cháu ở lại phố Bối Bối, ai cũng không nghĩ tới buổi sáng của ngày trước lễ hội hoa lại xảy ra chuyện
như thế.” Cái chén rốt cục không chịu nổi sức nặng của hồi ức, chậm rãi
vỡ tan giữa các ngón tay của Harris, ông không buông cái chén xuống, mà
nước trà cũng không theo khe hở mà chảy ra, hết thảy đều giống như cách
một tầng màng trong suốt vậy.
Mùi hương của hoa Bạch Vân xen lẫn mùi máu nồng nặc lạnh lùng tràn ngập căn phòng u ám như đường hầm,
trong bóng đêm thâm thúy, thứ tôi nhớ rõ ràng nhất chính là một mảng bầu trời xanh qua cánh cửa sổ vỡ trên mái nhà.
Lời nói của Harris lại khiến tôi như trở lại ngày đầu tiên tôi đi vào thế giới này, mở mắt ra đã thấy mảnh bầu trời kia.
“Harris, tại sao cháu lại sống sót?” Tôi không có năng lực bóp nát cái chén, các đầu ngón tay trắng bệch, tái nhợt, thân thể này ba năm trước đây đã
chảy ra số máu đủ để khiến một người chết hơn mười lần.
Miru
Sylvia đã chết, điều này không thể nghi ngờ. Mà tôi lại sống, nhưng chỉ
là sống được vài phút ấy mà thôi, tôi nhớ rõ lúc đó mình đứng lên khỏi
vũng máu, căn nhà bị thiêu cháy cho nên nhiệt độ rất cao, nhưng tôi lại
chỉ cảm thấy rét lạnh đến mức không khống chế nổi tay chân run run thống khổ. Từng bước một bước ra khỏi căn phòng đầy máu, bước ra khỏi biển
lửa, té ngã xuống mặt cỏ có những hoa nhỏ màu trắng, sau đó vẻ mặt mờ
mịt nhìn bầu trời xa lạ, rất rõ ràng cảm nhận được sự sống của thân thể
đang xói mòn nhanh chóng, khi tôi không còn chống đỡ được, cái khắc nhắm mắt lại kia, tôi biết mình sẽ lại chết đi.
Nhưng vừa mở mắt ra, thấy mình đang ở trên giường bệnh viện mà không phải là trong nhà xác, tôi thật sự cảm thấy kinh ngạc.
Tại sao tôi có thể sống sót?
“Là năng lực niệm đặc thù của Kanji, lúc chạy tới hiện trường, thấy cháu
chỉ còn lại một hơi thở nằm ở bên ngoài đám cháy, Kanji vì muốn cháu
sống nên đã sử dụng năng lực ấy, khi cháu tỉnh lại, trí nhớ hoàn toàn
biến mất đã là tình huống tốt nhất, cho nên bọn bác cũng không cưỡng cầu cháu phải nhớ lại chuyện trước kia.”
Xem ra người trẻ tuổi từng cầm kẹo que dỗ tôi gọi là chú hồi ấy rất thân với Miru, nhưng vài năm này tôi chưa hề gặp lại cậu ấy.
“Đại giới là gì.” dù năng lực niệm có thần kỳ đến thế nào, cũng không phải
là bàn tay vàng thần ban cho, không trả giá đại giới mà vẫn có thể cứu
được một mạng người trân quý, không có khả năng.
“Đánh mất toàn
bộ năng lực niệm, hơn nữa cả đời cũng không thể tiếp xúc niệm được nữa.
Cái gọi là Niệm, bất quá chỉ là năng lượng của sinh mệnh con người, cũng chính là năng lượng sống của chúng ta, năng lực niệm đặc thù của Kanji
chính là có thể lấy ra năng lượng sống tiềm tàng của mình để trao cho
người khác tiếp tục sống, bất luận là thất bại hay thành công, cậu ấy
vẫn phải buông tha mọi khả năng tu hành năng lực niệm.” Harris thở dài
một hơi, ánh mắt như đánh mất tiêu cự “Lúc nhìn thấy cháu, bác thất vọng là do thân thể cháu đã tới cực hạn, dù Kanji đã phân nửa năng lượng
sống của mình cho cháu, nguồn sống của cháu cũng không thể về, điều này
có nghĩa là cháu không thể hoàn toàn khỏe mạnh, hơn nữa thân thể tùy
thời sẽ......”
“Chú Hunter bây giờ thế nào rồi.” Đưa tôi đến phố Bối Bối rồi chạy mất, làm chuyện tốt rồi không lưu lại tên là lệ thường trực tiếp nhất của mấy người sao?
“Thân thể đã khỏe lên nhiều,
cậu ấy thích ứng với cuộc sống người thường rất nhanh.” Harris nhìn nước trà trong chiếc chén vỡ vụn, bình thản uống một ngụm, ông không cho
nước trà chảy ra khỏi khe, nước trà cũng chỉ có thể thành thật đứng ở
trong cái chén rách tung toé.
“Miru, cháu rất yếu, trong mắt
người bình thường là không dễ nhận thấy, chỉ có người có năng lực niệm
mới cảm nhận được rõ ràng. Bởi vì trên người cháu đã không còn nhiều
năng lượng sống, điều này khiến cháu vĩnh viễn cũng không thể tiếp xúc
niệm. Mà năng lượng sống mà Kanji đưa cho cháu có chút bài xích với thân thể cháu, điều này khiến cháu thoạt nhìn yếu hơn so với thực tế. Những
người có năng lực niệm có thói quen phát động Khí để phán đoán người đối diện mạnh hay yếu, nhìn thấy tình trạng thân thể của cháu, sẽ cảm thấy
tựa như đang nhìn một thứ thủy tinh giả chỉ cần bị đẩy một cái từ lầu
hai xuống là sẽ tử vong vậy. À, có lẽ cháu không phát hiện ra, cái thằng nhóc bụng đen mà cháu nhặt về ấy, những lúc đụng vào cháu, lực đạo của
hắn rất nhỏ, rất cẩn thận, giống như rất sợ sẽ bất cẩn làm cháu vỡ vậy.”
Hắn rất cẩn thận sao? Tôi không hề nhìn ra.
“Vậy cháu còn có thể sống bao lâu?” Sự suy sụp của thân thể càng ngày càng
rõ, đây không phải là lần đầu tiên, hai năm trước, tôi cũng từng liên
tục ho khan rồi bắt đầu nôn ra máu, sau đó không biết Harris dùng biện
pháp gì mới cưỡng chế nó lại. Lúc này, có thể cưỡng được nữa không?
Harris trầm mặc rất lâu, tôi có chút hoảng hốt nhìn bông hoa Wisteria hình
chuông vừa rơi xuống ban công phòng khám, tôi ở con phố này đã ba năm,
quen biết mọi hàng xóm trong phố, từng có thống khổ, nhưng nhiều hơn là
những ngày tốt đẹp, mọi người đều rất chiều tôi, tôi biết tấm lòng ấy.
Cho nên đã đủ rồi, dù là con bướm hay là con sâu, dù là sống lại hay là
xuyên qua, cũng đã không quan trọng nữa. Có thể đến nơi này, hiểu biết
được mọi thứ lạ kỳ, xem như tôi đã lãi rồi.
Đặt ly trà không
xuống bàn, trà uống hết, những người toàn vẹn cũng nên tiếp tục sống
tiếp đi. Đáp án đã biết, một khi đã vỡ đê thì cũng chỉ có thể chờ đợi
công trình hoàn toàn hỏng hết.
Tôi đặt hai tay lên đùi, quy củ cúi người chào Harris một cái.
Harris buông tay ra, chiếc chén vỡ cũng rơi xuống mấy cánh hoa trên sàn, ông nhẹ gọi “Miru, đứa trẻ này thật là.”
Tôi đứng thẳng dậy cười nói với ông: “Harris, cám ơn các bác đã chăm sóc
cháu từ trước tới giờ.” Một kẻ vô dụng như tôi ở thế giới này có thể
sống yên ổn, tôi phải cảm ơn mọi người nhiều lắm.
“Miru, lúc
trước, sát thủ Meteorcity có thể tránh thoát đội chấp pháp lẻn vào Esme, cũng thành công ám sát là vì phố Bối Bối có nội gian, mạng của cháu là
phố Bối Bối bọn bác nợ cháu, mạng của cha mẹ cháu cũng là bọn bác nợ
cháu.” Harris lộ ra một tia cười khổ, tự giễu.
Tôi chậm rãi lắc đầu, mọi người, không ai nợ tôi cả.
“Đúng rồi, cái thằng nhóc trong nhà cháu kia, cháu tính làm sao bây giờ? Lúc
trước, hắn và bọn bác từng có giao dịch, nhưng bác vẫn cảm thấy hắn cùng với cái đoàn thể tên băng Ryodan sau lưng hắn xuất hiện có chút kỳ
quái, chuyện Meteorcity, chúng cũng tụ hợp vồ đến trước, trùng hợp giống như đã có dự mưu vậy.” Harris thấp giọng nói, như là đang nhớ lại mọi
chi tiết lạ lùng để lắp ráp lại.
“Còn có thể làm sao bây giờ,
lúc trước là cháu nhặt hắn về nhà, thì bây giờ sẽ từ cháu văng hắn ra,
thật hao tổn tâm trí, nếu hắn tên là Lance Gordon thì tốt rồi.” Tôi
ngượng ngùng gãi mái tóc khá dài của mình, lộ ra một cái tươi cười trẻ
con.
“Đúng rồi, cho cháu một ít thuốc đi Harris, chỉ cần có thể
tạm thời áp chế ho khan là được rồi.” Tôi nghĩ nghĩ, lại nói “Không cần
phái người đi theo cháu, không sao.”
Thật đấy, không sao.
Tôi đi vào trong vườn, hoa hồng Đại La mềm mại mà mới mẻ. Tôi nhìn chuông
gió nhẹ nhàng linh linh mà hít sâu vài cái với, mới cầm sách vào cửa.
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp hắn, hắn đang nhìn chằm chằm chiếc
chuông gió này, mặt không chút thay đổi, lại trẻ con kinh khủng, giống
như muốn dùng ánh mắt để hỏi chiếc chuông gió đang lay động trên đỉnh
đầu “Này, sao mày còn chưa rơi xuống?”
Đi vào phòng khách, tôi lên tiếng “Tôi đã về rồi.”
Đồ lười kia vẫn nửa nằm bên kia sô pha, bên này sô pha là núi sách nhiều
đến mức có thể bày bán, toàn là những bộ sách với các thể loại khác
nhau.
Hắn miễn cưỡng liếc tôi một cái, ngay cả ừm một tiếng cũng không buồn nói. Càng thân quen thì thằng nhóc này lại càng lười.
Tôi có chút buồn rầu, a, đúng là cuộc sống luôn hao tổn tâm trí mà. Đi đến
cạnh sô pha, tùy tay xếp đống sách vào gọn một chỗ, tôi thuận thế cúi
người xuống, duỗi tay ra lấy đi quyển sách trong tay hắn “Chrollo, sẽ bị cận thị đấy.”
Màu đen tản mạn trong đáy mắt hắn chậm rãi ngưng
tụ thành một loại bình tĩnh quái dị, giống như lời nói của tôi đã dẫm
phải vùng cấm nào đó.
“Chrollo?” Hắn lộ ra một cái tươi cười
thiên chân, tựa hồ chỉ cần vài giây là có thể biến thành một đứa trẻ lớn đầu không hiểu chuyện.
Mặt nạ thật hoàn mỹ, tôi bất vi sở động nhìn hắn.
(* Bất vi sở động:không có động tĩnh)
“Miru, Chrollo Lucifer là ai?” Hắn ngồi dậy, có chút tùy ý vuốt tóc mái ra
sau, cặp mắt sau mái tóc kia không chút tình cảm, tối đen đến mức trống
rỗng. “Cô vẫn chưa cho tôi đáp án đâu.”
Chrollo Lucifer... là ai?
Tôi hơi ngây người, aiz, đã nói rồi mà, ở phương diện nào đó mà nói, thằng nhóc này thông minh đến mức giống hệt yêu quái.