Tôi nói tôi muốn khóc, mọi người tin không?
“Khụ khụ khụ......” Tôi vừa ho khan vừa đi đến thư viện Esme, tay trái cầm
theo sáu phần đầu của bộ tiểu thuyết lịch sử để trả lại.
Ho khan tới rất đột ngột, tôi hoài nghi là mình bị viêm khí quản cấp tính sau
khi bị cảm mạo, nhưng trong lòng lại hiểu rõ rằng không phải.
Đi ngang qua quảng trường lớn Esme, tôi thường bất giác dừng lại bên cạnh
suối phun để nghe nghệ nhân chơi nhạc, người trẻ tuổi chơi lục huyền cầm (1) vừa đàn vừa nghe tiếng tôi ho khan, những giai điệu duyên dáng lại
bị tiếng khụ làm đứt quãng. Sau đó người trẻ tuổi bị chuyển đổi tiết
tấu, tôi ho một cái, cậu ấy liền lỡ một nhịp, cuối cùng tôi đành thả
tiền xu xuống rồi chạy trối chết.
Tiếp tục ho khan, ho đến mức tôi muốn phát khóc.
Đi vào thư viện, đại sảnh rộng rãi sạch sẽ, sàn được lát bằng gạch men sứ
màu xanh biếc. Các kiến trúc sư của Esme rất thích ghép các viên gạch có các hình vẽ, hình dáng nghệ thuật vào nhau để xếp thành các hình ảnh
đẹp, tựa như thư viện thành phố, nó được xây từ những viên gạch tường
với các loại hình dáng xếp thành một bức tranh hoa cỏ thanh lệ hàm súc,
mà mỗi khối gạch men sứ lại là mỗi mảnh của một vườn hoa nhỏ.
Để đọc sách, tôi phải đi qua cầu thang xoắn ốc lên lầu hai, trên đó có
phòng đọc rất yên tĩnh thoáng mát, tôi liên tục ho khan khiến mọi người
hay liếc mắt nhìn, đành phải ôm miệng đi đến chỗ giá sách cổ, nơi rất ít người.
Mặt bìa được thiết kế xưa cổ rất phù hợp với nội dung
lịch sử và được viết bằng văn tự cổ đại, tôi rất tôn trọng và yêu những
quyển sách này, dù mấy vệt ố vàng và mùi cũ của sách không thể áp chế
những đợt ho khan khốn khổ.
Bỗng phát hiện có gì đó là lạ, mở
bàn tay đang che miệng ra, ánh vào mắt là chất lỏng màu đỏ. Đã lâu không gặp tình huống này, quả nhiên cơ thể vẫn không thể khá lên dù có chú ý
dưỡng sinh đến mức nào, mà nếu đúng là ngay từ đầu, thân thể này đã vốn
chết đi, thì bây giờ có thể sống được thêm một giây đã là sự may mắn
trời ban.
Tôi lấy khăn ra lau tay, cái mũi có chút chua xót, đột nhiên nhớ tới truyện cổ tích Andersen, thì thào “......Bộ đồ mới của
hoàng đế.”
Những hàng xóm của phố Bối Bối dùng ba năm để dệt một lời nói dối thiện ý thành một bộ quần áo mới xinh đẹp, chỉ có đứa trẻ
không hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế như Shiyou mới ngẫu nhiên nói thật, trăm tuổi mạng dài quả nhiên không phải cải trắng đong theo cân là mua
được.
Tôi lấy ngón tay dụi dụi cái mũi, lấy một quyển phiên dịch văn tự cổ đại trên giá sách xuống, một quyển sách rất to, nặng khiến
tôi có cảm giác như tâm mình cũng nặng trịch theo. Ngón tay dừng lật
sách một hồi, tôi rốt cục không nhịn nổi ôm quyển sách này ngồi xổm
xuống, hai mắt sững sờ nhìn gạch men sứ xanh thẫm bên chân, tuy nói là
tới trả sách, nhưng thật ra là chỉ muốn ra khỏi nhà, cái thằng nhóc
trong nhà kia mặc dù chuyện gì cũng thông minh đến mức giống yêu quái,
nhưng cứ dính đến vấn đề sức khỏe thì lại cẩu thả kinh khủng. Chỉ cần
hắn không thấy tôi ho khan thì hắn sẽ không đoán ra được tình trạng thân thể lúc này của tôi, ngay cả chính tôi cũng không đoán được, huống chi
là cái tên luôn vô tâm kia. Thân thể miễn cưỡng xem như khỏe mạnh, nhưng ở thế giới này, loại khỏe mạnh ấy lại chưa được coi là bình thường,
người ở phố Bối Bối đều biết như vậy.
Sự chua sót từ trái tim
đau đớn lan tràn đến hốc mắt, tôi ho nhẹ, lẩm bẩm: “Nếu mình chỉ mới
mười lăm tuổi thì thật tốt, chí ít cũng có thể ngây thơ một chút. Những
hàng xóm của tôi, nói thẳng khó như vậy sao? Còn muốn tự tôi đi đoán đáp án, mọi người không biết làm như thế sẽ gia tăng gánh nặng lên tôi sao? Tôi luôn lạc quan nhưng không phải tên ngốc, cứ nói dối mãi rằng sói
đến thì cũng sẽ có lúc sói thật sự đến.”
Cho nên, tôi thật sự rất muốn khóc.
Khi bước ra thư viện, tâm tình đã tốt lên nhiều, cả một tòa nhà đầy sách
luôn an ủi được tôi, dù cảm xúc có tồi tệ đến mức nào thì chỉ cần đứng ở trong căn phòng có sách, là có thể thoải mái lên.
Trong tay cầm sáu quyển tiểu thuyết lịch sử mộ địa, thời tiết hôm nay vạn dặm không
mây, bầu trời xanh trong vắt, ánh mặt trời chiếu sáng rọi, ngay hoa cả
ven đường cũng hơi lóe ánh sáng bóng bẩy.
Tôi đi ngang qua cửa
hàng hoa quả mua hai cân táo đỏ, dù đã hiểu rõ sự thật về cơ thể mình
thì cũng không thay đổi được gì cả, nhân sinh nếu không có vài vết rách
thì còn gọi gì là nhân sinh nữa, nếu có thể đứng lên thì cố gắng đứng
lên, nếu không đứng nổi thì nằm ngắm trời phơi nắng cũng là một lựa chọn tốt.
Vết thương bên tay phải chưa khỏi hẳn, tay trái ôm sách và túi táo có chút nặng. Đi đến bên cạnh suối phun ở quảng trường, đặt túi táo và chồng sách xuống cạnh chân, vẫy vẫy tay trái bị tê, lại bắt đầu
ho khan.
Nếu cứ tiếp tục ho như vậy, ngay cả máu cũng khụ ra thì không biết có hù chết người khác hay không? Tôi vừa lấy tay che miệng
vừa tìm niềm vui trong cái khổ, ngực đau chết mất.
“Vị tiểu thư
này, cô không sao chứ?” Một thiếu niên đội mũ lưỡi trai ngồi xổm bên
cạnh suối phun đột nhiên quay đầu hỏi, hắn đang cúi đầu chuyên chú chơi
trò chơi trên điện thoại, hình như là bị tiếng ho khan quấy nhiễu.
Tôi có chút hoang mang nháy mắt mấy cái, vừa rồi chỗ này có người sao?
“Không...... Khụ...... không sao.” Tôi lấy ra khăn tay che miệng, nói với hắn “Sẽ không lây bệnh, đừng lo lắng.”
“À, cô thật giống như Machi bọn họ nói.” Thiếu niên cầm điện thoại di động
hình con mèo màu đen che miệng, vẻ mặt tươi cười non nớt đáng yêu, trong đôi mắt màu xanh biếc mang cảm xúc nào đó có vẻ như dễ nhận ra nhưng
không “Rất yếu, thẩm mỹ của bang chủ thật lạ lùng.”
“Khụ, thẩm
mỹ của cậu cũng rất lạ lùng, mặc lộn áo.” Tôi có chút mặt đen nhắc nhở
thiếu niên tuổi nhỏ này, áo Ghilê màu xanh nhạt rộng thùng thình quả
thực rất dễ khiến người ta mặc sai, nhưng chiếc áo này lại bị mặc ngược
rất rõ ràng, phần áo có thêu gương mặt mèo đen đáng yêu là ở mặt trước,
nhưng hắn lại mặc ra sau.
“Thế à? Bị lộn” Thiếu niên nhảy dựng
lên, sau đó sờ sờ áo, vẻ mặt đáng yêu buồn rầu “Đây là lần đầu tiên tôi
tiêu tiền mua đồ, tôi rất thích con mèo đen này.”
Tôi trầm mặc nhìn đứa trẻ hoạt bát hơi quái dị này, hoàn toàn không biết nên nói gì.
“Shalnark, anh còn làm cái gì ở đấy?”
Phía sau đột nhiên có người lạnh lùng nói, tôi hơi ngây người, hai người kia bước thẳng qua tôi.
Mái tóc ngắn màu xanh ngọc so le không đồng đều, đôi mắt màu vàng hẹp dài
luôn gây ấn tượng khắc sâu cho người khác. Nhưng cho dù đã thay đổi
trang phục thoải mái, nhưng sự lạnh lùng thản nhiên vẫn không hề thay
đổi.
Thật là hữu duyên thì ngàn dặm vẫn gặp nhau, tôi bất đắc dĩ nhìn trời, thế giới này kiểu gì vậy.
“Chờ hai người, đi thôi.” Shalnark cười đáng yêu, cởi mũ lưỡi trai xuống khỏi đầu, mái tóc mềm mại màu vàng phủ xuống.
Thiếu niên cao bằng tôi, mặt than hoàn toàn vô tình nhìn tôi, chúng tôi đứng
cách nhau rất gần cho nên dù muốn giả bộ như không thấy cũng khó, tôi
chỉ có thể kéo tầm mắt từ bầu trời trở về, trấn tĩnh cho hắn một cái mỉm cười kiểu ‘vừa mới gặp lại, không quá quen thuộc nhau’, nói “Xin chào,
Feitan.”
Feitan cầm theo một túi thức ăn nhanh, đôi mắt hẹp dài
rất bình tĩnh cũng rất lạnh lùng đạm mạc, hắn khẽ nhếch môi cười trào
phúng, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tôi bất đắc dĩ gãi
gãi má, đầu óc có chút trống rỗng, suy nghĩ một hồi, mới khẽ thở dài một hơi nhận mệnh khom người lấy ra một quả táo khá lớn trong túi mình, sau đó đưa cho hắn “Đây, quả táo.”
Nửa mặt dưới của Feitan vốn luôn được dấu sau chiếc áo cao cổ, giờ do đang mặc quần áo thoải mái mà lộ
rõ dưới ánh mặt trời, mang vẻ tái nhợt như đang bị bệnh, vẻ tái nhợt này cũng khiến đôi mắt hắn càng thêm lạnh lẽo đến xương tủy.
Hắn căn bản không quan tâm quả táo trên tay tôi, duỗi dài tay ra lấy đi túi táo tôi đặt ở dưới đất rồi bước đi thẳng.
Khuôn mặt tươi cười của tôi có chút méo mó, nhìn bóng lưng người nào đó xách
hết táo đi, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là phong thái của đại
nhân.
Đi theo phía sau Feitan là một người trẻ tuổi làn da ngăm
đen, đường cong thâm thúy khiến cả khuôn mặt của hắn rất có góc cạnh(2), hắn cầm theo hai túi thực phẩm, lúc đi qua tôi còn thuận tiện liếc tôi
một cái, sau đó bước nhanh hơn “Này này, Feitan, có thái quá không vậy,
sao phụ nữ của bang chủ lại yếu như thế? Vừa liếc cô ta thôi đã biết
ngay đó là một kẻ đi đường cũng có khả năng bị một viên đá nhỏ lấy mạng, thẩm mỹ của bang chủ sao mà lạ lùng thế chứ.”
“Đừng hỏi tôi, hỏi bang chủ đi.” Feitan hừ lạnh một tiếng.
“Có muốn hỏi thì cũng không vào được cái phố kia, cái đám mặc quần áo màu
xanh kia muốn bám theo chúng ta đến khi nào thế? Mỗi lần nhìn thấy chúng là tôi đã ngứa tay rồi.”
Tôi nhìn quả táo cô đơn trên tay mình, một cân ba ngàn Geny thật đắt tiền, ai bảo đống táo này vừa có dinh
dưỡng lại vừa tươi ngon nữa chứ.
“Bọn họ đi rồi, tôi cũng đi
đây, hẹn gặp lại.” Shalnark lại đội mũ lưỡi trai lên đầu, sau đó duỗi
tay ra lấy quả táo còn lại trên tay tôi, tự nhiên cắn một cái “Vị không
tệ, hy vọng lần sau gặp mặt, cô còn chưa chết, tạm biệt.”
Shalnark vừa cắn táo vừa chạy chậm đuổi theo hai người phía trước “Phinks, anh có mua kem không? Tôi muốn vị bơ.”
Tôi nhìn năm ngón tay trống trơn của mình, vô lực phất tay nói với kia mấy
con nhện đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên đi mất “Tạm biệt, nếu các cậu chỉ biết cướp táo thì thế giới sẽ rất hòa bình đấy.”
Nói xong lấy khăn tay che miệng lại ho điên cuồng, chết tiệt, mấy đợt ho khan này đúng là muốn mạng người mà.
Tôi giờ mới có chút phản ứng, vừa ho vừa thở phì phò nói: “Khụ...... Nếu
Chro...... Chrollo chỉ có mười sáu tuổi, thì... khụ khụ khụ...... vậy
thì chẳng phải rất lâu nữa nguyên tác mới bắt... bắt đầu sao?”
Khi toàn bộ chân của con nhện màu đen chầm chậm đi qua tôi, tôi dù có muốn
làm như không thấy và nói với chính mình rằng hết thảy đều là trùng tên
trùng họ, cũng khó.
“Đúng là...... Khụ khụ, nhân sinh màu đen hài hước.”