Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 92: Buổi sáng tốt lành, Lance




Tôi lại mơ thấy quái vật bạch tuộc trong biển sâu, lần này thì tôi rất bình tĩnh ở trong hoàn cảnh không có dưỡng khí thảo luận với anh bạch tuộc đang cầm dĩa ăn đeo khăn ăn rằng kỳ thật con người là một loại nguyên liệu nấu ăn rất không phù hợp với thực đơn của bạch tuộc, cho nên sau khi tôi nói rằng mình chỉ có xương không có thịt, vốn sinh ra đã còi cọc, không đủ dinh dưỡng, cho nên vì sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần của cả hai, anh không nên ăn tôi.

Sau khi thảo luận xong, tôi mới mơ màng mở mắt ra, ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua bức màn màu trắng, mùi hương sạch sẽ tươi mát trong nhà khiến tôi an tâm. Tôi cúi đầu nhìn mười móng vuốt bạch tuộc kia, lần nào ngủ, hắn cũng siết chặt lấy tôi, một con gấu bông khi bị ôm cũng đâu thể chịu nổi kiểu ngược đãi này chứ, cậu thiếu cảm giác an toàn đến thế sao?

Bất đắc dĩ vỗ vỗ tay hắn, giọng tôi khàn khàn vang lên: “Điểm tâm, buông tay.” Mỗi lần rời giường luôn khó khăn như thế.

Hắn mở mắt ra, đôi mắt tối om, sau đó buông tay ra, xoay người tiếp tục ôm giường. Tôi vừa dụi mắt vừa xuống giường, chân trần đi ra cửa phòng. Sàn gỗ thô hơi lành lạnh, được ánh mặt trời chiếu vào, đang dần dần ấm lên. Đi được hai bước, bỗng có dự cảm xấu, tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy người nào đó ở trên giường duỗi tay ra lấy quyển sách trên bàn, trực tiếp nằm lật sách.

Giơ tay ôm mặt không nói gì, tật xấu nào cũng có, có thể lười kiểu gì là có thể lười kiểu ấy phải không? Tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi đâu, tương lai rộng mở đâu, biến mất hết rồi.

Đi đến bên giường, mái tóc đen rối bời cùng với đôi mắt tỉnh táo bình tĩnh của hắn thật trái ngược nhau, quyển sách trên tay đã lật được vài trang. Tôi giơ hai ngón tay kẹp nhẹ lấy đầu gáy sách, hắn dừng lật sách lại, khẽ mân khóe miệng nhìn tôi, nhưng vẫn không buông quyển sách trong tay ra.

“Nằm ở trên giường đọc sách sẽ khiến máu bị dồn lên mắt, chưa nói đến sau này sẽ bị cận thị nặng, sợ nhất là bị bệnh mù mắt thì làm sao bây giờ? Nào, ngủ nướng là tật xấu, quầng đen quanh mắt cậu hiện lên rõ kia kìa, không thể cứ mãi ôm sách thế này được.” Tôi cười rất hòa ái dễ gần, giọng nói rất thân thiết thoải mái, đúng, tôi đang dỗ dành hắn. Phải bắt hắn sửa tật xấu này mới được, hắn đâu phải là lực sĩ, cứ thế này thì sẽ sinh bệnh mất.

“Tôi không ngại, hơn nữa tư thế này không ảnh hưởng xấu đến mức như cô nói, mắt chỉ bị bệnh khi bị nhiều tác nhân ảnh hưởng.” Hắn cười như không cười, vẫn không buông quyển sách trong tay.

“Tôi thì quan tâm, cái gọi là ‘nhiều tác nhân ảnh hưởng’ trong miệng cậu kỳ thật đã có mấy cái cậu bị rồi, có ai dùng mắt quá độ so được với cậu?” Yêu đọc sách là tốt, nhưng nếu quá say mê đọc sách đến mức không rời mắt được thì lại là tai nạn trong tai nạn, thảm hại hơn là gặm quá nhiều tư liệu trong sách một lúc sẽ khiến da đầu người ta phải run lên. Cũng may là trong khoảng thời gian này đã có chút cải thiện, đó là tốc độ lật sách. Nhàn nhã đọc sách từ từ, hắn cũng khá hưởng thụ loại cảm giác này, nếu không thì đã sớm nổi điên khi cắn nhiều sách như vậy rồi.

“Có sao? Mấy cái nào?” Đối với đề tài này, hắn không hề biết mệt.

Tôi nghĩ nghĩ, sau đó khom người đặt tay lên vai hắn, híp mắt lại hôn nhẹ lên gương mặt bình tĩnh của hắn một cái, hắn hơi ngây ra, tôi nhẹ giọng nói: “Buổi sáng tốt lành, Lance.” sau đó tay đang cầm đỉnh gáy sách hơi dùng lực, hắn liền tự nhiên buông tay.

Nói cái gì cũng bằng thừa, hắn chỉ sợ tôi không nói lời nào thôi, nếu còn tiếp tục nói nữa thì chắc chắn hắn tôi sẽ lại bị hắn lừa đi lòng vòng quanh co cho mà xem.

Tôi dương dương tự đắc giơ quyển sách trên tay nói: “Nhớ dậy ăn điểm tâm, ngẫu nhiên đi chạy bộ hoặc chơi thể thao hữu ích cho thân thể còn hơn là nằm lật sách.”

Hắn nhìn bàn tay trống trơn của mình, có chút vô tâm gối đầu lên hai tay, vẻ vô lại ‘tôi không đứng dậy đấy, ai cũng không bắt nổi tôi dậy’.

Tôi ôm hết số sách còn lại trên bàn vào lòng, vừa định đi khỏi thì bỗng nghĩ tới cái gì liền chạy về bên giường, đẩy đẩy hắn, nói: “Tránh nào tránh nào.” Tôi lật gối đầu lên, thấy mấy quyển sách có bìa màu đỏ, liền lấy hết đi.

Hắn khẽ khụ một tiếng, tôi có tai như điếc, đây là toàn bộ số sách bị hắn giấu đi, cậu dù có dám giấu trong bụng, tôi cũng dám vạch ra tìm.

Hắn nói một câu “Bây giờ không ngủ được.”

Tôi quay lưng về phía hắn, mắt trợn trắng, vô nghĩa, trời đã sáng bảnh rồi mà cậu còn tính ngủ tiếp sao? Không ngủ được mới là bình thường.

Vết thương trên tay khiến tôi mãi mới làm xong bữa sáng, trong tủ lạnh không thấy có một cọng súp lơ nào, cứ nghĩ đến ngày hôm qua tôi mặc trang phục bệnh nhân vất vả dẫn hắn đi khắp siêu thị, tôi liền thấy tức tối. Giá đặc biệt của súp lơ xinh đẹp lại mới mẻ kia khiến tôi cực kỳ vui vẻ ôm lấy một đống, lúc tôi chuyên tâm thả chúng vào giỏ, hắn bắt đầu cười rất gần gũi đáng yêu trò chuyện với người bán hàng, hỏi đống súp lơ này được trồng ở nơi nào, người bán là ai, sống ở đâu v.v......

Tôi kinh ngạc cầm súp lơ xanh thấy hắn chuyện trò vui vẻ như vậy, khiến cả cô gái đứng quầy kia cũng vui vẻ đáp, người không biết chuyện còn tưởng rằng thằng nhóc có lễ phép này yêu súp lơ rất nhiệt tình.

Cuối cùng tôi không nhịn được tò mò hỏi: “Lance, cậu đột nhiên cảm thấy súp lơ ăn ngon à?” Hỏi rõ ràng chỗ trồng súp lơ như vậy làm gì, tính tự mình đi hái?

“Không phải, tôi vẫn không thích mùi vị này, tôi chỉ là muốn đến xem mấy trang trại trồng súp lơ, thuận tiện thiêu đốt chúng mà thôi, hết thảy đều phải cắt đứt từ ngọn nguồn mới có hiệu quả.”

Hắn cười cực kỳ thiên chân thuần khiết, nhưng hình tượng thiếu niên tốt đẹp lại ầm ầm sụp xuống, một hơi thở tà ác âm trầm toát ra từ đống súp lơ. Tôi mặt không chút thay đổi, tay run lên, ném toàn bộ súp lơ trở về bệ hàng, sau đó túm cái thằng nhóc đang cười cực kỳ đáng sợ lập tức chạy lấy người.

Cái thằng nhóc này, hắn tùy hứng đến mức ngay cả súp lơ cũng phải nhượng bộ lui binh. Tôi đầu hàng, cậu thắng.

Bình hoa trên bàn cơm là bốn đóa hoa Vị Tử màu sắc rực rỡ mà tôi hái được, hoa Vị Tử trong vườn Majo đã nở rộ hết cả, mọc nhanh và nhiều đến mức khiến người ta cứng lưỡi, cỏ Vĩ Cẩu đáng thương bị đống hoa Vị Tử đẩy ra góc, sinh mệnh của hoa Vị Tử cường hãn đến mức cướp đoạt hết dinh dưỡng của chúng, cho nên loại hoa này rất dễ trồng.

Trong bình hoa còn cắm một cây cỏ Vĩ Cẩu, tôi thành kính hợp hai bàn tay thành hình chữ thập cầu nguyện với cây cỏ Vĩ Cẩu ấy “Hy vọng Majo nhanh chóng khỏe lên, thân thể khỏe mạnh không còn bệnh tật.” Majo, cái tên yêu cậy mạnh này, chưa khỏe thì tuyệt đối không cho phép xuất viện, thân thể phải thật khỏe mạnh mới được.

Đi dép lê ra sân, dây leo hoa hồng bám đầy lên mặt tường, mảng xanh mảng hồng đan xen nhau nở rộ, hoa kỳ của dây leo hoa hồng còn khoảng nửa tháng nữa, đó là thời kì hái tốt nhất.

Sáng sớm khoan khoái nhẹ nhàng thích hợp để tản bộ, ở phố Bối Bối, có nhiều người đang lái xe đạp đi làm. Hôm nay tôi dậy khá muộn, phải nhanh chóng điều chỉnh tinh thần cho tốt lên mới được.

Sahil lái xe đạp chậm rãi đi qua “Chào buổi sáng, Miru.”

“Chào buổi sáng, Sahil.” Tôi quay đầu nhìn thấy Shiyou ngồi ở sau xe đạp, cô ấy mặc một bộ kimônô xinh đẹp, hai tay nắm lấy quần áo Sahil, tôi chào với cô ấy “Shiyou, chào buổi sáng.”

Shiyou khẽ quay đầu nhìn tôi, mới buông ra một bàn tay vẫy vẫy tay áo làm đáp lại.

Tôi nhìn theo bọn họ giống như một đôi tình nhân nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi đạp xe biến mất ở cuối phố, không khỏi tán thưởng “Đúng là một đôi hạnh phúc.”

Khoanh hai tay ra sau, tôi ngẩng đầu đi dạo nhìn các hàng xóm đang nhổ cỏ trong vườn hoa, tâm tình rất tốt, đi chậm rất hữu ích cho việc sửa tật nóng tính vội vàng, cũng thích hợp cho những người trung niên dưỡng sinh.

Harris cũng đi ra tản bộ, vẻ mặt ông ấy nghiêm túc, mái tóc màu bạc được buộc lại ra sau đầu, guốc gỗ dẫm đều lên mặt đất tạo ra những tiếng vang thanh thúy.

“Harris, chào buổi sáng.” Tôi cười nói với Harris đang đến gần.

Harris gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên chạy thẳng vào vườn một ngôi nhà, lúc nhảy tường rào còn dặn tôi một câu “Đừng nói cho người khác là cháu nhìn thấy bác đấy.”

Tôi không hiểu ra sao, Harris trốn cực kỳ nhanh, giống như trốn quái thú vậy.

Nhưng vài giây sau, một người hấp tấp vội vã đến gần khiến mọi nghi hoặc của tôi bay hết, thì ra là bà vợ hay quản nghiêm của Harris lại phát tác.

Bella mặc váy dài có hoa màu đỏ, mọi sự diễm lệ của phụ nữ đều bị chiếc váy này che gần hết, nhưng lại rất thu hút con mắt của người ta. Cô ấy vừa thấy đến tôi liền chạy lại gần ôm lấy mặt tôi, lo lắng hỏi: “Miru-chan của bác, cháu không sao chứ? Chỉ tại cái ông già trời đánh kia, ai lại đưa cháu đến cái nơi Meteorcity đầy bọn điên kia chứ, bác vừa nghe thấy thiếu chút nữa đã bị hù chết. Không bị thương chứ, không bị biến thái quấy rầy chứ, có ai bắt nạt cháu không?”

Mặt...... tôi!

Tay Bella ôm rất chặt, không khác gì bóp, đau đến mức tôi phải cắn răng. Tôi dùng cả hai tay mãi mới gỡ được cặp “ma trảo” kia ra, miễn cưỡng cười nói: “Không sao, chỉ có Majo thảm.”

“Majo? Cậu ta không chết được.” Bella hoàn toàn không lo lắng Majo “Đúng rồi, cháu có nhìn thấy cái tên Harris kia hay không?”

Bella gọi thẳng là ‘cái tên kia’, chả trách Harris trốn biệt như bị quỷ đuổi theo vậy.

Tôi chuyển mắt một vòng, vươn tay chỉ chỉ sau lưng mình, nói: “Vừa rồi cháu nhìn thấy Harris đi đến phía đó, chính là phương hướng nhà thợ sửa chữa.” thợ sửa chữa, tôi rất xin lỗi anh, nhưng nếu Bella có hủy đi nhà anh thì anh cũng có thể lập tức sửa lại được, đây là điểm mạnh nhất của anh mà.

“Phía đó sao?” Bella lộ ra một cái tươi cười xinh đẹp, sờ sờ đầu tôi nói: “Miru đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Tôi duy trì khuôn mặt tươi cười nhìn Bella phi thẳng đến nhà thợ sửa chữa, có chút không được tự nhiên nghĩ, mỗi lần có người dùng giọng điệu đứng đắn gọi tôi là “ đứa trẻ”, tôi vẫn có chút không thoải mái. Cũng chỉ là tại tâm tính, dù sao tôi vẫn rất khó khăn trong việc coi mình là đứa trẻ mười lăm tuổi.

“Harris, Bella đi rồi.” Tôi bất đắc dĩ nhìn trời, so với kiểu vợ chồng ngọt ngào như Sahil và Shiyou, Harris cùng Bella cơ hồ chính là một người trốn một người đuổi đánh, tôi thật đồng tình với người bị đánh nhưng không đỡ đòn, bị mắng nhưng không cãi lại như Harris.

Một bóng người nhảy từ tường xuống, guốc gỗ rơi xuống đất vang lên rất êm tai, Harris đưa nắm tay lên trước miệng, giả vờ nghiêm túc ho hai tiếng “Kỳ thật bác không phả sợ bà ấy, bác chỉ là nhường bà ấy thôi.”

Đúng là lời kịch kinh điển của người chồng bị vợ quản nghiêm, tôi phụ họa gật đầu “Đúng vậy đúng vậy.”

“Thân thể có khỏe không, Shoyo rất lo lắng.” Harris giận tái mặt hỏi.

“Đã khỏe rồi, phát sốt cảm lạnh đã khỏi hẳn, không còn vấn đề gì nữa, cháu sẽ bảo vệ tốt thân thể.” Tôi có chút buồn rầu cười nói, thật ngượng khi khiến cho người ta lo lắng.

Harris khẽ hạ mí mắt, giọng điệu mang theo một chút ngưng trọng “Như vậy là tốt rồi.”

Tươi cười của tôi có chút chua sót nhè nhẹ, tôi hiểu sự lo lắng của Harris, cơ thể của tôi cũng không khỏe mạnh như tôi kỳ vọng, nhiệt độ cơ thể luôn thấp hơn bình thường, nếu như vô ý một chút thôi là sẽ dễ dàng sinh bệnh.

“Đúng rồi, có phải Ám có quan hệ gì với cháu không?” mười ngày ở di tích khiến tôi nghĩ thông một chuyện, tỷ như quan hệ giữa Ám và Miru Sylvia. Tôi luôn cảm thấy Harris cố ý muốn tôi đến xem Ám một lần cuối, điều này chứng minh Ám hẳn là đối với tôi, không, là đối với Miru Sylvia có quan hệ rất sâu xa.

“Có thể có quan hệ gì chứ, cháu suy nghĩ nhiều rồi, chỉ toàn là mấy chuyện vớ vẩn năm xưa thôi.” Harris không hề muốn tiếp tục đề tài này.

Đôi mắt tôi mơ hồ lên, có chút xấu hổ vươn một bàn tay ôm mặt, bất giác lui ra sau hai bước, sau đó hết nhìn đông tới nhìn tây nói: “Thời tiết hôm nay thật tốt.”

Thảm nhất là Harris, ông ấy cứng người lại, mồ hôi lạnh bắt đầu trượt từ trên trán xuống dưới, phía sau ông ấy chính là người vừa phá xong căn nhà của thợ sửa chữa lại chạy vội trở về - Bella.

“Ông già, nói chuyện phiếm tán gẫu vui vẻ quá nhỉ, ha ha.” Bella tươi cười đặt tay lên bả vai Harris, giọng nói cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ dịu dàng.

Tôi nhìn thấy vậy, lập tức bước đi “Không quấy rầy, không quấy rầy.” Người ngoài khó có thể nhúng tay vào việc nhà người khác, tôi có tâm nhưng vô lực.

Đi được mấy bước thì chợt nghe thấy tiếng Harris cầu xin tha thứ “Kìa...... Bella, về nhà đã rồi véo tai anh được không, bên ngoài rất khó coi, đau, rất đau mà.”

“Ông nói xem nên véo lỗ tai nào, bên này hay là bên kia? Chẳng phải ông chạy trốn rất nhanh sao, chạy đi, sao không chạy?”

Nghe thấy Bella cười lạnh cực kỳ bình thản, tôi lại cảm thấy phụ nữ Esme thật cường hãn.

Đến đầu phố gặp được Ging, tôi bỗng có cảm giác “buổi sáng này thật náo nhiệt”, Ging vẫn mặc bộ quần áo rách nát luộn thuộm kia, tôi rất thích đôi mắt anh ta, màu rám nắng xinh đẹp tinh thuần giống như mặt trời vậy, chắc chắn người như vậy rất kiên cường.

Ging gãi gãi mái tóc con nhím thẳng cứng của mình, cười hỏi tôi “Là Miru đấy à, Harris tiền bối chạy đi đâu rồi?”

“Khụ, ông ấy đang bận việc, hiện tại không rảnh.” Tôi không muốn hình tượng trưởng bối mà Harris đau khổ gây dựng lên lại bị hủy bởi chiêu “Véo lỗ tai”, nên đành chột dạ nói dối thiện ý.

“Thật không khéo, tôi phải đi rồi, thuận tiện tới đây chào một tiếng, đúng rồi, ván cửa kia đã được cơ cấu chuyên môn của tổng bộ Hunter phân tích ra, có chín phần mười là văn tự mộ địa thứ bốn chưa từng được phát hiện trước đây, sau khi làm xong báo cáo nghiên cứu, bọn họ sẽ gửi một bản cho cô. Tôi muốn đi tìm ngôi mộ kế tiếp, sau khi tìm được đủ chín đại mộ của di tích Ruta, hy vọng cô có thể phiên dịch giúp chúng tôi.” Ging ha ha cười nói, trong đầu anh ta tựa hồ không có suy nghĩ ‘không tìm thấy di tích này là rất bình thường’.

Phái yên vui đáng sợ.

“Được chứ, chúc anh may mắn.” chấp niệm tất thắng như vậy thật đáng sợ, cứ như là dù di tích Ruta có ở mặt trăng thì cũng phải bay lên để đào nó ra vậy, tôi cứ nghĩ đến cảnh Ging mặc trang phục phi hành gia đang cầm cái cuốc điên cuồng đào bới ở mặt trăng liền cảm thấy buồn cười.

“Tôi đi đây, ba phút nữa là tàu bay cất cánh, từ nơi này chạy đến đó là vừa đủ.” Ging vác balo to đùng ở bên chân lên vai, nhanh nhẹn nhảy lên nóc nhà, không hề có ý thức rằng khi đi xa thì phải chào tạm biệt người thân. Kỳ thật tính cách này không tệ, dù đằng trước có sói ác chắn đường thì cũng có thể làm như không thấy mà dẫm đạp nó chạy thẳng.

Tôi lui lại mấy bước, thấy rõ người trẻ tuổi đang đứng ở nóc nhà chuẩn bị chạy đi, lộ ra một cái tươi cười sáng lạn phất tay hô một tiếng “Ging, thuận buồm xuôi gió, còn nữa, nếu có rảnh nhớ về đảo Cá Voi thăm con đấy.” Chỉ cần là đứa trẻ, thì đều cần cha mẹ.

Ging quay đầu, không hỏi vì sao tôi biết việc này, chỉ cười tự tin giống như lần đầu tiên gặp mặt, anh ta nhảy đi mất, chỉ lưu lại một câu điển hình của người cha vô trách nhiệm “Tôi tin cho dù con tôi không có tôi, nó cũng có thể đi lên đường nó nên đi.”

Cho nên mới nói, mấy người đều rất tùy hứng. Cho dù máu chảy đầm đìa bước qua bụi gai đầy đất cũng muốn túm những người quan tâm mình đi cùng.

Buông tay xuống, tươi cười của tôi trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói với bóng lưng vừa biến mất kia: “Hẹn gặp lại, Ging Freecs.” Hợp tác với nhau lâu như vậy, nếu ngay cả họ tên của đối phương cũng không biết thì chẳng phải là rất không lễ phép sao.

Khoanh hai tay ra sau lưng, xoay người trở về, vừa thảnh thơi bước về nhà vừa có chút buồn rầu lẩm bẩm “Hình như vừa rồi không cẩn thận lộ ra ánh mắt quỷ dị ‘Anh là nhân vật chạy ra từ mặt giấy’, thật là khó khăn, dù thôi miên chính mình như thế nào, thì cảm giác khi thấy nhân vật truyện tranh đứng ở trước mặt mình luôn luôn thật quái dị.”

Hẳn là sẽ không còn gặp lại, dù sao ngay từ đầu đã đi lên hai con đường hoàn toàn khác nhau, có thể ngẫu nhiên song song hoặc giao nhau thì cũng chỉ là một sự trùng hợp. Cha của nhân vật chính cũng thật trẻ tuổi.

Đẩy ra cánh cửa gỗ được cây hoa Mân Côi leo kín, chiếc chuông gió dưới mái hiên kia trông thật yên tĩnh thanh lệ, bóng người quen thuộc trong phòng kia mang theo sự lười nhác đang đi lại, tôi không cần nhìn cũng biết chắc chắn thằng nhóc vừa rời giường này lại mặc quần áo lung tung, cúc áo trên cổ thì cài bừa, ăn cơm trực tiếp lấy tay bốc, lại còn bốc rất thoải mái dễ nhìn. Không ai trông chừng hắn, thì khả năng hắn tự động sửa đúng là 0%

Trước lúc bước vào cổng, tôi khẽ quay đầu liếc bầu trời xanh nhạt một cái, đàn chim Bạch Nha đang bay qua bầu trời cách mặt đất mấy ngàn thước, bên kia đại quảng trường, kèn ác-mô-ni-ca của nghệ nhân âm nhạc lưu lạc liệu có thể kéo đàn chim cao ngạo kia bay thấp xuống hay không?

Không nhịn được cười nói với bầu trời: “Các vị, buổi sáng tốt lành.”