Hôm nay, hắn ăn cơm rất kỳ quái, miếng thứ nhất còn giống mọi khi là nuốt,
sau đó như là ý thức được cái gì đó, mày nhíu lại, lại xúc một thìa cơm
bỏ vào trong miệng ăn từ từ, ăn rất cẩn thận, nhưng lại giống như là
miệng đầy cát, rất mất tự nhiên.
Tôi giương mắt, chưa từng thấy
hắn dùng răng, tôi thậm chí còn hoài nghi răng nanh của hắn trắng và
chỉnh tề như vậy là vì không thường dùng.
Thấy hắn nhấm nhấm
nuốt nuốt từng ngụm từng ngụm, tinh chuẩn giống như người máy vậy, mỗi
một thìa không nhiều không ít liền ăn nhiều như vậy, thời gian vĩnh viễn không quá một giây, tôi bắt đầu không ngồi yên được, sao lại còn khiến
cho người ta không thoải mái hơn so với khi hắn tắc vào miệng vậy?
Không nhịn được định mở miệng hỏi hắn làm sao, lại bị hắn tắc cơm vào miệng
ngăn lại, thằng nhóc này đúng là cố ý, biểu hiện tự nhiên như vậy là
muốn tôi mở miệng hỏi, hắn thích bắt buộc mình biến nuốt thành nhai, gãi đúng chỗ ngứa của tôi, nhưng như vậy ít nhất không cần phải lo lắng
ngày nào đó hắn sẽ bị bệnh đau dạ dày.
Ăn xong, hắn đứng dậy
trước tôi một bước, chồng hết bát lên, tôi chưa kịp phản ứng lại, tốc độ của hắn quá nhanh, tiếng va chạm vào nhau của bát đũa cũng không có.
Tôi ngây người nhìn hắn, hắn cầm khăn lau nhanh chóng lau xong cái bàn, tư
thế kia lanh lẹ giống như gió thu cuốn hết lá vàng, sóng biển cuốn cát,
dùng chút lực là làm sạch cái bàn, sau đó hắn lưu loát rót một chén nước đặt ở trước mặt tôi.
Sau khi ăn cơm xong, tôi hay có thói quen uống nước, tuy rằng biết đó là tật xấu nhưng vẫn không nhịn được.
Hắn cầm một chồng bát cao đến mức người bình thường tuyệt đối không thể giữ cân bằng đi vào phòng bếp, tôi vẫn còn ngẩn người nhìn cốc nước trước
mặt. Quá trình hắn thu dọn mặt bàn đến khi hắn đi vào không quá một phút đồng hồ, đúng là một hiệu suất đáng sợ. Tôi không nhịn được tính toán,
nếu để hắn làm việc nhà thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Nhưng nghĩ như thế nào cũng thấy không ổn, hình ảnh hắn mặc tạp dề đứng ở bên cạnh cái bồn để rửa bát, cứ nghĩ đến cảnh tượng ấy là lại thấy lạnh cả sống lưng.
( Toji: Chrollo rửa bát : ]]]]]] )
Tôi vẫn nên đi xem sao, tôi hoài nghi hắn không biết nước rửa bát để chỗ nào.
Vừa mới bước vào cửa phòng bếp vốn được trang hoàng ngắn gọn dịu dàng của
tôi, một luồng nước lập tức phun thẳng vào người, tôi nghi hoặc sờ sờ
mặt, ướt sũng, trời mưa?
Nhìn nhìn lại, hắn đứng ở bên cạnh bồn
rửa bát, nước từ chỗ đó mà ra, bọt nước trong suốt ở dưới ánh sáng bay
tung tóe lên sàn, nước phun lên trời làm thành mưa. Tóc mái của hắn rũ
xuống, nước phun lên mặt đang chảy xuống, đôi mắt hắn có chút mờ mịt,
mím nhẹ đường cong của môi trông rất thuần khiết.
Đứng như vậy, nhìn như vậy rất vô tội.
Tôi ngay cả a cũng a không ra, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lội nước đi
đến bên cạnh cái bồn, nhìn thấy đống bát vỡ thành từng mảnh từng mảnh
trong bồn rửa của tôi. Đúng là từng mảnh từng mảnh, khiến cho người ta
đánh chết cũng không tin là rơi vỡ, bởi vì tất cả đống đồ kia bị vỡ đều
bốn mảnh kiểu như là quả cam được bổ rất đẹp, giống như bốn cánh hoa
trào ra trong nước, trong suốt khiến tôi nhìn rõ vết ‘cắt quả cam’ kia.
Nước, ướt nhẹp tóc của tôi, chảy vào trong áo.
“Tôi vừa đặt xuống là chúng nó như vậy, không dùng lực.”
Tôi quay đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, trong mắt chỉ có bình tĩnh thành
thực. Hắn giơ tay cho tôi xem đầu chốt mở vòi nước “Không phải chỉ là
chạm nhẹ một chút thôi sao, tôi vừa chạm là nước liền phun ra.” Thật sự
rất vô tội mà, chẳng qua chỉ là chạm một chút thôi thế mà đầu vòi nước
liền bị bẻ xuống.
Được rồi, tôi thừa nhận đầu mình bị nhiễm
virút rồi, tôi không nên có ý định nô dịch cậu đi làm việc nhà, trời đã
trừng phạt tôi, chỉ là rửa cái bát mà cả phòng bếp đều bị hỏng.
Tôi không nói câu nào đi ra ngoài, vẫn nên nhanh chóng gọi thợ sửa chữa,
nếu không, nước chảy ào ra phòng khách thì toàn bộ tầng một cũng bị hỏng luôn.
Đằng sau tôi, tiếng của hắn vang lên, giống như đang lẩm bẩm “Vẫn không được sao?”
Tôi đi ra cửa, bầu trời hơi xanh, vài đám mây trôi qua, thở dài, cứ cảm
thấy trong khoảng thời gian này, số lần thở dài nhiều hơn cả ba năm vừa
rồi gộp lại.
Đứa trẻ kia nghĩ nếu phá hỏng là có thể khiến người ta để ý đến hắn sao? Nói dối còn nói lý trí như vậy, thiếu niên trong
thời kỳ trưởng thành thực sự khiến người ta vô cùng đau đầu.
Ra
đến sân, hàng xóm gần đến mức không tính là có khoảng cách, tôi đi đến
tường rào, nhìn thấy Majo đội mũ rơm trên đỉnh đầu, miệng ngậm một cái
tăm, buổi sáng rời giường còn chưa đánh răng, lôi thôi ngồi xổm cạnh cửa quét sơn cho cái tường.
“Majo, em mượn điện thoại. Vòi nước nhà em hỏng rồi, em muốn gọi thợ sửa chữa.”
Majo thả chổi quét vôi vào bình sơn, đứng lên phủi phủi ống quần “Sao thế, điện thoại hỏng rồi?”
“Ừ, hỏng vài ngày rồi, mấy ngày nữa mới đi mua cái khác.”
“Anh giúp em gọi đi, kỳ quái, điện thoại của chúng ta cơ hồ là mua cùng lúc, anh nhớ rõ là chất lượng điện thoại rất tốt mà, sao lại hỏng rồi.”
Tôi nhìn theo Majo vào nhà gọi thợ sửa chữa, một cái ngôi sao giấy lại có
thể khiến điện thoại như chia năm xẻ bảy, thật khó tin là chất lượng
điện thoại rất tốt.
Thợ sửa chữa có thể gọi cái là đến, đó là
một thanh niên có một mái tóc màu xanh có mở cửa hàng, dụng cụ gia đình, dây điện và vòi nước cả con phố đều do anh ta xử lý. Tôi thích màu tóc
của anh ta, đó là một loại màu xanh kiểu xám lạnh sạch sẽ thấu triệt.
Chỉ là anh ta không thích nói chuyện, đến đi như gió, bạn còn chưa kịp
nâng một ly trà giữ lại, anh ta đã khép lại thùng dụng cụ chạy mất. Tiền phí thì kết toán lúc cuối tháng, mỗi tháng tôi chỉ cần trả 25 hào từ
ngân hàng là được.
Majo bên kia vừa gọi xong, khi tôi vào nhà
thì đã thấy thanh niên tóc xanh xinh đẹp đã ở trong phòng bếp. Nhớ tới
kiếp trước, cái tên nhân viên sửa chữa ba giục bốn mời, mười ngày nửa
tháng cũng không thấy đến, đâu như nơi này, đúng là vừa gọi là đến, thời gian không quá ba phút.
Thợ sửa chữa lấy một cái ống nhỏ từ thùng dụng cụ ra khiến nước chảy chậm lại, sau đó lấy vòi nước mới, bắt đầu làm việc.
Hắn còn đứng ở phòng bếp, chân trần, mặc kệ nước thấm vào tóc, tóc không
chải nên luôn rối bù, mặc bộ đồ bệnh nhân khiến cho người ta cảm thấy
thật đáng thương.
Quỷ dị nhất chính là mắt hắn chuyên chú đến
mức đáng sợ nhìn cờ lê trên tay thợ sửa chữa. Tôi đứng ở cửa phòng bếp
nhìn hình cảnh đó, không hiểu sao lại thấy có chút quỷ dị, không khí có
cái gì đó đè nặng, giống như có cái gì đó đang va chạm mạnh.
Thật vất vả mới thấy hắn hơi nhíu mi, treo lên môi một nụ cười mỉm mà tôi
không quá muốn nhìn, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tôi có xem qua ở trong sách, là một loại công cụ máy móc lợi dụng nguyên lý đòn bẩy để
sửa chữa.”
Tôi lập tức không đứng thẳng được, thân mình xệ
xuống, đừng dùng biểu cảm nghiêm túc thảo luận với người ta rằng cậu rất giỏi thường thức như thế.
Tốc độ của thợ sửa chữa luôn rất
nhanh, tôi nhìn anh ta có thể đồng thời lấy năm sáu loại công cụ, đứng
trước vòi lưu loát dùng công cụ, nhanh đến mức không nhìn ra bàn tay
đâu, chỉ nhìn thấy tàn ảnh màu đen, nhớ tới vẻ mặt Harris khinh thường
nói ‘chút tài mọn’, tôi vẫn rất tôn sùng danh hiệu “thợ sửa chữa ưu tú
nhất” mà cả con phố cho anh ta, nhìn đi, ngay cả một thợ sửa chữa bình
thường cũng có thực lực như thế, đây là một thế giới thật đặc biệt, hơn
nữa những thứ mà anh ta sửa chữa thì chắc chắn sẽ không lại hỏng trước
khi đến kỳ hạn sử dụng.
Tôi lễ phép nói với anh ta: “Còn có cửa phòng tắm cũng nhờ anh thay khóa lần nữa, khe ván cửa cũng tu sửa một chút.”
Thấy mái tóc màu xanh kia gật gật đầu, tôi cười, hoàn toàn không nhìn tên
còn lại, trở lại phòng khách, lấy trà ra đến đãi khách theo thói quen,
luôn được người khác để ý chăm sóc rất ngượng ngùng.