Chỗ đau nhức ở cổ tay kéo đi hơn phân nửa sự chú ý của tôi, vài lọn tóc dính mồ hôi dán lên
hai má. Tôi nằm nghiêng trên mặt đất, đầu óc mê man nặng nề đến mức giới hạn giữa đau và không đau cũng lẫn lộn cả, không rõ ngoài chỗ đau như
bị xé rách trên cổ tay ra, trên người còn có chỗ nào đang quay cuồng tạo phản hay không.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự hỗn
loạn giữa sự thật và ảo giác từ khi tôi đến sống ở phố Bối Bối, thế giới này ở trong mắt tôi trở nên vặn vẹo, trạng thái yếu ớt này sẽ khiến tôi bắt đầu thấy kỳ quái và nghi hoặc rằng nơi này có đúng là một thế giới
truyện tranh song song với thế giới cũ không, hay là thế giới mà tôi tự
suy ra sau khi đầu óc mình hỏng mất.
Gánh nặng tinh thần và các
loại hoài nghi sau khi tôi xuyên qua kỳ thật nghiêm trọng hơn tôi tưởng
tượng rất nhiều, mấy năm nay, thỉnh thoảng hay xuất hiện những chuyện
khiến tinh thần của tôi gần như loạn lên.
Bản thân thế giới
truyện tranh đã cho tôi một cảm giác hoang đường, nếu muốn không còn
chướng ngại tâm lý thì tôi cần phải có thời gian để xua đi nghi hoặc
trong lòng. Dù lớn tuổi nhưng rất ít trải sự đời, nên tôi luôn kém cỏi,
chậm chạp trong khả năng làm quen với những thứ lạ lẫm, kì lạ. Kỳ thật
chỉ cần không có ai nhắc nhở, thì tôi thật sự sẽ không nhận ra rằng nơi
này rất giống một bộ truyện tranh mà kiếp trước tôi từng đọc, nếu không
phải cái từ ‘Meteorcity’ đột nhiên chạy đến, thì ba năm này đủ để giúp
tôi ném bộ truyện Hunter X Hunter vào góc tường, dù chỉ một chút liên
tưởng đến cũng sẽ không có. Tôi đâu có dễ dàng gì? Cái việc xuyên qua
quái đản này đã xảy ra, coi như là cảm ơn thần đã ban cho tôi được tiếp
tục sống, nhưng khi biết mình bị nhốt trong một quyển truyện tranh thì
cảm giác vẫn rất quái dị, sự quái dị này càng ngày càng rõ ràng khi gặp
được những người từng xuất hiện trong quyển truyện ấy.
“Khụ...... Hay là cùng tên, chỉ mới một bộ quần áo màu đen cao cổ thôi mà đã
thuyết phục được mình rằng thiếu niên kia là băng Ryodan... nhưng
vẫn...... thật khó khăn.” Dù sao trí nhớ về quyển truyện tranh ấy đã rất mơ hồ, hơn nữa chân dung của những nhân vật được vẽ trên giấy không hẳn là chân dung thật sự của họ ở thế giới này, cùng lắm thì chỉ là có vài
đặc điểm, đặc thù giống nhau.
Thôi vậy, chỉ cần Majo không sao
là được. Tôi khẽ thở phì phò, tầm mắt hơi mơ hồ, ánh mặt trời chiếu
xuống vùng đất này thật sáng ngời, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lạnh, thân thể bị đông lạnh từ đêm qua khiến làn da bây giờ có một loại độ ấm như
bị bệnh.
Tôi khẽ nhắm mắt, lại khó khăn mở ra, cố gắng nhìn
luồng ánh sáng nhẹ nhàng này. Nhìn một lúc, mới gắng gượng ngồi dậy, sờ
soạng tìm một chỗ vịn để ngồi dậy, thật sự không còn sức để xử lý vết
thương trên cổ tay, hơn nữa gãy xương nghiêm trọng hơn trật khớp rất
nhiều, không có tay nghề chuyên nghiệp thì rất có khả năng làm vết
thương tệ hơn, tôi chỉ có thể kệ nó.
Vòng hai cánh tay ôm lấy đầu gối, ngồi gọn trong góc tối, tư thế chuẩn của một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.
Tư thế này chỉ là giúp cho thân thể đang cực kỳ mỏi mệt đỡ mất nhiều sức
mà thôi, tôi không thể không ngồi xuống, rất sợ một khi ngủ thì máu sẽ
đông cứng, cái chết sẽ đến nhanh hơn, rất nhiều người bị lạnh cóng chết
trong lúc ngủ, cảm giác đó nhất định không dễ chịu.
Thân thể khó chịu khiến lực chú ý khó tập trung được, hai mắt tôi nhìn đăm đăm vào
chùm sáng đang khiêu vũ trước mặt, màu vàng rất sáng rất thuần khiết. Có chút cô độc, có chút nhàm chán nhìn.
Miệng lẩm bẩm đếm “2001,2002,2003,2009?2030......“
Đếm tới...... Một vạn?!
Hình như lại chìm vào trong trí nhớ u ám kia, cái ôm của tên bạn già ấy còn
ấm áp hơn cả mặt trời, cậu ấy chậm rãi nói ở bên tai tôi, đếm tới một
vạn đi, đếm tới một vạn sẽ có người đến cứu cậu, cứu chúng ta.
“2091? 3000 sao...... Đúng là kẻ bịp bợm.” Tôi có chút oán giận nói thầm “Cậu
biết rõ tớ rất khó tập trung, cậu biết rõ đầu óc tớ không thể đếm số to
như thế được, cậu biết rõ tớ một khi đếm đến hơn một ngàn thì sẽ không
ngừng nhầm lẫn, cậu biết rõ tớ vĩnh viễn không thể đếm chính xác từ một
đến một vạn.”
Nhìn ánh mặt trời bên ngoài mà cười chua sót, chỉ
cần chưa đếm đến một vạn thì càng không ngừng chống đỡ thân mình, không
cần biết rằng mình chỉ có thể chống đỡ thêm một giây. “Đúng là kẻ bịp
bợm, ai cũng tùy hứng đến mức tôi luôn phải lao lực quá độ.”
Cho nên mới nói, quen với những tên tùy hứng có nghĩa là làm khổ cả đời
mình, có lúc ngẫu nhiên nhớ đến bọn họ, rất muốn nói với bọn họ rằng
ngàn lần không được mang hoa Cúc Vàng đến viếng mộ tôi, nếu thật sự muốn mang hoa Cúc thì mang hoa Sồ Cúc ấy, thanh tú đáng yêu một chút. Nếu có thể thì tôi rất muốn trở về một chuyến, ít nhất cũng có thể mơ, trong
mơ nên đi những đâu đây?
Tôi chỉ ảo tưởng thôi nhưng cũng rất
sung sướng, sự đau đớn trên thân thể cũng giảm bớt đi một chút. Ngẩng
đầu lên nhìn bầu trời, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, tôi nâng ngón tay lên
muốn chạm vào ánh sáng giữa không trung, chầm chậm nói với chùm sáng màu vàng thuần khiết đang xuyên qua đầu ngón tay: “Đã lâu không gặp, có nhớ tớ không vậy? Aiz, những tên không tim không phổi như cậu, có khi tớ
vừa mới chết được ba phút, cậu đã cười toác miệng vui vẻ đi lăn loạn thế giới ấy chứ. Tớ thật sự không thích hoa Cúc Vàng, đừng mang một đống
vòng hoa đến, tớ chỉ là một bình dân, nếu tặng hoa long trọng như vậy,
tớ sẽ chết không nhắm mắt. Hiếm khi mơ thấy cậu cho nên cậu đừng mất
kiên nhẫn như thế, đúng rồi, tớ Xuyên Không, một thế giới dưới ngòi bút
của tác giả truyện tranh tên là Yoshihiro Togashi. Các hoạt động từ
thiện và các tổ chức từ thiện ở thế giới này rất nghèo nàn, dù tớ có
trong sáng, đơn thuần, nhiệt huyết đến mức nào đi nữa thì cũng sắp bị
nơi này nhuộm đen làm đà điểu mất rồi, tớ nhớ là cậu từng tự học tiếng
Nhật, giúp tớ viết một bức thư gửi cho ngài Yoshihiro Togashi đi, mong
ông ấy vẽ thế giới này tốt đẹp một chút, hy vọng có thể vẽ ra một kết
cục rằng tất cả mọi người đều hạnh phúc, tớ ở một bên thấy thế cũng sẽ
rất vui vẻ.”
“Cái gì, cậu nói trí tưởng tượng của tớ lại phát
tác? Làm bạn già với nhau hai, ba mươi năm rồi mà còn sợ tớ lừa cậu sao? Thế mà cậu còn luôn miệng nói tuổi già nhưng tâm không già, chỉ là
Xuyên Không thôi mà cũng không chịu tin, đống tiểu thuyết khoa học viễn
tưởng mà cậu mua đều là giấy bỏ sao? Tớ luôn cảm thấy các cậu tùy tiện
đến mức ai cũng giỏi hơn tớ trong việc làm quen với tình cảnh xa lạ, kỳ
thật lúc trước, khi đọc truyện tranh cho Tiểu Khải nghe, tớ không kính
trọng “Hunter X Hunter” lắm, thay vào đó là nói những lời nhận xét tích
cực một chút, sao bỗng nhiên lại chạy đến đây chứ? Nhưng giờ đã ở đây
rồi, lúc uống trà không có các cậu cũng rất tịch mịch, không có tớ pha
trà, các cậu cũng sẽ tịch mịch phải không.”
Đầu ngón tay dần dần ấm áp lên, tôi dần nhìn thấy rõ ánh mặt trời sáng lạn trên đỉnh đầu,
khi nhìn thấy rõ bầu trời, màu xanh trong đôi mắt nhất định sẽ càng thêm xanh, tươi cười đơn thuần mà kinh ngạc vui mừng, hôm nay, đây là lần
đầu tiên nhìn thấy bầu trời như vậy ở Meteorcity “Còn nữa, tiết Thanh
Minh hàng năm nhớ phải mang trà ngon tới tảo mộ tớ, cậu cũng biết tớ gần như là mẹ goá con côi, tình trạng của Tiểu Khải lại không thể một mình
ra khỏi nhà, tớ biết các cậu có thể chăm sóc tốt cho thằng bé. Thế giới
mà tớ xuyên qua tuy rằng có rất nhiều chuẩn tắc xã hội không hợp với
quan niệm của tớ, nhưng tớ rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc, nơi này có rất nhiều rất nhiều đóa hoa khiến cho lòng tớ yêu thương, nơi này có rất nhiều rất nhiều người đáng yêu đến mức tớ muốn quý trọng, nơi này
có táo đỏ không bị phun thuốc để ăn, nơi này có thư viện cùng rất nhiều
cửa hàng sách, nơi này còn có......”
Mắt mở to nhìn một mảnh bầu trời trong vắt trên đỉnh đầu, trong màu xanh nhạt có nhiều vệt mây
giống như hình vẩy rồng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy bầu trời màu xanh ở
Meteorcity, màu xanh giống hệt Esme, đẹp rung động lòng người.
“Còn có một bầu trời xanh khoan dung, sạch sẽ, tràn ngập tự do, cho nên
không cần lo lắng tớ không sống tốt. Ha ha, ăn mặc vô lo, có sổ tiết
kiệm, có ngôi nhà nhỏ, còn có một chiếc xe đạp, hơn nữa quan hệ hàng xóm rất hòa thuận, cuộc sống dễ dàng như trở bàn tay như vậy đấy, cậu hâm
mộ tớ đi.”
Aiz, rút ngón tay về, đầu ngón tay mang theo sự ấm áp của ánh mặt trời khiến tôi tỉnh táo hơn. Tôi gãi gãi má, có chút buồn
rầu, kiếp trước từng ước định với nhau rằng sau khi chết, nhất định phải trở về báo mộng là mình đang ở Thiên Đường hay Địa Ngục, miêu tả xem
lúc nào lên Thiên Đường chơi một ngày hay là xuống Địa Ngục để ngắm
cảnh, bảo nên đốt nhiều hay ít tiền âm phủ để đi.
“Vấn đề là tớ
không biết mình hiện tại nên tính là chết hay sống, chẳng lẽ là nửa chết nửa sống như người ta hay nói? Chết mà sống lại thì thật kinh khủng, có vẻ như không thể báo mộng được, cho dù có thể thì tớ cũng không hiểu
rốt cuộc thế giới Hunter được coi là Thiên Đường hay là Địa Ngục?” Tôi
thấp giọng, có chút hoảng hốt lầm bầm lầu bầu.
Không phải là tôi không muốn báo mộng, mà là không có cách nào để báo, xin hãy tha thứ cho tớ, những tên bạn già thân mến.
Lúc cô độc nhất, tôi luôn luôn ôn lại trí nhớ xinh đẹp nhất đáng giá nhất quý trọng nhất này, nếu có ly trà bên cạnh thì tốt.
Tôi cười ngốc nghếch với bầu trời màu xanh qua cái hố, đầu cháng váng mơ
hồ, rất muốn ngủ, phải đếm tới khi nào mới xong một vạn? Chứng bệnh lẫn
lộn con số thật phiền toái.
Có người đến gần, tôi không nghe
thấy tiếng bước chân cũng không nghe thấy tiếng chạm vào đống rác, đơn
giản chỉ là ở chung lâu nên mới có cảm giác quen thuộc, bởi vì quen
thuộc hơi thở ấy cho nên chỉ cần hắn đến gần, dù không một tiếng động
cũng tự nhiên biết.
Một cái bóng màu đen bao phủ ánh sáng trong
tầm mắt, hắn đứng bên ngoài hố nhìn tôi, gương mặt trầm tĩnh như nước,
đôi mắt tối đen.
Tôi dụi dụi mắt mới nhìn thấy rõ hắn, cười khoát tay áo “A, Lance, cậu đã đến rồi.”
Hắn đến gần hai bước ngồi xổm xuống, dùng cặp mắt tối như mực kia hơi đăm
chiêu nhìn tôi, tay theo thói quen ôm miệng, tư thế trầm tư tiêu chuẩn.
Tôi ngẩn ra cùng hắn nhìn nhau, gió thổi qua mang theo mấy tờ giấy bỏ giống như làm bối cảnh phía sau hắn, tôi bị gió thổi làm nổi da gà, xoa xoa
da thịt trên cánh tay, sau đó tôi cố sức vươn người khỏi hố đến gần hắn, bệnh tối mắt lại phát tác, tôi cố vươn tay sờ soạng, cuối cùng túm chặt được một góc áo gió màu đen do ngồi xổm xuống mà chĩa xuống hố của hắn.
Tôi gắng dùng lực kéo góc áo kia xuống, hắn có chút không hiểu nên “Hm?”
một tiếng, cũng không cử động, trong đôi mắt bình tĩnh xẹt qua một chút
ánh sáng nhưng lại biến mất rất nhanh, giống như là một chút cảm xúc nhỏ vừa nổi lên đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Tôi khẽ thở hổn hển nói:
“Này, Lance, đã lớn như vậy rồi mà sao không hiểu sắc mặt người khác
vậy, tôi lạnh, mượn áo một chút.” Cậu tính cứ ngồi xổm ở đó như pho
tượng hay sao? Đã quen biết nhau lâu như vậy rồi mà còn dùng ánh mắt
nghiên cứu giống như chưa bao giờ gặp tôi như thế, sợ cậu rồi đấy.
“À? Áo?” Hắn bỏ tay ra khỏi miệng, hơi nghiêng người lẩm bẩm một câu, sau
đó cởi áo gió ra, khoác lên người tôi “Lạnh không?” Ngữ khí bình thản
giống như là không phải đang hỏi tôi, mà đơn giản chỉ bâng quơ hỏi, tóm
lại ý hắn là trời hôm nay lạnh à, sao tôi chẳng hề cảm thấy gì.
Tôi cảm thấy thân thể nhẹ bổng, hắn dùng một tay ôm cả tôi lẫn áo lên,
thoải mái giống như đang ôm một quyển sách ba mươi sáu trang vậy, tôi
đau đầu, nhắm hai mắt ngả vào lòng hắn, một bên bả vai của hắn vừa tầm
làm gối đầu cho tôi.
“Miru.” giọng điệu của hắn bình tĩnh đến mức quái dị, cứ như là không xác định được tên này có phải của tôi hay không.
Tôi vô lực “Hm” một tiếng, hơi ấm nhàn nhạt trên chiếc áo gió màu đen khiến cho làn da lạnh như băng của tôi cũng ấm dần lên, tôi mệt mỏi, không
suy nghĩ được gì.
Im lặng một hồi, hắn không nói nữa, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời, biểu cảm đạm mạc chuyên chú.
Tôi nhẹ giọng đánh vỡ trầm mặc, tôi sợ nếu không nói chuyện thì tôi sẽ lại mơ hồ mất.
“Bầu trời có màu xanh, màu xanh giống Esme.” Lúc trước, tôi luôn thấy bầu
trời Meteorcity chỉ có hỗn hợp màu tối và đậm, không nghĩ tới lại có màu xanh thuần túy như vậy, nhưng bầu trời màu xanh như thế lại rất xa xôi.
“Ngẫu nhiên nó sẽ có màu sắc này, có thể thường xuyên nhìn thấy vào tháng Sáu, Bảy.” Hắn thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói.
“Ừm, tôi thích loại nhan sắc này, Lance.” Tôi buồn ngủ nói.
“Ừ.” Ngữ khí đáp lại của hắn giống như mọi lần.
“Tay của tôi đau quá.” Vừa rồi, lúc hắn khoác áo lên người tôi, thuận tiện
cũng trùm lên cả cánh tay, làm như vậy có lợi cho vết thương, nhưng vẫn
đau như trước.
“Tôi không biết chữa bệnh, về đến nơi để bọn họ làm.”
“Ừ, tôi rất đói.” chưa ăn cả cơm chiều và điểm tâm, còn mệt mỏi thức đêm nữa, tôi đã đói đến mức hai mắt mờ đi.
Hắn trầm mặc một hồi, tay kia lục lọi túi quần một lúc, mãi mới lục ra được một viên kẹo, có vẻ như đã để nó trong túi rất lâu, hắn bóc vỏ kẹo đưa
cho tôi ăn.
Tôi cảm giác được vị ngọt đáng sợ trên đầu lưỡi, có
chút hoài nghi là kẹo này đã bị bỏ quên mấy thiên niên kỉ “Ăn đường chỉ
biết càng đói thêm.” Lấy đặc tính của thức ăn mà nói thì là thế.
“Tôi không mang theo thức ăn, nhưng ở căn cứ có thực phẩm, liệu cô có nuốt
trôi không?” Hắn hơi dí mạnh một chân xuống, có vẻ như vỏ kẹo quá hạn sử dụng kia đã bị hắn dẫm nát.
Tôi rụt lui thân thể, đầu càng hôn mê “Không, chắc chắn tôi không ăn nổi.” xác thực mà nói, là ăn không tiêu.
“Miru, trước mắt, tôi không có năng lực niệm nào có thể giúp cô trở nên mạnh
hơn.” Hắn bắt đầu theo đường cũ trở về, giọng điệu bình thản mà nghiêm
túc.
“Harris đã nói là thể chất của tôi không thích hợp tu luyện năng lực niệm, có chút đáng tiếc.” Tôi từ từ nhắm hai mắt, mệt mỏi trả
lời.
“Lấy tính cách của cô, cho dù có thể tu luyện, tôi cũng
không ôm hy vọng, kỳ thật tôi luôn muốn ra ngoài Meteorcity đi xung
quanh một chút, ít nhất có thể đi khắp các nơi trên bản đồ, Miru?” Hắn
dừng chân lại, giọng điệu lập tức lạnh lùng.
Tôi ngủ mà không
ngủ, hình như bên tai có một vạn con ruồi đang bay, sau đó tôi nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Nếu cô dám ngủ lúc tôi đang nói chuyện, tôi sẽ tìm
cái hố ném cô vào, cô thích thử không? Thử xem hố sâu đến mức nào.”
Gì chứ? Uy hiếp trắng trợn?
Tôi trợn mắt, lập tức thề “Không ngủ, thật đấy.” Cậu có cho người ta sống
không thế, tôi muốn ngủ, đầu tôi choáng váng, tay tôi đau!
Hắn hơi cúi đầu nhìn tôi, lần đầu tiên nhìn thấy từ ‘do dự’ này hiện lên trong mắt hắn dù chỉ xẹt qua, không lưu dấu vết.
“Sau khi nhiệm vụ phố Bối Bối hoàn thành, tôi có thể chân chính bước ra
Meteorcity, cô có muốn đi cùng tôi không.” Hắn nói xong, hoàn toàn mặt
than nhìn tôi, giống như là muốn từ biểu cảm của tôi đào ra đáp án hắn
muốn.
Đầu tôi bỗng khựng lại một giây, một đống dấu chấm hỏi
hiện lên trên đỉnh đầu, nhiệm vụ? Quan trọng nhất là mắt hắn cực kỳ
quyết đoán, tối tăm đến mức dọa người, thấy thế nào cũng không nhìn ra
là đang hỏi mà là đang nói: đã đến giờ, chúng ta đi thôi.
Tôi sửng sốt vài giây mới mở miệng nói ra vấn đề quan trọng nhất “Ngồi xe sao?”
Hắn nghĩ nghĩ, sau đó “Ừ” một tiếng.
Tôi lập tức lắc đầu “Tôi say xe, không đi.”
“Vậy cô thích phố Bối Bối sao? Nhưng dù Esme xinh đẹp như thế nào đi nữa thì cũng không phải là nơi an toàn nhất.” Hắn khẽ nhấc khóe miệng, nụ cười
giả tạo có chút âm u lạnh lùng.
“Có đội chấp pháp ở, sẽ không quá tệ, Majo trở lại tàu bay chưa?” Tôi quá mệt nhọc, không rảnh đi rối rắm mấy chuyện đó.
“Về rồi, không chết.” Hắn trả lời, biết rõ là mình gây nên nhưng không hề
có một chút ngượng ngùng, cứ như là Majo chỉ là một cái chậu hoa, mua
chỉ mười đồng vậy.
“À, Majo nói là cậu muốn giết tôi, là vì cậu
thích tôi thích đến mức không khống chế được cảm xúc?” Chúng tôi nói
chuyện giống như đang bàn về các quyển sách, bình thản mà không ai
nhường ai, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì loại giọng điệu thảo luận
này rất tự nhiên, cũng rất quen, về phần xấu hổ gì gì đó thì thật sự
không hề có.
Vòng cung trên miệng hắn càng rõ hơn, biến thành
một cái tươi cười hòa ái, mặt nạ giả tạo khiến cho người ta không nói
được lời nào “Lời nói của hệ Biến Hóa mà cô cũng tin? Nếu hắn muốn gạt
cô thì rất khó bắt được sơ hở, tôi không muốn cô chết, là cô bỏ tay tôi
ra trước.”
Ngụ ý, ông đây không hề sai.
Tôi vô lực, phản bác “À, cũng phải, thật không biết ai đã nói phiến đá chỉ có thể thừa
nhận sức nặng một người, thúc giục tôi mau nhảy xuống nữa, sớm biết thế
thì chúng ta đã cùng nhau nhảy cho xong, dù sao phía dưới chỉ có nước,
ngã không chết được.”
“Vậy sao cô lại buông tay ra.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn rốt cục cũng có một chút cảm xúc: nghi hoặc.
Tôi nhắm mắt lại, thật sự không thừa tinh lực nói chuyện phiếm, quả nhiên
kẹo sẽ khiến người ta thêm đói “Bởi vì sợ cậu bị thương.” Loại tâm tình
này không tính là xa lạ, tuy rằng tôi chưa từng sinh con, nhưng đối với
thiếu niên tuổi nhỏ đã sống với tôi rất lâu, tôi luôn nhịn không được
muốn quan tâm hắn, cho dù biết hắn nhảy xuống cũng không sao, nhưng vẫn
muốn hắn ở nơi an toàn hơn, đây chẳng lẽ là tâm lý của phụ nữ có con?
Đúng là vừa phức tạp vừa khó hiểu.
“Tôi không yếu như vậy.”
Chuyện này với chuyện cậu yếu hay không thì làm gì có quan hệ gì, nếu cậu yếu
thì tôi đã sớm lấy cái thước kẻ đánh liên tục vào bàn tay cậu và mắng
cậu dám học xấu rồi. Hơn nữa, chuyện ai nên nhảy xuống khiến cậu rối rắm đến thế sao?
“Lance, tôi muốn ngủ, còn nữa, không cho phép ném tôi vào hố, đừng làm ồn tôi.” Tôi than thở một câu.