Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 87: Meteorcity...... chết tiệt




Nơi âm u và tối tăm luôn là nơi tôi tận lực tránh đi, bởi vì nó sẽ làm tôi nghĩ tới những chuyện khủng khiếp mình đã trải qua kiếp trước, chẳng hề dễ chịu gì khi phải nhốt mình ở những nơi như thế, đặc biệt là ở trên vùng đất lạnh lùng chết chóc này, bên cạnh còn có tiếng hô hấp rất nhỏ của một người khác trong bóng tối.

Majo gối đầu lên đùi tôi, tôi nắm chặt lấy tay anh ấy, lòng bàn tay lạnh như băng, giống như nhiệt độ về đêm của Meteorcity, khi xung quanh là một mảnh bóng tối.

Tôi cúi đầu, mái tóc quá dài dính vào mắt, có chút đau đớn. Tôi có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt trong chỗ ẩn nấp, gió đang tự do thổi như điên trên vùng đất không biết trời đất này.

“Thật là khờ chết được, trúng độc mà còn cố, nếu không phải em phát hiện ra thì thể nào anh vẫn cứ mặc kệ mà đánh tới Ám, vẫn cứ cười hì hì giống như liệt sĩ mà quang vinh chết?” Tôi chua sót cười, một đêm này thật sự chịu quá nhiều khổ sở, bóng tối lạnh như băng, yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc khó khăn.

Vết thương càng nghiêm trọng thì càng trầm mặc không nói, đây đúng là một phương thức bảo vệ gần như tự mình hại mình, đã bị bức đến mức này rồi mà còn không rên một tiếng, mấy người ai cũng vậy, aiz.

Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, một sự đau lòng, chua sót luôn quanh quẩn trong ngực không đi. Majo từ từ nhắm hai mắt không một tiếng động, nhiệt độ cơ thể rất thấp, lạnh lẽo giống như người chết, chỉ có thể gắt gao nắm chặt lấy tay tôi để không bị ngất đi, để tỉnh táo bảo vệ tôi, anh ấy im lặng đến mức ngay cả lồng ngực cũng không thấy phập phồng thở lên xuống.

Ngón tay tôi cứng ngắc, giơ đến trước miệng thổi thổi hơi ấm, rồi giữ chút độ ấm ấy nắm chặt tay anh ấy, chậm rãi lộ ra một cái tươi cười của một cô gái trẻ tuổi ngây thơ “Majo, anh nói xem, người thứ nhất tìm được chúng ta là để cứu chúng ta hay là tới giết chúng ta?”

Đêm qua, tôi bắt ép Majo dừng chạn lại, bởi vì vết thương trên người anh ấy có độc tính do tác dụng phụ của năng lực niệm gây ra, nếu cử động nhiều thì chắc chắn độc tính sẽ càng nhanh chóng theo máu tiến vào tim, tôi túm chặt anh ấy lại, không cho anh ấy tiếp tục đi.

Majo tựa đầu lên vai tôi, thở hổn hển khó khăn cười nói: “Em tin tưởng ông già Harris có thể tìm được chúng ta đến vậy sao? Nhưng làm sao bây giờ đây, nếu cứ ngồi ở mãi chỗ này, thì kẻ thứ nhất tìm tới cửa nhất định là đám Meteorcity ngu ngốc hạ lưu ti bỉ vô sỉ âm hiểm, vừa không biết điều không nguyên tắc không tình cảm không chỉ số thông minh kia.”

Tôi nhìn nơi ẩn nấp nhỏ ẩm ướt, mọi ánh sáng đều bị cắn nuốt hết, trong không khí mang theo một cái mùi máu tanh tưởi, lạnh lùng, nồng nặc, cho dù tôi bị nghẹt mũi nhưng vẫn không thoải mái, đưa ngón tay cứng ngắc đến bên miệng thổi thổi, rồi lại nắm chặt tay Majo, tôi nhẹ nhàng nhắc lại câu nói mà tối hôm qua đã khiến chúng tôi dừng chân lại “Majo, chúng ta đánh cuộc xem, người thứ nhất tìm được chúng ta là Harris, hay là người của Meteorcity đến đòi mạng?”

Nếu anh thật sự dại dột vì một nhóc quỷ chỉ biết cản trở như tôi mà chết, cả đời này tôi sẽ khinh thường anh, Majo.

Tôi đưa tay che miệng lại, cố gắng đè ép cơn ho xuống, nhiệt độ cơ thể cũng lạnh đến mức dọa người, áo khoác của tôi phủ ở trên người Majo, hiện tại tôi chỉ mặc một cái áo phông ngắn tay màu trắng, mỏng manh dán vào da thịt. Sớm biết vậy thì đã mặc thêm vài bộ quần áo nữa, đi xa quả nhiên thà rằng mang nhiều quần áo còn hơn là mang ít.

“Đây đúng là một chuyến đi chết người mà, vô luận là anh hay là hắn đi nữa, đều bị nơi này bức ép đến mức phải lấy phương thức tự mình hại mình như vậy để sống sót, em còn có thể nói cái gì chứ, nói là mấy người kỳ thật đều là một đám ngu ngốc không biết cách chăm sóc bản thân sao? Như thế sẽ khiến em rất đau lòng, mấy người thật ngốc, ngay cả quý trọng cũng không hiểu.”

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, ngồi trong bóng đêm, có chút phát run lẩm bẩm “Một, hai,...... năm mươi chín, sáu mươi......”

Phảng phất như đang quay lại kiếp trước, tiếng cười nói của những tên bạn già quen thuộc vang lên bên tai: “Nếu không biết làm gì thì ngồi đếm đi, đếm tới một vạn, chắc chắn sẽ có người đến cứu cậu.”

Đếm tới một vạn, đủ để đến lúc trời sáng.

Khi nắng sớm lờ mờ chiếu xuyên qua các khe hở trong đống rác, chiếu vào hình thành một chùm sáng nhỏ đáng yêu, tôi mơ hồ sửng sốt một hồi, sau đó không nhịn được cười rộ lên “Trời đã sáng rồi, ánh mặt trời hôm nay thật sáng lạn.”

Majo ngủ rất trầm, thuốc giảm đau rất có hiệu quả, nhưng việc áp chế độc tính thì vẫn chỉ có thể dựa vào anh ấy, nếu có Shoyo hoặc Harris ở đây, Majo tuyệt sẽ không bị lâm vào hoàn cảnh này, tiếc là hiểu biết của tôi đối với thuốc chỉ dừng lại ở bệnh ngoài da.

Bàn tay mà tôi đang nắm chặt bỗng hơi giật giật, tôi thấy Majo mở mắt ra, đôi mắt anh ấy mờ mịt, có chút mệt mỏi nói: “Có người đến gần, là cao thủ, trực tiếp hủy được cạm bẫy bằng niệm của anh. Không, phải nói là né tránh, tốc độ có thể so sánh với gió, hừ, sẽ không phải là người hầu của cái thằng nhóc kia đấy chứ.”

“Người hầu?” Tôi khó hiểu, đầu cực kỳ nặng nề, khiến thị lực cũng mông mông lung lung một mảnh, không thể tập trung lực chú ý.

“Là cái kia......” trên gương mặt tái nhợt của Majo hiện lên một chút thống khổ, như là đang ẩn nhẫn gì đó.

Tôi cúi đầu lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Majo còn chưa đáp lại, bên tai lại nghe thấy tiếng đống rác rưởi bị xới lên, đống rác rưởi đó vùi lấp nơi ẩn nấp này, nhưng nếu người bên ngoài muốn dùng móng tay bén nhọn phá vỡ đống chướng ngại vật này thì cũng rất dễ dàng, dù sao đống rác đó không phải thứ cứng rắn gì.

Tôi ngồi thẳng dậy, phản ứng đầu tiên chính là bảo vệ Majo, ánh mặt trời sáng ngời khiến mắt hơi bị chói, nhưng vẫn là độ ấm quen thuộc mà tôi luôn nhiệt tình yêu thương. Trong sự ấm áp này, tôi tinh tường cảm nhận được một luồng khí lạnh nhè nhẹ, áo khoác cao cổ màu đen, trong đôi mắt màu vàng tinh xảo hẹp dài lạnh lùng mang theo sự u ám và ác độc, hắn đứng ở bên ngoài, không có một chút cảm tình cúi đầu nhìn chúng tôi, tôi đột nhiên cảm thấy tình cảnh này hình như có chút quen.

“Miru Sylvia?” Hắn hơi hơi híp mắt, bóng đen dưới mi mắt càng khiến cho con ngươi màu vàng của hắn không có một chút độ ấm nào.

Tôi lăng lăng gật đầu “Là tôi, anh là ai?” Kỳ quái, sao tôi cứ cảm thấy trông đứa trẻ này có chút quen.

Thậm chí ngay cả thời gian nháy mắt cũng không cho tôi, tôi dại ra một chút, phát hiện tay Majo đã lướt qua bả vai tôi, mà thiếu niên trẻ tuổi vừa đứng ở bên ngoài kia giờ đã ở gần ngay trước mặt, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy rõ sự sắc lạnh phản xạ trong đôi mắt qua tóc mái màu xanh của hắn.

Tiếng cổ tay bị gãy xương bỗng vang lên rất rõ ràng, con dao nhỏ trong tay tôi rơi xuống đất, xương bị bẻ gãy chỉ trong nháy mắt, ngay cả đau đớn cũng không kịp cảm giác.

Tiếng ho khan của Majo vang lên phía sau tôi, bàn tay anh ấy lướt qua bả vai tôi bắt chặt lấy tay thiếu niên, mà tay thiếu niên đang bắt chặt lấy cổ tay tôi.

Ba người chúng tôi cách nhau rất gần, gần đến mức dù choáng váng, tôi cũng có thể thấy rõ một tia châm chọc trong mắt đối phương. Lạnh lùng im lặng lan tràn, tình cảnh này vừa quen lại vừa xa lạ, trong không khí bắt đầu tràn ngập sát khí.

Tôi giờ mới phục hồi tinh thần lại, có chút ngốc nghếch hỏi: “Anh tới là để cứu chúng tôi sao?”

Hắn không mở miệng, nhưng sau lưng, Majo lại cười ra tiếng, cười to đến mức không thở nổi.

Mặt tôi không chút thay đổi mặc kệ anh ta cười, xem tình hình trước mắt, người Meteorcity rất ít khi dài dòng vô nghĩa, nếu tới là để giết người thì chắc chắn sẽ cầm luôn dao mà đâm thẳng, không có khả năng biến thành tình cảnh giằng co trước mắt này.

“Cứu?” Trong đôi mắt cực kỳ sắc bén của thiếu niên không hề có một chút mềm mại, chỉ có sự lạnh lùng, khi hắn mở miệng, giọng điệu luôn bằng phẳng, không cảm xúc “Bên khu vực Ám còn có một vài người phố Bối Bối còn ở lại, nhiệm vụ của tôi là mang một người trở về, về phần là người chết hay sống thì không thấy nói.”

“Miru à, thằng nhóc mà em nhặt được đúng là khôi hài, ha ha...... Khụ.” Majo nhẹ thở hổn hển một tiếng, nhưng tư thế không có một chút thay đổi.

Tôi cương người ở giữa bọn họ, tự động bỏ qua lời nói của Majo, bởi vì đầu óc quá choáng váng nặng nề, nên hô hấp có chút không thuận, cố gắng nói: “Vậy thì nhờ anh mang Majo trở về, đúng rồi, đánh ngất anh ấy trước.”

“Này, Mir......” Tiếng của Majo lập tức im bặt.

Tôi không hề nhìn thấy rõ động tác của bọn họ, khi tôi ngã ngồi trên mặt đất gian nan hô hấp, vừa nhấc đầu lên đã nhìn thấy đứa trẻ mặc áo cao cổ kia đã khiêng Majo lên vai, giống như là khiêng một túi bao cát không có sinh mệnh, tôi có chút lo lắng liệu thân thể anh ấy có chống đỡ nổi cho đến khi tới Ám hay không.

Tôi có chút ngượng ngùng nói: “Majo, rất xin lỗi anh, thuốc này có chứa thuốc mê, cho nên rất vô ích khi cứ cố gắng gượng mình như thế.” Đã đến cực hạn rồi, còn cậy mạnh gì chứ, đã uống nhiều thuốc ngủ của Harris như vậy rồi mà vẫn còn có thể muốn tỉnh liền tỉnh, anh đúng là khiến tôi phải dở khóc dở cười.

Người khiêng ‘bao cát’ lạnh lùng liếc tôi một cái, mới không mặn không nhạt nói: “Phụ nữ, cô không chỉ rất yếu mà còn rất ngu.”

Tôi ngốc lăng lăng cười nhìn lưng hắn, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “À, Feitan, cám ơn anh.”

Feitan dừng lại, nhưng chỉ vài giây, sau đó không quay đầu lại, cứ thế biến mất ở trước mặt tôi. Không khí xung quanh còn lưu lại chút lạnh lẽo, trong tươi cười của tôi có cảm xúc thật quái dị, thân thể đột nhiên mềm nhũn xuống, tôi cuộn người thành con tôm, rốt cục không nhịn được xoa xoa cổ tay bị gãy xương, rên rỉ ra tiếng “Đúng là đau thật...... Đau chết người, mấy người quả nhiên đều là những tên thần kinh mất cân đối, đau...... Nhưng, ha ha ha, có lầm hay không vậy.”

Trong cái hố sâu im lặng không người, có một âm thanh giống như đang cười cũng giống như đang khóc vang lên đứt quãng “Tên của anh đúng là Feitan, tôi chỉ là cảm thấy...... cảm thấy ở Meteorcity, người mặc quần áo màu đen cao cổ, lùn và có một đôi đôi mắt nhỏ màu vàng rất giống một nhân vật trong truyện tranh, kết quả...... Ha ha ha, đúng là chỉ có Feitan, nhân sinh kiểu gì mà toàn trò đùa vậy, Meteorcity...... chết tiệt.”