Cứ để chúng tôi cùng nhau lưu lạc ở Meteorcity đi, đề nghị này không có
một chút tính an toàn nào cả, bởi vì bây giờ người Esme là địch của
người Meteorcity, vậy mà hai người Esme ‘đi dạo’ giữa ngàn vạn người
Meteorcity, ngại chết muộn sao?
“Chiều nay đội chấp pháp mới bắt đầu rút về, em tin tưởng khả năng uy hiếp của Touya, cho nên dù phía
Meteorcity có phát hiện ra có chỗ không bình thường, nhưng để tụ tập đến đây thì vẫn cần một ít thời gian. Xung quanh di tích không có khả năng
đã bị bọn họ chiếm cứ hết, chúng ta chỉ là đúng lúc không hay ho chạy
sai phương hướng gặp phải đám tiên phong của đối phương thôi.” nói đến
đây, tôi vẫn còn thấy tức, cầm một cái gậy nhỏ vẽ bản đồ đường về lên
mặt đất, trong óc tên xằng bậy Majo kia chỉ có cỏ thôi sao? Làm gì có ai hoàn toàn không nhớ rõ đường mình vừa chạy qua chứ, làm hại tôi phải
dựa vào trí nhớ đáng thương của mình để phỏng đoán rốt cuộc khi chúng
tôi chạy xuống đường mạch nước ngầm đã lệch khỏi đường đến tàu bay bao
xa.
“À, cũng phải, thằng nhóc Touya kia luôn kiên trì rằng bạo
lực là tốt nhất, cho dù là người thường xuyên kề cận với cái chết như
người Meteorcity, mấy năm nay cũng bị anh ta đánh đập tới mức có ám ảnh
tâm lý, cho nên đám người Meteorcity dám đến tụ tập xung quanh chỉ là
con tôm, đám tinh nhuệ chân chính thì trước tiên phải xác định nơi này
không còn đội chấp pháp mới có thể chạy tới. Miru, người của Meteorcity
thích quần ẩu hơn so với chúng ta, bọn họ ti bỉ vô sỉ lại hạ lưu không
có hạn độ, anh mà mang theo gánh nặng là em thì không đánh lại được bọn
chúng.” Majo ngậm một cái tăm trong miệng, cũng ngồi xổm theo tôi, vẻ
mặt khổ não.
Lúc này trăng đã lên cao, bầu trời không có sao,
chỉ có trăng rằm tái nhợt như miếng băng mỏng, ngẫu nhiên thay đổi góc
độ nhìn có thể thấy trên miếng băng mỏng kia là một mảnh đỏ rực.
“Anh chỉ cần đánh thắng con tôm là được, anh cũng thật là, không nói cho em
biết là thì ra chúng ta vẫn còn thời gian, chúng ta có thể thừa dịp sau
khi đánh hết đám con tôm và trước lúc đám tinh nhuệ đổ tới đây mà chạy
về Ám, khoan khoan, để em tính xem, phương hướng đại khái vẫn thiên sang trái.” Tôi vẽ một cái vòng tròn nhỏ làm đích đến, sau đó vẽ ra một
đường cong biểu hiện con đường mà chúng tôi đã đi lệch khỏi vòng tròn
đó, đối với Meteorcity tôi rất xa lạ, cho nên sự tính toán của tôi nhất
định sẽ có sai sót, nhưng vẫn còn tốt hơn so với việc Majo đánh thẳng
giết thẳng về phía trước.
“Nhưng nếu chúng ta thật sự phá vòng
vây đi vòng tới Ám, Harris bọn họ đã sớm lui lại thì làm sao bây giờ?
Khi đó chúng ta sẽ hoàn toàn lâm vào đường chết không có khả năng thoát
thân, cho nên tổ mì ăn liền...... Được rồi, anh im ngay đây.” Majo nhìn
thấy tôi nâng tay lên liền lập tức câm miệng.
Tôi dùng cây gỗ
chọc chọc bản đồ trên mặt đất, không chút chần chờ nói: “Harris bọn họ
nhất định còn ở lại, bởi vì chúng ta chưa về, trong đầu của anh đều là
cỏ sao? Anh thật sự nghĩ Harris có thể lãnh khốc đến mức vứt chúng ta ở
đây? Nếu là Touya thì em biết anh ta hoàn toàn có thể bỏ lại chúng ta,
bởi vì là đại đội trưởng của Esme, anh ta phải có trách nhiệm với rất
nhiều sinh mạng, nhưng Harris thì không, chẳng sợ chỉ có một mình ông ấy lưu lại, ông ấy cũng sẽ chờ chúng ta, anh hẳn là hiểu biết Harris hơn
em mới đúng.”
Majo ngậm cái tăm dại ra một hồi, trên mặt anh có
một mảng lớn bóng ma, khiến cho vẻ mặt của anh trở nên âm trầm, anh vò
mái tóc quăn màu xanh một lúc, ông chú lôi thôi thật vất vả mới nói được một câu “Cũng phải, nhiều năm quen biết như vậy, ông già Harris đúng là có lúc ngu xuẩn đến mức không có thuốc nào cứu được.”
Tôi nhíu
mày, vứt đi cây gậy trong tay, đẩy chiếc mũ rơm đang trượt xuống trán
mình lên “Harris là người thông minh nhất mà em gặp, cái anh gọi là ngu
xuẩn là vì sự kiên trì trong lòng ông ấy khác với anh thôi, so với nói
là ngu xuẩn không thức thời, không bằng nói là thiện lương đến mức quá
đáng.”
Harris là một ông lão thiện lương cũng là một ông lão có trách nhiệm, ngay từ lúc quen ông, tôi đã biết.
“Nhưng đội chấp pháp đã lui về rồi mà cái lão ngu ngốc Harris kia lại không
chạy theo, cứ nghĩ đến đây là anh thấy tức tối, thành viên của phố Bối
Bối vốn đâu phải là bộ phận chiến đấu của Esme đâu, lấy một thuyền thành viên phố Bối Bối đến chờ hai người chúng ta, anh nói ông ấy ngu ngốc
chính là ngu ngốc.” Một tia tàn nhẫn hiện lên trong đôi mắt màu bụi âm u của anh, Majo có chút không khắc chế nổi cảm xúc của mình.
“Đi
thôi, không rảnh thầm oán ở đây đâu, chúng ta cách Ám không xa, nhưng
vừa vặn lại có xung đột với vòng vây của người Meteorcity, cho nên dọc
đường đi sẽ gặp không ít người Meteorcity đấy.”
Tôi đứng lên,
rất tức ngực, lại lấy ra hai viên thuốc nuốt vào, mấy năm nay uống không ít các loại thuốc. Từ lúc đến thế giới này đến lúc ở phố Bối Bối, tôi
từng bị mấy lần nằm viện do quá yếu ớt, nguy hại đến sinh mệnh khiến các loại thuốc đối với tôi chẳng khác gì đồ ăn. Không cần nước tôi cũng có
thể nuốt thuốc vào, điểm này thật giống con sói hoang lớn trong nhà tôi
kia. Nghĩ vậy, trong lòng liền buồn bã, thật đúng là một con sói hoang
tùy hứng đến mức khiến người ta chỉ muốn đánh.
“Hướng gió thay
đổi, mười ba con tôm đang tới gần, có vẻ như là tình cờ đi.” Majo vươn
tay phải ra, không khí vốn bình tĩnh bỗng nhẹ nhàng chuyển động, hình
thành một luồng gió linh hoạt quấn quanh đầu ngón tay anh, khiến chúng
giống như đang ở trong một làn nước trong suốt sạch sẽ vậy.
Majo là người có năng lực niệm khống chế gió.
Tôi yên lặng ngồi xuống, chỗ chúng tôi đang đứng là Majo chọn, bốn phía
toàn rác vừa vặn khiến cho nơi này hình thành một cái góc thích hợp để
ẩn nấp, trừ phi có người có ý định tìm kiếm chúng tôi, bằng không bình
thường sẽ không nhận ra nơi này.
Kỳ thật tôi vẫn thấy may mắn hiện tại mình đang bị nghẹt mũi, mùi rác bốn phía thật không dễ chịu, thật sự.
Majo dùng tay ra hiệu tôi chớ có lên tiếng, anh ấy từng nói tôi chỉ cần hô
hấp nhẹ, không lên tiếng đứng tại chỗ, thì trừ phi có người dùng “Viên”
để tìm, bằng không rất khó phát hiện ra tôi, vì hình như tôi thuộc kiểu
người vô hình, không gây ra nổi sự chú ý.
Chỉ chốc lát sau, tôi
chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, là tiếng va chạm của một ít rác
rưởi và người nào đó. Majo thoải mái ngẩng đầu đứng dưới ánh trăng, nhìn giống hệt lưu manh, gió thổi khiến mái tóc quăn của anh rối tung, tư
thế chuẩn của một kẻ lưu manh chặn đường, dù có mặc bộ suit quàng khăn
quàng cổ cũng không thể giống tinh anh mà giống trùm xã hội đen hơn, cái loại khí chất lưu manh này đã xâm nhập cốt tủy trở thành tính cách của
anh ta rồi.
Cho nên, tôi không cho rằng hắn phía chính nghĩa, mà là một tên lưu manh đi lang thang.
Lúc mấy “Con tôm” mà Majo nói vừa đến nơi, bọn chúng lập tức hình thành
vòng vây bất quy tắc, câu đầu tiên mà anh ta mở miệng nói với đám người
Meteorcity chính là “Ay yô, các anh em, muốn uống trà không? Tôi đột
nhiên rất muốn lưu mấy người ở lại để tham thảo với tôi một chút chủ đề
triết học về nhân sinh cô độc này, hôm nay thời tiết rất đẹp đấy.”
Tôi hết chỗ nói rồi, kéo mũ rơm sụp xuống, nghiêng đầu im lặng hưởng thụ
nhân sinh vô hình, không gây nổi chú ý của mình, thế giới này ngẫu nhiên sẽ khiến bạn hết chỗ nói nổi, dù là bạn nhắm mắt lại đi chăng nữa.
Dưới ánh trăng trắng bệch lạnh như băng, hai bên bắt đầu tiến hành giết hại không chút kiêng nể.
Tay của tôi vẫn không rời khỏi vành mũ rơm, mũ rơm nghiêng che khuất mắt
phải của tôi, mà mắt trái của tôi lại cố chấp, không chút nào lùi bước
nhìn trận giết chóc thảm thiết này.
Chẳng sợ quay lưng lại với
nó, chuyện nên tồn tại vẫn sẽ tồn tại, những gì tôi có thể làm cực kỳ
ít, ngay cả việc bảo Majo thủ hạ lưu tình tôi cũng không thể mở miệng,
bởi vì tôi biết anh ấy đang lấy phương thức của Meteorcity để sinh tồn ở vùng đất Meteorcity này. Tôi không có tư cách đi ngăn cản anh ấy nhuốm
đỏ hai tay, tựa như Majo dùng một thi thể người chết cũng không thể làm
tôi thay đổi vậy, đương nhiên, tôi cũng không thể thay đổi thủ đoạn tàn
khốc của Majo.
Máu tươi đầm đìa điên cuồng rót vào ánh trăng,
Majo thu gặt mạng người dễ dàng như khống chế gió vậy, thậm chí còn rất
tao nhã, lấy nhãn lực của tôi cũng có thể thấy rõ nụ cười không sao cả
của anh ấy khi thoải mái vươn tay lên bẻ gãy tay chân của đối phương.
Ngón tay dùng sức nắm chặt vành mũ rơm đến chết lặng, mắt trái rất đau, mỗi
một người ngã xuống, hai tay của tôi liền dơ bẩn một phần, có một số
việc tôi nên gánh chịu thì tôi tuyệt không trốn tránh, Majo không cần
nhưng tôi để ý.
Một cái bình vỡ bị gió thổi từ đống rác rơi
xuống, lăn đến bên chân tôi, theo bình vỡ rơi xuống dưới còn có một bóng đen nhẹ không tiếng động, hắn lộn ngược ra sau rồi hạ xuống đất, giống
như một con mèo đen đi trong đêm, một con mèo bị thương.
Hắn
liếc mắt thấy tôi, ánh mắt chúng tôi nhìn nhau vài giây, chỉ không đến
một giây hắn liền phản ứng lại được rằng tôi là người sống mà không phải đồ vật bị hỏng, phản ứng của hắn nhanh chóng đến mức giống như bản
năng, bản năng gạt bỏ bất cứ sinh mệnh xa lạ nào không phải của đồng bạn mình, lúc hắn vọt tới trước mặt tôi, tôi còn không kịp nháy mắt một
cái.
Sau đó tôi nhìn thấy cái tay kia, sạch sẽ như ánh trăng, dễ dàng xuyên qua thịt sau lưng, qua xương ngực, nhắm trúng trái tim. Động tác cực nhanh, nhanh đến mức khi bàn tay đó xuất hiện trước ngực của
người trẻ tuổi này đều chưa kịp phun ra một giọt máu.
Rút tay
về, ‘con mèo đen’ trước mặt dần dần ngã xuống, tôi nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của Majo, ngây người nháy mắt một cái, bên chân ngoài cái bình vỡ
ra còn có một thi thể người vừa mới chết.
Đôi mắt Majo vô cùng
bình tĩnh, anh ấy nhẹ nhàng mà lộ ra một cái mỉm cười, máu ướt sũng theo mái tóc màu xanh ngưng tụ thành từng dòng máu chảy đến cằm, thấm ướt áo anh ấy, toàn bộ đều là máu của người khác. Anh ấy cười nói: “Cái gọi là chủ đề triết học về nhân sinh cô độc, chính là ăn sạch bọn tôm, ăn sạch sẽ đấy.”
Lúc này, mặt anh ấy dính đầy máu đỏ tươi, đống rác
xung quanh cũng nhuốm máu khắp nơi, anh ấy quay lưng về phía ánh trăng
tái nhợt lạnh như băng, máu dính ở ống tay áo dần dần thấm ướt hai tay,
đối với anh ta mà nói, móc ra tim người khác chỉ là chuyện trong chớp
mắt.
Tôi giờ mới hiểu được, vì sao sau khi đi vào Meteorcity,
Majo thường xuyên khiến tôi cảm thấy xa lạ, bởi vì anh ấy hòa nhập vào
Meteorcity rất phù hợp, nhưng cảm giác không thoải mái giống như bị bệnh vậy, thật giống như......
“Miru, lại ngẩn người à, aiz, chẳng
phải đã nói em đừng quay đầu rồi sao, bị dọa rồi phải không.” Majo vẩy
đi vết máu trên tay, trên mặt có chút buồn rầu “Em cũng đừng khóc đấy.”
Tôi nhè nhẹ lắc đầu, phát hiện cả người đã tê rần, lại kéo mũ rơm xuống thấp thêm, nhỏ giọng nói: “Anh cũng thật biến thái.”
Giống như dã thú được thả ra khỏi lồng, lần nào cũng phải máu me thấm đẫm mới thấy thoải mái mỹ mãn, kiểu hành hạ đến chết này đúng là tàn nhẫn đến
mức khiến cho người đứng ngoài không nói được gì.
“Chẳng phải đã nói với Miru rồi sao? Những tên thuộc hệ biến hóa đều là biến thái yêu
nói dối.” Majo vò tóc, vò ra máu đầy tay, anh ấy híp mắt lại, màu bụi
lạnh sạch sẽ trong đôi mắt anh bỗng rõ ràng lên, tươi cười không chút
gánh nặng thêm sự ngượng ngùng đặc hữu của người Esme.
Tôi than
nhẹ một hơi, lấy ra một cái khăn tay trong túi quần giúp anh ấy lau mặt, nếu nói cực đoan chút thì hệ Đặc Biệt có thể sẽ xuất hiện tên điên dối
trá đến tận xương, thì hệ Biến Hóa cũng rất dễ dàng xuất hiện biến thái
không kiêng nể gì. Tôi chỉ nói là có thể, chứ đâu phải bảo anh đi làm
biến thái, Majo từ lúc đi vào Meteorcity tựa hồ không còn bị áp lực mà
muốn làm gì thì làm, coi thường sinh mệnh coi thường đến mức căn bản
không hề coi người của Meteorcity là con người.
Nơi này... có phải đã từng xảy ra chuyện gì khiến anh rất thống khổ không?
Một giây trước, gương mặt còn cười tủm tỉm của Majo đã lập tức thu lại sự
mềm mại, anh ấy lấy đi khăn tay trong tay tôi, sau đó xoay người đưa
lưng về phía tôi, bóng ma bao trùm toàn bộ tầm mắt.
Khăn tay ở
trên tay anh ấy hơi bay lên, anh ấy cười lạnh nói: “Chỉ cần anh đang hô
hấp, tôi có thể tìm được anh, đại ca của con tôm - tôm hùm cũng chạy tới giúp vui sao, tôi không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa, anh cút ra
đây chết hay là lăn ra đây chết?”
Gió thổi quét bụi cát trên
đất, tôi nghe thấy một tiếng cười chậm rãi to lên “Chả trách tôi luôn
cảm thấy quen quen, đây chẳng phải là Majo ở khu ba năm đó sao? Không
nghĩ đến anh lại còn có thể xuất hiện ở Meteorcity, đúng là khiến cho
người ta rất kinh ngạc, trên bảng lệnh tuyệt sát của hội trưởng lão, anh vẫn còn rất nổi danh đấy.”
Tôi kéo mũ rơm xuống thấp hơn, số
việc chệch đường ray trên thế giới này càng ngày càng nhiều, một chút
tươi cười chua sót hiện lên, Esme và Meteorcity, cách gần như vậy là do
ai tạo nghiệt?
Tôi nghe thấy tiếng gió xé rách quét qua đống rác tạo ra tiếng vang chói tai, mở mắt trái ra, là lưng của Majo, chỉ là
trong tay anh ấy có thêm một cái roi dài màu trắng, trắng như tuyết, tôi lẩm bẩm nói “Roi gió.” Trước kia đã từng nhìn thấy anh ấy cụ hiện hóa
ra.
Ngữ khí của Majo đầy khinh miệt “Meteorcity còn có người nhớ rõ tôi? Thật là vinh hạnh, làm khó anh phải nhớ rõ rồi, nhưng có ai nói cho anh là người có trí nhớ tốt rất dễ chết sớm không vậy.”
“Ha ha ha ha ha, Majo Lund, kẻ phản bội Meteorcity, là sự sỉ nhục bị vĩnh
viễn nêu tên trong lệnh tuyệt sát, chỉ cần thi thể của anh bị quạ cắn
sạch thì tự nhiên sẽ không còn ai nhớ nổi anh.” Đối phương cười dữ tợn,
trong giọng điệu trào phúng có cả trêu tức chế giễu.
“Vậy thì
ông đây thật đúng là cảm tạ con tôm hùm nước cạn chết tiệt như anh còn
nhớ rõ tôi, nhưng phản bội? Anh thật sự là người của Meteorcity sao?”
Majo nhàn nhã nhét khăn tay vào túi quần, sau đó cổ tay hơi chuyển nhẹ,
cái roi trắng trong suốt nhẹ bay lên vụt thẳng vào hai núi rác cách đó
không xa, một bóng người nhảy ra, Majo đột ngột biến mất, chỉ lưu lại
một câu lạnh như băng trong tiếng gió bị xé rách “Meteorcity khi nào thì để ý đến phản bội?”
Tôi mạnh mẽ ôm chặt ngực, trái tim có một khắc đau đến mức mất đi hô hấp, Majo?
Một cái tay lạnh lẽo như rắn không tiếng động lướt qua bả vai của tôi, có
người ở phía sau tôi thản nhiên nói: “Rốt cục bắt được cô rồi, cô bé
con, cô là con mồi của cái kẻ tên Majo kia, hay là nhược điểm vậy?”
Người trên vùng đất này... kỳ thật sớm đã điên hết rồi đi.