Bình thường, khi Majo bảo tôi đừng quay đầu là lúc anh ấy biến khung cảnh tràn ngập huyết tinh.
Trên vành mũ rơm có một giọt nước, chậm chạp muốn rơi xuống mà không rơi,
đầu tôi có chút choáng, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Majo ba năm
trước đây, câu đầu tiên anh ấy mở miệng nói với tôi chính là “Nhóc, trăm ngàn đừng quay đầu đấy, nếu không tôi không dám cam đoan sẽ không giết
cả nhóc.”
Câu nói tàn nhẫn không có một chút tình cảm, tôi biết anh ấy rất nghiêm túc.
Giọt nước rốt cục rời khỏi vành mũ rơm rơi xuống, ngưng tụ ở trong gió, quần áo hơi ẩm thấp bị gió thổi bay. Bầu trời Meteorcity, nhất là lúc hoàng
hôn luôn hoa lệ đậm đà hơn so với Esme, sắc thái cực kỳ đậm này cũng
luôn khiến người ta cảm thấy quỷ dị lạ lùng mỗi khi ngẩng đầu nhìn,
giống như bầu trời sớm đã cùng vùng đất trầm mặc này hòa thành một thể,
tuy hai mà một, khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm đến những đám mây ám bụi lạnh như băng mà đẹp mắt kia.
“Majo, cẩn thận một chút.” Tôi ngồi trên một tảng đá, đưa lưng về phía anh ấy.
Tôi biết sau lưng là cái gì, đội chấp pháp đã vô thanh vô tức rút khỏi
Meteorcity, không một ai biết vị thiên tài quân sự của Esme kia đã làm
thế nào mà thoát khỏi sự giám thị của quân địch, tính ra và lợi dụng
thời gian hoàn mỹ để biến mất khỏi di tích Ám nhanh như quỷ mị như vậy.
Thời gian lui lại tôi cũng không biết, dù sao có thể nắm trong tay toàn
bộ lực lượng quân sự và có được quyền lãnh đạo độc nhất vô nhị, Touya
Kaidou có thể dùng vẻn vẹn một đêm đánh thẳng vào bụng Meteorcity, thì
đương nhiên cũng có thể dùng chưa đầy nửa ngày khiến cho toàn bộ đội
viên đội chấp pháp an toàn rút khỏi Meteorcity.
Mà mục đích của
phố Bối Bối và phố Số 13 có chút bất đồng, cho nên thành viên phố Bối
Bối hẳn là nhóm cuối cùng rút khỏi. Lúc Ging dỡ di tích xuống, tôi nên
đoán ra rằng nếu không phải thời gian lui lại sát nút tựa như lông mày
và lông mi, thì Ging sao có thể bạo lực dỡ di tích xuống như vậy, nói
thế nào thì anh ta cũng là một nhà khảo cổ học, đối với hết thảy văn
minh xưa cổ luôn có một phần kính trọng cơ bản nhất.
Nói cách
khác, nếu vừa rồi tôi không ngã xuống mà trực tiếp chạy ra di tích, bên
ngoài hẳn là chỉ còn một vài đội viên đội chấp pháp lưu lại để điều
khiển tàu bay tiếp ứng, Harris bọn họ hẳn là đều đã lên rồi đi. Thật hao tổn tâm trí, sớm biết thế thì đã không nên ngồi xổm trong di tích đếm
thời gian, nhưng cũng không thể tính là tôi sai, không có ai nói cho tôi biết trước thời gian lui lại là lúc nào mà, được rồi, điều này cũng là
đương nhiên, dù sao việc này liên quan đến sinh mạng của đội viên đội
chấp pháp.
Khi Majo đá văng tảng đá chặn đường và ôm tôi nhảy
lên mặt đất, người Meteorcity bốn phía bị kinh động rất nhanh xúm đến
gần, nếu Touya bọn họ không lui lại, thì nơi này sao có thể xuất hiện
nhiều người Meteorcity như thế.
Cho nên...... Là cố ý sao? Tính
toán được thời gian nhóm người cuối cùng rút lui khỏi, kéo dài thời gian tôi ra di tích, để tôi lâm vào vòng vây này?
Chiếc mũ rơm sũng
nước của Majo có chút nặng, tôi đau đầu cười, có chút khổ sở, người trẻ
tuổi bây giờ thật đúng là thiên tài xuất hiện liên tục. Aiz, trong đầu
quá nhiều suy nghĩ, cậu chỉ mới mấy tuổi thôi, không sợ thành tên già
trước tuổi sao?
Tiếng gió vang lên, bén nhọn như đao kiếm vụt
mạnh vào xương tủy, chói tai đến mức lưng lạnh run. Tôi mở ngón tay ra,
ngơ ngác nhìn, trắng nõn sạch sẽ, về phương diện nào đó mà nói thì khi
tôi không quay đầu lại, đưa lưng về phía hắc ám, tôi kỳ thật chỉ là một
đóa hoa nhà ấm bất cứ lúc nào cũng có thể chết non.
Tiếng kêu
thảm thiết vang lên không dứt bên tai, rồi lại trôi đi trong gió, tôi
yên lặng nghe, nhìn hoàng hôn đỏ màu máu ở cuối chân trời đầy núi rác,
ánh sáng ban ngày trầm mặc chậm rãi chìm vào màu đỏ đang lan rộng, vùng
đất này mà im lặng không tiếng động thì thật sự sẽ khiến người hít thở
không thông, yên tĩnh đến mức không thấy một chút mềm mại thiên chân của nhân tính.
Majo đi đến phía sau tôi, cả người sặc mùi máu, khi
bỏ đi vẻ cợt nhả, thì anh ấy là người tàn nhẫn vô tình cực kỳ thủ đoạn
của phố Bối Bối, nhiều khi Harris chỉ có thể lắc đầu nhìn anh.
“Miru, ngẩn người sao?”
Majo ngồi phía sau tôi, duỗi hai tay ra đặt lên vai của tôi, ôm tôi vào
trong ngực. Tôi nghe được tiếng vang rất nhỏ của giọt nước rơi xuống
đất, là tay Majo, ngón tay thon dài linh hoạt mà hữu lực, máu ướt sũng
nhuốm đầy hai bàn tay, vết máu theo mu bàn tay chảy xuống đầu ngón tay
rơi xuống đất, trông cực kỳ thảm thiết.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu
“Ngắm mặt trời lặn.” Dù trải qua bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể quen
với việc trầm mặc nhìn máu và xác chết chất thành núi, cho dù chỉ có mùi cũng không có cách nào quen.
“Miru, lần này thằng nhóc kia đã
hại thảm chúng ta, kéo dài đến lúc nhóm người cuối cùng rút lui khỏi,
chúng ta có thể sẽ bị một mình ở lại Meteorcity đầy hổ sói này, thằng
nhóc Touya kia lại không nói chính xác thời gian rút lui, cho dù hiện
tại chúng ta chạy về cũng không kịp, bởi vì phụ cận đã biến thành ổ mới
của người Meteorcity, một đường giết sạch thì thật không thực tế.” Majo
nghiêng đầu gác lên vai tôi, có chút ỷ lại, cùng tôi ngắm hoàng hôn.
Tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay dính máu của anh ấy, không nói một câu, chỉ
chậm rãi cầm lấy, tay Majo run lên một chút, cảm giác dinh dính còn có
một chút độ ấm làm người ta run run, màu đỏ thấm đẫm lòng bàn tay, tôi
mở miệng, giọng nói nghẹn lại “Em xin lỗi.”
Majo sửng sốt, sau đó trầm mặc.
“Em xin lỗi.” Gắt gao cầm chặt lấy tay anh ấy, máu chảy ra khỏi bốn bàn tay rơi xuống đất, giống như hoa hồng Đại La bị dẫm nát bên chân.
Hai bàn tay máu này, có một phần do tôi. Tôi không yếu ớt như người khác
nghĩ, nhưng cũng tuyệt không kiên cường như mình nghĩ. Tôi còn chưa kiên cường đến mức có thể coi thường một đôi bàn tay máu chảy đầm đìa này,
cũng chưa kiên cường đến mức có thể coi thường vùng đất tàn nhẫn đến mức hít thở không thông này.
“Em xin lỗi.” Lời nói ra khỏi miệng có chút vỡ vụn, mặt trời chiều ngả về tây, hắc ám dần dần bao phủ xung
quanh, cách đó không xa vang lên tiếng dơi dơi bay lượn tìm thức ăn trên các núi rác.
Majo như là mới nghe hiểu lời nói của tôi, anh ấy
cầm lấy tay của tôi, trong tiếng nói lạnh lẽo thô ráp mang theo vài tia
mờ mịt “Miru, không cần giải thích, Meteorcity chưa bao giờ cần xin lỗi, bọn họ không hiểu xin lỗi, biết không? Không cần phải nói lí lẽ đúng
sai với bọn họ, cũng không cần phải nói với anh, bởi vì anh cũng không
hiểu.”
“Vâng...... Em xin lỗi.” Như có cái gì ngăn chặn yết hầu, tôi chớp mắt mấy cái, hốc mắt ướt đẫm “Em mới...... mới mặc kệ anh có
hiểu hay không, em vì sao...... vì sao phải quản chuyện mấy người có
hiểu hay không, chỉ cần em biết là có thể......” vì sao nhất định phải
là điều mấy người biết thì tôi mới có thể nói chứ, tôi mới mặc kệ mấy
người hiểu hay không, tôi mặc kệ.
Majo thất bại cười khổ một
tiếng, sau đó từ sau lưng dùng sức ôm tôi, anh ấy bất đắc dĩ nói “Lúc bị cái thằng nhóc kia phản bội cũng không khóc, sao bây giờ lại khóc chứ?
Anh đâu có để em nhìn thấy đống thi thể máu chảy đầm đìa kia đâu, không
đúng, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh đã ném thi thể vào sàn nhà em,
em đều có thể không thay đổi sắc mặt. Này, nhóc, em khóc cái gì mà khóc, đừng khóc, còn khóc nữa là anh bỏ lại em cho em khóc đến chết đấy.”
“Anh an ủi...... kiểu gì vậy, nước mắt của phụ nữ có thể không cần giải
thích.” Tôi nức nở một tiếng, vươn tay lau đi nước mắt, trên ngón tay
đều là máu màu đỏ bị dính từ Majo, nước mắt pha với màu đỏ đều biến mất
dưới chân. Phía sau, mùi máu tràn ngập, máu của những người chết kia
đang dần thấm vào vùng đất ô nhiễm, phía trước, hoàng hôn vẫn như trước, dần dần chìm xuống.
“Em đâu phải là phụ nữ, nhóc chính là nhóc, van em đấy, đừng khóc.”
“Em lớn hơn anh.” Níu tay áo thô lỗ lau mặt, hai má có chút đau.
“Lúc nào thì em đã lớn hơn anh?” Majo vô lực nói, anh hoàn toàn không xử lý
nổi chuyện có người không ngừng khóc ở trước mặt anh.
“Kiếp trước.” Tôi ăn ngay nói thật, kiếp trước tôi có thể gọi anh là nhóc, thật đấy.
“Vâng, bác lớn hơn cháu, cháu nói bác gái này, chúng ta cần phải đi, mùi máu
tươi sẽ dẫn tới phiền toái, dù thân thể nhỏ bé này của bác phỏng chừng
còn khiến bọn hắn ngại tắc răng, miệng đầy xương cốt ấy chứ.” Majo nhếch miệng cười, kiểu tươi cười kia giống hệt một vết rách trên đầu gỗ,
không có chút thành ý.
Anh ấy kéo tay của tôi, túm tôi bước đi,
từ đầu đến cuối, chúng tôi cũng không quay đầu. Nơi Meteorcity này không hiểu xin lỗi, cũng không hiểu quay đầu.
Đường đi đã lệch khỏi
quỹ đạo, di chứng của việc chạy xuống mạch nước ngầm chính là không phân biệt được phương hướng, nếu chúng tôi biết Touya vô thanh vô tức mang
đội chấp pháp bỏ chạy, khả năng lúc ấy Majo dù có chết cũng chạy về theo đường cũ. Hiện tại, phía trước hổ sói đang chắn đường.
Majo còn mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi “Chúng ta tám phần phải lưu lạc ở
Meteorcity, Miru, về sau anh phụ trách cướp mì ăn liền, em phụ trách nấu mì ăn liền, chúng ta cùng nhau hợp tác thành tổ mì ăn liền, em với anh
được không?”
Sau đó là một tiếng “Bốp” vang lên rõ ràng, Majo
lập tức giơ chân kêu “Miru, anh bị hủy dung thì làm sao bây giờ? Không
phải tiểu bạch thì em có thể thẳng tay sao, huhuhuhu, có lầm hay không
thế, mặt lưu manh thì không có nhân quyền sao?”
“Anh cảm thấy
kiểu thân thể trên dưới đều là xương cốt như em thì có thể sống bao lâu? Hệ tiêu hoá của em không xử lý nổi thức ăn độc hại.” Đã đến khi nào rồi mà còn nói đùa, không thể đứng đắn một chút sao.
Hắc ám bao phủ, màn đêm tiến đến, tôi nghĩ một đêm này, khẳng định tôi và Majo không được yên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Số lượng từ thiếu một chút, tôi ngồi xổm góc tường yên lặng cúi đầu đếm kiến.
Nhìn lại chương truyện, tràn trề đều là ngược Chrollo, đột nhiên cảm thấy Chrollo thật quá thất bại......
Tôi viết về Meteorcity không phải để đánh lạc đề hay kéo dài thời gian, kéo dài lượng chữ linh tinh hoặc là biến văn thành đề tài có tính thám hiểm sâu sắc, tôi chỉ là cảm thấy cuộc sống ấm áp luôn làm tâm Chrollo mềm
mại, nhưng nếu muốn cho Chrollo chân chính thừa nhận sự tồn tại của
Miru, không đặt Miru ở trên tay làm sủng vật, tôi chỉ có thể để cho Miru đi vào Meteorcity, đi vào cuộc sống của Chrollo. Ở Esme, chắc chắn
Chrollo có một mặt mềm mại thiện ý, cho nên anh luôn chạy tới bảo vệ
Miru, nhưng khi trở lại Meteorcity, thì nơi này chỉ biết nhắc nhở anh
không thể trầm luân nữa.
Cho nên việc Chrollo muốn bỏ Miru đi
chính là một phương pháp mà anh cho rằng là chính xác. Sau đó, chuyện
xưa nên tiếp tục, sau đó tôi thật đáng thương tiếp tục làm khổ mình, vì
cái gì lại đi viết đoạn truyện thảm như thế, tôi nghĩ chuyện tình yêu
hẳn là có vẻ dễ viết, kết quả bây giờ mới thấy, muốn cho hai người đi
hai con đường hoàn toàn khác nhau ở bên nhau chính là một loại tự ngược.
Được rồi, tôi hung tợn nói cho mọi người, hết hy vọng đi, Miru cùng Chrollo
chính là một đôi, dù có đem Chrollo băng thành đá, tôi cũng muốn viết ra một kết cục vui vẻ.