Đến thư viện trả
sách, rồi lại mượn thêm mấy quyển. Tôi đi tới siêu thị, hiện tại ngày
nào tôi cũng đi mua thức ăn, bởi vì càng ngày hắn ăn càng nhiều, hình
như vết thương cũng càng ngày càng tốt lên, hai vết thương đã bắt đầu
lên da màu hồng nhạt, xem ra, lấy cái tốc độ khôi phục khủng bố kia của
hắn thì chỉ cần vài ngày nữa là sẽ khỏi hẳn. Thế giới này quá kỳ diệu,
lúc nào cũng có chuyện kỳ lạ, thì ra có người bị thương đến gần chết
cũng có thể khỏe lại nhanh như vậy.
Khi đi qua phòng khám của
Harris, tôi lại theo thói quen vào ngồi chơi, mang ra lá trà vừa mua để
pha trà. Vốn đang nghĩ hẳn là sẽ không tìm thấy lá trà Trung Quốc đâu,
lần đầu tiên khi nhìn thấy lá trà được đặt ở trên giá siêu thị, tôi đã
rất vui vẻ, tuy rằng vị kém hơn trà Long Tĩnh ở kiếp trước, lại chỉ có
một loại, nhưng nếu biết cách pha, chọn đúng nước ngon sạch thì vẫn rất
ngon.
Lần đầu tiên Harris uống, ông cũng rất thích loại vị này.
“Miru, hôm nay thời tiết thật đẹp. Xem kìa, vừa rồi bác vừa nhìn thấy chim
Bạch Nha bay qua bầu trời thành phố Esme, loại chim này chỉ khi có ánh
mặt trời chói chang mới bay ra để kiếm ăn.”
Harris có nói chim
Bạch Nha là một loại chim có đôi cánh rất mỹ lệ, tôi từng xem qua nó
trong sách sinh vật mượn ở thư viện, hình dáng giống như chim thiên nga, nhưng thân hình thon thả đẹp hơn thiên nga nhiều. Loại chim này khi bay thì bay rất cao, chỉ vào ngày có ánh mặt trời chói chang thì mới có thể thành quần kết đội rời tổ, trông có chút đồ sộ. Cho nên tôi vẫn hoài
nghi Harris, dù sao người ta rất khó có thể nhìn thấy chim Bạch Nha khi
nó bay cao như thế.
“Đúng vậy, kiểu thời tiết này, Mân Côi sẽ
sinh trưởng rất tốt, khi tháng sáu chúng nở, cháu sẽ tặng bác một lẵng
làm bánh Mân Côi.” Tôi cầm ly trà, mặt nước trà trong vắt phản chiếu bầu trời xinh đẹp, chúng tôi nhàn nhã ngồi ở ngoài phòng khám tắm nắng,
cùng nhau ngắm bầu trời, ngửi hương hoa, phẩm trà.
“Cháu giúp
bác làm nhé, một tên xương cốt già cả như bác thì ngay cả đất cũng không xới nổi, bánh Mân Côi của Miru lại là đồ ăn ngon nhất phố Bối Bối nữa,
ha ha.”
“Bác mới năm mươi bảy tuổi, ít nhất có thể sống thêm bốn mươi ba năm nữa, cho nên bây giờ bác vẫn còn đang tráng niên chính trực đấy, Harris đáng yêu.” Một ông lão khỏe mạnh giống Harris như vậy nhất
định sẽ sống trăm tuổi, tôi không chút hoài nghi điều này.
Harris uống một ngụm trà, lười biếng nói: “Mặc kệ, bác muốn cháu làm bánh Mân Côi.”
Thật là, luôn trẻ con như thế, rõ ràng biết tôi sợ nhất chiêu này.
“Được rồi, lão Harris xương cốt già cả, đến lúc đó cháu sẽ tặng bác một giỏ bánh Mân Côi, cũng là vị mà bác yêu nhất.”
“Miru tốt nhất, nếu bác trẻ hơn bốn mươi tuổi thì nhất định sẽ lấy Miru làm vợ bác.”
“Nè, Bella đến đây.” Tôi mỉm cười quay đầu nói.
“Cái gì? Bella?” Harris vội vàng đứng lên, lập tức xoay người nói nhanh: “Bella! Anh không hề nhàn hạ! Thật sự không có!”
Một trận gió thổi qua, hoa tươi rung theo gió, bầu trời trong xanh.
Harris nhìn đằng sau trống rỗng, lại nhìn tôi đang hưởng thụ phẩm trà, thẹn
quá thành giận nói: “Đáng giận, Miru, cháu lại đùa bác!”
Bella là vợ Harris, quản Harris rất nghiêm, tôi vẫn hay dùng chuyện vợ quản nghiêm để chọc cười ông.
Tôi đứng dậy, cầm thức ăn và thuốc theo “Phải đi về làm cơm chiều, giúp cháu chào Bella nhé.”
“Miru, thằng nhóc kia nếu khỏe lại rồi thì đuổi hắn đi đi, cháu là một cô gái
mà lại ở cùng với cái thằng nhóc bụng đen đầy tinh lực kia, bác không
yên tâm, ai biết hắn sẽ làm cái gì.”
“Harris quá lo rồi, cậu ta chỉ là đứa trẻ thôi.” Tôi cười ha ha nhìn Harris đang giương nanh múa vuốt.
“Miru, đừng quên cháu cũng là đứa trẻ đấy, cháu mới là cô gái ngây ngô nhất, đang ở tuổi xuân đẹp nhất.”
“Đúng vậy, cảm ơn thần, ban cho cháu tuổi đẹp nhất.”
Harris hết chỗ nói với câu đùa giỡn của tôi.
“Được rồi, Harris, nếu đúng là cậu ta làm gì với cháu thì nhất định cháu sẽ
kêu to, đừng quên phố Bối Bối không hề có tường cách âm, hơn nữa phố
cũng tương đối nhỏ, chỉ cần cháu kêu thì mọi người đều nghe thấy.”
“Vậy cháu nhất định phải kêu đấy, Majo, hàng xóm của cháu có công phu miễn
cưỡng được, còn bác thì còn lâu mới quan tâm.” Ông ngồi trở lại ghế tiếp tục uống trà, dáng vẻ lười nhác nhàn nhã.
Tôi đi đến cửa rồi quay đầu cười sáng lạn, vẫy tay lớn tiếng la lên “Bella, cháu đi về đây!”
Harris hừ lạnh “Con nhóc lừa đảo, cháu không lừa được bác nữa đâu!”
“Ông nói cái gì?”
Phía sau truyền đến một luồng khí lạnh, Harris cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy vợ mình cầm cái chày cán bột, khuôn mặt đầy tức giận nhìn ông.
“Á!!!! Bella! Anh không hề nhàn hạ! Không hề!”
“Bà đây một khắc không nhìn là ông liền phản, trở về cho tôi! Xem tôi ‘thu dọn’ ông!”
“Bella... Á!!!! Ở bên ngoài chừa cho anh chút mặt mũi, đừng véo lỗ tai!”
Tôi vui vẻ đi về, rốt cuộc không ngăn được ý cười liền cười lớn tiếng, quen biết mọi người đúng là một điều may mắn. Người nhà và các bạn bè của
tôi kiếp trước, hiện tại tôi sống rất tốt, đừng lo lắng cho tôi, hiện
tại tôi đang rất hạnh phúc.
Đi đến cửa nhà, tôi đứng một phút
đồng hồ, cố gắng áp chế sự vui vẻ đi. Không ngừng nói cho mình “Còn đang tức giận, còn đang tức giận.”
Đợi cho bộ mặt nghiêm lại, tôi
mới đẩy cửa đi vào. Hắn vẫn theo thói quen ngồi ở sô pha, nâng một chân
nửa nằm xuống, trông rất thoải mái dù tư thế ngồi không giống ngồi một
chút nào.
Hắn cầm đọc một bộ sách về ngôn ngữ thế giới hiện đại, thấy tôi trở về liền nhìn tôi một cái, tôi làm như không thấy vào phòng bếp, phương thức tức giận của tôi chính là chiến tranh lạnh, không nói
chuyện với cậu, cho cậu biết tôi rất tức giận.
Khi ăn cơm, tôi
sẽ nhìn bầu trời có sáng sủa hay không, nếu là thời tiết tốt, tôi sẽ
mang bàn ăn đến ban công tầng một, mọi căn nhà ở phố Bối Bối đều là nửa
mở cửa ra, bởi vì mỗi căn nhà đều có khu vườn rộng rãi trước nhà, cho
nên tầng một luôn có một ban công nhỏ để có thể nhìn ngắm vườn hoa sáng
ngời tươi mát.
Món chính hôm nay vẫn là cơm, tôi thêm rất nhiều
nguyên liệu đi nấu nướng. Người nơi này rất ít người coi cơm làm món
chính, ẩm thực hầu như lấy kiểu dáng Âu Tây là chính, điều này cũng
khiến cho gạo trắng so với kiếp trước còn quý hơn mấy lần. Quý cũng phải mua, tôi không chịu nổi ngày không gạo, mỗi ngày mỗi món nhưng cơm thì
phải có.
Vừa dọn đồ ăn xong, người nào đó đã ngửi thấy mùi mà
đến, ở phương diện thức ăn thì hắn vĩnh viễn không cần người khác thúc
giục.
Hắn chân trần, mặc quần thoải mái, áo sơmi trắng không cài cúc. Bộ quần áo đó là tôi mua được ở siêu thị đại hạ giá, nhưng vì sao
khi tùy tiện ném lên người hắn lại trông rất cao quý đến mức tôi bắt đầu hoài nghi mình đã mua được hàng hiệu.
Mỗi người một bát cơm,
hắn dùng thìa tôi dùng đũa, lần đầu tiên thấy tôi dùng đũa, hắn rõ ràng
rất hứng thú, hình như hết thảy những thứ hắn chưa từng thấy đều rất mới mẻ thú vị, nhưng gần ba giây sau, người nào đó khi ăn cơm thiếu chút
nữa đã nuốt cả chiếc đũa vào, hắn liền không còn hứng thú, hắn chết cũng không thừa nhận là chính hắn không biết dùng, còn biện giải “Loại đồ
này có hình dạng kết cấu không hợp lẽ thường, chẳng lẽ là đồ mà dân cổ
đại thời nguyên thủy từng lưu lại? Kết cấu thô ráp không hợp bình thường như thế, không thể nghi ngờ là không phù hợp dùng cơm, sẽ làm tốc độ ăn cơm chậm lại, hiệu suất và thời gian sẽ xói mòn...”
(Toji: Ta chết cười với anh này : ))))))
Lúc ấy tôi đang nhai một ngụm cơm, nhai đến mức răng sắp nát, cậu nghĩ rằng tôi và cậu không biết cậu muốn nói tôi là khỉ cho nên dùng công cụ đơn
giản như thế để dùng cơm, bởi vì cậu không phải khỉ cho nên cậu không
biết dùng là đương nhiên phải không? Vậy sao cậu lại lấy tay bốc chứ, vì hiệu suất nhanh mà kết cấu lại hợp lý?
Vẫn chỉ là trẻ con mà
thôi, không hiểu văn minh lịch sử của một nước lớn ngàn năm tuổi tích
lũy từng thế hệ của kiếp trước của tôi, cho nên không trách hắn không
trách hắn, chỉ là hắn không hiểu văn hóa mà thôi, cho nên thật sự không
nên xông lên bóp chết hắn!