Đối với Ám, trong
lòng tôi luôn có một cảm tình đặc thù, vẫn luôn có ý muốn tận mắt nhìn
di tích khai quật văn tự Tarian trong đầu. Nhưng điều kiện có hạn, ngoài các văn vật, văn tự cổ đại khai quật được cùng đại lượng sách tranh đã
xem qua ra, tôi vẫn không thể thực sự thực hiện được nguyện vọng chỉ
biết gây phiền toái này. Lúc trước, khi biết hóa ra mộ địa được khai
quật ở Meteorcity, tôi lại lập tức muốn bỏ đi ý muốn tự mình đến di tích một chuyến, không nghĩ tới chỉ mới có vài ngày trôi qua, tôi giờ lại
đang ở Meteorcity, hơn nữa một đường không bị ngăn trở, cứ thế chạy
thẳng tới Ám, cho nên mới nói nhân sinh ngẫu nhiên luôn luôn có chút hí
kịch hóa.
Manuel mặc một chiếc áo khoác màu lửa đỏ không cài
cúc, trên đôi giày dài màu đen có vẽ hình cái hôn màu đỏ diễm lệ, cả
người giống như một đóa Mân Côi hoang dã, trên khuỷu tay của cô ấy vắt
ngang một chiếc áo gió màu xanh đậm, loáng thoáng có thể nhìn thấy chữ
màu đen.
“Miru-chan, đến đây.” Dáng vẻ lười biếng của Manuel không thay đổi, tùy ý liếc mắt cũng vô ý mang theo vẻ phong tình.
“Ừ, Manuel.” Tôi đứng bên cạnh cô, mà người bên cạnh tôi lại không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
“Thằng nhóc, đừng quá đến gần đó thì tốt hơn, năng lực niệm thiên kì bách quái ai biết sự tham lam trong đáy mắt cậu nghĩa là sao?” Manuel lạnh lùng
gợi lên môi đỏ mọng, âm cuối khẽ biến trầm thấp “Còn nữa, chúng tôi rất
không tin người trên cái thổ địa này.”
Hắn đứng lại, hơi nghiêng người nhìn lại, áo gió màu đen kề sát thân thể khiến người ta cảm thấy
hắn hơi gầy yếu cao thẳng, bề ngoài rõ ràng là thiếu niên mảnh khảnh,
nhưng cảm xúc dấu trong mắt lại đầy sự lãnh khốc chết chóc, ánh mắt lãnh khốc đó phối hợp với khóe miệng mỉm cười mang tính dập khuôn tạo ra cảm giác áp bách, hắn không tiếp tục đi cũng không quay lại, mà là dùng
giọng điệu thân thiện nói: “À, vậy sao?”
Xong rồi, tóc của tôi trắng xóa rồi, thằng nhóc này đang rất khó chịu, biểu cảm của hắn đã nói cho tôi biết như thế
“Chẳng lẽ không đúng sao? Người Meteorcity.” Manuel vươn ngón tay tô móng màu
tím hất nhẹ mái tóc dài cuộn sóng của mình, cười diễm lệ, hơi nheo lại
đôi mắt phượng, diễm mị mà bén nhọn..
Cái gì gọi là lửa cháy đổ
thêm dầu? Chính là đây chứ đâu. Tôi cúi đầu cười cười, trong cái khổ lại đi mua vui, đó là thái độ không tốt, hậu quả rất tệ, tôi nói này, ngày
thường rốt cuộc cậu đã làm gì mà đắc tội với người ta thế? Tại sao dù
Majo hay Manuel đều tỏ ra muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
Hắn
quay đầu nhìn đằng trước, sau đó lưu loát xoay người, vạt áo gió theo
bước chân của hắn khẽ tạo ra một đường vòng cung nhỏ, bước chân rất ổn,
tươi cười trên mặt rất ôn hòa, ôn hòa đến mức tối tăm.
Không khí này...... Thật đúng là khiến người ta khó xử.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ liền đi lên, nhanh chóng đứng trước mặt hắn trước khi hắn đi đến chỗ Manuel đứng.
“Miru.” Hắn cười càng âm lãnh.
Không thể không nói khi hắn dùng vẻ ngoài đó nhìn bạn, da đầu bạn chắc chắn
sẽ có cảm giác áp lực tê dại, đúng là siêu cấp tùy hứng, hắn luôn khiến
tôi có cảm giác như hắn muốn phá hủy cái gì đó.
“Sao vậy?” Tôi tươi cười nhìn hắn
Hắn thu lại mỉm cười, hắc ám trong đồng tử mắt trở nên thâm thúy, khi gương mặt bỏ đi các biểu cảm cơ bản nhất, thì lạnh như băng âm u mới là tâm
tình chân thật của hắn.
Thật sự tức giận?
Tôi không cử
động gì, cười cùng hắn nhìn nhau, dù sao đã ở chung lâu như vậy, tôi đối với cảm giác áp bách dọa người mà hắn gây ra đã sớm đã có khả năng miễn dịch, cho nên cậu không cần trừng tôi, cậu biết rõ tôi không sợ.
Tôi vươn tay, như bình thường, cầm bàn tay hắn kia vừa rút từ trong túi
quần ra, đan tay vào nhau đã trở thành một động tác thường ngày, hắn
không bài xích nhiều. Nhưng khi tôi túm hắn đi thì lại không được, hắn
lạnh như băng đứng ở tại chỗ.
Tôi nói này, cái chấp niệm muốn
nhìn người ta đánh nhau của cậu nhiều đến mức nào vậy? Lúc thành thục
thì thành thục đến mức khiến người ta cảm thấy quỷ dị, nhưng lúc ngây
thơ thì lại có thể so với tiểu bá vương ở nhà trẻ không chịu phân rõ
phải trái hơn rất nhiều.
“Đi thôi, lần sau có cơ hội thì đi
xem.” Tôi nhìn hắn lắc đầu, trong lòng có một nơi mềm mại bị chạm tới,
điều này khiến cho gương mặt của vừa thả lỏng vừa dịu dàng.
Hắn
nhìn tôi cười, cân nhắc một hồi mới nhấc chân lên, lúc kéo hắn đi qua
Manuel, tôi thản nhiên gọi cô ấy một tiếng “Manuel......”
Manuel nghe ra cảm xúc trong giọng nói của tôi, cô hừ lạnh một tiếng, vén tóc
ra sau đầu, sau đó cười cực kỳ lãnh diễm “Miru em thật là...... Này,
thằng nhóc, lời nói vừa rồi tôi giải thích, lần sau cậu đến cửa hàng tôi mua trang phục tình lữ, tôi sẽ giảm giá cho cậu, trang phục tình lữ ở
cửa hàng chúng tôi đều là độc nhất vô nhị đấy.”
Tôi lạnh lùng
đáp lại “Chúng tôi không mua.” Manuel, cô gặp ai cũng nhất định phải đẩy mạnh tiêu thụ trang phục của cô sao? Từ lúc thằng nhóc bên cạnh này
biến trang phục thủy thủ bốn mươi vạn Geny của tôi thành giẻ lau, tôi đã thề về sau sẽ chỉ mua ở cửa hàng đại chúng, dù sao với hắn mà nói, bốn
mươi vạn và bốn trăm vạn cũng không có gì khác nhau, mặc ra đi ra ngoài
một chuyến trở về là tất cả đều thành giẻ lau, đồ xa xỉ mời rời xa chúng tôi đi.
“Tuy rằng là giải thích, nhưng giọng điệu lại không có
một chút ý xin lỗi.” Hắn lạnh nhạt mở miệng, thuận tiện xả một cái ngoài cười nhưng trong không cười.
“Aiz, giọng điệu của người ta trời sinh đã như thế, làm cậu hiểu lầm thật là ngượng ngùng, ha ha ha
ha......” Manuel bưng lên vẻ mặt tươi cười của nhân viên trên quầy tiếp
khách, tươi cười miễn phí không chút bủn xỉn.
Không khí
này...... khiến tôi đau đầu, hai vị này cười trông cực kỳ giả, không
muốn cười thì đừng cười, mấy người cười như thế sẽ khiến người đứng
ngoài như tôi hoàn toàn nhìn không nổi.
Hai người bọn họ cơ hồ
cùng lúc thu lại tươi cười, ánh mắt cùng lúc nhìn đằng trước. Tôi phản
ứng chậm, chưa kịp quay đầu thì bên tai đã truyền đến tiếng vang bén
nhọn có thể xé rách mặt đất, một cái lều trại bị xốc lên, bụi đất đằng
trước ồn ào náo động, trong không khí dày đặc bụi cát, tiếng bén nhọn
như cắt đứt gió khiến lưng người ta rét run. Tôi trừng lớn mắt, ngoài
bụi đất ra không thấy rõ gì cả, nhưng trong đám bụi mù kia lại truyền
đến tiếng mắng rất rõ ràng.
“Cái tên chết tiệt Ging vô trách
nhiệm này! Tớ đã nghiêm túc giao Esme cho cậu như thế rồi, kết quả cậu
lại dám chạy tới đây cướp phần với tớ! Lúc nghe nói cậu chủ động xin làm đội trưởng đội đặc viện, tớ đã cảm thấy không bình thường, cái tên lưu
manh cứ gặp chuyện không may là bỏ chạy như cậu sao có thể có tâm trách
nhiệm đến thế? Sớm biết thế thì lúc cậu vừa vào Esme, tớ nên đá cậu ra
mới đúng, đi tin tưởng cái tên như cậu là tại tôi quá khờ!”
Là
tiếng của Touya, rất ít thấy anh ta tức giận đến thế, dù bình thường anh ta luôn bạo lực chấp pháp nhưng vẫn luôn là một vũng nước lạnh không dễ sôi trào, xem ra là có người dẫm phải bom.
“Là tiền bối Harris
đồng ý tớ đến, việc bảo vệ Esme là phó đội trưởng phụ trách, tin tớ đi,
rất an...... Á!!! Touya cậu thật sự muốn đánh chết tớ sao?” Ging hét to
một tiếng.
“Còn tin tưởng cậu nữa thì tớ chính là lợn, cậu coi
Esme là thành phố bình thường sao? Tình trạng an toàn của Meteorcity
càng không tốt thì Esme sẽ càng nguy hiểm, không có ai có năng lực niệm
giống như cậu trông coi thì sao tớ có thể an tâm chứ? Cái tên chết tiệt
này xuống Địa ngục cho xong, nếu Esme mà xảy ra chuyện gì thì tớ sẽ mang đội chấp pháp chạy một vạn vòng khắp thế giới đuổi giết cậu đấy!”
Bụi cát cuồn cuộn, rối tinh rối mù. Thị lực của tôi có hạn, ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy được, chỉ có tiếng gió vỡ vụn là có thể nói cho
tôi biết, khi những người có năng lực niệm đang giằng co đánh nhau thì
có thể nhanh đến mức thị lực của người thường không thể nhìn thấy rõ
được. Aiz, đúng là đả kích người ta mà, một đống siêu năng lực giả của
thế giới Hunter.
“Chờ...... chờ chờ một chút, tớ không muốn
nghiêm túc đánh với cậu đâu, chúng ta đã là bạn bè nhiều năm như thế rồi mà, được rồi, là lỗi của tớ, thật ra đại đội trưởng đội đặc viện vốn
không phải tớ, tớ là vì di tích Ám mới đến, tớ đã rất vất vả để đánh
ngất đại đội trưởng nhốt trong WC, thế thân anh ta đến, cậu hãy nể tình
tớ thành tâm như thế...... Á!!! Thiếu chút nữa bị trúng rồi! Tớ mặc kệ!
Tớ nhất định phải tìm được bản đồ di tích Ruta, đây là tâm nguyện nhiều
năm của tớ, xuống Địa ngục cũng đáng.” Ging giãy nảy nói.
“Tâm
nguyện nhiều năm cái quỷ, cậu cho rằng tớ và cậu mới quen biết nhau hôm
qua sao? Rõ ràng là cậu mới bắt đầu truy tìm di tích Ruta một năm trước, cậu là cái tên ngoài chỉ muốn làm chuyện mình muốn ra, hoàn toàn không
quan tâm hậu quả thế nào hết, ngoài biết lưu lại một đống hậu quả rối
rắm cho mấy người đi theo sau cậu thì cậu còn có thể làm cái gì? Cái tên côn trùng có hại không có câu nào là tốt không có lương tâm không có
trách nhiệm này, tôi muốn hủy diệt cậu vì hòa bình thế giới ngay lập
tức!”
Côn trùng có hại? Tôi nhịn không được mỉm cười, đại đội
trưởng Touya rất ít khi trẻ con như thế, xem ra không chỉ là một hố bom
bị dẫm mà là toàn bộ khu bom cùng lúc bạo nổ.
“Cái gì? Sao có
thể nói như thế chứ, chẳng phải Touya Kaidou cậu cũng vì Esme mà không
thèm để cái gì vào mắt sao, cậu so với tớ càng đáng sợ, rõ ràng chính là cái tên vì Esme cho dù muốn cậu đi hủy diệt toàn thế giới cậu cũng hạ
thủ được đi, nói đến tùy hứng thì sao tớ có thể tùy hứng bằng cậu được?
Á!!! Cậu phạm quy, sẽ chết người!”
“Vì Esme tớ sẽ hủy diệt cậu trước, tớ muốn tuyệt giao với cái tên chết tiệt này!”
Một trận gió lớn mang theo bụi đất hò hét đánh tới, người qua đường là tôi
bị lây đến, làn da bắt đầu có cảm giác đau đớn quái dị, giống như là
trong trận gió kia có vô số cái đinh vậy.
Hắn nắm chặt tay của
tôi, cảm giác không khoẻ giảm bớt, tôi khẽ liếc nhìn hắn, thấy hắn lộ
chiêu bài ngoài cười nhưng trong không cười, đồng tử mắt tối đen, tầm
mắt chuyên chú đến mức đáng sợ, thậm chí là tĩnh mịch đến mức đóng băng.
Ánh mắt này không giống như là vì xem náo nhiệt mới có, nó giống như là
muốn nghiên cứu và hóa giải, cuồng nhiệt và bình tĩnh pha trộn lẫn nhau.
Ngữ khí hơi vô lực của Manuel vang lên một cách lười nhác “Hai người họ là
học sinh nhà trẻ sao? Thế kia đâu phải là đánh nhau chứ? Ngay cả chiêu
thức vô lại như véo mặt giật tóc dùng răng nanh cắn cũng mang ra dùng,
trước kia hai tên này vừa thấy mặt đã ngây thơ rồi, không nghĩ tới đã
đến tuổi này mà vẫn thế, thật là quá mất mặt.”
“Ha ha, em lại
không thấy rõ gì cả, nhưng Touya thật sự vừa dùng răng nanh cắn sao?”
Tôi rốt cục không nhịn được ý cười, cứ nghĩ đến người ngày thường nhất
cử nhất động đều rất thân sĩ như đại đội trưởng Touya lại có thể trẻ con đến mức đó, thật đáng yêu.
“Lấy thị lực của Miru-chan đúng là
rất khó thấy rõ động tác của bọn họ, ngay cả niệm áp cũng nhờ thằng nhóc bên cạnh giúp em ngăn cản, thôi vậy, kiểu đánh nhau như vậy rất ô nhiễm mắt trẻ con, không thấy rõ cũng tốt, dù sao bọn họ không đánh chết được đối phương.” Manuel vẫy vẫy hai tay, vẻ mặt thật bất đắc dĩ.
Niệm áp? Tôi cười tủm tỉm vén tóc ra sau tai, à, xem ra người như tôi luôn dễ dàng gây thêm phiền toái cho người khác.
“Thằng nhóc, nhìn làm gì, những năng lực niệm giả giống như bọn họ nếu đối
phương không phải cừu địch, thì sẽ không bao giờ lộ ra thực lực chân
chính của mình đâu, thứ trong ánh mắt cậu thật đúng là khiến cho người
ta không có cách nào khác thích đâu.” Manuel ngoài cười nhưng trong
không cười, âm điệu nũng nịu nhạt đi không ít.
“Vậy sao? Vậy thì đúng là đáng tiếc.” cuối cùng hắn cũng thu hồi tầm mắt chuyên chú, cười như ánh mặt trời sáng lạn, trông không thấy có một chút đáng tiếc nào.
Kiểu cười này vừa nhìn là biết rất giả.
Cho nên mới nói những lúc hắn và nhóm hàng xóm phố Bối Bối đối mặt nhau
luôn khiến tôi đau đầu, có chết hắn cũng không chịu lộ ra một chút biểu
cảm chân thật.
Cuộc hỗn chiến hạ màn là lúc Harris xuất hiện,
khi Harris đột ngột xuất hiện ở trên không, bên trên đống bụi cát dày
đặc, tôi căn bản không kịp phản ứng, khi tôi thấy rõ được thì một lực
mạnh nào đó đã đâm mạnh vào đất, bụi cát nhỏ do sức bật trên bề mặt đất
lập tức lan rộng ra bốn phía, hắn liền ôm eo tôi nhảy vài bước ra phía
sau, Manuel quay người lại cũng nhảy tránh đi, áo gió màu xanh có chữ
‘pháp’ màu đen trong tay vẫn sạch sẽ, không hề dính một chút bụi cát.
Chờ bụi mù rút đi, tôi nhìn thấy mặt đất bị vỡ ra, vết rách rộng lan ra bốn phía khiến trung tâm trở thành một cái hố to, mặc dù có chút xa, nhưng
thị lực của tôi tốt, có thể rõ ràng nhìn thấy cả người Harris ngồi trên
người Ging đang nằm úp sấp ăn đất, tôi thậm chí còn nhìn thấy rõ đầu con nhím của Ging bị chôn sâu ở trong đất, còn Touya mặc trang phục màu
xanh của đội viên bình thường đang ngượng ngùng đứng ở một bên.
“Hai cái thằng nhóc hỗn xược này, đã đến lúc nào rồi mà còn ở đây chơi đùa
hả? Còn chưa biết tình trạng bây giờ như thế nào hay sao, Touya, đùa thì cũng phải có hạn độ, Ging đến đây là do tôi cho phép, cậu rất bất mãn
sao?” Harris quát một tiếng, gương mặt rất nghiêm túc lạnh lùng như đá.
“Tiền bối Harris, nhưng Esme...... Không, cháu không có ý kiến.” Touya có chút ảo não gãi gãi mái tóc dài hơi rối của mình.
Harris giải quyết xong một tên, cúi đầu đánh mạnh vào đầu Ging “Đầu quá cứng
phải không, tôi cho cậu đến để đánh nhau sao? Cậu dám nói Touya gây sự
trước thử xem, lấy năng lực của cậu nếu muốn chạy trốn thì ai đua được
với cậu? Thằng nhóc vô thiên này, biết thế thì ngày đó đã không nên mềm
lòng cho cậu thông qua cuộc thi kì 267, vừa lấy được giấy phép Hunter là mấy năm nay cậu quả thực đi lật trời, lúc ấy sao tôi lại nhìn nhầm,
chọn đến chọn đi lại đi chọn trúng cái tên chết tiệt trong chết tiệt này chứ?”
“Ha ha, giám khảo Harris, eo của cháu sắp gãy rồi, cháu
sai lầm rồi, chỉ là lâu không gặp mặt cho nên mới vận động chân tay để
tăng cảm tình thôi, cháu đau đau đau!!!” Ging kêu to, không phải là do
Harris mạnh tay hơn đấy chứ.
“Hai đứa đúng là tới để khiến tôi
tức chết mà, Touya, sự an toàn của Esme chỉ khi cậu mau chóng chấm dứt
nhiệm vụ ở Meteorcity mới có thể được sự bảo đảm lớn nhất, cho nên trong thời khắc mấu chốt này, cậu đừng xảy ra vấn đề cho tôi, biết không?”
“Biết ạ, tiền bối Harris.” Ở trước mặt Harris, Touya luôn cực kỳ đứng đắn, đó là sự tôn trọng từ trong tâm.
“Còn thất thần làm gì? Nên làm gì thì làm đi.” Harris đè ép Ging, trực tiếp đuổi Touya.
Touya xoay người bước đi, trên đồng phục màu xanh bị dính đầy đất cát, cúc áo cũng bị đứt không ít cái, lộ ra xương quai xanh cạnh cổ, anh ta vừa đi
về phía chúng tôi vừa vén gọn mái tóc dài lại, ánh mắt không biết có
phải do vừa mới từ trạng thái đánh nhau phục hồi tinh thần lại hay không mà mang theo chút ngoan lệ.
“Miru, cho cô mười ngày, bất luận
có thể tìm được cái gì, mười hôm sau toàn bộ đội chấp pháp và thành viên phố Bối Bối lui lại, dù sao hội trưởng lão Meteorcity đang bị vây trong trạng thái nội chiến, nhiệm vụ cơ bản của chúng tôi đã hoàn thành.” khi Touya đi qua tôi, mắt cũng không nháy, biểu cảm vẫn bình tĩnh, ngay cả
dây buộc tóc màu đỏ bay lên cũng giống như mang theo sự kiên định, không cho phép trái lại.
Áp lực tăng lên, tôi cứ tưởng thời gian là
khoảng mười lăm ngày, kết quả vừa nháo với Ging xong liền lập tức rút
ngắn một phần ba, xem ra Touya vẫn rất lo lắng cho Esme.
“Nuel,
đội hậu cần đêm nay bắt đầu rút lui, vật tư vậy là đủ rồi.” Touya tiếp
nhận áo gió màu xanh trong tay Manuel nhưng không mặc mà trực tiếp vắt
lên vai, chữ ‘pháp’ nhăn nheo không thành hình ở giữa một mảnh màu xanh
đậm trông thật dọa người.
“Đã biết, anh đấy, sao vẫn trẻ con như thế chứ, anh nghĩ mình chỉ có mười hai tuổi thôi sao?”
“Là tên chết tiệt nào hơi quá đáng, cậu ta ngại mình vô trách nhiệm còn
thiếu sao?” Touya bực bội mở banh áo ra, khiến số cúc áo còn lại cũng bị đứt nốt, lộ ra cơ bụng hữu lực khỏe mạnh bên dưới xương quai xanh.
“Chỉ vì chuyện này? Lần nào hai người gặp nhau mà chẳng xông vào đấm đá nhau túi bụi? Cứ việc nói thẳng năm đó hai người đi thi, cậu ta đã dùng cần
câu hất phăng vũ khí của anh, hại anh ở một cửa cuối lúc một chọi một bị cậu ta đả bại, sau đó tấm giấy phép Hunter duy nhất vốn cho rằng đã nắm chắc thế nhưng lại bị thằng nhóc hoang dã ở nông thôn lấy mất khiến anh tức tối mãi cho xong, từ mười hai tuổi đã bắt đầu đánh nhau đến bây
giờ, mấy người không phiền nhưng tôi thì đã nhìn chán rồi.” Manuel khinh thường nói, nhưng cười trông cực kì diễm lệ.
“Đừng nhắc tới
cuộc thi lần đó với tôi nữa, ban đầu tôi còn tưởng rằng tên Ging chết
tiệt này thoạt nhìn hồn nhiên thiện lương, thuần phác vô tâm cơ, kết quả thì sao, tôi bị cậu ta lừa thảm, hổ giả bộ lợn, không có chuyện gì là
cậu ta không dám làm.” vẻ mặt Touya như ăn phải cái gì đó kinh khủng, có vẻ đang nhớ tới chuyện gì đó buồn nôn.
“Ha ha, cá mè một lứa
còn dám nói, hai người còn quậy tung cuộc thi lần đó đến mức long trời
lỡ đất, thí sinh năm đó cho tới bây giờ nói đến tên các cậu vẫn còn phát run đấy.”