“Tối nay liền
xuất phát đi, bắt đầu từ biên giới Esme, Touya và đội chấp pháp đã mở ra một con đường an toàn, chúng ta có thể trực tiếp đi tàu bay tới khu vực an toàn của Meteorcity, tiến vào mộ địa Ám, phải có một chuyên gia
phiên dịch văn tự cổ đại Ruta đi theo, tôi thì không được, tôi không tìm ra điểm giống nhau của ba loại văn tự cổ đại còn sót lại, cho nên chỉ
có thể thế này, Mizuno là người hiểu biết mộ địa nhất nên phải tiến vào
Meteorcity, còn có......”
Ging và Harris bọn họ ngồi ở trong phòng khách, chỉ vào bản đồ kế hoạch tự họa con đường tiến vào Meteorcity.
Ánh sáng mặt trời qua hai cánh cửa sổ để mở tràn vào, tôi ngồi tựa trên sô
pha nhỏ ở cạnh cửa sổ, trước bàn là một đống tư liệu, khi làm màu vàng
của nắng từ ngoài cửa sổ chiếu đến trên bàn tôi, tôi rốt cục làm xong
cái tính toán cuối cùng. Đặt bút xuống, tôi thở dài một hơi, lấy tay che đôi mắt cay cay, chết tiệt, quả nhiên vẫn là đáp án này.
Câu
thơ xinh đẹp biến hoá kỳ lạ, hoa lệ lướt nhẹ trong đầu. Ging, Mizuno và
tôi sau khi phân tích từ việc phiên dịch văn tự cổ đại đã tìm được
phương pháp mở ra bảy cánh cửa từ bên ngoài, nhưng cửa ngoài cùng đã sớm vì đủ loại nguyên nhân đã bị mở ra, ván cửa kia đã được trực tiếp vận
chuyển về, Ging mới gia nhập sáng nay nhưng phải nhận công việc phiên
dịch một phần trên ván cửa.
Trên cửa ngoài các câu thơ còn có
họa tiết hình đường chỉ cuộn sóng, nếu có thời gian thì có thể nghiên
cứu sâu hơn về loại chỉ cuộn sóng này, tiếc là hiện tại thứ thiếu nhất
chính là thời gian.
Cho nên cuối cùng chúng tôi phỏng đoán ra
kết quả là, nếu đáp án không có trên ván cửa duy nhất, thì nhất định
đang giấu một nơi nào đó ở mộ địa, mà nơi bí ẩn này cần một nhà phiên
dịch văn tự cổ đại chuyên nghiệp đến tận mộ địa mới được.
Tiếng
của Harris rơi vào tai đã gần mơ hồ “Nếu những chuyên gia khảo cổ kia
không gặp nạn thì hiện tại đã sẽ không phải hao tổn tâm trí như vậy.”
“Nhất định sẽ tìm được, bản đồ chân chính của di tích Ruta, căn cứ bản đồ
khai quật được của mộ địa thứ ba đến xem, Ám nhất định có bản đồ, huống
chi Ám chưa từng trải qua bị trộm mộ, sụp đổ hoặc các tai nạn tương tự,
nó lại đứng hàng thứ thứ sáu trong một loạt di tích mộ địa trên thế
giới.”
Ging nói không chút do dự, sự tự tin của anh ta đến từ
thực lực của mình, nhưng tôi cảm thấy đó là bởi vì anh ta có mục tiêu
rất rõ ràng đối với chuyện mình phải làm, cho nên không hề sợ mà dũng
cảm tiến tới.
“Meteorcity sao.” Tôi dời tay đi, cái sân ngoài
cửa sổ dưới hoàng hôn được ánh lên sắc màu ấm áp mà hư ảo, mùi hương nhè nhẹ của hoa Bạch Vân đang cùng nhau nở rộ.
Một ngày sắp hết, tủ lạnh trong nhà cũng có đủ thức ăn, không biết hắn có thể tự lấy ăn hay
không, tám phần dù đói bụng chạy đến tủ lạnh tìm thức ăn thì cũng sẽ
không nghĩ đến chuyện hâm nóng lên, tuy rằng các đồ điện như bếp than
bếp lửa lò vi sóng gì gì đó hắn chỉ cần xem sách hướng dẫn sử dụng một
chút là biết ngay nguyên lý, nhưng từ sự bất giác bài xích chúng của
hắn, tôi vẫn có thể nhận ra được hắn từng sinh hoạt ở nơi không thường
dùng đồ điện hiện đại.
Meteorcity sao? Rốt cuộc là một nơi như
thế nào? Trong truyện tranh nói như thế nào, tôi đã gần như quên hết,
thứ duy nhất còn lại là những hình ảnh mô tả một vùng hỗn loạn đầy rác
rưởi và chim chóc đầy trời, một ngàn năm trăm năm trước đã là một thành
phố chôn đầy rác rưởi sao?
Làm cơm chiều đi thôi, cứ để cho hắn
ăn đồ ăn lạnh sẽ bị hư dạ dày, đặc biệt với phương thức ăn quái dị không thích nhai của hắn, dạ dày sẽ có nguy cơ bị hỏng nặng hơn.
Tôi đứng dậy nói lời từ biệt với Harris bọn họ, lúc đi tới cửa Harris gọi tôi lại “Miru, phiền toái cháu.”
Tôi không quay đầu, chỉ có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu Harris sớm một chút
nói cho cháu biết chuyện có thể phiên dịch ba loại văn tự cổ đại Babada, Nail, Tarian này là rất hiếm thấy, thì hiện tại cháu cũng sẽ không trở
tay không kịp như thế, nhưng ai bảo chuyên gia phiên dịch văn tự cổ đại
có thể tìm được chỉ có cháu chứ, đành phải cố mà làm thôi.”
Chuyên gia? Nói đến từ này tôi đã muốn cười khổ, mấy người ai cũng thế, tới
tận bây giờ cũng không ai nói cho tôi biết rằng người có thể phiên dịch
những thể loại văn tự cổ đại đó rất ít ỏi không có mấy, cho nên tôi đã
lợi hại đến mức được bầu thành cấp bậc chuyên gia, nếu không phải khả
năng chấp nhận sự thật của tôi không tệ, thì tôi đã sớm bị áp lực ép
buộc phải nằm úp sấp xuống.
“Vậy thời gian xuất phát là mười giờ tối, Miru nhớ rõ đừng muộn.” Trong âm thanh trong trẻo của Ging tuyệt
đối không có đường thương lượng.
“Được.” Tôi xắn áo lên, đi ra cửa thấy Majo đội mũ rơm ngồi xổm ở đó.
Anh ta ngậm một cây cỏ Vĩ Cẩu, mắt ngốc nhìn đằng xa, lúc tôi đi qua anh,
mặt anh ta không chút thay đổi nói: “Miru, đừng đi Meteorcity.”
Tôi quay lại, ngồi bên cạnh Majo, cũng nhìn ra xa “Không thể không đi,
trong di tích Ám ngoài Tarian cũng có chút ít văn tự cổ đại Babada, thậm chí phải nhờ nó để khai quật sâu hơn, văn tự cổ đại Nail cũng sẽ có,
phải đến tận nơi phiên dịch mới có thể lấy được tin tức quan trọng một
cách nhanh chóng, mà hiện tại nếu muốn tìm người có thể đồng thời phiên
dịch ba loại văn tự này chỉ có em.”
“Phi!” Majo phun ra cỏ Vĩ
Cẩu, vươn tay bứt một đóa hoa nhỏ nhét vào miệng liều mạng cắn “Em có
đầu óc hay không vậy, em có biết Meteorcity là nơi như thế nào không?
Cho dù lúc trước bọn anh không hề nói cho em mấy chuyện kiểu này, nhưng
nhất định là em cũng có khái niệm mới đúng, em cho là Touya mặc áo gió
có chữ pháp màu đen là để cho đẹp mặt sao? Đó là một cái nơi có thể bức
đội chấp pháp thành quỷ, em đi làm gì? Muốn chết thì cũng đừng lựa chọn
cách này chứ.”
“Em đã đáp ứng thỉnh cầu của Harris, phải theo
chân bọn họ đến Ám, cho dù......” Tôi mở ra năm ngón tay, hơi gầy tái
nhợt, ngay cả đầu ngón tay cũng không có một chút hồng hào, vừa thấy là
biết rất yếu ớt “Đáp ứng rồi thì sẽ phải thực hiện, mặc kệ có khó khăn
gì cũng không phải là lý do.” Có vài nguyên tắc dù chết cũng không thể
thay đổi, tôi rất tùy hứng phải không, tôi luôn cho rằng nếu không giữ
lời hứa thì sẽ khiến người ta bị khó khăn, cho dù có làm bị thương đến
chính mình thì cũng muốn liều mạng đi giữ, cho nên tôi mới không dễ dàng đáp ứng chuyện gì, bởi vì chỉ cần đáp ứng là sẽ biến thành biến thành
người bảo thủ, rất tùy hứng, đúng không.
“Vì sao phải đáp ứng,
em biết rõ Harris sẽ không miễn cưỡng em, chỉ cần em mở miệng cự tuyệt.” Majo lại bứt một cây hoa nhét vào miệng ăn ăn ăn, sắc mặt có chút âm
ngoan.
“Nhưng nếu em cự tuyệt thì Harris sẽ gặp phải áp lực lớn
hơn nữa, Majo, anh quên em cũng là một thành viên của phố Bối Bối sao?
Có một số việc em nên đi làm thì em tuyệt sẽ không cự tuyệt.” Con người
muốn sống an tâm thì phải cố gắng đi gánh vác trách nhiệm mà chính mình
phải gánh vác, dù có là người luôn được người khác bảo vệ che chở thì
cũng không thể coi nó trở thành lý do trốn tránh.
“Cái gì mà di
tích chứ, dỡ xuống đi cho xong, không thể ăn cũng không thể uống, ngoài
rách nát thì cái gì cũng không có, lịch sử đi qua đã bị chết thì không
thể sống lại, mấy người lấy cả mạng sống để phiên dịch bảo vệ cái đống
năm xưa nợ cũ này đều là do sọ não bị cửa kẹp, Meteorcity cái nơi quỷ
quái kia...... Chết tiệt, có khi thật muốn một cước đá văng hết mấy
người, ông đây nhắm mắt làm ngơ một mình tiêu dao thế giới cho xong.”
Majo bỏ mũ rơm xuống, sau đó trực tiếp nằm soài ra đất, vứt mũ rơm lên mặt, một bộ không thèm nhìn tôi nữa.
Tôi thấp giọng cười hai tiếng, vẫn ngây thơ xấu tính như thế.
“Em còn cười được?” Majo bỏ mũ rơm ra, hung hăng trừng tôi một cái.
“Anh sẽ bảo vệ em mà? Vệ sĩ cả đời.” Tôi hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu cười nhìn hắn.
Majo sửng sốt một chút, đôi mắt dưới mái tóc quăn màu xanh không còn tối tăm nữa “Cái cá cược kia thật đúng là mệt lớn, nhóc quỷ chỉ biết chọc một
đống phiền toái, anh mà sơ sẩy một cái thì không phải bị người chém chết thì cũng bị em mệt chết, Miru, cái nơi Meteorcity kia chỉ có dã thú,
không có con người, em hiểu không? Không, em không hiểu, người không tự
thân trải qua thì không thể hiểu được Meteorcity, nó nhược nhục cường
thực, tranh đấu tàn nhẫn máu chảy đầm đìa, đó là một nơi mà em vĩnh viễn không thể sống được, anh tình nguyện em cả đời cũng chưa từng nghe qua
chữ Meteorcity này.”
Sắc trời chậm rãi tối, tôi đứng lên “Nhân
sinh luôn không thể lúc nào cũng như mong muốn, nhưng kế hoạch lần này
vẫn rất an toàn, có khi lúc em trở về cũng không được nhìn thấy
Meteorcity như thế nào đâu.” Theo kế hoạch của Harris bọn họ, hình như
là trực tiếp đến Ám, sau đó lại trực tiếp lên tàu bay trở về.
“Meteorcity có cái gì là an toàn đâu, đó là một nơi mà anh không thể chắc chắn rằng sẽ bảo vệ được em tốt, thôi vậy thôi vậy, coi như anh thiếu nợ em vậy,
nhưng hiện tại anh không muốn nhìn thấy em, vừa thấy em là cái thèm ăn
của anh liền giảm hơn nửa.” Majo cầm mũ chụp lên mặt, không sợ bị đâm
cột điện, cứ thế vừa đi vừa đưa lưng về phía tôi.
Tôi vươn ngón tay cọ cọ má, kỳ thật tôi cũng rất bất đắc dĩ mà, nhưng cám ơn anh nhé, Majo.
Mở cửa ra, tôi thay dép lê đi vào, nhìn thấy hắn ngồi ở trên sô pha, một
bàn tay chống má, chậm rì rì lật sách, ánh mắt hơi mở khiến mí mắt che
lấp đi màu mắt tối đen như mực, một loại màu đen mông lung không có tận
cùng.
Tôi nhìn thấy trong tay hắn có một lon bia đang uống dở,
tôi mua chúng làm gia vị, một bên đọc sách một bên uống rượu, thấy thế
nào cũng không phải một thói quen tốt.
Đi đến gần cầm lấy lon
bia, hắn ngẩng đầu nhìn tôi, tôi lắc lắc cái lon trong tay tức giận nói
với hắn: “Không cho phép bụng rỗng uống bia, sẽ làm dạ dày bị bệnh. Còn
nữa, khi đọc sách không thể có thói quen ăn gì đó, sẽ làm bẩn trang
sách.”
Hắn khép sách lại, ôn hòa cười nói với tôi“Đã trở lại.”
“Ừ, cậu đói bụng chưa?” Gương mặt tươi cười thật đáng yêu, rất giống một cậu bé sáng sủa.
“Cũng bình thường.” Liệng sách sang núi sách bên cạnh, hắn nằm ngả ra sau,
vươn tay dụi dụi hai mắt “Hôm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.”
“Có vấn đề gì rất khó sao, khiến cậu suy nghĩ lâu như vậy?” Tôi đặt lon bia lên bàn nhỏ bằng thủy bình, khom người bắt đầu thu dọn núi sách bừa bộn trên sô pha, hm, lại nhìn thấy nhiều quyển lạ, là sách nhà ai? Xem xong thì trả lại cho người ta.
“Tôi suy nghĩ tôi cần cô cái gì?”
Thu gọn sách vào núi sách bên cạnh, tôi thuận miệng nói một câu “Vậy đã suy nghĩ cẩn thận chưa?” Chuyện này có gì mà phải nghĩ, chỉ có cậu mới phải suy nghĩ loại vấn đề ngốc nghếch này lâu như vậy.
“Chờ cô trả lời, tôi nghĩ cô hẳn là rõ ràng hơn tôi mới đúng.”
Tôi quay đầu nhìn thằng nhóc vừa ném vấn đề cho tôi, thấy hắn rất thảnh thơi cười nhìn tôi.
Cái tươi cười kia, thật nói không nên lời, nói giả thì không giống, chỉ là
khiến cho người ta thấy lạnh gáy, loại vẻ mặt này giống như đang nói cho tôi biết, nếu tôi không nói đáp án thì sẽ làm thế này thế này với tôi,
lần trước hắn uy hiếp thợ trồng hoa ở trang trại cũng là dùng kiểu tươi
cười này, tôi nói này, cậu quá nhàn phải không? Đây đâu phải là nan đề
tính chất thế kỷ chứ.
Tôi ngẩn người một hồi, mới ngồi vào sô pha bên cạnh hắn, tiếng chuông gió ngoài cửa kêu lanh canh, một thứ tiếng rất đẹp.
“Nói như thế nào đây, hẳn là bởi vì tôi coi cậu như người nhà đi.” Có cần
phải dùng ngôn ngữ để giải thích vấn đề hơi khó xử này không vậy, rất
nhiều chuyện chỉ cần thông qua cảm giác khi tiếp xúc nhau là được.
“Người nhà? Là cái gì?” Hắn tạm dừng một chút “À, là chỉ quan hệ huyết thống......”
“Không phải kiểu người nhà đó.” Tôi đen mặt đánh gãy lời nói của hắn, cậu đúng là rất nghiện sách “Mà dựa vào thích.” Do thời gian dài tích lũy cảm
tình thích, có thể giống như bạn bè, nhưng lại càng giống như là một
loại ỷ lại, thích, kiểu như người nhà với nhau.
Tôi ôm trán, bây giờ phải dạy cho một tên ngu ngốc cảm tình về những chuyện kiểu này
thật khiến bản thân khó xử, đừng quên tôi không hề có thiên phú giáo
dục.
“Thích sao? Người nhà là thân tình?” Hắn nhẹ che miệng “Vậy vấn đề này có liên quan gì đến chuyện tôi cần cô?”
Tôi nhịn không được cười rộ lên “Chính là bởi vì thích cho nên mới cần, đó
là đương nhiên.” Hàng xóm, bạn bè, người nhà, những quan hệ tốt đẹp đều
là vì thích làm nền tảng xây dựng, mà thích lại là bản năng của con
người, dù có bị mai một nhưng cũng sẽ không biến mất, không ai có thể cô độc cả đời, cô độc lâu thì tinh thần sẽ hỏng mất.
Tôi vươn tay cầm lấy tay hắn, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay hắn “Rất khó lý giải?”
“’Người nhà’ cụ thể là ý gì?” Trong mắt đen láy của hắn chỉ có một chút ánh sáng, trông rất chuyên chú.
“Ý cụ thể?” Người nhà chính là người nhà, tổng kết ý cụ thể nhất thời làm
khó tôi, tôi lấy tay chống cằm, tiếng lanh canh của nhỏ vụn chuông gió ở bên tai phiêu đãng, bóng đêm ở ngoài cửa dày đặc, hoa Nguyệt sắp tỏa
sáng, cơm chiều phải nhanh chóng nấu mới được, tối nay mười giờ còn phải ra ngoài, không thể muộn.
Cho dù lúc ấy uống say khướt, nhưng
cũng đã mở miệng hứa rồi, rằng phải nuôi thằng nhóc này cả đời, cho nên
phải thật tâm coi hắn trở thành một thành viên của gia đình mình.
“Người nhà chính là......” Tôi ngẩng đầu nhìn những hình hoa nhỏ bằng bột nước trên trần nhà, cảm nhận được hắn cầm lại tay tôi, có chút chặt “Người
luôn hy vọng đối phương được hạnh phúc, và vĩnh viễn sẽ không phản bội
cậu.”
Đó là người nhà, đã biết chưa? Tên ngốc.