Không biết là dây
thần kinh nào bị kích thích, có thể là do giấc ngủ không đủ, hơn nữa
nhiệt độ cơ thể hắn rất ấm áp khiến cho suy nghĩ vốn tỉnh táo của tôi
trầm tĩnh lại, bắt đầu có chút buồn ngủ. Ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, yên
tĩnh đến mức gần như có thể cảm nhận được tiếng mưa rơi lên đóa hoa, rồi trượt xuống, tưới lên những mầm non đang mọc trên mặt đất. Còn có tiếng gió và chuông gió đang va chạm vào nhau khe khẽ, bầu không khí mưa xuân này thực khiến cho người ta có cảm giác muốn đi vào giấc ngủ.
Kỳ quái, vừa rồi linh quang chợt lóe kia là gì vậy, một chút suy nghĩ mà
tôi nhìn thấy trong đôi mắt màu đen của hắn là có nghĩa gì? Hơn nữa, một sự nghi hoặc vừa xẹt qua đầu, tôi gần như bắt được đáp án.
Không nghĩ ra, tôi khẽ híp mắt nhìn trần nhà, tay vỗ vỗ bả vai của cái tên
giống hệt vô lại không chịu dậy ở bên trên người tôi “Không cho cậu coi
tôi là cái đệm, buồn ngủ thì lên tầng hai đi.” Cho dù điều chỉnh tư thế
không bị đè ép, nhưng hô hấp không thuận cũng sẽ rất khó chịu.
“Mùi trên người Miru rất thoải mái.”
Hắn lờ đi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng có chút trầm thấp, tôi
khẳng định tóc của cả hai lại đang rối lại với nhau, rất tự nhiên coi
đầu vai tôi làm gối ngủ, một câu ‘mùi rất thoải mái’ là có thể ôm chặt
không chịu buông ra, lý do kiểu gì thế?
“Sao cơ, làm gì có?” Tôi đâu có xịt nước hoa, sao có thể có mùi? Nhẹ tay vỗ lưng hắn, kỳ quái, vừa rồi tôi nghĩ cái gì vậy?
“Rất mềm.”
Vô nghĩa, tôi đâu phải là kim cương, cũng không phải là vận động viên cử
tạ, là một cô gái cho nên khung xương mềm là đương nhiên.
“Rất ấm áp.”
Tôi đâu phải là người chết, là người thì đều có nhiệt độ cơ thể, không,
nhiệt độ cơ thể tôi so với người bình thường còn thấp hơn, không lẽ dây
thần kinh cảm nhận của cậu bị mất cân đối? Nhiệt độ cơ thể của cậu rõ
ràng còn cao hơn tôi rất nhiều.
“Thơm.”
Những lời này vì sao lại khiến tôi hơi nổi da gà, làm tôi nghĩ đến cái bánh mì ngon
trong cửa hàng? Nói chung chỉ cần mùi trên người tôi không khó ngửi hơn
tên yêu vệ sinh như cậu là được rồi.
“Có chút giống hoa.”
Tôi cực muốn hỏi cậu một câu rằng cậu hình dung tỉ mỉ như vậy để làm gì?
Giống hoa? Đúng vậy, hoa của Esme, hoa của phố Bối Bối... Bỗng, hình như tôi đã hiểu được, nguyên nhân phố Bối Bối tồn tại.
Nguyên nhân...
Tôi vươn ngón trỏ và ngón tay cái túm một nắm tóc của hắn, sau đó nhẹ gọi “Lance.”
Hắn nâng đầu lên, giọng nói có chút buồn ngủ cùng với đôi mắt tỉnh táo của
hắn hoàn toàn bất đồng, rất ít lúc thấy mắt hắn mơ màng, giọng nói của
hắn luôn chứa nhiều biểu cảm hơn so với ánh mắt hắn, âm điệu hơi lên cao hay nhẹ hạ xuống đều có thể nghe ra tâm tình của hắn, không hiểu là hắn làm tê liệt hai mắt của mình như thế nào mà giờ biến thành như vậy, mặt than của người bình thường không phải là chỉ lạnh lùng nghiêm mặt thôi
sao?
Cho nên khi nhìn thẳng hắn lâu, ngay cả mắt tôi cũng muốn
thành mắt than, tôi và hắn cơ hồ mặt đối mặt trừng nhau ba giây, sau đó
tôi nâng cằm nhìn trần nhà nhạt sắc nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi xong
rồi lại cúi đầu tiếp tục cùng hắn trừng nhau vài giây, kỳ quái, vừa rồi
điều mà tôi nghĩ đến trong nháy mắt kia là gì? Tôi bỗng có cảm giác, nếu hiện tại không cố nhớ ra, thì tôi sẽ vĩnh viễn không nhớ ra, vừa rồi
lúc tôi với hắn trừng nhau, có nửa giây tôi hiểu ra, nhưng hiện tại lại
nghĩ không ra.
“Sao thế, vẫn chưa hiểu ra à?”
Chưa hiểu ra...
Đúng vậy, hình như thằng nhóc này từng nói với tôi một câu, là thứ gì có thể liên quan đến phố Bối Bối? Nếu là trí nhớ đã lâu thì tôi nhất định sẽ
không nhớ ra, đối với những loại trí nhớ vụn vặt này tôi thật chịu thua.
Tôi mở ra bàn tay đang che cặp mắt tối như mực kia, đôi mắt sáng như vậy sẽ làm tôi phân thần, hm, tôi nhìn trần nhà tiếp tục nghĩ. Có lẽ trạng
thái này của tôi có chút nhàm chán, nhưng bởi vì trời mưa cho nên con
người ta thường yên lặng rất nhiều, tốn một ít thời gian suy nghĩ một
chút cũng không lãng phí thời gian.
Nghĩ nghĩ, ngoài cửa sổ,
trời tiếp tục mưa, hắn vẫn hô hấp nhẹ như không có, trước khi tôi gần
ngủ thì đột nhiên tỉnh lại, đúng vậy, Meteorcity.
Tôi rút tay về, nói với hắn: “Cậu từng nói tôi là người đầu tiên cậu quen biết sau khi ra Meteorcity có phải không?”
Người đầu tiên, nếu là người đầu tiên thì chẳng phải là ngoài khả năng thằng
nhóc này quái gở chỉ biết sống ở thâm sơn rừng già, không muốn tiếp xúc
với người, thì một nguyên nhân khác là... Nơi này sẽ không cách
Meteorcity rất gần đấy chứ?
“Ừ, người đầu tiên.” Hắn điều chỉnh tư thế một chút, nửa ôm nửa dựa vào tôi, trông hắn giống như không cần phải nghĩ kĩ lại.
Tôi trầm mặc nghĩ nghĩ, từng bước từng bước giải đáp án như đống len rối
này, bảo vệ Esme an toàn là công việc của đội chấp pháp, thành phố khác
cũng có sở cảnh sát, nhưng cường thế giống như phố Số 13 của Esme, theo
nhận tri của tôi thì không có, vì sao Esme có thể có được lực lượng quân sự cường đại như đội chấp pháp như thế tồn tại? Phải biết rằng ở Esme,
mọi người đều rất yêu thành phố của mình, số tội phạm có thể đếm được
trên đầu ngón tay, những tội phạm thiếu đến đáng thương này lại có một
bộ phận đến từ người ngoài. Nói cách khác, lực lượng của phố Số 13 dùng
để bảo vệ Esme an toàn là tài lớn nhưng không có chỗ dụng võ, căn bản
không hợp với lẽ thường.
Còn có phố Bối Bối, địa điểm của nó rất thuận lợi cho phố Số 13 bảo vệ đến mức tốt nhất, nếu có người nào muốn
tiến vào giết người đánh cướp thì nhất định phải san bằng phố Số 13
trước, nghĩ đến đây, mới thấy cách thiết kế địa hình này biểu lộ rằng
hai con phố có rất quan hệ thân mật, ừ, chuyện này tôi đã biết từ lâu,
dù sao tôi cũng là cư dân của phố Bối Bối, đương nhiên cũng biết tên
Touya kia khi vào phố Bối Bối cho tới bây giờ luôn trực tiếp nhảy qua
cái tường cao hai thước, thích nhất là xuất hiện nghênh ngang ở sau vườn nhà người khác.
Sự tồn tại của đội chấp pháp là vì sự uy hiếp
của một thế lực nào đó bên ngoài, tôi nhớ tới trận lửa ồn ào náo động
rối loạn ba năm trước đây, tôi bị đánh thức, chỉ biết ngây người đứng ở
cửa sổ nhìn, sau đó không có ai nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì,
nhưng tôi cũng mơ hồ biết nhất định là có một thế lực đang tồn tại mà
ngay cả đội chấp pháp cũng không thể lơi lỏng.
Đội chấp pháp, phố Bối Bối, thế lực bên ngoài.
Những chuyện thật xảy ra trước mặt tôi đó rất ít chiếm suy nghĩ của tôi, bởi
vì là một người từ bên ngoài đến, ban đầu khách khí xa cách không khỏi
khiến cho tôi bỏ qua các nghi vấn rất nhiều lúc, hơn nữa tính cách có
chút đà điểu càng khiến cho tôi rất ít hiếu kỳ tìm tòi những chuyện khác ngoài chuyện mình đủ khả năng làm và trách nhiệm phải gánh vác ra. Vốn
nghĩ cứ như thế mãi, nhưng giờ tại thằng nhóc đang ở trên người tôi đây, khiến một cái đáp án cực đáng sợ đang trồi lên, không thể nào, lừa quỷ a a a!
Tôi cẩn thận chạm vào tay hắn, muốn nói lại thôi, hắn hơi
mân miệng thành một độ cong, có vẻ như đang cảm thấy phản ứng này của
tôi rất thú vị.
“Cái kia... Cái Me... Meteorcity ấy và phố Bối Bối không lẽ... không lẽ...”
“Không lẽ gì, hm?” Hắn nhẹ giọng hỏi, độ cong của khóe miệng càng ngày càng rõ ràng “À, không lẽ Miru muốn hỏi phố Bối Bối và Meteorcity đi, cái kia
Me...”
Tôi lập tức nhấn một cái, che lại cái miệng của hắn thuận tiện đè lại nửa bên mặt hắn, cái tên ngu ngốc này đừng có dùng giọng
điệu thoải mái như vậy để nói ra đáp án đáng sợ kia chứ, như thế sẽ làm
tôi muốn đi siêu thị mua một trăm cân rau hẹ cùng hai trăm cân súp lơ đổ hết lên lên người cậu, nhắm mắt làm ngơ đem cậu chôn sống đấy.
Hắn liền im lặng, đồng tử mắt lạnh lẽo bình tĩnh đã có chút giống như thủy
tinh châu chậm rãi nổi lên một chút ý cười, giống như một vết rạn làm
rách cảm giác trầm mặc của màu đen.
Hắn đang cười, kiểu tươi cười của một đứa trẻ thành công đùa dai bắt nạt được người khác.
Tôi nói này, cậu ngây thơ thật đấy, thành công làm tôi thất kinh khiến cậu
vui vẻ đến như vậy sao? Còn nữa, là ai nói hắn mắt than chứ, lúc cười
nhạo người khác, mắt thằng nhóc này rõ ràng cực kỳ linh hoạt, thật là,
cái tốt không học mà cái hư hỏng thì lại học một thành mười.
Tôi đen mặt, buông hai tay ra, sau đó lại dùng một bàn tay không nhẹ không
nặng bóp nửa bên mặt hắn, cho mặt cậu biến dạng xem cậu còn có thể cười
nhạo tôi kiểu gì “Này.” giọng điệu rất bình tĩnh “Nơi này cách
Meteorcity sẽ không rất gần đi.” Những lời này hỏi ra rất bình thản.
Nói rất xa rất xa rất xa rất xa rất xa...
Tôi thề là hắn nhìn thấy rõ khẩn cầu trông mong trong mắt tôi, cho nên kiểu cười ác của thằng nhóc này càng rõ ràng hơn “À, cũng không tính là rất
gần.”
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, tôi dời tay khỏi mặt hắn, đã nói là tự mình dọa mình mà.
“Lấy tốc độ đi bằng chân của Miru và không có chướng ngại gì trên đường thì
đại khái đi mất nửa ngày, đương nhiên là không tính khả năng lạc đường
hay bị rơi vào hố cát sâu, hm, kỳ thật cửa phố Bối Bối nằm ngay bên cạnh vùng sa hóa, sau đó là một đoạn sa mạc ngắn, đi qua đó là có thể đến
biên giới Meteorcity, đúng là một đoạn lộ tuyến an toàn đấy.”
Tôi trầm mặc hồi lâu, đầu óc yên lặng tiêu hóa tin tức, nửa ngày là rất xa?
Rất xa đi rất xa đi rất xa đi... Đầu óc hồi âm vô hạn.
“Vậy, nếu là cậu đi thì mất thời gian bao lâu?” Tính đi tính lại, bỗng phát
hiện mình giống hệt một tên ngốc, con số, km, lộ trình, các khái niệm
hoàn toàn mông lung không rõ.
“Nếu là tốc độ bình thường thì mất một giờ.”
Tốc độ bình thường của cậu và tốc độ đi bằng chân của tôi không khỏi cũng
kém nhiều quá đi, vì sao tôi phải đi mất nửa ngày mà cậu lại chỉ mất một giờ vậy, cho nên, kỳ thật là cậu đang gạt tôi đi.
“Nói cách
khác... Không, câu tiếp theo của cậu sẽ không là phố Bối Bối kỳ thật
ngay tại cửa lớn của Meteorcity đi.” Có một số việc dù có đà điểu thì nó vẫn cứ ở đó, một khi đã như vậy thì liền đối mặt sự thật đi, tuy rằng
sự thật này rất làm người ta kinh khủng. Cho nên mới nói, rốt cuộc đây
là cái thế giới kiểu gì vậy, có nơi nhiều loại hoa giống như Esme và nơi nhiều rác rưởi thành núi như Meteorcity, dù bị ‘đao’ đến mức nào thì
cũng không nên đem hai điều này liên tưởng với nhau chứ, đặt hai nơi này cạnh nhau sẽ làm tôi tiều tụy mất.
“Miru rất thông minh, cô trả lời đúng rồi.” Hắn cười tủm tỉm.
Khuôn mặt của tôi lập tức sụp xuống, Meteorcity và phố Bối Bối, ngày trời mưa chết tiệt, không khí an nhàn chết tiệt, cơn buồn ngủ chết tiệt, vừa rồi chắc chắn là tôi bị ‘đao’ cho nên mới có thể liều mạng nhớ ra quan hệ
quỷ dị của hai nơi, vì sao tôi lại đi phân tích nguyên nhân phố Số 13
tồn tại với tính đặc thù của phố Bối Bối chứ, hẳn là do tôi ăn quá no
rồi, có lẽ cuối tuần nên bắt đầu cắt giảm phí thức ăn chín, sau đó giảm
béo, tôi sẽ cho cậu ăn, ăn no đến mức không còn sức lực làm tôi sợ nữa.
Trời ạ, cậu chê tôi sống quá an nhàn phải không, nếu cậu nói phố Số 13 là vì đánh quái thú Godzilla mà tồn tại thì cũng tốt hơn là ngoài cửa nhà tôi là Meteorcity. Căn bản một chút tâm lý chuẩn bị, tôi cũng không có, đầu óc tôi mới dừng lại ở khái niệm phố Số 13 là vì thế lực bên ngoài nào
đó mà tồn tại, cái thế lực bên ngoài kia vì sao lại là Meteorcity chứ,
chẳng lẽ thế giới này kỳ thật rất nhỏ? Không có khả năng, nói thế nào
thì sáu cái lục địa trên bản đồ của thế giới đâu phải là giả.
Đã rất lâu tôi không nhớ đến bản truyện tranh Hunter này, cuộc sống vẫn
quan trọng hơn ảo tưởng, sau khi đến đây cơ hồ vốn không còn tiếp xúc
các loại sách báo thanh niên nữa, dần dần, khái niệm truyện tranh này ở
trong đầu tôi chỉ còn là một danh từ trong trí nhớ, cho dù ngay từ đầu
biết nơi này chính là thế giới Hunter, nhưng bài trừ Hunter ra, thì nơi
này kỳ thật cũng chỉ là một thế giới bình thường để người ta sống những
ngày bình thường.
Kỳ thật tôi rất hối hận vì đã đọc quyển truyện tranh Hunter này, bởi vì tôi đi vào thế giới này cũng có nghĩa là tôi
đã trở thành một phần của nơi này, chết tiệt, tôi chưa bao giờ làm nghề
tiên đoán cả, cứ nghĩ đến nếu gặp phải nhân vật trong truyện tranh, tôi
thật sự không thể cam đoan mình có thể coi bọn họ là người bình thường
để đối đãi hay không, nhất định ít nhiều sẽ lộ ra sự ngạc nhiên khi thấy những nhân vật được sáng tạo trên giấy lại đang đứng trước mặt mình, cứ nghĩ đến mình sẽ lấy loại ánh mắt như vậy để nhìn người mà mình hoàn
toàn không biết gì, cả người liền cực kỳ không thoải mái.
Thật
sự, cực kỳ không thoải mái. Dù liều mạng nói cho mình rằng bọn họ thật
sự đang sống ở thế giới này, nhưng nếu chuyện mà bọn họ trải qua giống
hệt những gì tôi đọc được trong truyện, thì nhất định sẽ không tự chủ
được hiện ra cảm giác nghi hoặc giống như thế giới này có thật sự chân
thật hay không.
Ah, nếu không thấy Hunter sẽ tốt hơn rất nhiều,
tôi có thể sống rất an tâm, cho nên khi trong đầu có nội dung quyển sách Hunter này, tôi ước gì vĩnh viễn không phải gặp bất cứ ai mà truyện
tranh nhắc tới, hoặc là đi tới bất cứ nơi nào mà truyện nhắc tới.
Chết tiệt, tôi luôn muốn vui vẻ sống chứ không phải muốn trở thành sư phụ Dự Ngôn ngắm cảnh du đãng ngẫm sự đời. Hiện tại chỉ mới suy nghĩ một chút
mà cái Meteorcity đã chạy đến, đây không phải là đang ép tôi ôn lại
truyện Hunter một lần nữa sao? Phải biết rằng ba năm nay tôi đã cố ý
quên đi rất nhiều chi tiết trong truyện tranh, tôi đâu có dễ dàng gì?
Phố Bối Bối cách Meteorcity rất gần, a, tôi đột nhiên rất may mắn rằng mình không bị xuyên đến Meteorcity, kỳ thật cái từ ‘gần’ này cũng quá đủ
khiến tôi cảm kích rất lâu. Nói đến nói đi thì tôi không sợ Meteorcity,
mà tôi sợ là bản truyện tranh kia của Yoshihiro Togashi, những người
chân thật và những người trên giấy được vẽ ra, sau đó diễn ra trước mắt
mình y hệt những gì mình đã đọc, hơn nữa mình còn đang đứng ở hiện
trường, quan trọng hơn là những chuyện đó đối với người trong thế giới
mà nói đều là chân thật, chỉ có bản thân mình hoàn toàn không tìm thấy
định vị, chỉ biết đứng ở một bên nhìn, vừa nghĩ tới đây thôi, lập tức
một cảm giác quỷ dị kinh khủng khiến toàn thân tôi run lên.
Tôi
có thể coi Harris bọn họ trở thành bạn bè của tôi, là bạn bè chân chính, bởi vì bọn họ đều là những người không xuất hiện trên giấy, cho nên tôi có thể không bị chướng ngại tâm lý để kết giao với bọn họ. Nhưng bây
giờ tôi lại không tìm thấy một biện pháp nào khiến cho mình xem nhẹ trí
nhớ về bản truyện tranh mà kiếp trước lưu lại, cho nên tôi vẫn luôn cầu
nguyện trăm ngàn không bị gặp phải người mà tôi biết trong truyện tranh, dù là không cẩn thận tiếp xúc phải thì nhất định phải tận lực bảo trì
hai đường thẳng song song, không thể cuốn vào nội dung nội dung truyện
tranh, những sự tình mà từ truyện tranh chạy ra nhất định sẽ làm tôi
nghẹn họng, khiến tôi sinh ra một cảm giác nghi ngờ thế giới này không
thật, tôi thật sự đang sống sao.
Meteorcity, tôi nhẹ nhàng thở
ra, dần dần tỉnh táo lại, cho dù cách tôi rất gần nhưng vẫn chỉ là một
cái tên, cho dù khả năng gặp phải nhân vật chính sẽ cao lên nhưng không
có nghĩa là sẽ gia nhập vào nội dung truyện tranh, tĩnh tâm lại, biết
mình có thể bình an vượt qua vài năm này cũng không tệ, hm, kỳ thật cứ
như vậy là tốt rồi.
“Nghĩ xong chưa?”
Tôi cảm giác được
thân thể hơi tê, duy trì tư thế nằm này đã hơi lâu, dụi dụi sàn điều
chỉnh tư thế một chút, hắn lại duỗi tay ra nửa ôm nửa dựa vào tôi.
Tôi vô lực, cậu không ôm thì cậu không chịu nổi sao?
“Chưa nghĩ ra.” Chỉ cần không mất trí nhớ, vấn đề này vẫn sẽ rối rắm tôi, đột nhiên tôi rất muốn biết lúc nào nội dung truyện tranh của truyện tranh
sẽ bắt đầu. Tốt nhất là bắt đầu lâu rồi, sau đó nhanh chóng chấm dứt,
chỉ cần bọn họ trải qua hết những gì mà tôi biết từ truyện tranh, thì
tôi mới thôi phiền não, về sau không bao giờ phải lo nghĩ nữa, sẽ chỉ sợ nhân vật nào đó trong truyện tranh không biết từ góc nào nhảy ra nhắc
nhở tôi rằng thế giới này là Hunter X Hunter Hunter X Hunter đấy, thật
khó bảo toàn rằng mình sẽ không bạo đi.
“Miru phiền não về
Meteorcity như vậy sao?” Hắn vừa nói vừa vươn một cây ngón tay cuốn lấy
tóc tôi, trông hắn có vẻ không chút để ý.
“Rất phiền não.” Vẻ
mặt tôi đau khổ nói, nếu Meteorcity đúng là thế giới rác đáng sợ như
truyện tranh nói, vậy vì sao nơi cách Meteorcity rất gần là Esme lại đẹp giống như Thiên Đường? Chẳng lẽ đều là công lao của Touya bọn họ? Vậy
thì sức chiến đấu của phố Số 13 cường hãn đến mức nào vậy?
“Cô đối với Meteorcity rất quen thuộc?” Giọng nói chậm rãi thấm nhập sự âm u lạnh lùng, nhưng không mang cảm giác áp bách.
“Không quen.” Có thể quen đến mức nào chứ, chỉ là một cái tên trong truyện tranh.
“Nhưng khi Miru nghe đến Meteorcity, tôi thấy rõ ràng cô rất băn khoăn, cô
đang băn khoăn chuyện gì vậy?” Hắn tiếp tục cuốn cuốn tóc.
Tôi
trầm mặc một hồi, vốn không muốn quá mức lộ cảm xúc ra ngoài, giáo dục
nhất định phải tràn ngập kiên nhẫn, nhưng bị thằng nhóc này dùng loại
giọng điệu dụ dỗ để hỏi, tôi cảm thấy nếu nhịn nữa thì cũng vô dụng.
Lại thở dài, tôi thiếu nợ cậu đi, cho nên cậu mới bắt tôi phải hít một đống lớn không khí.
Vươn tay bắt lấy bờ vai của hắn, tôi ngẩng đầu chống lại gương mặt mang theo ý cười nhìn như nhu hòa nhưng lại hoàn toàn chỉ là một dạng mặt than
của hắn, nghiêm túc nói: “Không được giãy dụa.”
Sau đó dùng một
chút lực đẩy hắn ra, hắn lại rất thả lỏng, tôi ba chân bốn cẳng đổi vị
trí của nhau, đến phiên tôi ở phía trên nhìn hắn, vị trí này có vẻ tốt
hơn “Hm, kỳ thật nếu cậu muốn hỏi thì có thể thẳng thắn nói vấn đề cho
tôi biết, về sau đừng dùng loại khẩu khí dụ dỗ này biết không? Loại khẩu khí này đối với người khác là rất không tôn trọng, hơn nữa tôi cũng sẽ
thương tâm, bởi vì làm như vậy khiến tôi cảm thấy cậu rất không tin
tưởng tôi nên mới có thể dùng bộ dáng gạt người này để lấy được đáp án.
Chỉ cần cậu nghiêm túc hỏi, tôi liền nói cho cậu, sự tình rất đơn giản
không phải sao? Có khi đầu óc căn bản là không cần lòng vòng nhiều như
thế.” Hơn nữa nếu đối ai cũng như vậy, cậu không thấy phiền lụy sao?
Thật là.
Hắn nháy mắt một cái, đồng tử mắt màu đen lạnh lạnh,
không có cảm xúc gì ở trong đó, ngay cả tươi cười cũng thu lại, bộ dáng
lạnh như băng này kỳ thật mới là biểu hiện chân thật của hắn đi.
“Vậy Miru và Meteorcity có quan hệ gì?”
Thật là thẳng thắn, lúc cậu chuyển hoán chẳng lẽ vốn không có một chút chướng ngại trong lòng?
“Không có quan hệ gì.” Đây là nói thật, tôi và cái nơi kia thực sự không có một chút quan hệ nào.
“Vậy Miru đang e ngại cái gì?”
“Sự thật và phi sự thật.” Chỉ cần nội dung truyện tranh không chạy đến diễn ở trước mặt tôi, nó sẽ làm tôi cảm thấy thế giới này vĩnh viễn chân
thật xinh đẹp.
“Miru có thể nói kĩ hơn không?”
Ánh sáng trong đồng tử mắt lại sáng lên, kiểu nói này cũng có thể khơi mào hứng thú của cậu sao?
“Không thể, cả tôi còn không rõ thì nói kĩ kiểu gì chứ.”
“Nhưng đáp án vừa nãy chưa thể tính là đáp án đâu.”
“À, đáp án chân chính là phí thức ăn chín của chúng ta không đủ, hai tờ
giấy phạt của trang trại hoa kia đã chiếm hết rồi, cho nên có mấy ngày
chúng ta không có thịt.”
“... Tôi không muốn súp lơ.”
Ngoài cửa sổ mưa còn đang rơi, hoa trong vườn đang lặng lẽ sinh trưởng, đây
đúng là một buổi sáng sớm tốt đẹp đến mức khiến cho người ta không nói
được câu nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hình như tôi
điên rồi, ngẩng đầu nhìn lại chương truyện này, lại là một con số đáng
sợ. Bởi vì thời gian có chút gấp, cho nên chương này khả năng sẽ có chút loạn, ừ, suy nghĩ của Miru mà tôi viết ra, đọc lại, tôi cũng có cảm
giác quỷ dị, nếu không cẩn thận xuyên qua, đối mặt với nội dung truyện
tranh rất quen thuộc đang tái diễn trước mắt, tôi tuyệt đối sẽ nổi da gà toàn thân đi, đây rốt cuộc là thế giới chân thật hay là quyển truyện
tranh tôi đang đọc lại một lần vậy?...