“Touya, tới biên giới chưa? À, không cần phải khách khí, ném toàn bộ bọn chúng xuống địa ngục đi, nếu lại hoà đàm nữa thì tôi sẽ phải đau lòng một con chiến thuyền
tàu bay vật tư kia của tôi đấy.”
Trong đại sảnh trống trải, ngọn đèn sáng rỡ, chiếu sáng hoa hồng Đại La nở tươi mới mà diễm lệ trên
bàn, nhân viên cửa hàng và nhân viên vận chuyển bất giác bước nhẹ, cho
dù là tiết tấu vội vàng nhưng vẫn không hề gây ồn ào.
Manuel
ngồi bên cạnh bàn, đưa lưng về phía nhân viên công tác, trên đầu gối là
một quyển sách to, trên bìa màu tím có văn tự màu đen mượt mà thanh lệ.
Cô nhìn ra ngoài cửa hàng, bụi hoa xanh trắng đan xen được đặt ở cửa
đang nở rộ cao ngạo tự đắc, cái bận rộn luôn hiện hữu ở Lệ Đại Đạo không hề phân biệt đêm ngày, nhưng đêm nay đại bộ phận đang chạy bên ngoài
lại là nhân viên công tác của Lệ Đại Đạo.
Đặt điện thoại ở bên
tai, sổ sách một tờ lại một tờ ở trong tay lật qua “Lệ Đại Đạo chúng tôi không giống như đại đội trưởng đội chấp pháp thích nhàn hạ như anh, đối với Lệ Đại Đạo mà nói thì không có cái gọi là chuẩn bị không tốt, chúng tôi vĩnh viễn luôn ở trong trạng thái sẵn sàng. Vật tư cùng vũ khí đều
đã được giao cho đội hậu cần của phố Số 13, chỉ cần có Lệ Đại Đạo tồn
tại, phố Số 13 vĩnh viễn không phải lo lắng chuyện vật tư. Nhưng Touya
này, ha ha, anh đã hủy đi lễ hội hoa xinh đẹp của tôi, hoa tươi của tôi
trai đẹp của tôi sự khoái hoạt của tôi ba ngày ba đêm cuồng hoan, vì bù
lại tâm linh nhỏ bé đã bị thương nặng của tôi, anh ra quảng trường lớn
Esme nhảy thoát y để chữa khỏi tôi đi, cho dù kĩ thuật múa của anh nghèo nàn xấu xí thì tôi cũng không chê đâu.”
Ngữ khí như tình nhân
nỉ non với nhau, mềm nhẹ không mang một chút tức giận, khi bắt đầu thực
sự phẫn nộ, thì trạng thái tỉnh táo nhất sẽ trở về với từng người lãnh
đạo đủ tư cách biết suy nghĩ, nếu muốn rống to hét to thêm nguyền rủa cả nhà kẻ địch, thì trước tiên nên đá đít đám địch kia ra khỏi nhà mình đã rồi hãng rảnh rỗi đi phát hỏa, hiện tại không rảnh.
“Tôi đi in
ấn ra mấy vạn tờ giấy tuyên truyền trước, đề mục sẽ được đặt là ‘Nô lệ
anh tuấn nhất của nhân dân Esme, đại đội trưởng đội chấp pháp vì tâm
linh bị thương cho nên cung cấp miễn phí cho cư dân Esme một nghệ thuật
biểu diễn thể xác và tinh thần loã lồ’, hm, tuyệt đối long trọng chưa
từng có, đủ để đền bù cho ngày hội.” Manuel chậm rãi khép sổ sách lại,
bên cạnh, nhân viên cửa hàng lập tức cầm đi rồi đưa tiếp một quyển mới,
cô sờ nhẹ vào những con số thống kê quen thuộc này, sau đó nhẹ nhàng tùy ý nói với điện thoại bên tai “Được, tôi đây chờ anh trở về.”
Gác điện thoại, Manuel có chút ủ rũ nhắm mắt lại, đi vào Esme đã bao lâu?
Mười lăm năm đi, người bạn quen biết cùng tuổi đầu tiên chính là đại đội trưởng đầu tiên, thực sự của thành phố hoa Esme này, Touya Jiren, cô
vĩnh viễn cũng không thể quên được cảnh tượng cậu một thân bùn đất trồng hoa kéo tay cô ngắm nhìn trang trại hoa.
“Manuel, nơi này là
nhà của tớ, tớ tin rằng trên thế giới không có một nơi nào khác có thể
đẹp hơn Esme, đối với tớ mà nói, đây chính là nơi mà tớ nguyện dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ.”
Một cậu nhóc mười một tuổi kéo tay
một cô nhóc chín tuổi, người đầy bùn đất, đứng trước trang trại hoa đang nở rộ đến vô hạn vô biên, nghiêm túc mà nói lời tuyên thệ. A, đó là lời tuyên thệ của một cậu nhóc bé tí ngay cả sinh mệnh và nhân sinh vẫn
chưa đủ hiểu biết đấy.
Duy chỉ, đôi mắt kia lại kiên định đến mức cho dù thế giới này có bị hủy diệt, thì lời hứa của ta vẫn sẽ luôn tồn tại.
Touya Jiren, kỳ thật cậu cũng chỉ là một tên ngốc không bằng ai, thẳng tính
cũ kỹ luôn coi rằng toàn thế giới chỉ có một con đường đời có thể đi,
nhận định chỉ là nhận định, một tên hệ Cường Hóa tùy hứng chết tiệt đáng chết không phân rõ phải trái, cô gái nào mà yêu phải cậu thì thật đúng
là bất hạnh, trong đầu cậu, trong lòng cậu tất cả chỉ có Esme.
Ném sổ sách cho nhân viên cửa hàng, Manuel mở mắt ra, trong đôi mắt không
có một chút lơi lỏng “Gọi nhân viên thống kê của Lệ Đại Đạo bắt đầu tính toán số vật tư mà mấy năm nay được chuyển đến Meteorcity, còn có số vật tư hàng năm từ bên cơ quan tin tức chuyển đến đây bằng các loại phương
thức để đưa vào Meteorcity, từ tính toán đến đại khái phỏng đoán, rồi
thống kê lượng vật phẩm dùng để sinh tồn với hạn độ lớn nhất đang ở
trong tay cơ quan tin tức xem có thể bọn chúng đang có bao nhiêu, rồi
bắt đầu suy tính sức chiến đấu đại khái của đối phương.”
Biết
suy nghĩ vẫn luôn rõ ràng hơn các con số, Manuel nhanh chóng phân phó
xong xuôi, đêm nay Lệ Đại Đạo lại là một đêm không ngủ.
Lệ Đại
Đạo, là căn cứ hậu cần của phố Số 13 và toàn bộ Esme, có được hệ thống
lưu thông vận chuyển mọi vật phẩm trên toàn thế giới và có được cơ quan
tin tức tình báo ghi lại những nơi mà vật phẩm trên thị trường được vận
chuyển đến. Cho dù là tình huống lưu thông vật tư ở Meteorcity - nơi
phức tạp nhất - thì Lệ Đại Đạo cũng có phương pháp độc đáo của riêng
mình để vận chuyển nhanh chóng. Rác rưởi, cũng là một trong các vật
phẩm.
Một cuộc gọi kế hoạch cuối cùng là đánh hồi tổng bộ, nơi phục vụ cơ cấu toàn thế giới - hiệp hội Hunter
“Là ông nội sao? Đám mafia kia vẫn cung cấp kim chúc quý trọng và vũ khí
cho Meteorcity, cháu muốn phần tư liệu kia. Mấy năm nay, số vật tư mà Lệ Đại Đạo vận chuyển cho Meteorcity không có vũ khí, Majo có xâm nhập
mạng lưới của thế giới ngầm đang phục vụ cho Thập Lão Nhân, trong tư
liệu lấy được có một phần là danh sách vũ khí được cung cấp cho
Meteorcity, cháu hy vọng có thể biết được chi tiết hơn. À, lần cung cấp
cuối là ở ba tháng trước sao? A, nói cách khác trong hai ngày này, sẽ có một tàu bay vận chuyển vũ khí và vật tư qua phương thức vứt rác để đưa
đến Meteorcity, trực tiếp gửi tư liệu vào mạng lưới Esme đi, sẽ có
chuyên gia mã hóa bảo tồn. Hm, ông già, cháu kỳ thật vẫn rất chán ghét
ông.”
Nói xong liền ngắt máy, ngoài những lúc muốn thứ gì ra thì cho tới bây giờ Manuel cũng không hề gọi “Ông nội”, cái ông già không
đáng kính kia biến đi đâu thì biến.
“Thập Lão Nhân sao? Chiến
tranh của chúng tôi mà mấy người cũng dám vươn tay nhúng vào sao, có
phải là gần đây thấy tôi thật sự rất hiền lành nên cho là tôi dễ bắt nạt phải không? Lôi cái ám cọc ra, bảo bọn chúng, từ giờ đến lúc mafia vận
chuyển vũ khí cho Meteorcity, bằng mọi cách, không từ thủ đoạn kéo dài
thời gian, nếu cần thì hủy luôn đống vũ khí kia. Đúng rồi, trong đám
mafia kia có kẻ tên là Siki, là một kẻ ích kỉ, điển hình cho chủ nghĩa
tiền tài là vạn năng, đống vật tư vũ khí kia hẳn là có thể dùng tiền bãi bình, nói cho cái đám kia, chúng ta không phải là muốn bọn họ vĩnh viễn không đi cung cấp vật tư cho Meteorcity, mà là vào lúc này, nếu ai dám
to gan đi vận chuyển thì kẻ đó chính là địch nhân của chúng ta, về sau
mọi thương phẩm tốt nhất nếu muốn lưu thông thì đi đường vòng cho tôi
đi.”
Chiến trường của cô không cần máu chảy đầm đìa đao thương chém giết, chỉ cần túm chặt mạch máu kinh tế là được.
Ai dám động vào Esme, bà đây phế cả nhà hắn.
Touya ném điện thoại di động cho tiểu đội trưởng bên cạnh “Nhảy thoát y thì
nhảy, tốt nhất là hãy gọi đến hai mươi vạn người vây xem, thế mới không
uổng tấm thân trong trắng của tôi. Cửa vào mấy người thủ, tên nào chạy
vào giết hết, không cần thương lượng.”
Tiểu đội trưởng tóc màu
rám nắng lãnh hé ra gương mặt vẫn còn tính trẻ con, cho di động của đại
đội trưởng vào túi mình, nghiêm túc trả lời “Vâng.”
Touya lấy
một sợi dây màu đỏ trong túi quần, buộc mái tóc dài thành tóc đuôi ngựa, sau đó nhìn phương hướng Meteorcity bình tĩnh nói: “Harris tiền bối,
chúng ta xuất phát đi.” Lần này, phải nghiêm túc rồi.
Harris
chắp tay sau lưng, chân đeo guốc gỗ đi song song với Touya, phía sau
ngoài đội chấp pháp của phố Số 13, còn có vài thành viên của phố Bối
Bối, Mizuno chống gậy, Sahil cùng Shiyou, thợ sửa chữa tóc xanh đang dắt theo một con chó, Pade với một con mèo đang ngồi trên vai.
Nếu
đội chấp pháp chỉ thuần túy là chiến đấu, thì toàn bộ dân phố Bối Bối
đều là nhân tài có được năng lực đặc biệt đặc thù, bọn họ chuyên gánh
vác các loại nhiệm vụ bất đồng.
Phía trước, cái tên mặc trang
phục thủy thủ mặc áo gió màu đen bên ngoài đang cười với vẻ mặt kiểu
‘tôi rất vô hại’ kia, mang theo vài cái người hầu đang chờ bọn họ.
Theo ánh mắt của Harris để nhìn thì chính là như vậy, ông nói với thằng nhóc tóc đen mắt đen chết tiệt kia: “Sau khi thệ ước hoàn thành, cậu cút đi
đâu thì cút, đừng có lại mặt dày ở lì nữa, đừng cho là tôi không có cách đá cậu ra.”
Thằng nhóc tóc đen mắt đen vẫn tươi cười, khẩu khí
mang theo vài tia vô tội có vẻ rất thành ý “Tiền bối, ngoài điều kiện
lúc trước ra, phần tư liệu trên tay tôi kia cũng có thể làm giao dịch
với ông.”
Bước chân của Harris đình trệ một chút “Vậy sao, điều kiện gì.” phần tư liệu kia đối với phố Bối Bối có ý nghĩa trọng đại.
“Đổi người, Miru Sylvia.” Nói không chút do dự.
“Không đổi, cậu cho là phố Bối Bối chúng tôi là tập đoàn buôn bán dân cư sao?
Sang một bên đi.” bước chân của Harris càng không chần chờ, không chút
suy nghĩ liền chấm dứt đề tài.
Nhìn theo ông già tóc trắng khó
coi chắp tay sau lưng đuổi kịp tên đại đội trưởng đội chấp pháp mặc áo
gió màu xanh, chữ “Pháp” màu đen to trên áo bay phần phật, khuôn mặt
tươi cười của hắn không thay đổi, cho tay vào túi quần, đồng tử mắt
trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, lợi thế còn chưa đủ? Phần tư liệu
kia đối với phố Bối Bối không có khả năng không quan trọng, hắn luôn
luôn tính toán cẩn thận những sự đối lập và cả xác xuất thành công mới
mở miệng, nhưng đối phương lại không hề cho một chút đường thương lượng
nào.
“Bang chủ.”
Phía sau, tiếng kêu của đồng bạn khiến
cho hắn hoàn hồn, hắn tươi cười chân thật, âm u mà lạnh như băng, à,
không đổi phải không? Vậy thì tôi liền cướp.
Harris đuổi kịp Touya rồi nói với anh ta: “Cẩn thận thằng nhóc Chrollo Lucifer kia, tôi bị hắn chơi một vố đau.”
“Tên kia rất mạnh.” Trong mắt của Touya một chút gợn sóng cũng chưa có “Chỉ
cần hắn không ra tay với Esme, cháu có thể tùy ý hắn ra vào Meteorcity,
đây là một trong các điều kiện.”
“Hừ, đề phòng thì không bao giờ thiếu, cái thằng nhóc hỗn xược kia.” Harris chỉ cần nghĩ tới lần đầu
tiên bọn họ gặp mặt liền tức giận đến phát điên.
Sau khi phát
hiện tính nguy hiểm của cái tên chết tiệt lúc bị trọng thương kia, phản
ứng đầu tiên của ông chính là gạt bỏ ném ra phố Bối Bối, kết quả cái tên bị người chém đến gần chết kia thế nhưng vẫn còn có chút ý chí cười
lạnh nói với ông: “Nếu tôi chết, cái nữ đang ở bên ngoài kia cũng sẽ
chết, tôi có năng lực Niệm nguyền rủa, hiện tại tôi và mạng của cô ta đã trở thành một, các ông có người trừ niệm sao?”
Không có.
Sau đó ông chỉ có thể tùy ý cái thằng nhóc hỗn xược kia lấy Miru làm con
tin thoải mái ở lại phố Bối Bối dưỡng thương, phải biết rằng, có rất
nhiều sát thủ thông qua việc đăng ký con đường chính quy đi qua phố Số
13 để ở lại Esme chờ thời cơ giết hắn, tên hỗn xược kia dám đem phố Số
13 làm bình chướng cho hắn.
Thuốc tê Sakura sao không làm hắn tê liệt tàn luôn đi? Quá hối hận lúc ấy không hạ nhiều hơn.
Càng khiến ông tức chết là sau khi hai bên thỏa thuận lập thệ ước với điều
kiện lấy mạng đổi mạng, lúc ông nói muốn thằng nhóc này cởi bỏ nguyền
rủa trên người Miru, hắn lại còn dám mang cái mặt nạ cười nói: “Nguyền
rủa nào cơ? À, lúc ấy tôi bị thương quá nặng, hiệu lực của cái nguyền
rủa kia chỉ có thể duy trì ba ngày liền tự động giải trừ, tôi đã quên
nói sao?”
Hắn nhất định là cố ý chọc giận ông đến chết, nhất
định là thế. Nếu không phải vì Miru thì sao ông có thể dễ dàng đáp ứng
điều kiện của thằng nhóc kia như thế, còn ký hạ với nó cái thệ ước sinh
mệnh không chút hối hận kia? chết tiệt hơn nữa là sau khi ký ước xong,
nó còn mặt dày ở lại phố Bối Bối chết cũng không đi là có ý gì? Muốn
khoe ra thành quả làm ông tức chết? Có Miru ở đây cho nên ông lại không
thể thả sát khí ra rõ ràng, khó chịu nhất là thằng nhóc kia lại luôn
mang một bộ đắc ý ‘tôi bắt được nhược điểm của mấy người’.
“Dù
thế nào, nhìn cái thằng nhóc hỗn xược kia kiểu gì cũng thấy chướng mắt,
những tên mà Miru nhặt về chả có ai là làm chúng ta đỡ lo cả, lần này
lại là tên khó nhằn nhất.” Harris tổng kết một câu, liên tục hừ lạnh.
Một đêm lễ hội hoa này ngoài hình ảnh hải dương hoa tuyệt vời như mơ ra, thì cũng đầy huyết tinh sát khí.
Ngồi ở trên đỉnh gác chuông, một người đàn ông tuổi còn trẻ đang nhìn toàn
bộ thành phố Esme vừa trải qua nguy hiểm nhưng vẫn xinh đẹp như trước,
dưới cái khăn trùm đầu màu trắng, cặp mắt màu rám kia tràn ngập kiên
định mà tinh thuần. Anh biết khoảng cách từ nơi này đến Meteorcity rất
gần, bởi vì nơi này là một trong những con đường ra vào Meteorcity dễ
dàng nhất, cho nên khung cảnh xinh đẹp này mới mang vẻ đáng quý mà không dễ dàng có được.
Nhìn bầu trời đêm đầy sao, vui sướng cười càn
rỡ như vừa mới phát hiện thứ mình thấy hứng thú, anh vén mái tóc cứng
gọn vào trong mũ, lắng nghe tiếng gió thổi mạnh quần áo, ngẩng đầu lên
nhìn bầu trời xanh của Esme nói: “Hội trưởng Netero, ngài nói đúng,
người của nơi này quả nhiên rất giỏi giang, thành phố Esme này cũng rất
mỹ lệ.”
Phía sau, một đội viên đặc viện chạy tới, cung kính nói: “Đại đội trưởng Ging, hết thảy đã hoàn tất.”
“Cậu vất vả rồi.” Người được gọi là đại đội trưởng Ging đưa lưng về phía
người tới khoát tay một cái, đôi mắt màu tông của anh như đang muốn ghi
lại hình ảnh toàn bộ thành Esme, Touya, cứ yên tâm đi, trước khi cậu trở về, tớ sẽ giúp cậu bảo vệ Esme, nơi này đúng là một nơi xinh đẹp.
Đêm lễ hội hoa này, hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, nói cho bạn nhé, mặt
trời vĩnh viễn sẽ mọc ở Phương Đông, hoa tươi vĩnh viễn sẽ nở đầy Esme.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngẩng đầu vọng, tôi buông tay nói, tốt lắm, ngoại truyện xong rồi.
Sau đó tôi lại tiếp tục viết tạp văn, đi đi,,,,,,,