“Bánh ngọt bánh ngọt, bánh ngọt hoa tươi của nhà Nina, ay u, bữa ăn khuya của tôi ơi.” Đôi
mắt loan thành hình trăng non tinh tế, vui vẻ cầm túi bánh ngọt ăn.
Majo ôm chân ngồi trên nóc nhà, mặc bộ quần áo hoa cỏ rộng thùng thình rực
rỡ mà cười. Anh ta nhìn núi tác phẩm lẵng hoa bên cạnh suối phun giữa
đại quảng trường kia, cười hì hì nói: “Phúc lợi của đội chấp pháp mấy
cậu bị hà khấu hay sao mà trông cậu giống như quỷ đói chết đầu thai
thế?”
“Em muốn tiết kiệm tiền, nghèo như em sao có thể phóng
túng chứ, ay u, em ăn được một quả Bạch Anh này, đúng là quá may mắn,
Nina vốn rất ít cho hoa quả đắt tiền vào trong bánh ngọt mà.” Đưa lưng
về phía Majo ngồi, ánh mắt càng cười càng loan, cực kỳ vui vẻ vừa cắn
bánh ngọt vừa trông trừng mấy ‘con sâu’ dưới mái hiên kia.
“Anh
nói này, cậu đừng có ay u nữa, câu cửa miệng gì mà ủy mị thế không
biết.” Majo ngoáy ngoáy lỗ tai, lại chỉnh chỉnh cái mũ rơm treo đầy hoa
tươi của mình.
“Có cách nào khác đâu, đó là ngôn ngữ của quê em
mà, từ nhỏ đã thành thói quen nói những câu này rồi, ay u em cũng không
có cách nào đâu.” Bánh ngọt bánh ngọt, bánh ngọt cực kỳ may mắn đấy.
Majo lại ngoáy ngoáy lỗ tai, biểu cảm như không thích ứng nổi, sau đó rất tự nhiên hỏi: “Cậu chừng nào thì tỏ tình với Miru-chan vậy?”
“Ay
u, tỏ... tỏ tỏ tỏ tỏ tỏ tỏ tỏ...” thiếu chút nữa là phun bánh ngọt ra,
anh cố gắng nuốt xuống vì không muốn lãng phí, vừa cố nuốt bánh ngọt vừa lắp bắp.
“Tỏ -- tình!” Majo cười cực kỳ ác liệt lặp lại.
“Tỏ tỏ tỏ... Cái gì chứ! Ay u, ai với ai tỏ tình em đâu biết!” câu cuối nói cực kỳ trôi chảy, liều mạng híp mắt, khóe miệng loan loan tỏ vẻ vô tội, cúi đầu tiếp tục cắn bánh ngọt.
“Hyuga, ay u thẹn thùng sao?
Vậy phải làm sao bây giờ đây, Miru-chan của chúng ta lại nhặt một tên
phiền toái về, cậu nói xem, không biết liệu Miru-chan có lâu ngày sinh
tình rồi bỏ trốn với hắn không?”
“Tên phiền toái?” Đôi mắt hơi
mở ra một chút, sự đáng yêu vui vẻ lúc đầu giờ lại bị thay thế bởi sát
khí lạnh như băng “Là tên lấy Miru để uy hiếp Harris tiền bối sao?
Chrollo Lucifer?”
“Cậu không biết sao, Miru bắt hắn đổi tên, gọi là Lance, ha ha, thật không biết có đúng là Miru cảm thấy tên hắn xui
xẻo mới làm thế hay không.” Majo duỗi tay xuống “Tên kia còn phiền toái
hơn cậu lúc trước đấy.”
“Bởi vì cái tên nhập cư trái phép kia
lợi dụng lỗ hổng là lúc đội chấp pháp của phố Số 13 thay ca mới có thể
trà trộn vào phố Bối Bối, đại đội trưởng Touya nói rằng nếu muốn tìm ra
lỗ hổng này quả thật không dễ dàng, vốn nghĩ, với trình độ bị thương của cái tên kia thì tùy tiện gặp phải thành viên nào của phố Bối Bối cũng
sẽ bị ném ra, nhưng người đầu tiên gặp hắn lại là Mi... Miru.” Từ ‘Miru’ này cơ hồ là ngậm ở trong miệng, nói nhỏ đến mức ngay cả chính anh cũng không nghe rõ, trên mặt Hyuga cái gì mà lạnh như băng cái gì mà sát khí đều chạy hết lên chín tầng mây, cúi đầu sống chết trừng mắt bánh ngọt
trong tay, giống như là hoa tươi trang trí trong bánh ngọt sẽ đột nhiên
nở ra một đóa hoa khác vậy.
“Này, không nên như vậy chứ, nghe
anh nói này Hyuga, nếu cậu cứ đỏ mặt lắp bắp như vậy thì về sau theo
đuổi Miru kiểu gì đây, ngay cả tên của cô ấy mà cậu cũng không dám kêu.
Cứ một tháng là cậu lại đi lang thang những mười lần ở đầu phố nhà Miru, nhưng lại không dám đi đến làm quen với Miru câu nào, làm sao cô ấy
biết cậu là ai được hả, nếu dám đi lên chào một câu thì sớm đã thân nhau rồi, chứ ai lại để Miru-chan của chúng ta chỉ cần vừa xuất hiện gần cậu khoảng hai mươi mét là cậu đã bỏ chạy như đang có quái thú đuổi giết
cậu thế? Cậu có phải là đàn ông không?” Majo vẫn cảm thấy tên Hyuga kia
hẳn là từ hành tinh khác đến, anh hoàn toàn không thể lý giải thằng nhóc này vì sao có thể thẹn thùng đến mức đó, chỉ cần nhớ đến có lần Miru
đột nhiên chạy qua chỗ rẽ, vừa vặn lúc thằng nhóc tuần tra đến chỗ ấy
thế nhưng lại khẩn trương đến mức trốn ngay lập tức vào thùng rác, anh
lại muốn cười lăn lộn, Miru hẳn là khắc tinh của thằng nhóc này rồi.
“Mi... Miru, là ân nhân.” không biết Hyuga nhớ tới cái gì, đôi mắt hơi nhắm
lại, không khí có chút yên lặng, anh vươn tay dụi dụi băng dán OK trên,
gương mặt có chút dịu dàng.
Khuôn mặt tươi cười của Majo hơi
đổi, giật nhẹ cái áo bị gió thổi bay, ánh mắt nhìn suối phun ở đại quảng trường, vô số đóa hoa thủy tinh ánh lên lấp lánh chiếu vào mặt nước
suối, đó là hoa sen nước hoa lệ dùng để hứa nguyện.
“Cậu lúc ấy, thiếu chút nữa đã giết chết Miru.” Những lời này Majo nói rất lạnh.
Đôi mắt đang loan hình ánh trăng của Hyuga ngay lập tức híp lại thành một
hàng chỉ thẳng tắp, anh nhìn xuống dưới làm nhiệm vụ phụ trách trông coi của mình, đột nhiên cảm thấy bánh ngọt không có hương vị gì.
“Em biết, chỉ một chút thôi, dịch sang một chút chính là trái tim.” Anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác máu của Miru dính lên đầu ngón tay mình, cảm giác
ấm nóng đến mức khiến cho người ta muốn khóc.
Cô ấy đã nói: “Đừng sợ, đứa trẻ, tôi sẽ đưa cậu vào bệnh viện.”
Chưa từng có người nào lại dùng ánh mắt như thế để nhìn anh, giống như là
chỉ cần anh duỗi tay ra là có thể có được hi vọng sống.
Vì sao
lại có thể đối với kẻ thiếu chút nữa đã giết chết mình mà vẫn không chút cảnh giác vươn tay ra như thế chứ, kẻ phải sợ hãi rõ ràng nên là cô ấy
mới đúng, người như cô ấy thế nhưng lại có thể sống đến bây giờ, thật sự không thể tin nổi, không mang chút phòng bị để sinh sống như vậy, thật
sự là không thể tin nổi.
“Tìm một cơ hội, nói xin lỗi với Miru
đi, phải biết rằng lúc ấy cả người Miru máu chảy đầm đìa ôm theo cậu
cũng cả người máu chảy đầm đìa trở về thiếu chút nữa đã hù chết cả một
con phố chúng tôi.” Majo đứng lên, phủi phủi những đóa hoa hình chuông
rơi trên người.
“Còn Majo thì sao, lúc em xuất thủ, anh vốn đang đi theo sau Miru đúng không, vì sao anh không ngăn cản?” Majo vốn là
người bảo vệ của Miru, nếu anh ấy mặc kệ, với tính cách của Miru thì
nhất định rất nhanh sẽ bị người ta giết.
“Cứ coi là lúc ấy anh
não tàn đi, anh chỉ là đột nhiên rất muốn biết cô gái này có thể làm đến mức nào. Nếu một lần bị thương suýt chết có thể khiến cho cô ấy sợ hãi
rồi từ bỏ thói quen nhặt người bị thương về, anh cũng sẽ được thoải mái
lên rất nhiều. Phải biết rằng ông đây mỗi ngày luôn phải lo lắng sợ cô
ấy sẽ bị những cái tên đứt tay đứt chân bất lương kia cắt thành từng
khối từng khối, anh có dễ chịu sao? Ai cũng biết khi những tên điên như
mấy người bị thương thì luôn cực kỳ hung ác vồ giết những người đến gần
mình. A, sau đó lại phát hiện ánh mắt của Miru lại chưa từng thay đổi,
anh mới hiểu cho dù bây giờ cậu có giết chết cô ấy, thì cô ấy vẫn sẽ
dùng ánh mắt kiểu như thế giới này thật hòa bình đi. Quả nhiên, những
tên của phố Bối Bối người người đều là quái vật, không có tên nào đầu óc là bình thường, ngay cả với một cô bé, tôi cũng không có cách.” Không
nhịn được cười cười, thật là, có thể khiến cho Majo anh chạy trước chạy
sau làm bảo mẫu của em, kỳ thật em cũng rất mạnh đấy, Miru.
“Đúng vậy, vẫn luôn là ánh mắt ấy.” vẫn chưa từng thay đổi.
“Sắp mười hai giờ rồi, hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, nói cho bạn, chúng
tôi nơi này hoa tươi nở khắp.” Majo gảy gảy đàn ghita, cười cực kỳ vui
vẻ, tính cách lưu manh lại xuất hiện rồi.
Anh ta đứng dậy, trực
tiếp nhảy từ nóc nhà xuống đất, quay đầu nói với Hyuga đang chấp hành
nhiệm vụ trên nóc nhà: “Vất vả cậu, là lễ hội hoa mà còn bắt các cậu
chấp hành nhiệm vụ.”
Hyuga mân thẳng tắp hai mắt cùng khóe
miệng, anh ta cười to, gương mặt cực kỳ đáng yêu, anh trả lời bằng câu
cửa miệng của toàn bộ đội viên của đội chấp pháp “Ay u, hẳn là.”
Đúng vậy, hẳn là.
Hyuga cẩn thận liếm sạch sẽ vụn bánh ngọt còn sót lại trên ngón tay, không
được lãng phí thức ăn, anh ta hơi loan loan ánh mắt nhìn bầu trời đêm
trong vắt phía trên quảng trường lớn Esme thượng, ay u, đại đội trưởng
Touya, rốt cục tôi một chút một chút cũng đã hiểu được từ ‘bảo vệ’ mà
ngài đã nói rồi.
Bởi vì rất để ý, có người mà mình rất để ý, cho nên toàn bộ thành phố đều trở nên cực kỳ tốt đẹp. Bảo vệ, là cao hơn
hết thảy. Tôi nghĩ nhất định có một ngày tôi sẽ hoàn toàn hiểu được
những lời này, bởi vì nơi này hết thảy vẫn luôn tốt đẹp như vậy.
Hái xuống mấy đóa hoa hình chuông, buông tay thả xuống ngõ nhỏ sạch sẽ bên
dưới, Hyuga cười tủm tỉm hô “Này, mấy tên phía dưới, lễ hội hoa vui vẻ
nhé, ay u.”