Trực tiếp bước qua
tường rào Mân Côi, hoa đăng nhu hòa chỉ rõ phương hướng vào cửa nhà. Hắn ngay cả mở cửa cũng lười, trực tiếp xem nhẹ trọng lực, dẫm lên tường
nhảy lên tầng hai, bước qua cửa sổ nửa mở đi vào, tôi bị động tác nhanh
gọn nhẹ của hắn làm cho loạn tầm mắt, hắn làm quá nhanh.
Hắn đặt tôi ở trên giường, kéo chăn đắp kín tôi lại, tay xoa tóc tôi, nói: “Ngủ một giấc đi, chỉ cần toàn quân của phố Số 13 không bị giết, thì nơi này vĩnh viễn là nơi an toàn nhất.” Sau đó hắn nhìn trần nhà lẩm bẩm “Số
hoa tươi đó hẳn là sẽ được đội chấp pháp quản lý, nói cách khác, trên cơ bản, nguy hiểm đã được giải trừ.”
Sắc mặt của tôi nhất định rất khó coi, bệnh trạng say xe nghiêm trọng đến mức không bình thường, chỉ
cần tốc độ quá nhanh thì có thể khiến tôi thấy khó thở, đầu váng mắt
hoa. Thấy hắn muốn đi, tôi gắng giữ chặt góc áo hắn, hắn liền quay đầu
lại.
Tôi thở phì phò: “Cẩn thận một chút.”
Trong phòng
không bật đèn, chỉ có ánh trăng ôn nhuận lờ mờ, in lại một vầng sáng
trong đồng tử mắt hắc ám của hắn, mang theo nhu hòa mơ hồ.
Hắn nhẹ “Ừ” một tiếng, sau đó không quay đầu lại theo đường cũ từ tầng hai nhảy xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh của cành lá
bồn Dạ Bạch Thảo đặt ở cửa sổ nửa mở, bên tai còn có tiếng thét chói tai khi bom nổ mạnh của đám đông.
Tôi thở dốc, cố gắng bình tĩnh,
dần dần làm bình ổn lại cảm giác không khoẻ ở ngực, chết tiệt, tôi chán
ghét mọi phương tiện giao thông ngoài xe đạp.
Vỗ vỗ mặt, lật chăn ra, hơi vô lực nhìn giầy trên chân, chưa cởi giày đã ném tôi lên giường, mai lại phải đi giặt chăn đệm.
Bởi vì không bật đèn, cho nên tôi vừa vội xuống giường, đi không được vài
bước liền va phải góc giường, đau đến mức tôi phải ôm chân nhảy vài cái. Chắc chắn là bị sưng tím lên, mặc kệ, hiện giờ chưa cần quan tâm đến
chuyện này.
Nghiêng ngả lảo đảo xuống tầng, sờ soạng mãi khiến
tôi hơi hoảng, may mắn là nhà của mình cho nên tôi vẫn rất quen thuộc,
thuận lợi tìm được công tắc đèn, sau khi bật đèn chạy đến ngăn tủ trong
phòng khách lấy ra hộp thuốc gia đình, đặt hộp thuốc gia đình sang một
bên, sau đó lại dùng sức kéo ngăn bên dưới, kéo ra một cái hộp cấp cứu
nhỏ màu trắng khác, hộp này chuyên môn đựng thuốc trị thương đặc thù,
luôn rất hiệu và rất trân quý. Lúc trước, khi hắn chết cũng không vào
bệnh viện, tôi đều dùng hộp này mới có thể bảo đảm vết thương của hắn có thể khép lại thuận lợi.
Thuốc nhất định không nhiều bằng của bệnh viện, nhưng thêm một phần thì khả năng cứu sẽ hơn được một người.
Tôi cầm theo hộp mở cửa ra, hét to “Majo!”
Một bóng đen từ trên cổng nhà bên cạnh chạy tới gần, là Majo. Mũ rơm của
anh ta không biết chạy đi đâu, tóc rối tung có dấu vết bị đốt nhẹ, áo
rộng thùng thình bị nhét gọn vào trong quần để không bị vướng.
Tôi chạy ra sau nhà mình, Majo theo kịp “Thằng nhóc kia chạy nhanh quá, ông đây đuổi theo thiếu chút nữa bị gãy chân, Miru, em không bị say đấy
chứ.”
“Hiện tại em không rảnh say xe, tình hình thương hoạn thế nào?” Sau nhà là cái tường cao hai thước.
Majo nhanh chóng chạy đến cạnh tường ngồi xổm xuống, hai tay đặt ngửa lên
đầu gối, tôi không chút chần chờ dẫm lên, anh ta nâng tôi lên đầu tường.
“May mà Touya bố trí không ít bảo vệ quanh quảng trường, đại bộ phận hoa
tươi và bom trên tàu bay đều bị nhóm nhóc của đội chấp pháp nửa đường
chặn lại, nhưng hình như có ba đến bốn quả bom vẫn lọt lưới, tạo ra
không ít hỗn loạn.”
Anh ta phi thân phóng qua tường, tôi ném hộp cho anh ta, sau đó nhảy xuống tường, xung lượng quá lớn, thiếu chút nữa đã đặt mông ngã xuống đất.
“Không sao chứ, Miru.”
“Em
không yếu ớt đến thế.” Tôi đứng lên, tóc lại dính vào miệng, thuận tay
cởi khăn quàng cổ xuống dùng làm cái buộc tóc, buộc lại mái tóc ra sau.
“Cũng phải, ở phương diện nào đó mà nói thì em mạnh hơn bất cứ ai, làm gì có
ai mặc quần đùi thể thao dưới váy ngắn của trang phục thủy thủ chứ,
Manuel mà biết là sẽ phát điên.” Majo một tay cầm theo hộp một tay lôi
kéo tôi chạy.
Phố Bối Bối và phố Số 13 cách nhau rất gần, nhưng
người bình thường không biết hai con phố chỉ cách cái tường cao một, hai thước mà thôi. Phố Bối Bối cũng không thẳng tắp, mà là nửa hình cung,
mà phố Số 13 được xây dựng vây quanh bên ngoài phố Bối Bối, nếu muốn
tiến vào phố Bối Bối, thì phải vượt qua đội chấp pháp của phố Số 13, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao phố Bối Bối rất ít xuất hiện người
ngoài đi nhầm vào.
“Anh còn tâm trí chú ý quần đùi sao, có xuất hiện người chết không?”
Chỉnh thể kiến trúc của phố Số 13 là một loại màu xanh trắng, quy cách kiến
trúc rất nghiêm cẩn nghiêm túc, chỉ có bức tường màu xanh nhạt cao to là khiến cho người ta thấy nhu hòa.
Lúc này, đèn đường của phố Số
13 được bật sáng rọi, trang phục màu xanh lạnh dưới ngọn đèn sáng ngời
mang theo một loại cường ngạnh bình tĩnh. Mấy chục tiểu đội bước chân
nhanh như bay mà chỉnh tề lần lượt chạy ra phố Số 13, trên tai bọn họ
đều được trang bị công cụ liên lạc tiên tiến, chờ đợi chỉ thị từ tiểu
đội trưởng để thực hiện nhiệm vụ.
“Không biết, anh có tuần tra
một vòng trên quảng trường, nhưng bởi vì muốn đuổi kịp em cho nên không
thấy rõ, rất nhiều người bị thương, nhưng còn chưa phát hiện có người tử vong, nhưng...” Majo tươi cười tự tin “Ngoài phạm vi một km của quảng
trường, hai mươi chiếc tàu bay đang di chuyển ở các góc ngách của Esme
tạo nên thương vong lớn thế nào thì anh cũng không dám nói chắc, chỉ duy quảng trường lớn Esme có khả năng không lớn sẽ xuất hiện người chết,
nhưng khi sự cố xảy ra, có một tiểu đội chấp pháp đang làm việc ở hiện
trường, bọn họ còn chưa có ai chết thì sao có thể có cư dân mất mạng.”
Tôi thở phì phò đi theo bước chân của Majo, trong đầu hiện lên tín điều của phố Số 13 mà chỉ cần là cư dân Esme cũng đều biết “Bảo vệ, cao hơn
chính chúng ta.”
Câu này được coi thành luật lệ, được khắc trên
tường của văn phòng Touya, đó không phải là nói suông, nếu không thì bạn cả đời cũng đừng nghĩ bước vào phố Số 13, một khi bạn trở thành đội
viên của đội chấp pháp, thì toàn bộ giấc mộng vinh dự nguyên tắc bao gồm sinh mệnh đều đến từ hai chữ to “bảo vệ” này. Không có đơn vị nào được
ưu đãi hơn đơn vị nào, ai cũng phải dốc hết sức, kể cả phải đi vào chỗ
chết, việc bảo vệ Esme phải được khắc vào tận cốt nhục.
Cho nên
nơi có đội chấp pháp ở, thì bình thường cũng sẽ không xuất hiện tình
huống cư dân bị chết, bởi vì đối tượng mà cả đời bạn phải bảo vệ ngay
tại trước mặt bạn, nếu khoảng cách gần như vậy mà cũng không thể bảo vệ
tốt, vậy thì giá trị sinh tồn của bạn ở đâu?
Khi uống trà với
Harris, tôi từng nói đến luật lệ ‘sinh mệnh cư dân Esme cao hơn hết thảy ở phố Số 13’, Harris không nói gì với tôi, chỉ nói người ở bên ngoài
thấy phố Số 13 có rất nhiều điều lệ đều thiên hướng tự ngược, thậm chí
tự ngược đến mức cực kỳ bi thảm, nhưng mọi đội viên của phố Số 13 lại
rất thích thú.
Đúng, bọn họ đều vui. Bởi vì thành phố hoa Esme
này là nhà của họ, so với việc nói là bọn họ vì luật và trách nhiệm,
không bằng nói bọn họ chính là phải bảo vệ nhà của mình, cho dù đánh
cược bằng sinh mệnh thì chẳng sao.
Phần hào khí này, là thứ mà những người của đội chấp pháp không thiếu nhất.
Chạy đến đầu phố, nhìn thấy tiểu đội trưởng cấp bậc cao đang chỉ huy đội
viên, rất dễ phân biệt cấp trên và cấp dưới của đội. Chỉ cần nhìn quần
áo bọn họ là biết, chỉ có đội trưởng mới có thể mặc áo bành tô, chữ “x”
màu xanh giao nhau trước ngực, chữ ‘pháp’ to thì được thêu ở sau lưng.
Tôi bị Majo kéo chạy qua, liếc tiểu đội trưởng kia đang dùng công cụ liên
lạc thông tin một cái, mái tóc màu rám nắng đậm cùng với gương mặt còn
mang tính trẻ con gợi lên kí ức buổi chiều.
Là cậu bé đi thi cuộc thi cõng hoa.
Lúc này, cậu ấy nghiêm túc đứng dưới ngọn đèn sáng, mặt không chút thay đổi khiến đường cong ngây ngô non nớt của gương mặt trở nên kiên định bình
tĩnh, hoàn toàn không thấy sự sôi nổi lúc gặp ban ngày, không thấy một
chút sự đơn thuần của một cậu bé từng mặc quần yếm chạy tới ăn vụng tôm
phơi ở nhà bác hàng xóm.
“Tiểu đội thứ nhất, tiểu đội thứ hai đi theo nhóm nhân viên chữa bệnh trên đại quảng trường, tiểu đội chuyên
máy tính toàn lực chữa trị hệ thống mạng lưới của hiệp hội Green bị bệnh độc xâm chiếm. Mệnh lệnh của đội trưởng, thu thập tư liệu đã được mã
hóa về mạng lưới của hiệp hội Green cùng máy tính chủ của Esme, mang
toàn bộ gửi về máy tính của đội trưởng, thành viên bộ phận kỹ thuật toàn lực truy tung nguồn xâm nhập, đối phương có nhân tài biết cách tính
toán, hãy theo dõi phân tích và ghi lại. Toàn bộ tàu bay đã được triệu
hồi, số người thương vong đang được thống kê, lấy quảng trường làm trung tâm, trong vòng ba km còn chưa có báo cáo tử vong, là...”
Cậu ta vừa hạ mệnh lệnh vừa liên hệ với cấp trên, khi bước nhanh qua chúng tôi, áo choàng cùng gió ma sát bén nhọn.
“Vất vả rồi.” Tôi nói.
Cậu ta không quay đầu lại, vẫn bước nhanh, nghiêm túc trả lời tôi “Hẳn là.”