“Xin chào, chúng tôi là tình nguyện viên hoa tươi của hiệp hội Green, đến đây để thu thập hoa thường.”
Tôi dựng xe đạp và lẵng đựng cơm dã ngoại ở một gốc cây to, rồi đi đến
trước quầy, một cô gái mặc trang phục đơn giản màu đỏ nhạt có họa tiết
hoa tươi đang ngồi ở trước máy tính. Cô ấy tươi cười hòa ái nhìn về phía chúng tôi, khuôn mặt tươi cười có vài giây cứng đờ, rồi lại lập tức
khôi phục biểu cảm bình thường, dùng âm thanh ngọt ngào nói: “Vâng, mời
ngài đưa cho tôi thẻ tình nguyện viên hoa tươi.”
Tôi cực cẩn
thận cầm phong thư trong tay đưa qua, phong thư có dính chút nước, mà
đâu chỉ phong thư, cả người tôi giống hệt như vừa lặn dưới ao đi lên,
toàn thân trên dưới tích táp cả mảng nước.
Không, còn phải tính thêm cả cái tên phía sau tôi nữa, hai người đội mũ lưỡi trai ướt sũng.
Thằng nhóc này làm tôi tức chết, nhất định là hắn cố ý, đã hủy đi vòi phun
nước của người ta khiến dẫn phát đại hồng thủy, còn túm chặt lấy tôi,
bắt tôi cùng bị tưới nước ướt sũng với hắn.
Tôi muốn chiến tranh lạnh với hắn, chiến tranh lạnh.
“Đây là giấy thông hành, ngài cần dẫn đường không?” Cô gái kiểm tra xong thẻ tình nguyện viên, rồi đưa giấy thông hành của trang trại hoa cùng thẻ
tình nguyện viên trả lại cho tôi.
“Không cần đâu, tôi đã tới đây mấy lần rồi.” Tôi tiếp nhận “Cám ơn.”
“Chúc ngài vui vẻ” Cô gái nhìn nhìn máy tính, dùng dấu ngắt câu rồi nói tiếp: “Có một thư điện tử gửi đến, cô Miru Sylvia, ngài đã phá hủy của công
của trang trại hoa, trong ba ngày tính từ hôm nay, chúng tôi sẽ gửi giấy phạt tiền đến nhà ngài, mời ngài cần phải nhận lấy.”
Tôi khóc không ra nước mắt, không phải tôi phá hỏng mà.
“Đã làm mọi người gặp phiền toái rồi.” Tôi cúi đầu, lại duỗi tay túm chặt
góc áo hắn, xin lỗi đi xin lỗi đi, nhưng hắn hoàn toàn không để ý.
“Không sao đâu, những thứ đó, hiệp hội đều quy định lấy giá tiền gấp năm lần giá gốc để bắt đền, chúc ngài vui vẻ.”
Tôi tiều tụy xoay người, không thèm nhìn thằng nhóc bên cạnh, tôi quyết
định, để bù lại tiền phạt, từ hôm nay trở đi chỉ ăn chay, thịt rất quý,
rất quý.
Trước tiên mua mười cân súp lơ tồn trong tủ lạnh, đúng
rồi, hắn còn chán ghét rau hẹ, rau hẹ là thứ tốt, cực kỳ dinh dưỡng lại
mỹ vị, cũng mua mười cân đi. Rau cải trắng rau chân vịt cà chua quả hồ
lô... nâng cao cờ ủng hộ đồ chay lâu dài đi!
Nếu muốn thu thập
hoa tươi thì phải tìm được người trồng hoa trước, bọn họ phụ trách toàn
bộ việc vận chuyển hoa trong trang trại, mỗi một đóa hoa được mang đi ra ngoài trang trại đều phải qua tay bọn họ kiểm tra, được phê chuẩn mới
có thể đưa đi ra ngoài.
Sau khi lấy giấy thông hành, trực tiếp
đi đến trước cửa cổng vườn, khi đẩy ra là sẽ nhìn thấy một biển hoa mênh mông vô bờ, chạy ba ngày ba đêm cũng không thấy được tận cùng.
Không khí từng nơi đều ngập hương hoa, một hàng rào chắn được kết bởi các dây leo bền chắc cao quá gối, kéo rất dài ngăn cách đường đá và bùn đất.
Bên ngoài rào chắn là bụi cỏ Tử Huân Y và cỏ Hồng Huân Y mới vừa qua mùa hoa, sắc đỏ tím giao nhau giống như đang chạy xa tít tắp, ngay cả đường chân trời đều được nhan sắc của hoa thẩm thấu, đó chính là một trong
những vẻ đẹp của trang trại hoa.
Gió thổi qua, phong cảnh tuyệt đẹp khiến người ta khó thở.
Hắn đi đến bên cạnh tôi, nhìn ra đằng xa. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trong
nháy mắt, kinh diễm cùng mới mẻ xuất hiện ở đáy mắt hắn, sau đó là một
chút âm u dày đặc dần dần bao trùm đôi mắt.
Tôi nhíu mày, đi đến trước mặt hắn, vươn hai tay không chút do dự che lại đôi mắt thâm của
hắn, sao có thể dùng kiểu ánh mắt này để nhìn thứ mình thích chứ.
Hắn không tránh, tùy ý tay của tôi khẽ che lại tầm mắt của mình, tôi kiễng
chân, hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nhưng rất dịu dàng nói: “Không được,
không thể nhìn như vậy, không cho phép cậu mở miệng nói chuyện với tôi,
hiện tại tôi đang chiến tranh lạnh với cậu, cho nên cậu không thể mở
miệng khi tôi đang nói.
Cậu nghe thấy không, âm thanh của gió
khi thổi qua các đóa hoa. Có rất nhiều hoa cùng nhau nở rộ, ánh mặt trời rất ấm không phải sao, chúng ta đang đứng ở trang trại hoa, nơi mà chạy ba ngày ba đêm cũng không thấy được tận cùng, đây là một điều rất tốt
đẹp không phải sao? Rất nhiều thứ chúng ta không cần phải lấy tới tay
mới là sở hữu được, cho nên không thể dùng kiểu ánh mắt này để nhìn thứ
cậu cảm thấy xinh đẹp, không thể, biết không?”
Không thể lại
dùng tâm tính rằng khi thấy thứ cực hạn xinh đẹp mà sinh ra kinh diễm,
lại nổi lên ý muốn cướp đoạt lấy, sau đó khi cảm thấy không đoạt được
lại nổi lên ý muốn hủy diệt trong đầu, không thể dùng ánh mắt đó để nhìn nơi này.
Không phải mọi thứ mình muốn đều nhất định phải ở
trong tay mới là của mình, đạo lý dễ hiểu như vậy, đứa trẻ, chẳng lẽ
không có ai dạy cho cậu sao?
Tôi buông tay ra, hắn cúi đầu nhìn tôi, gương mặt bình tĩnh vô ba, một chút tối tăm kia cũng bị lau đi rồi.
Tôi cười mắt loan loan, hai tay ấn bờ vai của hắn, kiễng chân ở bên má hắn hôn một cái “Ngoan, thế này mới đúng.”
Chúng ta có thể vì những thứ tốt đẹp mà dễ dàng tán thưởng, nhưng nhất định phải khắc chế dục vọng ham muốn nó.
Hắn sờ sờ bên má bị hôn, ánh mắt mơ hồ nhìn sang nơi khác.
Tôi xoay người bắt chéo tay sau lưng bước đi “Chúng ta hiện tại đang chiến
tranh lạnh, cho nên tốt nhất cậu đừng mở miệng nói chuyện với tôi, bởi
vì tôi sẽ không để ý đến cậu.” Ít nhất trước lúc quần áo được gió thổi
khô, tôi sẽ không quên chi phiếu phạt tiền kia.
“À...” Hắn ở phía sau tôi cười khẽ, không biết là đang cao hứng chuyện gì.
Tôi không quay đầu lại, tiếp tục đi tiếp, ai để ý hắn chứ, hiện tại tôi chiến tranh lạnh với cậu, có hiểu không.
Đi bộ trong trang trại hoa, khi cảm thụ mỗi một đóa hoa tươi ở bên cạnh
mình nở rộ, sẽ có một loại cảm giác rằng mình cũng sắp biến thành một
đóa hoa hạnh phúc.
Tôi dựa vào kinh nghiệm lâu năm tìm được một
thợ trồng hoa, những người đi vào trang trại hoa để thu thập hoa tươi
hoặc là nhờ dẫn đường, chỉ có thể tìm kiếm những người thợ trồng hoa
hoặc người đang học nghề ở nơi mênh mông bát ngát này để xin trợ giúp.
Tôi thiên về thợ trồng hoa, bởi vì ở cùng một thợ trồng hoa một giờ là có
thể học được nhiều kỹ xảo chăm sóc hoa, những loại kỹ xảo này dù có tiêu tiền cũng không mua được.
Thợ trồng hoa mà tôi tìm được là một
người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, ông ấy đang ngồi xổm
trong khóm hoa Thanh Cúc để di chuyển các cây non vào bồn.
Thanh Cúc trông cực kỳ yêu kiều, nếu dùng sức quá mạnh thì chúng rất dễ dàng bị tổn hại.
Tôi yên lặng ngồi xổm xuống bên cạnh ông ấy, hô hấp nhẹ nhàng nhìn những
cây non Thanh Cúc kia được chậm rãi để vào chậu hoa màu đỏ thẫm, có thể
là do chậu hoa đặt hơi nghiêng, nên ông ấy có một giây chần chờ, tôi
không chút do dự vươn tay chỉnh lại bồn, khiến cho chậu hoa được đặt cố
định.
Thợ trồng hoa mắt cũng chưa nâng, dùng lực đạo cực ổn đặt
cây non vào, sau đó lấy ra một cái chậu hoa rỗng bên cạnh, không hề quay đầu nhìn tôi, chỉ lạnh nhạt nói: “Giúp đỡ.”
Tôi không nói gì,
giữ chắc lấy thân bồn, ông ấy rất nhẹ nhàng đưa hoa Thanh Cúc từ trong
đất ra, chúng tôi vẫn duy trì cơ hồ cùng một tần suất hô hấp, vững vàng
nhìn hoa non lấy tư thế chính xác đặt vào trong chậu hoa.
Chuẩn
bị xong một cây, ông ấy lại linh hoạt rút ra một cái chậu hoa rỗng khác, tôi ăn ý đỡ lấy thân bồn, bởi vì khi di chuyển các loại hoa trân quý,
tinh thần phải cực chuyên chú, một gốc cây non mà bị tổn hại cũng là một tổn thất xót xa của trang trại hoa.
Cho nên tôi và sư phụ trồng hoa cơ hồ đồng thời nhận ra tên đằng sau không phối hợp, chúng tôi cùng lúc quay đầu nhìn hắn, hai miệng một lời quát khẽ “Không thể ra tiếng! / Không được nói chuyện!”
Tiếng quát khẽ nhưng hùng hồn đến mức ngay cả không khí cũng phải giật mình.
Hắn nhẹ tay che miệng, liếc chúng tôi một cái, không biết đang nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn phía xa xa trang trại hoa, nơi đó có đủ loại hoa
Mân Côi tím lành lạnh, hương thơm ngào ngạt.
Quay đầu, một người tiếp tục giữ bồn, một người tiếp tục chuyển hoa.
Thời gian bất tri bất giác qua đi, đến khi thở phào ra một hơi mới phát hiện đã qua nửa giờ.
Nhìn những bồn Thanh Cúc vừa di chuyển xong, tôi cười nói: “Thật chờ mong đầu mùa xuân sang năm Thanh Cúc nở rộ.”
Thợ trồng hoa phủi phủi đất trên tay, thái độ không mặn không nhạt như trước “Tình nguyện viên hiệp hội Green?”
“Vâng, sư phụ, cháu đến thu thập hoa tươi cho lễ hội hoa.”
“Bao nhiêu loại?”
“Mười một loại, hai trăm đóa Mân Côi tím, hai trăm năm mươi đóa Hồng Huân Y,
một trăm năm mươi đóa hoa Cam, hai trăm đóa hoa Giáp Phì...” Tôi lần
lượt kể ra.
“Hai trăm đóa Mân Côi tím, hai người tự mình đi hái, còn lại bác sẽ bảo những người học nghề giúp cháu thu thập. Đúng rồi,
cô bé, có hứng thú làm nghề trồng hoa chuyên nghiệp không, bác có thể
chỉ đạo cháu.” sư phụ trồng hoa nghiêm túc nói với tôi, râu quai nón
cũng rung lên theo.
Tôi cũng nghiêm cẩn suy nghĩ, ở Esme, ai
cũng biết có thể được một vị thợ trồng hoa tự mình chỉ đạo là chuyện cực kỳ hiếm có, thật là một lời mời khiến người ta rung động.
Tôi
lắc đầu “Cám ơn bác, sư phụ, nhưng tính tình của cháu không hợp, cháu
thực thích trồng hoa ngắm hoa, nhưng cháu cũng yêu đọc sách, thích pha
trà, hưởng thụ âm nhạc hay, có hứng thú thích vẽ vời, còn có cái tật xấu thích xen vào việc của người khác.
Cháu nghĩ toàn thế giới đều
biết thợ trồng hoa của Esme là người nhiệt tình yêu thương hoa nhất, các bác trồng hoa không phải là hứng thú đơn giản, mà là nghề nghiệp và
giấc mộng cả đời, cháu không có được loại trả giá này, cho nên cháu
không thể dễ dàng đi vào lĩnh vực này, bằng không thì sẽ thành vô trách
nhiệm rồi.” Tôi có chút ngượng ngùng cong cong ngón tay, aiz, tính cách
lải nhải không cẩn thận lại phát tác rồi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy đôi
khi, hứng thú cùng nghề nghiệp cả đời thật sự không cùng một khái niệm
đâu.
“Những thứ đó là thứ mà một cô bé như cháu nên nghĩ sao?
Tuổi còn trẻ mà đã quá già dặn, may mà con mắt cũng không tệ lắm, cháu
là tình nguyện viên hiệp hội Green? Hm, vậy thì không tính là trái với
quy định, đi nói một tiếng, bác tặng cháu mấy lẵng hoa Tử.”
“Cám ơn, thật phiền bác quá.” hoa Tử của trang trại hoa đều là hàng chất
lượng cực tốt, đây đúng là món quà đẹp nhất tốt nhất mà cô nhận được
trong lễ hội hoa.
“Là cháu nên nhận được, nếu không phải bác coi trọng đôi tay biết trồng hoa của cháu, thì dù có lấy dao đặt tại trên
cổ bác, bác cũng không cho.” Ông ấy lạnh nhạt khoát tay áo.
Tôi nhịn không được tươi cười sung sướng, aiz, người thợ trồng hoa trung niên này thì ra cũng thật hay ngượng ngùng.
Tôi đứng lên, thấy hắn quay đầu nhìn thợ trồng hoa, sắc mặt lạnh như băng,
ánh mắt trầm dị thường, sau đó nghe thấy hắn dùng một loại giọng điệu
cực kỳ lạnh lùng hỏi “Ông là thợ trồng hoa của trang trại hoa?”
Cùng với nói là nghi vấn, không bằng nói là câu trần thuật.
Thợ trồng hoa không chút cảm xúc nhìn hắn, vẫn là giọng điệu không mặn không nhạt “Đúng, có gì bất mãn sao?”
Tôi đột nhiên cảm thấy, tại sao không khí bỗng nhiên lại trở nên kỳ quái?
Hắn hơi nâng mặt, tay theo thói quen nhẹ che miệng, giống như có chuyện gì
cần suy nghĩ sâu xa để giải quyết, thấy hắn trầm mặc vài giây, tay lại
đúc vào trong túi quần, ngưỡng cằm dùng một loại tư thái nhìn xuống thợ
trồng hoa, ném ra ba chữ “Xin chào.”
Gió, thổi a thổi, thổi qua
trang trại hoa nở rộ, giống như có thể ở trong mùi hoa nghe được rõ ràng tiếng chim Bạch Nha bay xuống, cả tiếng xì xào của vòi phun nước đang
tưới cho ruộng hoa.
Tôi lấy tay ôm cái trán, trời ơi, ném một
tia sét xuống đây đi, một chút tôi cũng không để ý thằng nhóc bên cạnh
này bị sét đánh đâu!
Tẻ ngắt một hồi, râu của thợ trồng hoa run
run lên, sau đó tôi nghe thấy ông ấy mở miệng, mỗi một từ như là mưa đá, lạnh chát phun ra: “Tôi không cho.”
Tôi tiều tụy, thân mình bị gió đơn bạc thổi gục.
Thấy hắn còn muốn mở miệng, tôi lập tức xông lên bắt lấy tay hắn, cảm nhận
được trong nháy mắt hắn cứng ngắc lại đột nhiên thả lỏng, tôi túm lưng
hắn lập tức cúi đầu “Rất rất xin lỗi, sư phụ, đứa trẻ này còn nhỏ, chưa
hiểu chuyện. Kỳ thật hắn không có ác ý gì, chỉ là hay ngượng ngùng, hắn
chỉ là muốn chào bác mà thôi, rất rất xin lỗi.”
Dứt lời, tôi lập tức lôi kéo hắn quay đầu bước đi “Chúng cháu sẽ không quấy rầy công việc của bác, bác cứ làm việc đi.”
“Mir...”
Hắn vừa định gọi, tôi liền hô “Không cho nói chuyện, hiện tại tôi đang
chiến tranh lạnh với cậu, cho nên không cho cậu nói chuyện.”
Tên ngu ngốc, ngu ngốc này! Tức chết tôi, tôi chỉ là muốn hắn không được
dùng khuôn mặt tươi cười giống như cái mặt nạ lừa gạt để đối đãi những
người đáng giá được tôn trọng, đâu phải là muốn hắn dùng cái loại sát
khí kiểu “ông đây không vừa mắt cả nhà các người” với giọng điệu đáng sợ nói “Chúc sức khoẻ” cơ chứ!
Đây là chào hỏi sao? Nha, đây là muốn khiêu khích đánh nhau thì có!
Aaa!!! tôi sắp phát điên rồi, tùy hứng xằng bậy luôn không chịu tuân theo quy
tắc, nếu cứ như vậy thì tương lai của cậu phải làm sao bây giờ? Nhất
định sẽ bị xã hội bài xích, cô đơn một mình, luẩn quẩn nghiêm trọng
trong lòng sẽ lâm vào con đường phạm tội, loại ví dụ này chỗ nào cũng
có. (Tojikachan: Miru, gì mà lo xa thế ))) )
Tôi rất lo lắng cho tương lai của cậu.
“À.” Hắn lại nhẹ nhàng thản nhiên nở nụ cười, sắc mặt nhu hòa không ít.
Tôi lôi kéo tay hắn, chết cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi, cười cái gì mà cười, chúng ta đang chiến tranh lạnh.