Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 46: Chúng ta cắt tóc




Về nhà nhìn thấy hắn mang cái đầu bù xù, đứng ở cạnh bàn ăn cầm một cái bánh mì kiểu Âu Tây ăn. Áo ngủ còn chưa thay, cũng không đi dép, cực tuỳ ý và lôi thôi.

Tôi cầm hộp thuốc gia đình ra, chạy tới kéo tay tên lười ‘cơ bản vừa mở mắt cũng chỉ muốn ăn’ kia, dí hắn ngồi xuống sô pha, lấy ra thuốc mỡ, dùng đầu ngón tay quyệt ra một chút, nói: “Không được ăn nữa, cậu nghiêng sườn mặt về phía tôi một chút.”

Trong tay hắn còn cầm một nửa bánh mì, liên tục tắc vào miệng làm miệng phình lên, đúng là một khuôn mặt bánh mì. Hắn rất thoải mái nuốt hết xuống rồi lại cắn một miếng bánh mì mới nghiêng mặt, tôi nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ trong suốt lên ứ ngân trên mặt hắn “Đau không?”

“Không có cảm giác gì.” Hắn có chút buồn ngủ híp mắt lại, trong đôi mắt đen hơi mê mang, sau đó lại cắn bánh mì.

Thần kinh cảm giác của cậu mất cân đối sao, sao có thể không cảm thấy gì, sĩ diện sẽ chỉ khổ thân mình thôi có biết không.

Tôi lấy đi một bánh mì chỉ còn gần một nửa trong tay hắn “Đợi lát nữa hãng ăn, không thì không thể bôi được thuốc.”

Hắn nhìn ngón tay trống trơn, có chút ủy khuất.

Tôi đen mặt, chỉ còn có một ít bánh mì, cậu chết cũng phải ăn sạch sao? Cái chứng ‘buộc phải ăn hết đồ ăn trong tay’ của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.

Đành phải trả lại bánh mì cho hắn, để hắn tiếp tục nuốt. Nuốt hết rồi mới bắt đầu bôi thuốc, khuôn mặt vốn đẹp trai giờ lại thêm mấy vết thương, lòng tôi đau quá. Nhưng cũng nhờ da mặt hắn dày, dù bóp kiểu gì cũng không quá sưng, cho nên mới thoát khỏi vận mệnh bị hủy dung.

Lấy ra hai băng dán OK hình chữ x dán lên mặt hắn. Hắn lại bất giác híp mắt lại.

Tôi nhìn mái tóc lộn xộn của hắn, dùng một bàn tay nhẹ ấn bàn tay hắn đang tùy ý để trên đầu gối, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích nhé.”

Hắn không chút để ý “ừ” một tiếng.

Tôi dùng năm ngón tay vuốt vuốt mái tóc rối bời của hắn, khi đầu ngón tay lướt qua sợi tóc có thể cảm nhận được sự mềm mại nhẵn nhụi, khi vuốt tóc mái xuống dưới, tôi nhìn thấy mắt hắn nửa mở, tôi hiểu rõ nói: “Quá dài, tóc đã gần phủ hết mắt rồi, tóc đâm vào mắt, chả trách cậu luôn híp mắt, ngày thường thấy cậu thích vuốt tóc mái ra sau đầu, tôi còn tưởng rằng đó là một trong các thói quen của cậu nữa”

“Dài? Dài như vậy còn chưa đủ, qua một thời gian nữa, khi có chiều dài nhất định thì dùng dao cắt sẽ dễ dàng hơn.” Hắn nhướn mắt lên trên nhìn mái tóc của mình, sau đó nói với tôi.

Dùng dao cắt... chẳng lẽ trong đầu cậu chưa từng xuất hiện thứ gọi là ‘kéo’ sao.

Hơn nữa, nhìn tóc ngắn so le không đồng đều kia của hắn, khó mà để mặc cậu dùng đao tước được.

Tôi trợn tròn mắt, không hề cho nói cơ hội cự tuyệt: “Cơm nước xong, tôi giúp cậu cắt tóc.”

Ánh mặt trời đầu tháng năm có cảm giác nhẹ nhàng trôi nổi, hơi ấm áp yên tĩnh, mùi hoa trong không khí cùng sắc hoa tươi cả vườn nổi bật rõ ràng lọt vào trong tầm mắt.

Tôi bê ghế dựa để ở cửa, chuông gió trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lay động, hắn ngồi ở trên ghế, liếm thức ăn thừa dính trên ngón tay cái, có thể là do gương mặt nhu hòa mang tính trẻ con, khiến động tác của hắn thế nhưng khiến cho tôi có cảm giác hài hòa quái dị.

Tuy rằng tôi biết, những thói quen xấu lạ lùng này đều do hắn muốn biết vị cụ thể của thức ăn.

Tôi vốn muốn hắn nhấm nuốt để thưởng thức mỹ vị, hiện tại lại ngược, hắn tự động chuyển sang liếm, thói quen mất vệ sinh này dù có chết cũng phải bắt hắn sửa.

Tôi lấy cái kéo chuyên dùng để cắt tóc và cái lược, thường xuyên tự mình cắt tóc nên cũng coi như quen tay hay việc.

Đi đến trước mặt hắn, màu tóc của hắn thật kỳ cục, bất luận là độ mềm mại hay là độ sáng bóng đều không thay đổi, dù nửa tháng không gội đầu cũng không có gầu hay bị bết tóc.

Nhưng cứ nghĩ đến lúc trước, khi tóc hắn dài đều là dùng dao cắt, tôi liền đau lòng, cậu đã lãng phí bao nhiêu thế mạnh về bề ngoài của mình rồi, nếu cứ để cậu tùy ý xằng bậy với tóc của mình như thế thì chỉ vài năm nữa thôi là tóc của cậu sẽ bị hỏng ngay.

Đứa trẻ mồ côi, luôn không hiểu chăm sóc chính mình.

Nghĩ mà yếu lòng chua xót gần rơi lệ.

Khịt mũi, thấy hắn hơi nheo mắt nhìn tôi, tôi mới phát hiện mình vừa động kinh nhìn tóc của hắn rất lâu, không, là ngẩn người rất lâu.

“Về sau, khi tóc dài quá, cậu không được dùng dao cắt, nếu không biết dùng kéo thì thà cứ để nó mọc dài chứ không thể dùng dao cắt, biết không?” Tôi lắc lắc cái kéo trong tay trước mặt hắn.

Hắn không có hứng thú hạ mắt xuống, lười nhác mặc kệ, lười nói cho tôi biết rằng dùng cái gì để cắt cũng giống nhau.

Được rồi, hắn mà đã không có hứng thú thì có bị bóp chết hắn cũng không chịu làm, đành phải để tôi đến làm.

Không cần đến lược, tóc của hắn rất mượt thẳng, lấy ngón tay chải cũng ổn. Tôi lấy cái cặp nhỏ cặp lại một lớp tóc lên trên đỉnh, lộ ra lớp tóc phía dưới, hai ngón tay kẹp lấy chúng rồi tay kia cầm cái kéo đang chuẩn bị cắt thì phải tạm dừng lại, tôi cúi đầu nói với hắn đang mở hai mắt rất to: “Nhắm mắt lại.”

Người bình thường không phải sẽ phản xạ nhắm mắt lại sao? Sao hắn còn mở một đôi mắt to tối như mực, như muốn nghiên cứu tôi cắt như thế nào?

“Nếu không, phần tóc bị cắt sẽ rơi vào mắt.” Tôi chỉ chỉ mắt, cho dù có lông mi che đỡ nhưng cũng không đỡ được hết, nếu không nhắm mắt, tóc sẽ rơi vào mắt, như thế sẽ rất khó chịu.

Hắn vẫn mở to mắt nhìn “Không sao, chỉ cần Miru cắt nhanh chóng, loại sai lầm cấp thấp này nói chung là không có khả năng xảy ra.”

Tôi cũng nháy mắt mấy cái “Cậu cảm thấy, lấy năng lực của tôi, tôi có thể nhanh đến mức nào?” Huống chi từ ‘nhanh chóng’ trong miệng hắn so với từ ‘nhanh chóng’ của tôi hoàn toàn không cùng một trình độ, điểm ấy tôi rất tự hiểu lấy.

Hắn dùng tay nâng cằm trầm mặc vài giây, đôi mắt khép lại một khắc nhưng lập tức lại mở.

Tôi rất muốn cười, thật đấy, tôi đã hiểu, việc này cùng với việc hắn mất ngủ là giống nhau, không phải không muốn ngủ, mà là không ngủ được. Ánh mắt cũng không phải không muốn nhắm lại, mà là vì có người đang nhìn hắn cho nên hắn không nhắm được.

Nói thẳng ra là cậu không quen thì cậu sẽ rất mất mặt sao? Aiz, đứa trẻ này.

Tôi lục túi quần, lấy ra hai chiếc kẹo, bóc vỏ một chiếc vị cam, trong các loại hoa quả ngoài táo thì chỉ có cam là hợp khẩu vị của hắn nhất, là bởi vì quả cam có vẻ dễ dàng nuốt hết?

Tôi đưa kẹo tới bên miệng hắn “Thứ này không được nuốt, ngậm là được.” Kẹo cứng to như vậy, nếu nuốt thì sẽ nghẹn chết.

Hắn không có dị nghị gì, trực tiếp dùng đầu lưỡi cuốn kẹo từ trên ngón tay tôi, vừa ngậm kẹo vào miệng, hắn liền nhắm lại mắt nhưng chỉ trong nháy mắt.

Kẹo vị chanh này rất chua, vị chua giống hệt quả chanh xanh.

Hắn mân miệng, có vẻ rất khó chịu, nhưng lại không muốn nhả thức ăn ra.

“Nhắm mắt lại, sẽ thoải mái hơn đấy, kỳ thật sau vị chanh sẽ là vị ngọt.” Tôi lại đưa kéo đến gần tóc hắn, hắn miễn cưỡng nhắm lại một con mắt, nhưng một mắt khác vẫn mở to trừng tôi, tôi rất muốn nói cho hắn, cậu trừng rất không có khí thế.

Nói đến nói đi, hắn vẫn bị cảm giác không an toàn quấy phá, tôi thu lại cái kéo, khom người mỉm cười dịu dàng với hắn “Không sao đâu, cậu hãy tin tôi, tôi sẽ không cắt hỏng tóc cậu, cũng sẽ không làm cậu bị thương đâu, thật đấy.”

Trong con mắt nửa mở của hắn hiện lên một tia hoang mang, cảm xúc này thật khó có được. Tôi có chút bất đắc dĩ cười, sau đó, như muốn chúc phúc chân thành, đặt một nụ hôn rất nhẹ nhàng lên trán hắn, cảm nhận được sự ấm áp trên trán sau làn tóc mái của hắn, thành ý trấn an hắn.

“Hãy tin tưởng tôi.”

Đôi mắt lạnh lẽo của hắn bắt đầu nhu hòa lên, vươn tay vịn bả vai của tôi xuống, kéo người tôi thấp xuống, hơi thở chân thật mà nhiệt tình ôn hoà. Đồng dạng, ở chính giữa trán tôi hôn nhẹ một cái.

Tôi ngẩn người, có chút vô lực giật giật khóe miệng, cậu cái gì cũng ăn chỉ là không chịu ăn mệt có đúng không? Tôi hôn cậu, cậu liền nhất định phải hôn lại, tính cách cậu đúng là không được tự nhiên.

Bóc viên kẹo còn lại rồi ngậm trong miệng, là vị của một loại quả kỳ dị ngọt ngào ê ẩm, hương vị khiến người ta cảm nhận được hạnh phúc từ bên trong.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, ngậm kẹo vị quả cam, khóe miệng mân thành độ cong rất đáng yêu, giống như hồ ly đang mỉm cười.

Tôi rất cẩn thận, rất chậm rãi lấy ngón tay kẹp lại từng lớp tóc cắt đi, ánh mặt trời nhẹ nhàng trong sáng, cùng sự ấm áp chiếu xuống ngôi nhà.

Bỗng, biểu cảm của hắn thư hoãn không ít, hẳn là kẹo trong miệng hắn bắt đầu ngọt.

Có phải đây cũng là một loại kinh hỉ không, đầu lưỡi ban đầu bị vị chua tra tấn giờ bởi vì kẹo chuyển ngọt mà cảm thụ được một loại cảm giác kỳ diệu mà thư hoãn, là loại cảm thụ hạnh phúc.

“Hôm nay chúng ta đến trang trại hoa ăn cơm dã ngoại được không?” Tôi cười hỏi.

Hắn nhắm hai mắt, hơi nâng mi “Ăn cơm dã ngoại?”

“Có rất nhiều đồ ăn.”

“Hm.”

Nghe thấy ăn liền lập tức không có ý kiến gì, một ý định tà ác trồi lên trong đầu tôi, có nên lấy thức ăn để dỗ hắn hỗ trợ làm việc nhà không?

Thôi, rất khó lừa thằng nhóc này, chỉ cần hắn không muốn phá hỏng là tôi thấy đã đủ rồi, con người phải hiểu được thế nào là đủ.