Cho dù có cái ám ảnh
nhỏ tên Touya Kaidou này tồn tại, tôi cảm thấy trong thời tiết sáng sủa
thế này, trong mùi hoa Điểu Ngữ ăn bánh ngọt có hoa tươi làm nguyên liệu là chuyện rất tốt đẹp.
Manuel là cao thủ điều tiết không khí,
cũng là chủ đạo cường thế, ngay cả Touya tính cách kiêu ngạo như vậy
cũng không dám quá phận trong tiệc trà xã giao của cô ấy, nếu không thì
cô ấy sẽ mặc kệ giao tình mà xông lên bóp chết anh ta.
Đợi sau
khi nói xong chuyện quần áo trên người tôi không đáng để mặc, cô ấy mới
chuyển đề tài “Touya, phố Số 13 gần đây đều nghỉ ngơi tập thể sao, đám
điên khùng kia từ đống rác đi ra dám chạy đến bên cạnh Lệ Đại Đạo cướp
bóc đấy.”
“Điều này sao có thể trách anh, vừa thay đổi đội hình
cho nên hết thảy vẫn còn hơi lộn xộn, rất nhiều anh em cũ tạm rời đi,
anh lại chưa thuận tay dùng người mới. Nhưng nếu không phải Harris tiền
bối trở mặt quá sớm, thì hiện tại đã không rối loạn rồi, cái gọi là hiệp nghị vĩnh cửu cũng chỉ là một tờ giấy bỏ đi. Cứ nghĩ đến tờ hiệp nghị
kia mở đầu viết là ‘Vì hòa bình cùng hữu hảo...’, đúng là chết cười, nếu những kẻ từ nơi quỷ quái kia có thể hòa bình hữu hảo thì thế giới này
đã sớm vô lo, còn cần anh ở đây nơm nớp lo sợ sao, phỏng chừng việc này
còn chưa hết đâu.”
“Trở mặt ai sợ ai, em vừa mới gọi điện thoại
cho tổng bộ hiệp hội bóp chết những thứ bọn họ cung cấp rồi, nháo thì
nháo đi, tại sao phải sợ nháo ầm lên chứ. Hàng năm cung cấp bao nhiêu
tàu bay vô điều kiện, cấp trên không đau lòng nhưng em đau lòng. Chỉ là
lần này thời gian trở mặt không nên, ngày mai chính là lễ hội hoa rồi,
đám điên chết tiệt kia thừa dịp xông ra thì làm sao bây giờ? Lễ hội hoa
chính là ngày hội em yêu nhất, nó giống như vương quốc hoa, không khí
giống hệt Thiên Đường vậy, vô cùng dễ nhìn, là ngày hội em mong chờ
nhất. Một trong năm ngày hội lớn duy mĩ nhất thế giới - lễ hội hoa mà bị đảo loạn, ai dám phá, em liền làm thịt nó! Cho nên, Touya, lúc khác thì em có thể mặc kệ, nhưng trong 3 ngày lễ hội hoa này, nếu anh dám để lọt một tên điên ra khỏi đống rác, thì kẻ thứ nhất em chém chính là anh
đấy!”
Manuel nói, rất kích động, tay vỗ mạnh cái bàn một tiếng
rất to, sơn móng tay được khăn trải bàn trắng noãn tôn lên vẻ xinh đẹp
của nhau.
“Toàn tuyến phong tỏa giám thị không cho một tên nào
lọt thì làm anh khó xử quá, Nuel thân ái, lễ hội hoa có rất nhiều mỹ nữ
đang chờ anh đấy, em nhẫn tâm bắt một mình anh làm việc bận bịu như thế
trong ngày hội náo nhiệt này sao?”
“À, không phải là còn có anh
em cùng đội sao, anh không tuân thủ cũng được thôi, em rất thích ý với
tiết mục múa ở suối phun quảng trường lớn Esme mười hai giờ đêm đấy, đó
cũng là lúc náo nhiệt nhất của ngày hội, đại đội trưởng đội chấp pháp
anh tuấn khiêu vũ thoát y nhất định sẽ rất thú vị.”
Manuel hơi
khuynh người về phía trước, đầu ngón tay lướt qua môi lạnh của anh ta,
Touya không chút hoang mang tránh đi, cười giống như lưu manh, đầu hàng
“Được, anh làm, được chưa.”
Manuel cười diễm lệ vô song, ngón
tay vừa chuyển, bắn nhẹ tách trà mà tôi đang uống “Miru-chan, những gì
em vừa nghe thấy đều là cơ mật đấy nhé, không sợ chị đây diệt khẩu em
à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, hơi khó hiểu hỏi: “Hai người vừa
rồi có nói gì sao, gió có chút lớn cho nên em không nghe rõ ràng lắm.”
Mùi vị Hồng trà nhà Manuel thật thơm, vừa ngửi là biết không giống hàng ở siêu thị đại chúng, lần này đến không thừa.
“Nhóc, hết thảy có anh chị đây rồi, em chăm sóc chính mình là đủ rồi.”
“Mọi sự bình an nhé.” Tôi nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, dù là hàng xóm của
tôi ở phố Bối Bối hay là Manuel cùng đội chấp pháp ở phố Số 13, tôi biết bọn họ không giống người bình thường. Nhưng điều đó không quan trọng,
tôi chỉ biết rằng tình cảm của bọn họ đối với tôi là thật lòng là đủ
rồi.
Tôi cũng chỉ là người thường, hoàn toàn không có năng lực
tuyệt thế, không có tài trí kinh diễm, chỉ làm việc mình có thể làm,
nhìn thứ mà mình có thể xem, hưởng thụ sinh mệnh mỗi một ngày đối với
tôi là vô cùng hoàn mỹ rồi.
“Nhưng... Tôi vẫn rất muốn xem bộ
dáng ngài Touya khiêu vũ thoát y ở Esme, nhất định sẽ rất kinh diễm
đấy.” Tôi bắt đầu tà ác, khung cảnh đó nhất định sẽ rất rung động.
Touya buông chén xuống, thưởng thức nhìn một chậu hoa Bạch Tinh xinh đẹp bên
cạnh “Gió đúng là lớn quá, hai người nói gì, anh không nghe rõ gì cả.”
Uống trà xong, bị Manuel túm đi thử quần áo, tôi thật sự không dám nhìn bảng giá, cứ thôi miên mình đang mặc đồ cực bình thường.
“Miru-chan thật đáng yêu.” Manuel giúp tôi mặc quần áo màu xanh nhạt viền vàng.
Tôi quay đầu nhìn gương, quần áo thiết kế theo phong cách thủy thủ, hình
thức giản lược thoải mái, cổ áo ngắn kiểu loli đáng yêu. Áo màu xanh
nhạt, hoa nhỏ được thêu ở làn váy quá gối xinh đẹp nở rộ.
Tôi
nhìn mình trong gương cười cười, con ngươi màu xanh cùng quần áo xanh
nhạt mang đến cảm giác hài hoà thoải mái, làn da vốn tái nhợt vì không
đủ máu cùng tóc ngắn màu xám nhạt khiến cho bề ngoài của tôi luôn mang
vẻ yếu ớt. Tôi kỳ thật rất khỏe mạnh, sôi nổi giặt quần áo nấu cơm không thành vấn đề, đương nhiên nếu so sánh với những kẻ mang lĩnh vực phi
bình thường thì tôi chỉ có thể thừa nhận mình thật là yếu ớt.
“Quần áo này... rất đắt đúng không.” Yếu ớt hỏi một câu, tôi thật sự không giàu có, hơn nữa tôi còn muốn nuôi mình.
“Tặng em.” Manuel hào phóng nói “Lễ hội hoa ngày mai, em phải mặc bộ này,
không được mặc như trang phục đơn giản chạy khắp nơi như năm vừa rồi,
không hợp với Esme chúng ta.”
Trong lễ hội hoa, mọi người có thể lựa chọn mặc các loại trang phục, chỉ cần không trần truồng thì tạo
hình gì cũng có thể tham gia.
“Aiz, sao có thể không biết xấu hổ đây.” Tôi giờ mới dám nhìn bảng giá, hai mắt trừng lớn.
“Nhóc, giờ chị có nói không tặng thì em cũng không tính cởi đâu đúng không?”
Manuel đứng trước giá áo, lại lấy ra một bộ quần áo khác.
“Đương nhiên phải cởi, cởi ra để ngày mai mặc.” Tôi sờ sờ làn váy, cảm giác là lạ, chắc là vì đã gần hai mươi năm không mặc kiểu teen như thế này.
“Bộ dành cho nam đồng bộ với của em, cửa hàng chỉ có mười bộ đôi thôi, bởi
vì bộ nữ đã tặng em, cho nên vì bảo vệ tính chất đặc biệt độc nhất vô
nhị, bộ trang phục thủy thủ kiểu nam này phải tiêu hủy.” Manuel rút ra
một bộ quần áo giống kiểu trang phục trên người tôi.
“Có sao đâu, sao phải tiêu hủy, lãng phí quá.” Đối với người luôn tiết kiệm như tôi, chuyện bỏ đi đồ dùng tốt là không nên.
“Đừng so sánh cửa hàng quần áo của chị với các cửa hàng khác chứ, trừ phi em
mua cả hai bộ, bằng không chị tuyệt đối sẽ không bán trang phục tình lữ
cho hai khách hàng hoàn toàn không biết nhau, đây là nguyên tắc cao nhất của cửa hàng bọn chị, em thấy không sao nhưng chị rất để ý.”
Nói đến nói đi, thì ra cô ấy nhìn trúng tính cách không muốn lãng phí của
tôi, bóp cổ tôi bắt tôi mua có đúng không. Biết rõ quần áo tốt như vậy,
tôi sẽ không cho tiêu hủy, còn cố ý nói trước mặt tôi.
“Vậy thì cũng tặng em cả một bộ này đi.” Tôi giả vờ đáng yêu nhìn Manuel.
Manuel hất hất mái tóc dài, gương mặt diễm lệ mỉm cười như một đóa hoa mị hoặc “Ôi, gió lớn quá, em vừa nói gì vậy?”
“Em mua, em mua là được.” Lấy chi phiếu trong túi ra, coi như mua một tặng
một cũng không sao, ngày hội lớn không phải ngày nào cũng có, hơn nữa bộ này rất đẹp, chất liệu cũng rất tốt, mặc vài năm cũng không sợ hỏng.
“Trang phục nam, em mua làm gì, cứ để chị ném vào lò đốt đi.” Manuel lấy đi
chi phiết trong tay tôi “Kẻo em lại oán giận chị mất.”
Phiền toái chị hãy hành động và nói đồng nhất có được không, phiếu của em đã bị lấy đi rồi mà chị còn nói thế làm gì...