Tôi úp sấp trên sàn sạch sẽ hơi lạnh, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh làm toàn bộ tầng một sáng lên.
“Hoa Mai Dã Lam nhà Shami, quả Thông Hiệp nhà Sahil, hoa Miêu nhà Pade, cỏ
Tử Nguyệt Linh nhà Harris, còn có hoa Lam Đằng nhà thợ sửa chữa, hoa
Nguyện Vọng nhà Shoyo bên cạnh nhà Pade, ừm, số lượng đại khái nhiều như vậy……”
Tôi quỳ hai cái đùi xuống, nằm úp sấp lên giấy trắng a4
tô tô vẽ vẽ, ngẫu nhiên lại híp mắt cảm thụ luồng gió giờ tý thổi vào
phòng, bút chì trong tay luôn chuyển động giữa ngón cái cùng ngón trỏ,
trên sàn có rất nhiều trang giấy phác hoạ các loại hoa.
Nằm úp
sấp mệt mỏi liền xoay người nằm xuống, tôi cầm lấy giấy phác hoạ hoa
Nguyện Vọng vừa vẽ xong “Ừm, tuy rằng kém hơn ngài Mizuno làm văn học mỹ thuật tạo hình, nhưng cũng có thể nhìn ra được mình vẽ cái gì. Năm nay
hẳn là Majo sẽ lại vội đến mức gác chân lên cổ, sân nhà anh ta đang mọc
rất nhiều cỏ dại, có rảnh thì giúp anh ta chú ý các cô gái tốt vậy, bằng không sớm hay muộn anh ta sẽ phải sống một mình đến già.”
Tôi nằm, cảm thụ mùi thơm ngát của sàn gỗ thô, thời tiết thật đẹp.
Một cơn gió to bỗng thổi mạnh vào nhà, có mấy trang giấy đều bị cuốn bay,
bay ra ngoài cửa sổ thủy tinh, tôi nhanh chóng bật dậy chạy chân trần
đến cạnh cửa sổ, nhìn thấy mấy trang giấy tô xanh tô trắng bay ra khỏi
cổng, bay giữa không trung. Mân Côi nở rộ lay động trong gió, thiếu niên đứng giữa vườn Mân Côi, mái tóc màu đen bị thổi bay rối tung, trong
tròng mắt đen thuần thâm thúy ánh lên màu xanh của bầu trời.
Tôi vội hô “Lance, mau bắt lấy trang giấy kia!”
Hắn liếc tôi một cái, nhẹ nhảy lên dùng hai ngón tay kẹp lấy trang giấy
kia. Tôi chạy tới, không để ý chân trần dẫm lên đường sỏi, cười nói với
hắn đang đứng ngoài cổng nhà: “Cậu về rồi à, may mà cậu bắt được, nếu mà nó bay mất thì vận may sẽ chạy hết.”
“Vận may?” Hắn nhìn nhìn trang giấy trong tay, hiển nhiên không hiểu thứ này có liên quan gì đến vận may.
“Đúng vậy, những trang giấy này đều là vận may đấy.” Tôi hơi nghiêng người để hắn vào cửa “Ngày đầu tiên làm việc không sao chứ.”
“Tôi chưa ăn cơm.” Hắn đi vào, không đầu không đuôi nói.
Tôi lấy lại trang giấy từ tay hắn “Ủa, chẳng lẽ đường đường cửa hàng rượu
sáu sao của Esme lại không cấp cơm trưa cho nhân viên?”
Hắn dừng lại, trong đôi mắt có vẻ mơ hồ, nhìn nhìn tôi mới nói: “Hẳn là có,
nhưng tôi chưa vào nhà ăn nhân viên của bọn họ, bởi vì vị không đúng,
tôi liền xoay người rời đi.”
Vị không đúng? Chẳng lẽ phòng bếp
của họ nấu ăn không ngon làm cậu chạy mất? Mỹ thực của một khách sạn nổi tiếng không đến mức kém như vậy chứ.
“Tức là không giống mùi vị cơm cô làm.” Hắn vuốt mái tóc bay tán loạn ra sau “Tôi không thích.”
Nói như vậy có nghĩa là tài nấu ăn của tôi đã vượt qua tài nấu ăn cấp sáu
sao của người ta? Tôi ngẩn người, tay nghề của tôi, chính tôi rõ nhất,
đồ ăn tôi làm luôn hợp khẩu vị với bữa ăn gia đình, nhưng cũng chưa thể
so với tài nấu chuyên nghiệp. Không biết cái mũi của cậu kiểu gì nữa,
không muốn ăn liền lập tức quay ngoắt, nhưng cũng khó trách, ngay cả tật xấu không thể cự tuyệt đồ không thích ăn mà hắn cũng có, thì tâm tính
thảo mộc giai binh hẳn là cũng có.
Thích mùi vị đồ ăn của tôi chắc là vì thói quen.
Tôi nói với thiếu niên cố chấp này: “Ngày mai, cậu bắt đầu mang cơm hộp
vậy.” Nếu hắn đã nhận định rằng thức ăn của nhà ăn ấy không đúng thì
chắc chắn từ nay về sau hắn sẽ lờ nó đi, so với việc hao tổn khí lực đi
thuyết phục hắn, chi bằng khiến cho hắn mang theo cơm hộp cho bớt việc.
“Ừ.” Hắn đi được vài bước đột nhiên dừng lại, nghiêng người nhìn xuống.
Tôi hơi co đầu ngón chân lại, không quá thoải mái, chẳng phải chính cậu
cũng hay chân trần chạy loạn sao, sao lại dùng ánh mắt không hài lòng
nhìn chân trần của tôi như vậy làm gì?
Không nói hai lời, hắn
đến gần duỗi tay ra ôm lấy tôi, tôi vội túm chặt lấy áo hắn “Này, ngày
nào tôi cũng cọ rửa đường đá rất sạch sẽ, không đi dép cũng không sao.”
Hắn có tai như điếc tiếp tục đi, cái ôm của hắn rất ấm áp, tốt hơn rất
nhiều so với cơ thể luôn lạnh của tôi, hơn nữa lại có cảm giác rất an
toàn, không bao giờ sợ sẽ bị ngã sấp xuống.
Nhưng so với việc bị ngã sấp xuống, khả năng hắn tùy tiện ném tôi đi còn lớn hơn nữa.
Hắn đặt tôi lên sàn, nhìn các trang giấy tán loạn đầy đất “Cô vẽ?”
“Đúng vậy, để dùng cho lễ hội hoa, mấy thứ này đều là vận may đấy.” Tôi đứng
lên “Cậu giúp tôi thu dọn một chút, cả cái đèn treo nhỏ mà tôi không với tới nữa, tôi đi lấy điểm tâm điền bụng cho cậu.”
Lấy từ tủ lạnh ra một đĩa bánh Mân Côi tôi vừa làm sáng nay, lúc đi ra đã thấy hắn
chân trần ngồi trên sàn, trong tay là một trang giấy phác hoạ đã sửa
sang lại tốt, tay kia của hắn đang lật một quyển bách khoa toàn thư vẽ
đủ loại hoa.
Tôi ngồi trước mặt hắn, đưa điểm tâm cho hắn “Đĩa bánh Mân Côi thứ nhất của năm nay, có thể bổ máu dưỡng nhan.”
Hiển nhiên hắn không có hứng thú với nửa câu sau của tôi, nhưng nhìn thấy đồ ăn thì vẫn đưa tay nhận, cầm một khối điểm tâm hình đóa hoa sắc phấn
hồng nhét vào miệng.
Tôi ôm trán, muốn cười lại không dám cười, lấy bình nước, rót một chén nước đưa cho hắn.
Hắn bị nghẹn, nhưng không giống người bình thường là ôm lấy cổ mặt đỏ tai hồng, khổ sở hít thở.
Hắn chỉ hơi nhíu mày, có chút mờ mịt, người bình thường tuyệt đối không nhìn ra người này sắp bị đồ ăn nghẹn chết.
Thấy hắn uống nước xong, tôi mới vô lực nói: “Đồ ăn này không nuốt thẳng
xuống như thế, dù có muốn nuốt thẳng cũng không thể nuốt được, thật là,
chẳng có ai dám đem cả một khối điểm tâm lớn nuốt như thế cả.”
Tôi cầm lấy một miếng bánh Mân Côi đưa tới gần miệng hắn “Thử dùng răng cắn đi, một miếng ít nhất chia bốn, năm lượt thì mới nuốt trôi được, vị
ngon lắm”
Hắn không chần chừ há miệng cắn một ngụm, tôi nói:
“Ngậm nó, không được nuốt.” Nuốt một lần không được thì phải chia vài
lần nuốt, dù khẩu vị của cậu có làm bằng sắt đi nữa thì cũng sớm hay
muộn sẽ bị thói quen ăn cơm này làm hỏng.
“Không thích……”
Trong miệng có đồ ăn cho nên hắn nói không rõ, tôi nghe ra hắn không phải
không thích ăn mà là không thích cách ăn phiền toái như vậy.
Rất
nhiều cách sống của người bình thường đối với hắn mà nói đều là phiền
toái, vì cảm thấy phiền toái cho nên mới không kiêng nể gì chà đạp sức
khỏe như thế, chỉ cần không thích là có thể phủ định hết thảy, đúng là
thói quen tùy hứng chết người.
“Dùng răng cắn, một chút một chút
thôi.” Tôi đưa bánh Mân Côi bị hắn cắn một nửa vào miệng mình, cảm nhận
được mùi hương nồng đậm tràn ngập trong miệng.
Liếm liếm ngón tay, cười tủm tỉm cảm nhận được mùi hương của cánh hoa hồng, có thể ăn đồ ăn ngon như vậy đúng là vui vẻ.
“Thế nào, không bị nghẹn đúng không.”
Hắn dùng ngón tay xoa nhẹ khoé miệng, mi vừa nhíu nói: “Răng đau.”
Dấu chấm hỏi rất to hiện lên trên đỉnh đầu tôi, răng đau?
“Sao lại mềm như vậy, hoàn toàn không cảm giác được vật chất.”
Tôi đã hiểu, cậu cho là bánh Mân Côi mà cậu cắn là làm từ đá, cho nên dùng
sức lực đáng sợ để đối phó, cắn mạnh một cái mới phát giác không bình
thường, răng nanh thuận tiện còn cắn phải đầu lưỡi, tên này bình thường
chẳng phải là luôn bình tĩnh đến đáng sợ để đối mặt với mọi vấn đề sao,
sao lại không phát huy tính cách đó ở miệng chứ, tên này quả nhiên cực
ngu ngốc trong phương diện sinh hoạt.
“Không ai bắt cậu phải cắn
mạnh như vậy, chậm rãi từ từ, độ mềm của điểm tâm tự tan ra qua răng
nanh, mới cảm nhận được vị ngon của đồ ăn.”
Tôi lại cầm lấy một
khối đưa cho hắn, hắn vươn đầu đến cắn một ngụm, không quá quen với việc đồ ăn ở trong khoang miệng quá lâu, hắn hơi mất tự nhiên cắn đồ ăn
trong miệng, có mấy lần còn cắn trượt.
Khi thấy hắn miễn cưỡng nuốt xuống khẩu điểm tâm kia, tôi tò mò hỏi: “Thế nào, vị ngon lắm đúng không.”
“Vị?” Hắn vươn đầu đến cầm lấy nửa khối điểm tâm trên tay tôi “Rất thơm, là
mùi hương Mân Côi ngoài cửa, nhưng thứ này nùng hơn.”
Gân xanh
của tôi nổi lên cái trán, cuối cùng nhẫn nại, đối với trẻ con là phải có kiên nhẫn tuyệt đối, cố gắng cười nói: “Không phải là ngửi, mà là vị
đầu lưỡi, đầu lưỡi, biết không?”
“Đầu lưỡi?” Hắn ngậm điểm tâm, thử cắn mấy miếng liền nuốt vào.
“Chính là đầu lưỡi, ví dụ như lúc tôi ăn vừa rồi, răng nanh cảm nhận được cái
mềm, vị vừa ngọt vừa chua của Mân Côi hòa tan ở đầu lưỡi, đúng là hương
vị của hạnh phúc.” Tên kia khi ăn cái gì đó, ngoài năng lực phân tích
thành phần thức ăn, cơ hồ chưa từng nhớ tới công năng đầu lưỡi là nhấm
nháp.
Hắn hồi tưởng một chút, sau đó cầm lấy tay của tôi đến gần, đầu ngón tay của tôi còn có chút vụn bánh Mân Côi, hắn cúi đầu vươn đầu lưỡi liếm liếm, cả người tôi cứng đờ, tư thế ái muội này sao lại giống
như một đại thiếu gia phong lưu đang tán tỉnh vậy. Nhưng khi thấy lúc
hắn ngẩng đầu, hai mắt ngây ngô vô tội, tôi lại cảm thấy đã nghĩ oan cho hắn, chỉ tại suy nghĩ của người lớn không thuần khiết, không thuần
khiết.
Hắn không quá xác định mở miệng “Ngọt?” Ngữ khí giống hệt như vừa biết đến một cái tinh cầu khác cực xa lạ.
“Còn có gì nữa?” Tôi cổ vũ nhìn hắn có vẻ hứng thú.
Hắn cầm lấy tay của tôi vừa định liếm tiếp, tôi liền dùng tay kia dùng sức
ấn gương mặt thiên sứ vô tội của hắn về, cậu đây là quấy rối phi pháp,
là đùa giỡn, đùa giỡn hiểu hay không?
“Không được liếm, thử dùng
răng nanh cắn cho tôi, sau đó lại dùng đầu lưỡi cảm thụ, cậu cũng không
phải mèo hay chó, chẳng lẽ về sau ăn cái gì cũng phải dùng liếm sao?”
Vẻ mặt hắn ‘thật đáng tiếc’ buông tay ra, cầm lấy khối điểm tâm bắt đầu cắn.
Cắn một cái, do dự một chút “Chua? Ngọt cũng có, hương cũng có thể cảm nhận được ở đầu lưỡi, vị chua rất ít, còn có một chút chát?”
Chát? Tôi làm chuyện xấu sao?
Tôi cầm lấy một khối ăn, cảm thụ các loại vị đan vào “Thì ra cậu cho là
loại vị này là chát, khó trách cậu vẫn nói trà tôi pha khó uống, đây
không phải chát, mà là mỹ vị.”
“Hm, là vị trà, mỹ vị?” Hắn nghi hoặc.
“Trước kia cậu chưa uống trà, cho nên hay xem nhẹ mỹ vị, mỗi lần khi uống trà, luôn luôn có một vị đọng lại, đó phải là ngọt. Tôi làm bánh Mân Côi hay thả vào một vài lá trà sạch, như thế điểm tâm mới có thể cho ra mỹ vị
hòa tan.”
“Là ngọt? Đồ ăn cũng có loại vị này sao?” Hắn hứng thú dạt dào, hết thảy những thứ hắn không biết, hắn đều muốn phân tích.
“Nếu cậu chỉ trông vào ngửi, thì cả đời cũng không thể thưởng thức các loại vị, đừng nói là chỉ một vị ngọt.”
“Thì ra là như vậy.” Hắn chậm rãi đưa điểm tâm vào miệng.
Biết ngay mà, nếu hắn muốn học thì đó cũng chỉ là chuyện trong vài phút,
năng lực học tập cùng năng lực thích ứng cao đến đáng sợ, đương nhiên đó là khi hắn có hứng thú, nếu không thì dù có bóp chết hắn, hắn cũng sẽ
không làm.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở trong lòng reo hò
thắng lợi, cuối cùng cũng khiến hắn học cách dùng răng nanh cắn, không
còn phải lo lắng về sau khẩu vị của hắn sẽ hỏng, quan trọng hơn là hắn
học được cách nhấm nháp vị đồ ăn, đây mới là quan trọng nhất. Nếu một
người ngay cả khái niệm mỹ vị cơ bản nhất cũng không có, thì người đó
thật tội nghiệp.
Loài người, cái gọi là hạnh phúc thì nói nhỏ
không nhỏ, nói lớn không lớn, cơ bản nhất chính là lòng thỏa mãn. Một
người ngay cả vị cũng không biết, thì thật khó tưởng tượng cuộc sống của họ sẽ hỏng bét đến mức nào.
Dù tâm tính kiểu nào cũng đều là một loại lối rẽ, chỉ có ham muốn chiếm hữu đối với đồ ăn thì vẫn chưa đủ,
phải hiểu được quý trọng mới được, cảm nhận được vị ngon cho nên lòng
thoả mãn, đây là điều mà từng người bình thường đều có.
Tôi cầm một khối bánh Mân Côi, dựa vào hắn cùng nhau xem sách ảnh về các loại hoa.
Lần đầu tiên, tốc độ ăn cơm của hắn cơ hồ đồng bộ với tôi, chúng tôi cùng
nhau thưởng thức các loại vị ngọt, uống nước trơn cổ để trao đổi tâm đắc về Thực vật học.
Mặt trời chậm rãi ngả về tây, ngoài phòng,
tiếng chuông gió và tiếng xe đạp lúc tan tầm ngoài phố Bối Bối đan vào
nhau, nhà Sahil đối diện vừa ca hát vừa dùng nước tưới hoa. Mân Côi ở
cổng nhà một đóa lại một đóa chụm lại, chờ đợi ánh mặt trời tháng sáu
ngày mai.
Hôm nay, cũng là một ngày tốt đẹp.