Tôi nằm mơ, gặp phải ác mộng.
Một con bạch tuộc lớn dùng nhiều xúc tua của nó quấn chặt lấy tôi, nước
biển dồn dập đánh mạnh vào tôi, không có không khí, tôi chỉ có thể òng
ọc nước nghẹt thở. Đại ca bạch tuộc nhe răng cười dùng hai chân khác cầm lấy dao nĩa sát sát vào nhau trên đỉnh đầu tôi, nó cười to nói: “Tảng
thịt bò nướng mỹ vị~”
Tôi phẫn nộ rống to “Tôi không phải bò!
Hơn nữa tôi còn chưa chín đâu! Nướng xong đã!” Rống ra đều là bọt nước,
âm thanh bị nước biển nghẹn gần chết.
Tôi thiếu dưỡng quá.
Khổ sở mở mắt ra, hai mắt tối lại, ù tai nghiêm trọng, ngực bị ép nặng rất rõ ràng.
Bệnh huyết áp thấp làm tôi khi tỉnh lại có một lúc bị vây trong tình trạng không thể tự khống chế. Đầu óc vẫn còn như hôn mê.
Tôi hai mắt kèm nhèm nhìn hồi lâu mới biết mình bị người ta ôm chặt vào
trong ngực, ôm rất chặt. Do sô pha không đủ lớn để chứa hai người, cho
nên hắn duỗi chân dài ra gác lên tay ghế, cánh tay dài ôm chặt tôi vào
trong ngực, cánh tay của hắn thành gối đầu của tôi, vai của tôi thành
chỗ gác cằm của hắn. Hô hấp vững vàng ấm áp khiến vai tôi hơi ngứa, thậm chí ngay cả tóc của hai người cũng giao triền rất thân mật.
Tôi thở không thông, kháng nghị “Thằng nhóc, không cho phép cậu siết chết
tôi.” Lời nói hoàn toàn không đi qua đầu óc mà trực tiếp ra miệng.
Hắn bị lời kháng nghị của tôi làm tỉnh lại, mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt biếng nhác, rồi lại nhắm mắt lại, sức nặng toàn thân lại áp lên tôi, tiếp tục ngủ.
Tôi gần như bị đè ép, nhanh chóng cúi đầu bắt lấy cổ tay
hắn cắn xuống, còn chưa kịp lưu lại dấu răng, hắn đã lập tức xoay người
bắt lấy hai tay tôi, trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, nhìn thấy là
tôi mới hơi thả lỏng, mắt vừa tỉnh táo lại bắt đầu mơ màng lên “Miru,
đừng ồn, ngủ.”
“Cậu siết chặt tôi.” Tôi đỏ mắt nhìn hắn, đầu óc khó chịu, lồng ngực đau quá.
“Tôi không dùng lực.” Hắn chỉ có chút tỉnh táo, không hài lòng với tội danh tôi gán cho hắn.
Đầu óc tôi không muốn quan tâm chuyện hắn có dùng lực hay không, bởi vì hắn đã hơi xoay người để không ép nặng tôi, cho nên tôi đang trôi tới gần
Chu công.
“Miru, về sau không cho phép cô mang người về nhà.”
Hắn nói xong, rồi cầm lấy bả vai của tôi khẽ lay lay, tôi mơ màng nhìn hắn, hai người vẫn còn không tỉnh tảo, mơ màng nhìn mơ màng. Câu nói bất mãn của hắn không có lực sát thương gì, tôi cũng không nghĩ nhiều, hơi
nhích mình đến gần hắn khẽ hôn vào má hắn, rồi vươn tay vỗ vỗ nhẹ vai
hắn, trấn an nói “Ngoan, ngủ.”
Hắn cứng người vài giây, sau đó thả lỏng nhắm mắt, dùng cả tay chân lại siết tôi vào trong lòng.
Tôi than thở “Không được siết tôi.”
Trước lúc hoàn toàn ngủ trầm mới mông lung nghe thấy hắn không tình nguyện “Hmm” một tiếng.
Khi tỉnh lại, cả căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, các căn nhà của phố Bối
Bối tuyệt nhất là ở điểm ấy, trừ phi trời đầy mây, nếu không thì một
chút ánh mặt trời thôi cũng có thể làm nửa căn phòng sáng lên.
Sườn mặt non nớt tinh xảo của thiếu niên dưới nắng sớm chiếu qua cửa sổ bỗng có cảm giác nhu hòa. Hô hấp nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe
thấy, dưới lông mi dài có bóng tối nhạt, đường cong cằm tuyệt đẹp hơi
ngưỡng lên, trông ngủ rất thoải mái, chỉ là hai tay hắn vòng ôm qua lưng tôi rất chặt, tôi đen mặt gỡ ra từng ngón tay một, sợ quấy rầy đến giấc ngủ sâu hiếm khó của hắn.
Khuôn mặt hắn khi ngủ say thật sự rất giống một đứa trẻ ngây thơ, tôi bỗng nghĩ tới lần đầu tiên gặp hắn, khi đó hắn trầm mặc dưới trời mưa lạnh như băng, toàn thân không một chỗ
nào lành lặn, sắc bén làm cho người ta đau lòng.
Hiện tại, đã tốt hơn nhiều.
Rời sô pha, giúp hắn đắp lại chăn, rồi cúi đầu nhẹ giọng nói “Chúc ngủ ngon, đứa trẻ.”
Xoay người đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, mưa đêm qua làm cho bùn đất tơi
xốp, hoa trong vườn đang thi nhau nẩy mầm, hoa hồng Đại La vừa nở rộ
trông rất kiều diễm, giọt sương ở trên đóa hoa rạng rỡ lóng lánh.
Tôi đi đến trước cửa cổng nhà, nhìn thấy hai, ba nụ Mân Côi đã gần như nở
rộ, mùi thơm hồng phấn ngào ngạt no đủ, tôi thoả mãn ngắm nhìn cả khu
vườn, hít không khí mới mẻ thật sâu, vươn vai một cái “Mân Côi nở, hôm
nay lại là một ngày đẹp trời đây.”
Bên hàng xóm, Majo vừa nhảy
xuống từ cửa sổ tầng hai, đang đánh răng trước cửa nhà, mái tóc màu xanh giống rong biển rối bù, gương mặt ngụy ông chú không đủ dinh dưỡng ngậm bàn chải đánh răng chào tôi “Chào buổi sáng, Miru.”
“Chào buổi sách, Majo.”
Đối diện, Sahil cũng vừa ra cửa, tay cầm một chiếc kéo lớn, chuẩn bị tu sửa một loạt cây thông xanh biếc trước cửa nhà, anh ta phất tay chào tôi
“Chào buổi sáng, Miru, Mân Côi nhà em nở rồi, năm nay mùa hoa đến sớm
thật, khẳng định khoảng một tháng nữa là một mùa thu hoạch lớn, nhớ cho
anh một giỏ bánh Mân Côi đấy.”
“Buổi sáng tốt lành, Sahil, nhưng chỉ một giỏ có lẽ không đủ đâu, tháng sáu tháng bảy là hai đứa trẻ nhà
anh nghỉ hè về nhà rồi, em sẽ làm nhiều cho anh một chút.”
“Vậy cám ơn Miru.” Sahil lại vào nhà “Anh vừa mua vài bó hoa Tử, anh đi lấy tặng em.”
“Miru, còn anh thì sao, cũng làm mấy giỏ bánh Mân Côi cho anh nhé.” Majo miệng đầy bọt kem đánh răng, cầm bàn chải đánh răng trong tay, cả thân hình
giống như con đỉa dính vào trên cổng nhà.
(Tojikachan: từ ‘con đỉa’ này là của tác giả đấy nhé! Ta vô tội :]]])
“Tự anh làm.” Tôi cười cực kỳ ôn hòa “Em sẽ cho anh nhiều hoa Mân Côi,
Harris lớn tuổi cho nên thân thể kém đi nhiều, còn anh trẻ tuổi lực
tráng cho nên không vấn đề.”
“Cái gì? Một cái tát của Harris
cũng có thể làm anh bay từ đầu phố Bối Bối đến cuối phố Bối Bối đấy, ông ta mà yếu thì thế giới này sẽ đến tận thế mất, một ông già lớn tuổi,
sức khỏe kém có thể đấm một người tuổi trẻ lực tráng như anh một trăm
lần đấy. Miru, em không thể nặng bên này nhẹ bên kia, cho dù anh có thể
nhào bột mì làm thành pho tượng lớn ở quảng trường Esme thì anh cũng
không tự làm ra bánh Mân Côi được, anh mặc kệ, làm cho anh làm cho anh.” Majo vừa giả bộ nhõng nhẽo vừa phun bọt kem đánh răng.
“Anh là trẻ con sao, đừng giở tật xấu ra như thế chứ.”
“Nếu là trẻ con mà có bánh Mân Côi thì anh chính là trẻ con.” Majo nở một nụ cười thật tươi, răng nanh bóng lưỡng sáng loáng, kem đánh răng quả thật không tệ, đánh sạch đến độ có thể phản quang.
Tôi nhu huyệt
Thái Dương “Rồi rồi, làm cho anh, được gặp anh làm em cảm thấy thế giới
này lại tốt đẹp lên không ít.” Đã từng gặp tên vô lại nhưng chưa thấy
qua tên vô lại nào ngây thơ như vậy.
Khi trở lại cửa nhà, một
trận gió nhẹ làm chuông gió lay động, tôi khoái trá ngẩng đầu, vừa nghe
tiếng chuông thanh thúy vừa hô: “Buổi sáng tốt lành, thế giới Hunter!”