Đoàn con nhện đi càng lúc càng xa, ô tô chạy như bay mà qua. Trong ngõ nhỏ tối mờ với ánh đèn dài hơi chiếu vào, phân cách bóng tối hắc ám đang đọng lại thành khối,
một người có vẻ hiu quạnh đơn bạc trong mưa bước ra.
Kurapika
mặc trang phục phụ nữ chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ, mái tóc giả màu đen
dài dán lên gương mặt ướt sũng nước mưa, khiến gương mặt anh hình thành
hoa văn tinh tế. Anh nhìn này đám người qua đường bước qua, nhất thời
vẫn chưa thể thoát khỏi ồn ào náo động trong sự cô độc này.
Chiếc dây xiềng xích dài nhỏ được khóa lên năm ngón tay, không ngừng kéo dài
xuống đến bên chân, mũi tên trên đầu xích bén nhọn chỉ thẳng lên, âm u
lạnh lẽo như đang phán quyết.
“Phải cứu Gon và Killua ra.” Kurapika nắm chặt xiềng xích trong tay, giọng điệu lại bình tĩnh vô ba.
“Sau đó thay đổi kế hoạch, giết bang chủ băng Ryodan.”
Xem ra nhiệm vụ lần này không liệt kê trò chơi ‘đảo Tham Lam’ vào mục tiêu
mà chỉ là tập kích hội đấu giá ngầm của mafia. Máy trò chơi này là vật
phẩm đấu giá bên ngoài, trong kho hàng của mafia không có. Có lẽ đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc, kiếm thời gian tự mình đi tìm xem sao.
Feitan ngồi trên tảng đá ở đại sảnh trong căn cứ lâm thời, đối với chuyện
không cướp được mục tiêu, hắn không thể nói rõ là có tiếc hay không. Hắn cúi đầu ngồi còn yên lặng hơn cả tảng đá, hơn phân nửa khuôn mặt đều
giấu dưới cổ áo cao màu đen. Ngẫu nhiên thấy hắn lật sách tranh trong
tay, ngón trỏ gấp khúc gác lên trang sau của sách, nếu muốn lật là gảy
một cái là trang sách được lật sang.
Đôi mắt dài nhọn giấu dưới
tóc mái màu xanh da trời đậm nhỏ vụn, ngăn cản ánh sáng dư thừa ra bên
ngoài. Trong không khí, ngoài sự ẩm ướt nặng nề, còn có một loại mùi
nhạt gần như không thể ngửi thấy.
Là mùi mà nếu không thật sự chú ý thì sẽ không cảm giác được.
Feitan giương mắt, tóc mái che khuất động tác nhỏ của hắn. Hắn nhìn xuyên qua
các sợi tóc, liếc tầng hai một cái, bên mũi vẫn là mùi hoa như có như
không.
Chỉ cần là nơi cô ta ở, cái hương vị này thật đúng là chỗ nào cũng có.
Trong căn cứ rất yên tĩnh, không ai sẽ vì yên lặng mà xấu hổ. Dù sao thì cũng rảnh rỗi, muốn làm gì thì làm cái ấy, nào có con nhện đi nói giỡn cười
đùa cho không khí đỡ xấu hổ.
Phinks giống kẻ lười không xương
sống, nằm dài ngủ ngon trên tấm ván gỗ đầy đá vụn. Bình thường, ngoài
lúc sinh khí dồi dào chém người cướp của ra, thì hầu như hắn đều mang vẻ ‘dù trời có sập xuống thì ông đây cũng muốn nhàn hạ’.
Tiếng
chuông điện thoại chưa được một tiếng đã được bấm phím nghe, Phinks nhắm mắt lại trả lời “Alo, có ý gì, bang chủ biến mất?”
Mưa ở ngoài
cửa sổ hoành hành tàn sát bừa bãi, trong mưa dày là tiếng sấm chớp hỗn
loạn, trong thời tiết âm lãnh này, đám con nhện kẻ ngồi kẻ đứng trong
căn cứ lập tức nghiêm túc lên.
“Mẹ nó! Nói cho rõ ràng vào! Cái
gì mà bang chủ biến mất?! Anh chết rồi hay sao?!” Phinks ngồi bật dậy
cầm di động nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, ai cũng biết tính nghiêm
trọng khi bang chủ đột nhiên biến mất trong lúc làm nhiệm vụ.
“Còn chưa đủ rõ sao! Đã bảo là biến mất rồi!!!” người bên kia di động cũng không dễ bị bắt nạt, lập tức gào to hơn.
Shalnark cầm mấy trang giấy từ phòng bên cạnh vọt vào, hắn nghe thấy Phinks đang rống to. “Sao lại thế này, bang chủ đã xảy ra chuyện gì?”
“Nobunaga nói có khả năng bang chủ bị sát thủ dùng xích bắt đi, rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì thế!?”
“Chúng ta hãy đến hội hợp với bọn họ trước rồi nói sau, đây là tư liệu về nhóm vệ sĩ của gia tộc Nostrade vừa được trang web Hunter update, kẻ này rất có khả năng chính là sát thủ dùng xích mà Ubogin nói.” Shalnark giơ tờ
giấy A4 mà mình vừa đánh dấu, trên giấy là Kurapika tóc vàng mắt xanh.
Feitan khép sách tranh lại, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Hisoka đang ngồi trên chỗ cao nhất của đống đá, đưa lưng về phía mọi người
đang yên lặng dựng tháp bài Tú Lơ Khơ. Hắn đột nhiên rất muốn dựng tranh chân dung của Chrollo lên, sau đó vươn ngón tay nhẹ nhàng đè xuống,
nháy mắt sụp đổ.
Cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi, bang chủ.
Hisoka không tiếng động nhấc khóe miệng lên, cảm giác sung sướng này khiến đầu ngón tay của hắn không ngừng run rẩy. Đúng rồi, còn có phụ nữ của bang
chủ nữa, có vẻ rất thú vị.
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình còn
ngồi trên giường gỗ giản dị, dựa lưng vào tường hơi lạnh. Giọt nước mưa
thanh thúy như tiếng đàn dương cầm không ngừng, trời mưa liên miên không dứt.
Mệt mỏi xoa xoa mặt, vừa rồi chợp mắt một cái lại không cẩn thận nằm mơ, hiện giờ đầu vẫn còn rất đau.
Không biết vì sao lại mơ thấy chuyện ấy, tôi ho nhẹ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn bốn vách tường âm trầm, khắp nơi đều là bụi dày và những mảnh vỡ cũ
nát. Gió từ bên ngoài chui vào khe hở của biệt thự, huhu khóc làm tăng
lên không khí đêm khuya.
Trong mơ hồ lại nhớ tới buổi chiều dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng, tất cả đều được tắm rửa dưới ánh mặt trời dễ
chịu, trang trại hoa vô biên vô hạn như có thể bao phủ bất cứ thứ gì.
Tôi thích hoa nhỏ màu cam thơm mát nhẹ nhàng khoan khoái dịu dàng, đó là
một mùi hương khiến người ta vui vẻ. Đóa hoa giống như đang nở rộ trên
làn da bạn, mùi hoa sũng nước như ngấm vào mạch máu tiến vào trái tim
bạn, thật giống như đóa hoa và bạn đã dung hợp một cách xinh đẹp vậy.
“Đúng là một cơn ác mộng phiền toái.” Tôi lại ho khan, nhiệt độ của ánh mặt
trời, nhiệt độ của hoa nằm trên bụng, mùi máu tươi nồng đậm, cuối cùng
là sự nóng rực đáng sợ khiến cho người ta ngạt thở không giãy dụa ra
được.
Cái loại giấc mơ ấy, tôi không hề muốn nhớ lại.
Mở tay đang che miệng ra, phát hiện tay đều máu. Thân thể không có chỗ nào đau để khiến tôi không chịu nổi ho ra máu. Tôi hơi mờ mịt cũng hơi đoán ra được, tay ôm vị trí trái tim, vừa rồi, ngực đau đớn như bị mũi nhọn
tàn nhẫn đâm thủng.
Đau tới cũng nhanh lui cũng nhanh, giống như chỉ là mơ lẫn lộn với sự thật, như cơn đau vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chỉ cần mặt trời không rơi xuống, thì mặt trăng không thể chết được.
Tôi cúi đầu lo lắng lẩm bẩm “Lance?” anh lại bị thương.
Trái tim vẫn còn lưu lại vết trầy đau đớn, trí nhớ về quyển truyện tranh đã
hoàn toàn biến mất, tôi chỉ nhớ rõ là hắn bị đánh, sau đó... không nhớ
gì nữa cả.
Ánh sáng của mặt trời đôi khi sẽ tắt đi, làm ngắt đứt sự cung cấp sự sống.
Tôi rõ ràng cảm nhận được vừa rồi ít nhất trong một giây, sự sống trong
thân thể khô kiệt cực độ. Nhưng rất nhanh, sự kết nối này lại hoạt động, không chết được, nhưng tuyệt đối phải chịu đau.
Đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc anh đã bị vết thương gì?
(Tojikachan: Nhắc những ai đã quên tình tiết truyện HunterXHunter nhé, ta nghĩ đây
là đoạn Kurapika dùng mũi tên niệm xiềng xích của mình cắm vào trái tim
Chrollo, nếu Chrollo dám sử dụng Niệm thì mũi tên đó sẽ giết chết hắn,
nên Miru bị ảnh hưởng)
Tôi không nhịn được liên tục ho, vết máu
trên cổ tay áo lan ra, máu loãng chảy từ cổ tay dính vào áo. Thật vất vả sức khỏe mới tốt lên được một chút, thế mà bị sự cung cấp bị ngắt vừa
rồi làm cho gần như hóa thành vô nghĩa.
Có thể khôi phục đến mức độ gần như bình thường đã là cực hạn dưỡng sinh của tôi. Cái tên ngu
ngốc này, anh bị thương thì em cũng rất đau. Một chút cũng không quý
trọng mình gì cả, đáng đời anh bị người ta đánh chết.
Tôi vừa ho vừa oán giận, ngày nào đi ra ngoài cũng muốn gây chuyện làm người khác
giận dữ chém đông một nhát chém tây một nhát, vậy mà vẫn còn vui vẻ
giống như bệnh thần kinh đi ra ngoài hù chết người bình thường. Sớm hay
muộn cũng sẽ bị đột tử đầu đường, không có ai nhặt xác cho anh, đến lúc
đó em cũng đã chết thì ai khắc mộ bia cho anh, ai tặng vòng hoa cho anh, ai khóc tang cho anh. Không có, một người cũng không có.
Em thì ít nhất còn có hàng xóm và bạn bè có thể hoài niệm em, anh xong đời thì băng Ryodan có thể dựng thẳng cái bia vô danh cho anh đã là cách cư xử
tốt nhất của đám con nhện rồi, không thể kỳ vọng là mười năm sau đám
Feitan còn có thể chạy tới tảo mộ đặt tế phẩm tặng hoa cho anh đâu.
Tôi càng nghĩ càng ủ dột, vò tóc buồn rầu cúi đầu mắng. “Đúng là ngốc đến bất trị.”
“Cô có cần khăn tay không?”
Trong bóng tối, một câu hỏi xa xôi đột nhiên vang lên bên cạnh, tôi nhất thời không nhận ra, phản xạ trả lời “Cám ơn.” Tay áo đều bị máu thấm ướt
sũng, máu chảy đầm đìa không quá thoải mái.
Đến khi người bên
cạnh cầm khăn tay vươn ra, lau môi màu đỏ xong tôi mới quay đầu nhìn.
Điều kinh khủng vĩnh viễn không phải là một bàn tay vươn ra trong bóng
tối đưa bạn một chiếc khăn tay, mà là khi bạn nhận lấy khăn tay nhìn lại mới phát hiện có một gương mặt hề đặc tả.
“Xin chào.” Tôi thật
vất vả mới cứng ngắc phun ra hai chữ này, cuối cùng cũng biết được sự
khổ sở của việc không thể không lễ phép, người này, ngồi bên cạnh tôi đã bao lâu?
“Miru.” Hisoka vươn hai tay chống má, cười đến mức hai mắt biến thành hai trăng rằm đáng yêu, không biết là tên tôi ở trong
miệng hắn lượn mấy vòng mới ra khỏi miệng, ngữ điệu áp lực lại lưu loát
kia rất hoa lệ lại rất quái dị.
Tôi cầm khăn tay hắn đưa, trên
khăn còn dính vết máu hơi run run, kỳ thật không cần gọi vô cùng thân
thiết như vậy đâu, chúng ta thật sự không quen.
“Nghe nói cô là
phụ nữ của bang chủ Chrollo.” Hisoka cảm thấy rất thú vị, ngữ điệu tiêu
chuẩn của một người hay tò mò nhiều chuyện.
Tôi mở to mắt nhìn
gương mặt trắng của hắn có vẽ ngôi sao và nước mắt rất chuyên nghiệp,
cứng ngắc nói: “Có lẽ thế, người khác đều gọi như vậy.” ‘Người khác’ ở
đây bình thường đều là chỉ những người của băng Ryodan, còn đám Majo thì gọi hắn là “thằng nhóc nhà Miru.”
“Nghe nói hai người ở bên
nhau đã lâu.” Hisoka liếm liếm môi, hai mắt híp hơi thẳng, biểu cảm quỷ
dị giống giọng nói của hắn, biến hoá kỳ lạ, hay thay đổi.
“Cũng
bình thường mà thôi.” Không tính là thanh mai trúc mã, năm tháng xanh
tươi thì gần đúng. Hôm nay tôi mới phát hiện người hay tò mò buôn chuyện nhất trong băng Ryodan không phải Shalnark hay Nobunaga, mà là nhà ảo
thuật hề Hisoka.
“Nếu tôi giết cô thì Chrollo có hận tôi không?” Hisoka hỏi rất nghiêm túc, giống như là một học sinh ngoan hay học hỏi.
Tôi hết chỗ nói rồi, một hồi mới cẩn thận hỏi lại “Khiến hắn hận anh làm gì?”
“Tôi hy vọng hắn có thể nghiêm túc cùng tôi đánh nhau một trận.” Hisoka ngồi xếp bằng ngồi trên tấm ván gỗ, có vẻ thờ ơ biến ra một bộ bài Tú Lơ
Khơ, bắt đầu trộn bài. Trong bộ bài đang được trộn tung, hắn vô cùng
chuẩn xác rút ra lá bài Joker, trên mặt bài là tử thần xách lưỡi liềm,
xương khô âm u lạnh lẽo. “Tôi giết phụ nữ của hắn, chắc bang chủ cũng
phải có chút phản ứng. Nếu biết trước về cô, tôi đã không phải phí công
giữ băng Ryodan ở lại Yorknew rồi.”
Lời này vẫn mang tốc độ đều đều, nhưng tôi lại nghe ra u buồn tủi thân, anh có cái gì mà phải tủi thân?
Tôi trầm mặc suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên nhanh chóng đuổi cái tên
đầu óc không bình thường này đi. Cho nên tôi rất thành thực trả lời vấn
đề của hắn “Anh giết tôi, hắn sẽ không bỏ qua cho anh.” Đúng là lời nói
thật, nếu hiện tại Hisoka giết tôi, thằng nhóc nhà mình kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
“Cho nên Chrollo vĩnh viễn sẽ không quyết đấu với anh.” câu tổng kết này làm ngừng lá bài Joker đang định cắt đứt cổ
tôi, sẽ không bỏ qua cho anh không có nghĩa là sẽ đánh nhau với anh, vội vã muốn làm thịt tôi như vậy làm gì?
Hisoka rốt cục mở đôi mắt
híp ra, mắt màu bụi lạnh hoang vu không coi ai ra gì. Hắn dùng giọng mũi dày hừ ra một cái “Hm?”, lá bài Tú Lơ Khơ giữa hai ngón tay chĩa vào cổ người khác rất vững vàng cũng rất nhọn.
“Bởi vì thứ anh muốn,
hắn sẽ không cho.” Nếu hắn muốn hành chết một người, không nhất định sẽ
cách quyết đấu quang minh chính đại. Hisoka rất mạnh, nhưng so về thủ
đoạn ngầm, hẳn là hắn vẫn chưa nhìn thấy một bộ mặt khác của bang chủ
nhà họ. Những kẻ đến từ Meteorcity đều là kẻ điên, mà kẻ có trí tuệ đến
từ Meteorcity thì đều là tổ tông của Hậu Hắc Học*.
*(Tojikachan: Hậu Hắc Học là lý luận của Lý Tôn Ngô (1879-1944) người Trung Quốc,
dịch ra tâm can đen tối, mặt dày tâm đen, chế giễu một cách sâu cay sự
đen tối của một số chế độ chính trị với những bệnh tật, thói hư tật xấu
trong chốn quan trường của xã hội Trung Quốc cũ)
Trăm ngàn đừng
dễ dàng để đầu lĩnh con nhện đoán ra bạn rất muốn làm cái gì, thứ bạn
càng khát vọng thì hắn càng thích dẫm nát cho bạn xem.
Tôi cảm
thấy lần đầu tỏ tình năm đó đúng là rất anh minh, rõ ràng đưa hắn đặt
lên vị trí quan trọng nhất, cho nên chắc chắn hắn không thể dẫm nát
chính hắn để hành tôi.
Nếu để hắn biết lý do Hisoka phản bội băng Ryodan là muốn đánh với hắn một trận, Hisoka tuyệt đối sẽ bị hành rất thảm.
Thằng nhóc kia yêu nhất một câu là “Hắn muốn có cái gì?” Chỉ cần dự đoán được thứ ấy, hắn có thể dẫm chết nhược điểm của người ta không chịu buông.
Tôi và Hisoka nhìn nhau một hồi, mắt to trừng mắt nhỏ. Lần này tôi có thể
kiên trì được, có thể là tên hề đã xoay tròn múa bale đến đây muốn cắt
cổ tôi, cho nên trừng chết hắn cũng không sao cả.
“Nhìn cô mà
chẳng có một chút cảm giác gì cả.” Hisoka giống như đang nhìn một con
rối gỗ hư thối, suy sút thu hồi lá bài Tú Lơ Khơ lại. “Tôi chỉ là muốn
cùng Chrollo đánh nhau một trận mà thôi, trái quả thành thục mà không
hái thì tôi sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.”
Hisoka nhàm chán vứt lá bài Tú Lơ Khơ, vung biến thành một hình hoa.
Đừng bộc trực thật thà với tôi như thế, nói nhiều như vậy là tính diệt khẩu
tôi phải không? Bang chủ nhà mấy người là phần tử thích xem trò hay xấu
xa hành hạ người ta, anh cũng không đỡ hơn chỗ nào cả.
Mưa vẫn không ngừng rơi ngoài cửa sổ, âm thanh rơi xuống đất cổ kính mà xa xôi.
Trở lại căn cứ, Feitan ngồi trên tảng đá, không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi đã lạnh lại.
Pakunoda cuối cùng vẫn mang hai thằng nhóc kia đi đổi bang chủ, không ai có thể
lừa gạt hắn, nếu Pakunoda không đổi được bang chủ thì toàn bộ những kẻ
ủng hộ hành động này đều phải chết.
Hắn chỉ là dựa theo quy củ của băng Ryodan làm việc mà thôi.
Feitan cúi đầu, ánh nến dịu nhẹ lại bị che gần hết. Trên tay là sách tranh bạo lực là mỹ học, người có da thịt như tuyết, hình phạt tạo ra vết thương, hư thối tinh xảo. Hơi nước trong không khí không thay đổi, hắn hơi
nghiêng đầu có chút khó hiểu. Đột nhiên ném quyển sách dùng để giết thời gian sang một bên, bóng dáng như quỷ mỵ biến mất trước mặt mọi người.
Franklin vội vàng gọi hắn “Feitan?”
Xông lên tầng hai, Feitan đá văng cánh cửa kia ra. Gió từ ngoài cửa sổ rách
nát thổi vào, bóng tối trống rỗng phô thiên cái địa dũng mãnh tiến vào.
Cái mùi thoang thoảng bị gió lạnh thấu cuốn đi không còn, trên ván giường còn sót lại một chút tơ máu, chói mắt dị thường.
Miru, biến mất.