Đoàn tàu bất an lay động trên đường ray dài dằng dặc, một đường chạy như
điên. Chiều tà màu đỏ dần lặn xuống đường chân trời, mang đến bóng tối
thâm trầm.
Ngọn đèn rực rỡ chiếu lên cửa sổ thủy tinh của toa
tàu, tôi nhìn thấy sắc mặt mình tái nhợt và tròng mắt màu xanh qua mặt
kính với ánh sáng hư ảo mà yếu ớt.
Ngày Minh Lạc đi vào Esme,
toàn thành phố sôi trào, tàu bay chậm rãi che đi mặt trời, sau đó là
quảng cáo tờ rơi ùn ùn kéo đến như mưa tuyết dữ dằn nhất phủ lên thành
phố hoa.
Trên tàu bay, nhiều cái loa đang liều mạng rít gào “An!! Minh Lạc tới tìm cậu!! An!! Cậu ở đâu!?!”
Tất cả các tờ rơi tuyên truyền sản phẩm đều có một mặt là dùng tiếng Trung viết “Ngô Ái An Hân”.
Sau đó, Minh Lạc mới nói cho tôi biết, cậu ấy đem tất cả số tờ rơi tồn kho
của công ty mình đều đổ hết vào Esme. Cứ nghĩ đến Esme bị mưa tờ rơi phủ kín, tôi không nhịn được muốn cười. Khi Minh Lạc tìm được tôi cũng là
lúc hiệp hội Green xuất mã, lấy Minh Lạc làm đầu, các công ty đăng kí
tên là “An” ở phía sau cậu ấy đều thu được đơn phạt rất nhiều tiền.
Minh Lạc nhìn thấy tiền phạt cao thái quá, lập tức giơ chân chạy đến hiệp
hội Green kháng nghị, mà phản ứng đầu tiên của hiệp hội Green là đóng
chặt cửa, kháng nghị không có hiệu quả.
Luật sư, công pháp quốc
tế, uy hiếp, nguyền rủa, đưa tiền đây v.v… một loạt thủ đoạn ùn ùn kéo
nhau đến, tiết lộ lịch sử cãi cọ ngược luyến tình thâm dài đến n tháng
giữa Minh Lạc và hiệp hội Green.
“Lúc trước, tôi chỉ là tung mấy tờ quảng cáo kẹo lên đỉnh đầu mấy người mà thôi! Kết quả, cái đám người ăn tươi nuốt sống như mấy người lại phạt công ty kẹo của tôi đến mức
phá sản! Hại kế hoạch chuẩn bị đưa kẹo ra thị trường của tôi đi tong!
Bây giờ mấy người lại tính biến ông đây thành kẻ khố rách áo ôm có phải
không! Chẳng phải chỉ là tung mấy trang giấy thôi sao! Hơn nữa tiền giấy lại là tôi trả đấy!” Vọt đến trụ sở chính của hiệp hội Green, đứng
trước mặt hội trưởng hiệp hội Green, phun nước miếng lớn tiếng rít gào.
Hội trưởng hiệp hội Green đội mũ lá cây, được ca tụng là người con trai
trung thành nhất của tiên sinh Cây Xanh ở Esme, ông ấy như một cái cây
vô tình, nói: “Hội trưởng không có trách nhiệm nghe mấy chuyện đó, cậu
có thể viết thư phàn nàn rồi gửi đến hòm thư góp ý của hiệp hội Green,
ngành có liên quan sẽ xử lý.”
Cái gọi là ngành có liên quan, là ngành nào cơ?
“Ông đang đùa tôi đấy à, hiệp hội Green căn bản là không có hòm thư góp ý!
Hơn nữa, sao một hiệp hội được pháp luật duy trì như mấy người lại đóng
băng tài khoản công ty tôi! Sau đó còn cướp hết tiền vốn ngân hàng của
tôi vào trong túi quần mình nữa chứ! Đồ ăn cướp!”
“Công ty lập
nghiệp trong thế giới ngầm mà còn dám chạy tới đây nói chuyện pháp luật
với tôi? Nếu cậu thật sự tức giận đến vậy thì có thể đánh tôi cho hết
giận, đòi tiền sao, một đồng cũng không có.”
Ngoài là đứa con
trung thành nhất của Esme ra, tiểu Cây Xanh còn là quỷ keo kiệt đệ nhất
trong lịch sử Esme. Ngay cả đại đội trưởng đội chấp pháp cũng đừng mong
nhặt được một xu từ trên người ông ấy, càng đừng nói là người từ bên
ngoài như Minh Lạc.
Quy tắc thép của hiệp hội Green thiết chính
là, tiền của bạn là của mọi người, tiền của mọi người là của hiệp hội
Green. Phá hoại không sai, phạt tiền có lý.
Lúc đầu, tôi rất lo
Minh Lạc và thằng nhóc trong nhà sẽ có xung đột với nhau, mãi sau mới
phát hiện Minh Lạc đều đem toàn bộ sức lực để đấu với hội trưởng hiệp
hội Green. Quỷ keo kiệt và đại thương nhân đấu trí, so dũng khí, cực kỳ
phấn khích, xắn cổ tay áo cấu véo nhau, ngày nào cũng trình diễn.
Tôi nên vui mừng hay là buồn cười đây, dù sao, cuộc sống gần đây cũng thật náo nhiệt và vui vẻ.
Tôi phát hiện thằng nhóc trong nhà cơ hồ thờ ơ với Minh Lạc. Hắn vẫn như
cũ, thích mất tích là mất tích, sau đó mỗi lần trở về nhà, lúc thì khỏe
mạnh, lúc thì cả người bị rách tung toé.
Ngẫu nhiên, tôi phát
hiện hắn hay dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn tôi chăm chú mỗi khi tôi cười, chuyên chú nhìn kỹ, còn có cảm giác hắc ám không hề che dấu.
Mà ban đêm một ngày nào đó, khi tôi mơ ngủ, đột nhiên cảm nhận được ngón
tay ấm áp của hắn khẽ chạm vào khóe miệng tôi, sau đó tôi nghe thấy hắn
thì thào lẩm bẩm, âm thanh ấy còn mềm mại hơn cả con sông Makuiroka.
“Hồi đầu, em cũng cười như thế.”
Hồi đầu, em cũng cười như thế.
Mở mắt ra, nhìn chiếc giường trống chỉ còn hơi ấm dư lại cùng ánh mặt trời đầy căn phòng, tôi cũng vươn tay chạm bên môi mình, tươi cười tự nhiên
tràn ra. Thì ra cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa quên khuôn mặt tươi cười
của tôi hồi lần đầu tiên gặp nhau.
Như một loại dung túng và
ngầm đồng ý, nếu Minh Lạc có thể khiến tôi cười thì hắn có thể dễ dàng
nhượng bộ. Tôi thấy rất kỳ quái về thái độ của hắn, sau đó mới nhớ tới
từng có đoạn thời gian không biết nên khóc hay cười. Khi đó hắn cực kỳ
‘sinh động’ ở thế giới ngầm, có thể là mỗi thiếu niên đều có một đoạn
thời gian muốn chứng minh mình đã trưởng thành.
Cũng chính hồi
ấy, hắn đột nhiên cường ngạnh đưa cho tôi tất cả những thứ hắn có thể
cầm được, nhất định phải thử xem tôi muốn thứ gì, hắn trắng trợn đến mức khiến người ta sợ hãi. Nói là ác mộng cũng không đủ, tôi không muốn lại bị một đống bảo thạch đè khó thở hay bị một vạn quyển sách trân quý
không xuất bản nữa nhồi vào căn nhà, những chuyện phiền toái ấy xin mời
hãy rời xa tôi đi.
Sau đó, hắn lại nhanh chóng định thần lại,
ngừng lại hành động ngây thơ này, đem một đống linh tinh cho một đống
người căn bản không cần, thật không giống hắn chút nào. Kỳ thật, hắn đã
sớm phát hiện ra mới đúng, hắn không có cách nào đem ánh mặt trời tặng
cho tôi, bởi vì trong tay hắn căn bản không có thứ ấy, mà thứ tôi muốn
cũng chẳng khác gì ánh mặt trời.
Hiện giờ hắn lại nhìn kỹ Minh
Lạc, giống như thiếu niên ngây thơ trong truyện tranh vậy, coi Minh Lạc
trở thành công cụ dỗ tôi cười, thế mà hắn cũng nghĩ ra được. Hắn không
phải ánh mặt trời, nhưng Minh Lạc thì phải.
Chiến tranh với hội
trưởng Green cuối cùng không rõ là thắng hay thua, dù sao theo tính cách của hội trưởng thì một xu cũng không chịu ra đem ra. Nhưng Minh Lạc
cũng không phải là người thích chịu thiệt, cậu ấy lập cửa hàng ở Lệ Đại
Đạo, bắt đầu làm ăn ở Esme. Công ty “An” chính thức nhập vào phố buôn
bán của Esme.
Tôi tò mò lên trang web của hiệp hội Green tra một chút, mới phát hiện công ty con “An” không chỗ không ở, có lẽ nó không
phải lớn nhất mạnh nhất, nhưng lại là hãng lan tràn rộng nhất. Hơn nữa
là hãng danh tiếng mà dân sinh thích nhất.
“Muốn đưa tờ rơi ‘Ngô Ái An Hân’ đến nơi mà cậu có thể nhìn thấy, tớ cũng chỉ biết lựa chọn
cách tung từ trên cao xuống khắp nơi. Nếu không, biển người mờ mịt, cái
nơi không phân rõ là người hay quỷ này, tớ làm thế nào mới tìm được ‘An’ đây.”
Chỉ mới vài năm, Minh Lạc nói cậu ấy từ một cái thôn
trong thâm sơn cùng cốc đi ra, trong tình cảnh một nghèo hai trắng, lại
có thể mở công ty như trăm hoa nở rộ như thế? Làm sao bây giờ đây, dù
thiên tài nữa thì cũng quá quỷ dị.
Minh Lạc thích ngồi ở hành
lang trên hiên nhà tôi, trong tiếng chuông gió, dùng laptop xử lý công
việc. Mỗi lần như thế, tôi luôn đội mũ vành rộng, ngồi xổm trong bụi hoa chăm sóc thực vật.
Giống như đang trở lại kiếp trước, hết thảy
đều quen thuộc như vậy, ấm áp như vậy, ánh mặt trời như trùm lên hình
ảnh ấy một tầng nắng mỏng ấm áp dạt dào, khiến người ta không cảm nhận
được thời gian đang lạnh lùng trôi đi.
Minh Lạc không đi vào
nhà, Lance cự tuyệt tất cả người khách. Mà Minh Lạc cũng không muốn gây
xung đột với người ở chung với tôi, dù sao người khó xử chỉ có tôi.
Minh Lạc ở trong cửa hàng rượu, sau đó, ngoài những lúc vào công ty An làm việc, phần lớn đều chạy tới cùng tôi trồng hoa.
Mỗi lần Harris thấy Minh Lạc nghênh ngang bước vào phố Bối Bối, ông ấy luôn lắc đầu nói: “Miru, cái đứa trẻ này, sao lại mang tên kỳ kỳ quái quái
vào rồi?”
Tôi tỏ vẻ vô tội, giấy thông hành vào phố Bối Bối lần
này là chính hội trưởng hiệp hội Green tự mình cấp, ai bảo hiệp hội
Green kiếm được của Minh Lạc một số tiền phạt lớn chứ.
Chúng tôi cùng trải qua lễ hội hoa cuồng hoan, cùng hái đóa Mân Côi đầu tiên
trong tiết trời mưa đầu tháng năm. Cùng nhau ngồi xổm tắm ánh mặt trời
sáng lạn cùng làm bánh ngọt, ngắt rất nhiều hoa hồng Đại La rồi cùng đến bệnh viện Petal làm tình nguyện viên.
Bước chân không hề vội
vã, không hề có tình cảm mãnh liệt vì sắp chia lìa vĩnh viễn, chúng tôi
đã cùng đi qua rất nhiều năm tháng, càng về sau thì càng bình thản an
lành.
Khi đóa Mân Côi cuối cùng héo tàn, khi ánh mặt trời cuối
tám tháng khiến nụ hoa Nguyệt nhắm chặt, Minh Lạc đeo hành lý đơn giản
chạy tới tạm biệt tôi.
“Tớ về Yorknew một chuyến, có người kính
nhờ làm một việc mà tớ lại quên mất. Vốn không gấp như thế, nhưng tớ đã
tìm được cậu rồi, hơn nữa sinh nhật của cậu là vào tháng mười, nếu không làm chu đáo thì sẽ không còn dịp nào nữa.” Minh Lạc có vẻ hơi phiền
lòng về người đã nhờ ấy, cậu ấy vò đầu cười rộ lên. “Đúng rồi, An, cậu
muốn quà sinh nhật gì? Hội đấu giá tháng chín này có rất nhiều vật phẩm
trân quý, tớ thuận tiện có thể mang về cho cậu.”
Tôi đang cầm
kéo cắt bỏ lá thừa, đầu tháng mười là sinh nhật của An Hân. “Là chuyện
làm ăn à? Lúc trước đâu thấy cậu đề cập đến.” Chuyện quà sinh nhật thì
tôi vô tư, không có gì đặc biệt muốn có, trân phẩm gì đi nữa cũng không
bằng có Minh Lạc làm bạn.
Minh Lạc đẩy đẩy kính râm, vẫn tươi
cười nói: “Không hẳn, chỉ là muốn tiêu diệt một tập đoàn đạo tặc thôi,
nghe nói cái đoàn thể đó đang muốn nhằm vào hội đấu giá ngầm năm nay.
Lúc trước, tớ và Ging cùng nhau du lịch khắp nơi, đả kích phần tử phạm
tội, bọn tớ còn từng xếp đoàn thể này vào mục tiêu kế tiếp, sau đó lại
do thời gian và địa điểm không thích hợp nên mới từ bỏ.”
Tôi dùng sức gạt bỏ một cành cứng nhô ra, không nghĩ nhiều tiếp tục hỏi “Đoàn thể thế nào, có nguy hiểm không?”
“Băng Ryodan.”
Một tiếng “cách” thanh thúy vang lên, tôi có chút mờ mịt nhìn ngón tay bị
thương, từng giọt máu loãng chảy ra, quả nhiên vẫn là cắt quá mạnh.
“Hình như là băng đảng tội phạm truy nã cấp A, kỳ thật tớ không cũng không
biết gì nhiều. Dù sao, cứ đến Yorknew rồi bảo tổ tình báo đi thu thập
sau vậy, cái tên đã nhờ tớ có bảo tớ nhất định phải diệt trừ mọi con
nhện đó sạch sẽ. Con nhện chính là băng Ryodan, nghe nói khá nổi danh.”
Minh Lạc vẫn tươi cười, giống như là cậu ấy đã quá quen với những chuyện như thế này rồi, mỗi câu dưới ánh mặt trời vẫn đều thẳng thắn vô tư.
Tôi có chút kích động nhìn vào nhà, bên trong cửa sổ thủy tinh chạm đất,
không có gì cả, không có bóng dáng quen thuộc đang ngâm mình trong núi
sách. Hắn đi... Yorknew.
“An?” Minh Lạc nhanh chóng nhìn ra tôi mất hồn mất vía, cậu ấy nghi hoặc gọi.
Tôi không cẩn thận đã học được động tác nhỏ kinh điển của hắn, vươn tay che miệng, ngón tay không hiểu sao lại run run. Không tìm thấy lý do có thể ngăn cản, không ngăn cản được băng Ryodan cũng không ngăn cản được Minh Lạc.
Máu trên tay dính lên mặt, mùi rỉ sắt quanh quẩn bên chóp mũi.
“Bọn mình cùng đi, Minh Lạc.”
Trên đoàn tàu, trong toa xe đôi, ngoài hành khách ra còn có nơi để đặt túi
hành lý, tôi hơi khó chịu hít sâu một ngụm không khí lạnh.
Minh
Lạc nằm trên ghế dài, chân dài vươn ra, nhắm mắt ngủ say. Mái tóc màu
vàng mềm mại lắc lư theo đoàn tàu, gương mặt trắng nõn rất bình tĩnh,
giống như đứa trẻ bình thản ngủ.
Dù biến thành hình dáng gì, ngủ ở đâu, cậu ấy vĩnh viễn tự động gác tay phải lên bụng, cậu ấy chấp nhất với động tác này như đang bảo vệ một cảm giác an toàn.
Tôi lấy
một chiếc áo bành tô từ túi hành lý, cởi cúc áo rồi vươn người phủ áo
lên người cậu ấy, đêm khuya gần tháng chín luôn khá lạnh.
Sau đó ngồi trở lại chỗ ngồi, co hai chân trần lên chỗ ngồi rộng thùng thình.
Trên bàn trong toa có trà ngon, đều đang trầm mặc chuyển động, lá trà đã được tẩm hương trà nhè nhẹ.
Tôi rót cho mình một ly trà,
nghiêng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ trên cửa sổ thủy tinh, một tầng sương
mù mỏng manh, yếu ớt nói không ra lời.
Nước trà do đã lạnh nên chỉ hơi hơi ngọt, vị chát tê tê trên đầu lưỡi mất tự nhiên.
Say xe thật khó chịu, tôi lại chậm rãi thở ngụm không khí ấy ra.
Đoàn tàu vững vàng chạy trên đường ray, chạy đến cuối bình minh xa xôi.
Hành trình dài dằng dặc dừng lại ở giữa trưa ngày ba mươi mốt tháng tám, tôi cùng Minh Lạc đi ra nhà ga. Ban ngày của Yorknew huyên náo như đàn cá
mòi đang chen chúc nhau, dưới ánh mặt trời nóng nực, cả thành phố phù
hoa như đang sôi trào lên. Tôi thói quen ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc
xanh nhạt và trắng hơi dính lấy nhau.
Minh Lạc mặc áo bành tô
màu rám nắng nhạt quá gối, đeo kính râm luôn bị trượt xuống, mang khí
chất tinh anh thanh nhã. Cậu ấy thư thái nghe rất nhiều cuộc điện thoại, từ lúc bước đến nơi này, tiếng chuông điện thoại của cậu ấy chưa từng
ngừng lại.
“Kurapika, cậu còn ở trên tàu bay à? Cậu rảnh lúc nào thế, ngày mai là hội đấu giá ngầm rồi, hôm nay chúng ta gặp nhau. Quán
cà phê Noko rất nổi tiếng, cậu bước vào Yorknew mua bản đồ thành phố là
được.”
Nghe được một cái tên quen thuộc từ miệng Minh Lạc, tôi cảm thấy cực kỳ rối rắm.
Minh Lạc tắt điện thoại rồi ấn phím tắt nguồn, khi cậu ấy không muốn xử lý
công việc thì sẽ làm mọi người không tìm được cậu ấy. Sau đó xách theo
hành lý đơn giản đưa tôi đến đại quảng trường người đến người đi.
“Đúng rồi, An.” Minh Lạc đột nhiên quay đầu, hỏi vấn đề mà sớm nên hỏi “Cậu và con nhện có quan hệ gì thế?”
Tôi cơ hồ bám chặt lấy đùi Minh Lạc đòi đi theo, nếu nói tôi và con nhện không hề có chút liên quan thì thật sự không ai tin.
Sắc mặt tôi khó coi, phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói thẳng với người bạn cũ rằng cái người ở chung với tớ mà cậu không vừa mắt chính là tên
trùm băng Ryodan?
“Hay là... cậu cũng từng bị chúng cướp bóc?”
sắc mặt Minh Lạc dưới ánh mặt trời đột nhiên trầm xuống “Đám cướp bóc
quen xét nhà diệt khẩu kia đã làm gì cậu sao? Mất gì thế, nói cho tớ
biết, đợi tớ bắt được con nhện, dù có phải đập chết chúng cũng phải bắt
chúng nôn ra trả cậu.”
... Cuối cùng tôi không chịu nổi vươn tay ôm mặt, thật khổ sở quá. Sự hiểu lầm này nên giải thích như thế nào
đây? Lance, cái tên reo giắc thù hận khắp thiên hạ kia, em vĩnh viễn
cũng không thể quên được đoạn trí nhớ anh bị kẻ thù đánh sưng mặt.
Yorknew đúng là nơi kẻ địch của anh tụ tập mà, cuối cùng anh cũng bị báo ứng rồi!
“Đừng sợ, người xấu đều sẽ bị pháp luật trói lại, đến lúc đó, tớ sẽ lôi đầu lĩnh con nhện ra quất cho cậu hết giận.”
Tôi dại ra nhìn Minh Lạc chính khí nghiêm nghị, đúng là một thanh niên sáng sủa, tương lai đầy hứa hẹn. Môi giật giật, gian nan phun ra hai chữ
“Minh Lạc...” Cậu đừng nóng vội thiếu suy nghĩ!
Minh Lạc không rõ, đơn thuần tươi cười “Ừ?”
“Chúc... Chúc cậu may mắn.” tôi cố gắng lắm mới nói được những lời này, kỳ thật
tôi muốn ôm eo cậu ấy kêu khóc, đừng nhận vụ này, con nhện người người
đều am hiểu trở mặt, cậu mà bị bọn họ chém chết thì làm sao bây giờ?
“Sau khi đem băng Ryodan một lưới bắt hết thì mọi việc sẽ nhẹ nhàng thôi,
chúng ta chọn quà đi, thị trường di vật văn hóa nơi này rất thú vị.”
Minh Lạc nhìn đồng hồ, sau đó tâm tình rất tốt kéo tôi bước đi.
Mà tôi vẫn còn đang vò đầu không biết nên nói ra như thế nào, đương nhiên
tôi cũng không biết là chân tướng bị vạch trần nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.
Thành phố Yorknew này có thị trường bán
các loại đồ cổ trân quý trải rộng khắp nơi, hơn nữa còn có thể trở thành truyền thuyết khi chúng gia nhập vào các sản phẩm trong hội đấu giá.
Tôi biết thành phố lớn phồn hoa này là nơi tụ tập thế lực của thế giới
ngầm, cả thế giới ngầm đều lấy nơi này làm cứ điểm để buôn lậu các loại
vật phẩm chợ đen, thuận tiện lưu thông tiền đen để đi tẩy rửa tiền.
Hầu hết những người từ ngoài đến dù là du lịch hay là đãi vàng đều mang sự
phồn vinh bất thường cho thành phố, có lẽ do đã biết thế lực hắc ám bên
trong thành phố giao triền nhau rất phức tạp, tôi mới sinh ra cảm giác
như đang nhìn thấy Las Vegas, một cảm giác phồn thịnh xinh đẹp lại chứa
sự u ám dữ dằn.
Minh Lạc kéo tôi đi chơi các chợ bán đồ cũ, sạp
và sạp cơ hồ nối tiếp nhau, không có khoảng cách, nhìn xa nhìn gần đều
bị đám đông bao trùm tầm mắt. Tôi tò mò đi theo phía sau cậu ấy làm
khách tham quan, kiến thức rất nhiều phương pháp yết giá chỉ có ở nơi
này, nghe được một ít quy tắc bán đấu giá và vài tin tức thú vị.
Một đống những thứ nhỏ lẻ thật giả lẫn lộn, những người có con mắt biết
đánh giá thì hay thích ở đây xem xét thật giả. Các chủ sạp cũng không
thét to chào hàng, giống như những người rảnh rỗi phơi nắng sau giờ ngọ, buộc khăn trùm đầu, khoác áo ngồi bên cạnh quán, lười biếng nhìn mọi
người vội vàng tới rồi vội vàng đi.
Minh Lạc như một người hiểu
rõ nơi này, luôn có thể tìm được người bán tốt nhất, tôi đi theo phía
sau cậu ấy được mở rộng tầm mắt rất nhiều. Sau khi chọn lựa xong, Minh
Lạc cường ngạnh đeo một cái dây xích tay ngọc trai đỏ cổ xưa rất có
phong tình lên cổ tay tôi. Không tính là quà, chỉ là cảm thấy không mua
gì thì thật uổng phí thời gian đi dạo lung tung.
Sau đó lại kéo tôi đi mua di động, bởi vì Yorknew nhiều người nhiều đường phức tạp, nếu tôi bị lạc thì cậu ấy sẽ rất khó tìm.
Tôi cầm một chiếc di động hình mèo trắng mà dở khóc dở cười, Minh Lạc, con
mắt của cậu thật giống Shalnark, mèo trắng mèo đen đúng là một đôi.
Minh Lạc gọi một cuộc điện thoại rồi lôi cái tên đang tối mắt là tôi đến một quán cà phê. Tôi cảm thấy trong Yorknew này, so với Minh Lạc già dặn,
tôi chỉ là tay non chưa thấy qua sự đời.
Quán cà phê được mở ở
chỗ rẽ một con phố phồn hoa, đối diện chính là một đại quảng trường có
suối phun, pho tượng nữ thần nửa thân trần cao ngất đứng ở giữa bể nước, vẻ mặt trang nghiêm.
Ngoài cửa quán cà phê có đặt nhiều chiếc
ghế bành màu đen chạm rỗng, trên bàn cà phê hình tròn có một bình hoa
hồng trắng đang nở rộ, có ô lớn che nắng và nhân viên phục vụ mặc đồng
phục đáng yêu, đây là một quán mang phong cách ấm áp, thích hợp để uống
trà ngẩn người sau giờ ngọ.
Tôi không quen với vị cà phê, ngại
ngùng làm phiền nhân viên phục vụ mang cho tôi một cốc nước lạnh. Minh
Lạc thì chỉ cần cà phê nguyên chất, màu tối như mực khiến tôi chùn bước.
“Trong thành phố được xưng là mộng ảo này, tớ đã kiếm được thùng tiền đầu
tiên, sau đó lại bởi vì không hiểu quy tắc nên bị thế giới ngầm của
Yorknew đuổi giết ra khỏi đây. Khi đó, tớ vẫn chưa thể lĩnh hội được
năng lực Niệm, nhờ gặp được Ging mới thoát hiểm được.” Minh Lạc mỉm cười ngẩng đầu dựa vào ghế, kính râm trượt xuống mũi, bầu trời xanh trong
đôi mắt cực kỳ bình tĩnh, thờ ơ nhìn thế giới náo nhiệt xung quanh. “Cho nên tớ nói cho chính mình, ngã từ nơi nào thì hãy đứng lên từ nơi đó.”
Tôi đặt tay lên bàn, cũng nghiêng đầu nhìn về phía đại quảng trường bên
cạnh, khắc vào tròng mắt là sự phồn hoa náo nhiệt. Sự kiêu ngạo tận
xương của Minh Lạc khiến cậu ấy phải nếm rất nhiều khổ, kiếp trước cậu
ấy còn có đám bạn vui cười là chúng tôi ở sau lưng, nhưng ở đây thì cậu
ấy chỉ có một mình một người, tôi không dám tưởng tượng cậu ấy đã phải
dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể tự đứng lên một lần nữa.
“An, hiện giờ tớ đã dám tung hoành ở Yorknew rồi. Ngay lúc vừa mới tới đây,
tớ đã phát hiện thế giới kia còn có nề nếp hơn so với thế giới này, nơi
này giống như biển mặc cá nhảy, trời mặc chim bay, không bị gò bó thúc
ép. Chỉ cần tìm được phương pháp chính xác, ai cũng có thể trở thành
thần tiền tài chỉ trong một thời gian ngắn.” nói đến thành tựu của mình, Minh Lạc không có một chút tự hào, cậu ấy không cảm thấy kiếm được tiền vàng chồng chất lên nhau là rất giỏi.
Cầm chén thủy tinh trong
suốt, nước lạnh mà sạch sẽ. Tôi không chút chần chờ tươi cười nói với
cậu ấy: “Minh Lạc, cậu thật sự rất giỏi.”
Minh Lạc định thần lại khỏi trạng thái ngơ ngác, nghe thấy tôi nói vậy, cậu ấy có chút ngượng
ngùng đẩy kính râm lên “Đâu có, cũng bình thường thôi. Kỳ thật tớ cũng
hiểu được mình chỉ tạm xem như là rất giỏi, có lẽ do đối thủ của tớ quá
non nớt. Đầu óc của cái đám xã hội đen kia chỉ đủ để tán gái đánh ẩu, dù có cầm súng thì cũng chẳng khác nào một đám trẻ con ba tuổi mặc tã, tớ
chỉ sợ mình bị coi là bắt nạt tân thủ thôi.”
Cậu ấy càng nói,
khuôn mặt tươi cười càng sáng lạn, như được cổ vũ khen ngợi, bắt đầu
thao thao bất tuyệt nói rất nhiều. “Bọn chúng không có thương đức thì
ông đây cũng giở thủ đoạn giống chúng, tưởng việc buôn bán là đánh nhau
sao? Quá non, đúng là dân thường.”
Tôi uống nước lạnh, nhìn Minh Lạc đang hưng phấn, quả nhiên chỉ có hình ảnh tự tin của cậu ấy mới
thuận mắt nhất. Nhưng mà… “ông đây”? Tự xưng như vậy mà sao không thấy
cậu mất tự nhiên thế, Minh Lạc, cậu trăm ngàn đừng quên giới tính thật
của mình đấy.
Đang lúc Minh Lạc kể lại chuyện mình đã đại sát tứ phương, càng chiến càng thắng như thế nào, tôi lơ đãng đảo mắt thấy một bóng người đang đến. Nhất thời, ngón tay cầm cốc thủy tinh lạnh ngắt,
tim đập nhanh, nhanh chóng cúi đầu, đối với thiếu niên mặc trang phục
truyền thống của dân tộc ấy, tôi không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối
mặt.
“Là Kurapika à, ở đây!” Minh Lạc nằm ngửa trên ghế, ngưỡng
đầu ra sau, trong tròng mắt là hình ảnh chổng ngược của thiếu niên tóc
vàng đang đi đến.
Không phải ảo giác, khi Minh Lạc gọi ra tên
“Kurapika” này, tôi nghe ra sự khôi hài không dễ phát hiện, giống như có vài giây, cậu ấy cảm thấy tên này rất buồn cười vậy.
“Minh
Lạc?” Kurapika không quá xác định, đi tới, cậu ấy không ngồi xuống theo, chỉ đứng ở ngoài ô che nắng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Mới mấy tháng, thiếu niên ngẫu nhiên tươi cười trong trẻo ở cuộc thi Hunter như đã biến mất. Trong đôi mắt đen đeo kính sát tròng, không có một
chút dịu dàng nào, hơi thở lạnh như băng như cách ly toàn bộ sự huyên
náo xung quanh, cảm giác áp bách mơ hồ khiến người ta lùi bước.
“Lần này tìm cậu tới là để nói chuyện về băng Ryodan, dù sao cậu cũng như
tôi, đều đang tìm bọn chúng, vậy thì chúng ta hãy tổ chức thành nhóm đi
đánh quái đi.” trước công cộng, Minh Lạc không hề giấu giếm, bắt đầu mời chào tổ đội đánh quái.
Tôi cầm cốc nước, xấu hổ cúi đầu, ánh mắt Kurapika nhìn tôi lạnh đến mức làm người ta sợ hãi.
Xung đột chợt xuất hiện, ai cũng không nghĩ tới thiếu niên trông như một cái đầm nước lạnh lại bạo lực, xiềng xích lạnh như băng mang theo lãnh khốc coi thường hết thảy, lấy một loại tốc độ làm người ta kinh ngạc công
kích tới.
Trong nháy mắt, Minh Lạc đã vươn tay bắt lấy thứ ‘độc
xà’ chết người ấy, xiềng xích nhỏ làm năm ngón tay của người bắt lấy nó
rung lên.
Lần công kích trí mạng này, là nhằm vào tôi.
“Đây chẳng lẽ chính là thành ý của cậu sao? Kurapika.” Minh Lạc bắt lấy đầu kia của xiềng xích, giọng nói đè nén phẫn nộ.
“Thành ý? Anh đang đùa sao.” sự căm hận trong mắt màu đen của Kurapika như sắp muốn tràn ra, hình thành con sông đỏ bao phủ hết thảy sinh mệnh trước
mặt, xiềng xích bên dưới tay áo dài bên phải nối chặt với nhau như không thể tách ra, lộ ra sự hắc ám. “Cô ta là con nhện, cô ta là con nhện!”
Tôi có chút mờ mịt ngẩng đầu, Kurapika oán hận lại khiến tôi dần dần tỉnh
táo lại, bị người ta hận như vậy, quả nhiên rất khó chịu. Lance, anh xử
lý những sự oán hận tuyệt vọng đó như thế nào? Cho tới bây giờ, anh
không hề quay đầu lại, cho nên anh cũng không cảm giác được cái đau của
người khác phải không.
“Con nhện?” Minh Lạc nghe thấy tin tức
lớn như thế nhưng không có phản ứng gì lớn, thậm chí ngay cả giọng điệu
cũng không thay đổi chút nào. “Thế thì sao? Giao kèo hợp tác trở thành
phế thải đi vậy, dù sao chưa kí tên vào hợp đồng thì đổi ý cũng không
tính là làm trái.”
“Hôm nay tôi không có khả năng thả cô ta đi,
cô ta đã biết chúng ta sẽ đối phó băng Ryodan rồi đúng không, hơn nữa cô ta còn gặp tôi.” sắc mặt Kurapika tối tăm làm xiềng xích trong tay
buông lỏng, Minh Lạc cũng không làm khó xử, cũng buông ra.
“Vậy
cậu muốn làm thế nào? Nhốt hay là diệt khẩu?” đối mặt với người phẫn nộ
báo thù, Minh Lạc lại mang giọng điệu khinh miệt làm người ta tức chết
“Hãy bước qua thi thể của tôi trước đã, nếu như cậu có cái bản lĩnh đó,
nhóc con.”
“Đừng có ép tôi, rõ ràng anh cũng muốn bắt con nhện
không phải sao? Lúc ở cuộc thi Hunter, cô ta từ đầu tới đuôi đều đi cùng băng Ryodan!” Kurapika hạ tay xuống, xiềng xích bị thu lại hơi rung
lên, không khống chế được sự điên cuồng mỗi khi nhìn thấy con nhện, cũng không hề che dấu chút nào.
“Tôi sẽ không nói.” Như là lầm bầm
lầu bầu, tôi im lặng ngồi trên ghế, nước lạnh dưới ngón tay cách thủy
tinh hơi chớp lên. “Tôi sẽ không nói là tôi đã thấy cậu, cũng sẽ không
nói ra chuyện cậu muốn đối phó băng Ryodan.”
Nếu muốn nói thì
lúc ở cuộc thi Hunter, tôi đã nói ra rồi, nhưng chỉ cần nhớ tới đôi mắt
đỏ dữ tợn ấy, là tôi không nói nên lời. Tôi không phải con nhện, cho tới bây giờ, tôi cũng không cần chịu trách nhiệm vì băng Ryodan. Chrollo,
anh nói đúng không.
“Tôi không tin. Kẻ độc ác sao có thể giữ
lời. Huống chi cô không phải con nhện sao?” Kurapika nói rất bình tĩnh,
cậu ấy là kiểu người cho dù muốn chính tay đâm kẻ địch, không hoàn toàn
suy sụp thì không rống to kêu to. Sự áp lực đè nén dưới giọng điệu bình
tĩnh ấy khiến người nghe cảm thấy là lạ, sẽ không hiểu được là cậu ấy
đang cực kỳ phẫn nộ.
“An nói được là làm được, tôi cam đoan cậu
ấy sẽ giữ lời.” Minh Lạc chặn trước mặt Kurapika đang dần mất đi khống
chế, một bước cũng không cho cậu ấy lên.
“Anh lấy cái gì để cam
đoan?” thiếu niên tóc vàng nói bén nhọn giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, mỉm cười như đang cười nhạo lời hứa mỏng manh hơn cả trang giấy ấy.
Minh Lạc trầm mặc một hồi, hai bên tranh phong hết sức căng thẳng. Quảng
trường bên kia, biển người vẫn đang huyên náo, nữ thần quyến rũ đứng yên như tách rời khỏi trần thế. Ba chúng tôi cũng giống như bức tượng ấy,
cũng bị ngăn cách bởi thế giới huyên náo.
Tôi nghe thấy Minh Lạc đột nhiên bước lên một bước, hạ giọng nói: “Trả lại tên cho tôi đi, Kahakaru.”
Kurapika nhất thời ngây ngốc, chỉ biết nhìn Minh Lạc. Sát khí lãnh khốc quanh
người, ở lúc Minh Lạc vừa mở miệng, lập tức biến mất. Cậu ấy như nghe
đến chuyện gì đó không thể tin nổi vậy, mờ mịt không biết phải làm sao,
gương mặt thanh tú nhờ chút cảm xúc lộ ra ấy mà biến thành một cậu thiếu niên bình thường.
Đối với người luôn luôn lý trí cảnh giác như Kurapika mà nói, không phòng bị như vậy rất khác thường.
“Chúng ta đi thôi, An.” Ngược lại là Minh Lạc thờ ơ vô tội, cậu ấy vươn tay
thuận tiện đẩy đẩy kính râm, xoay người cầm lấy tay tôi rời khỏi quán cà phê.
Tôi lảo đảo bị kéo đi, quay đầu lại thấy Kurapika vẫn ngây ngốc đứng dưới ánh mặt trời, trang phục dân tộc màu màu xanh da trời
dưới ánh sáng chỉ còn lại màu xanh đậm mơ hồ. Không chân thực giống như
thiếu niên tóc vàng ấy.
“Chúng ta quên trả tiền.” Minh Lạc bỗng mới nhớ tới là có chuyện này.
“Phải về trả tiền.” Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.
“Cậu là con nhện?” Minh Lạc rất tự nhiên liền hỏi tiếp.
Tôi cúi đầu không biết trả lời như thế nào, chỉ thấp giọng phủ nhận “Không phải.”
“Cũng đúng, con nhện yếu như vậy thì đâu có thể sống sót được, là cái thằng nhóc kia phải không.”
Minh Lạc nắm tay tôi rất ấm áp, tôi nhìn bàn tay mạnh mẽ của cậu ấy, không có hé răng, trầm mặc.
“Không lẽ hắn là bang chủ?”
Chỉ cần nhìn cách ở chung của thằng nhóc tóc đen kia và các thành viên còn
lại, muốn không nhìn ra ai là người lãnh đạo cũng khó.
Trên đại
quảng trường, người đến người đi, tôi nhìn thấy Minh Lạc vẫn đưa lưng về phía tôi, trên áo khoác màu rám nắng tràn đầy vệt sáng của hoàng hôn.
Tôi cúi đầu, tóc mái che đi hai mắt không biết lộ ra tình cảm gì, thật lâu sau mới giống nói nhỏ “Ừ.”
Có một khắc, Minh Lạc dùng sức cầm tay tôi đến mức muốn bẻ gẫy xương ngón
tay tôi. Nhưng cậu ấy không nói gì cả, vẫn không quay đầu, tiếp tục kéo
tôi đi vào biển người của thành phố Yorknew.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, tôi tận lực viết đoạn ở Yorknew thật đơn giản, sau đó chúng ta có thể kết thúc.