Tôi phát hiện cuộc
sống như thế này cũng không tệ, ngắm mặt trời mọc ngắm cây ngắm suối
nghe chim hót, nhìn mặt trời lặn mặt trăng lên, cùng bạn bè uống trà
lài. Buổi tối có gió thổi thì ngồi trong hốc cây rộng lớn như trong
truyện cổ tích, nghe gió biển trên đảo vỗ bờ suốt đêm, thắp ngọn nến,
cùng tán gẫu những chuyện đã trải qua mấy năm nay.
Dù Minh Lạc
giờ trông như thế nào, thì tôi cùng với cậu ấy vẫn trò chuyện với nhau
tự nhiên như hô hấp vậy. Ngay tại lúc các thí sinh khác vì thẻ báo danh
mà liều mạng với nhau, chúng tôi lại giống một đôi bạn cũ lâu ngày gặp
lại, ngồi ở một nơi im lặng cùng kể lại kí ức của mình mà đối phương
không biết.
Tôi nói cho cậu ấy, tôi ở trong một thành phố có rất nhiều loại hoa tươi đẹp, nơi đó có những người hàng xóm tốt bụng, có
vườn hoa hồng Đại La do chính tay tôi trồng. Còn Minh Lạc thì kể cho tôi biết cậu ấy đã đi những đâu trong mấy năm gần đây, đã quen biết một
đống người có tính cách khác nhau như thế nào, còn từng có đoạn thời
gian bị một tên trông như khỉ hoang tên là Ging Freecss lừa đi làm việc
cực nhọc, tiêu diệt tập đoàn đạo tặc này kia, hỗ trợ tu sửa di tích, tìm đường tới thế giới khác gì đó. Sau đó lại còn chạy đến Yorknew buôn
bán, tiền ở thế giới này thật dễ kiếm, đây là cảm khái của người nào đó
kiếp trước đã luôn kiêu ngạo trong các vụ làm ăn, kiếp này vẫn còn tiếp
tục kiêu ngạo.
Cậu ấy cũng nhắc đến Tử Thương và Tiểu Khải,
không có ai trông chừng là chắc chắn bọn họ sẽ càng ngày càng lôi thôi,
còn cả Anh Hùng và Tiêu Văn nữa, sau khi họ chết, không biết có phải là
đã sang các thế giới khác giống như chúng tôi hay không, cho nên mới
không thấy báo mộng về.
Cẩn thận kéo từng mảnh trí nhớ ra, tôi
may mắn là mình không quên quá nhiều kí ức. Có khi bỗng dưng lại rơi lệ, không phải do bi thương, chỉ là cảm xúc quá đầy ắp, tựa hồ chỉ có nước
mắt mới có thể phát tiết ra.
Ngày trôi qua đơn giản như nước
suối bên chân, năm chiếc thẻ báo danh trên người tôi vẫn nặng trịch đặt ở trong túi quần, cái sức nặng này khiến cho tôi nhíu mày khổ mặt. Nhiều
thẻ như vậy có thể giúp bao nhiêu người đỗ? Tôi còn ngốc nghếch cầm thẻ
báo danh đứng ở chỗ cao, nhìn rừng cây xanh biếc trước mặt mà giơ tay hô to “Có ai muốn thẻ không!? Tôi có nhiều thẻ không cần đây!”
Kêu lớn tiếng như vậy, tôi không tin không có ai nghe thấy, nhưng tôi đứng ở trên tảng đá đợi cả ngày, chờ đến mức sắp hoá thành pho tượng cũng
không thấy một thí sinh nào nhô đầu ra tới cướp.
Mọi người làm
sao thế, mục tiêu to đùng như vậy đang đứng ở đây mà cũng không có ai
nhìn thấy sao? Cho dù tôi muốn tặng thẻ, thì cũng phải có thí sinh bằng
lòng đi ra lấy, bằng không tôi đi tìm bọn họ kiểu gì được.
Minh
Lạc không chịu nổi bộ dạng tiều tụy của tôi, mới đầu cậu ấy hỏi tôi con
mồi là ai, tôi lấy tờ rút thăm mà Lippo đưa cho tôi ra. Cậu ấy nhìn rồi
vỗ đùi cười to “Cái tên giám khảo đầu đuôi gà kia thật tài tình, anh ta
cũng thật chiếu cố cậu.”
Sau đó duỗi tay ra lấy số thẻ báo danh
thừa trong tay tôi, rồi nhảy lên chỗ cao, do vừa mới tắm rửa trong suối
nên mái tóc màu vàng ướt sũng, giờ đứng đón gió tiện thổi khô luôn.
Tôi nghe thấy Minh Lạc nhàn nhã như chủ quán nước ven đường bắt đầu thét to “Số 199, số 199, ai muốn? Không lừa dối trẻ thơ và người già cả, cứ ra
tiền đi!”
Tôi đen mặt ngồi xổm phía dưới, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, thế mà cũng có thể lấy để buôn bán? Ngay cả thịt muỗi dù bé tí cũng
muốn rỉa sạch sao.
“Không có ai muốn? Vậy tôi nghiền nát thẻ đấy, 1, 2...” Minh Lạc lại bình thản đếm, như đang chờ lật con át chủ bài vậy.
“Bao nhiêu tiền?”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Killua đi ra từ một thân cây đại thụ, mắt mèo
màu đen tròn mà sắc bén, mặt không chút thay đổi đứng ở khoảng cách an
toàn nhìn hai chúng tôi.
“Đây không phải là đại thiếu gia nhà
Zoldyck sao, nhà các cậu đúng là rất kiêu ngạo về mấy vụ làm ăn, nhưng
tiền tiêu vặt cho trẻ con dù nhiều thì cũng chỉ đủ mua mấy thanh kẹo
chocolate mà thôi, cậu có thể trả cái gì để đổi chiếc thẻ này chứ?” Minh Lạc dựng thẳng ngón trỏ lên, xoay thẻ báo danh hình tròn trên móng tay.
“Hừ.” Killua nhấc khóe miệng lên, tươi cười tự tin không phù hợp tuổi “Anh
muốn cái gì, tôi cũng phải xem có đáng để tôi đi đổi hay không đã.”
“Làm gì mà phải đề phòng thế, tôi chưa nghèo nàn đến mức muốn bắt cóc tống
tiền nhà Zoldyck vơ vét tài sản làm tiền chuộc đâu. Hàng hóa sở dĩ là
hàng hóa, đó là bởi vì có thị trường. Chiếc thẻ này với tôi mà nói không đáng một xu, nhưng đối với cậu thì ít nhất có thể giá trị một đồng.
Không nhiều không ít, cậu cho tôi một đồng Geny là được.” Minh Lạc lấy
kính râm từ trong túi quần ra, thuận tay che đi đôi mắt quá mức âm u.
Mỗi lần bắt đầu cò kè mặc cả với người khác là đã muốn ăn thịt người ta, đeo kính mắt có thể trở nên chân thành sạch sẽ, làm ăn mới có thể thịnh vượng phát đạt.
“Thật?” Killua không tin, giương mắt nhìn về
phía người đàn ông đang cười giả dối kia, vẫn đứng ở nơi thích hợp nhất
để tránh công kích, đối với một đứa trẻ mười hai tuổi mà nói, cậu ta quá lý trí.
“Thẻ giảm giá ‘Một đồng Geny’ của nhà Zoldyck hẳn là
cậu có chứ, lúc các cậu làm khuyến mãi, chẳng phải từng phát một đống
thẻ như vậy sao? Giảm 8%, 10%, 5%, còn có cả một đồng Geny xử lý một vụ. Cho tôi một thẻ đi, tiểu thiếu gia.” Minh Lạc lắc lắc thẻ báo danh, vẻ
mặt dụ dỗ cười “Cậu cũng đâu có lỗ vốn gì.”
“Đó không phải là
khuyến mãi.” Killua nhếch miệng nhe răng nanh, giống như rất phản cảm
người khác định nghĩa nhà cậu ta như vậy.
“Rồi, đó là quảng
cáo.” Minh Lạc tươi cười có chút trào phúng, thấp giọng hừ lạnh một câu
“Cũng chỉ có cái loại thế giới bị rò rỉ chồng chất này, sát thủ mới có
thể hợp pháp hóa như thế, ngay cả căn nhà cũng có thể biến thành khu
ngắm cảnh. Không có giới hạn hắc bạch, ‘cá lớn nuốt cá bé’ cũng bị phóng đại lên, cái loại thế giới tưởng tượng như thế này, tôi thật muốn cho
tác giả nhanh đi chết đi, đừng ra làm gì cho mất mặt xấu hổ.”
Tôi vốn định điệu thấp ngồi xổm một bên làm cây cỏ, dù sao những lúc Minh
Lạc làm ăn, tôi ngắt lời thì không tốt lắm. Nhưng sau khi nghe thấy vậy
thì lại không nhịn được ho khan, kỳ thật chúng ta đã ở thế giới tưởng
tượng rồi. Nguyền rủa tác giả là không tốt lắm đâu, người ta là vô tội
mà.
“Thành giao, đưa đây.” Killua nhấc khóe miệng lên, gương mặt mèo đáng yêu chợt hiện ra dưới mái tóc màu bạc, cậu ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc thẻ phi đến đây, sau đó ‘móng vuốt vèo’ duỗi ra chờ
thẻ báo danh.
Minh Lạc nhận được chiếc thẻ rồi giơ tay vung thẻ
số 199 về phía Killua, sau đó khẽ hôn thẻ giảm giá ‘một đồng Geny’, cười nói “Hợp tác vui vẻ, cậu bạn.”
Killua lấy thẻ vào túi rồi quay
đầu bước đi, một giây cũng không lãng phí, xem ra cậu ta không có hảo
cảm gì với chúng tôi. Tôi chú ý tới cậu ta vẫn luôn dừng lại ở khoảng
cách mà cậu ta cho rằng là an toàn, không hề tiến lên một bước.
Nơi chúng tôi dừng chân là một mỏm núi nhô ra trên đảo, cúi đầu là nhìn
thấy dòng suối dài nhỏ chảy qua hải đảo xanh mượt, tôi ngồi xổm bên chân Minh Lạc, híp mắt cảm thụ gió mát thổi qua từng lọn tóc.
Minh
Lạc kẹp hai chiếc thẻ báo danh trong tay, ngẩng đầu nhìn trời, kính râm
như được phủ một tầng ánh nắng. Cậu ấy đợi ba giây mới hiểu rõ nói “Nói
cách khác, không có ai có lá gan bước ra à? Cho dù là thứ rẻ tiền thì
bình thường cũng không có gì tốt, cũng không thể bài trừ có vài ông chủ
bán nhà luôn nhảy giá*. Ăn cơm không phải trả tiền thì rất ít, nhưng
không có nghĩa là không có.”
*Nhảy giá: Năm 2009, thị trường bất động sản ở Trung Quốc nóng lên, giá không ngừng tăng lên theo từng
ngày, rất nhiều ông chủ kinh doanh bán nhà không ngừng tăng cao giá cả
để thu hoạch nhiều ích lợi, nhiều người gọi hiện tượng này là “nhảy
giá”, ý là giá cứ tăng mà không dựa theo quy luật nào)
Tôi đồng ý gật đầu, đâu phải không thể ăn không được của ai, chỉ là một việc làm
đơn giản thôi, cũng đâu có yêu cầu người bị ăn kia nhất định phải trả
giá cái gì.
“Không có ai cần thì tôi đành ném đi vậy.” Minh Lạc
giơ thẳng tay lên, hai chiếc thẻ báo danh xoay tròn bị văng ra ngoài
sườn núi, chậm rãi bị gió đưa đi xa “Tạm biệt nhé, số 197 và số 198.”
Thẻ báo danh vừa rời tay rơi xuống được vài giây, cuối cùng có người không
nhịn được chạy ra khỏi nhánh cây ẩn nấp. Động tác nhẹ nhàng hơn cả chim, nhảy lên không trung, chuẩn xác bắt được chiếc thẻ rồi bỏ chạy. Tôi
nhìn thấy cái đầu trọc kia, tôi chỉ có tí trí nhớ về anh ta, là Ninja
tôi nhìn thấy ở cửa thứ hai.
“An, cậu thấy chưa. Người ở thế
giới này với tớ không thể cùng con đường được, tớ vẫn quen ngồi ở trong
phòng hội nghị có điều hòa hơn, uống cà phê đen mà em bí thư bưng lên
cho tớ, cười nho nhã lễ độ giao tiếp với đám lão hồ li cũng nho nhã lễ
độ. Thứ tớ muốn là một đám đối thủ thông minh cũng có hứng thú như tớ,
khi tớ muốn đưa ra hàng hóa nào là bọn họ hiểu giá của tớ, khi tớ nói
muốn cho không, thì cũng sẽ không hề hèn nhát đứng ngó đằng xa. Tin
tưởng và tôn trọng, nơi này từ đầu đến cuối vẫn không phải thế giới của
mình.”
Minh Lạc ngẩng đầu thản nhiên cười, mái tóc màu vàng là màu sắc sáng nhất trên người cậu ấy, đón gió mềm mại tự do tung bay.
Tôi biết, Minh Lạc không thích trực tiếp chém giết, cậu ấy từng đã tao nhã nắm trong tay thế giới cậu ấy muốn.
“Ngẫu nhiên tớ cũng sẽ nghĩ có lẽ thế giới tên là Hunter này, ngày nào đó sẽ
đột nhiên sụp đổ.” Bình thản như đang nói chuyện phiếm, tôi đột nhiên
khẽ cười rộ lên “Bởi vì người nơi này sống đều quá điên khùng, càng là
người đứng trên đỉnh thì sống càng tùy hứng. Loạn đến mức không hề có sự thỏa thuận pháp lý nào về ranh giới quốc tế, cho dù thế lực của hiệp
hội Hunter lan đến đại bộ phận quốc gia trên thế giới, nhưng nó cũng chỉ là một cơ cấu mang tính phụ trợ, không có cách nào thực sự khống chế xã hội cân bằng. Đúng là hao tổn tâm trí, bản thân thế giới này đã mang
theo một sự điên vô trách nhiệm rồi, càng đừng nói đến những người tồn
tại ở đây.”
“Là lung tung thì đúng hơn, tớ cũng không muốn biết
lịch sử tiến hóa của nó quỷ dị đến mức nào mới có thể làm người tiền sử
và tên lửa vệ tinh ở cùng trong một cái xã hội mà không có gì lạ lùng.”
“Ai biết được, có khi tác giả vừa chơi mạt chược vừa vẽ tranh ấy. Nhưng nơi này thật sự rất mỹ lệ.” Bất luận là bạn đứng ở đâu, bạn đều có thể ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp.
Minh Lạc ngồi xuống cùng
tôi ngắm phong cảnh, đột nhiên dựng thẳng ngón tay cái về phía biển
phương xa “Không thích mày đấy, môi trường xanh tươi tốt như vậy làm gì, muốn khoe khoang à.”
Tôi nghẹn họng, ở đây lâu lâu, bệnh ấu trĩ cũng sẽ lây bệnh thì phải.
Một tuần trôi qua, tôi nhàm chán đi dạo một vòng trên đảo. Trước khi thời
gian thi kết thúc, tôi chọn một nơi có đất phì nhiêu đầy ánh mặt trời,
nơi đó có một gốc cây trơn nhẵn bị ai đó chặt ngang, tôi dùng tay đào hố bên cạnh gốc cây. Trên người vẫn mang theo hoa Tử của Esme, thật vất vả mới tìm được nơi thích hợp để trồng.
Vừa mới đào được hai cái,
một cánh tay trắng nõn đột nhiên chui từ trong đất ra đến, giống như nẩy mầm phá đất vươn thẳng lên bầu trời xanh thẳm. Tôi cứ thế ngồi, nhìn
thấy hố nhỏ mà mình đào tự động biến thành hố to sụp xuống, sau đó là
một cái đầu tóc màu đen dài nhô ra bùn đất, một người đàn ông có đôi mắt đen như bị mù cứ thế nhô lên khỏi hố. Anh ta giật giật người mấy cái,
bùn đất đều bị phủi sạch.
Tôi lấy ngón tay dụi dụi mũi, phủi bụi đất mà anh ta phủi vào tôi. Tôi còn chưa trồng cái gì, nó đã mọc ra một người rồi.
Người trẻ tuổi chui từ trong đất ra rồi bắt đầu gọi điện thoại, anh ta vô cảm bàn chuyện nhà với người trong điện thoại “Vâng, bố, con sẽ mang Killua về. Giấy phép Hunter thì không thành vấn đề, sẽ không làm nhiệm vụ lần
này bị chậm trễ.”
Gọi điện thoại xong, anh ta giờ mới nhìn thấy
có người đang ngồi bên hố, anh ta vô cảm dùng đôi mắt mèo đen quỷ dị kia liếc tôi một cái, sau đó tự nhiên lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ
màu trắng đưa cho tôi, giọng điệu công thức hoá nói “Đây là thẻ giảm giá của nhà Zoldyck, nếu muốn giết ai, mời cô ưu tiên lựa chọn chúng tôi.
Chúng tôi cũng nhận giao dịch lớn, cam đoan chất lượng tuyệt đối.”
Người trẻ tuổi đưa cho người khác thẻ giảm giá như một thói quen, giống như
chúng ta ở trên đường cái nhìn thấy người ta phát quảng cáo tờ rơi buôn
bán vậy. Người nhà Zoldyck, có phải ai cũng mang theo thẻ giảm giá
không?
Tôi cầm thẻ đối phương đưa, thấy người trẻ tuổi vừa đi về phía bờ biển vừa cắm đinh vào mặt mình. Cái đinh vừa bị cắm vào là làn
da liền biến sắc, đi một bước, làn da liền méo một ít, mắt nhỏ đi, tóc
không còn, hai má mượt mà bị hõm xuống, cằm cố định bởi đinh, một người
trẻ tuổi biến thành xác ướp...
Tôi nghĩ mà sợ, sờ sờ mặt mình,
chẳng lẽ cao thủ đều không có cảm giác đau? Lại cúi đầu nhìn thẻ giảm
giá, Illumi Zoldyck, điện thoại xxxxxxxx. Thì ra trông tôi rất giống
khách hàng tiềm ẩn của nhà Zoldyck à?
Ngồi một hồi, lại chuyển
sang vị trí khác tiếp tục đào hố trồng hoa Tử. Hy vọng sang năm trên đảo Zevil có hoa của Esme đang nở rộ, chúng tôi đi đến đâu cũng trồng hoa ở đó, vì chúng tôi đều muốn khắp các nơi trên thế giới đều hoa tươi của
Esme nở rộ.
Thí sinh đều lục tục trở lại bờ cát, trước lúc còn
chưa có tuyên bố cuộc thi chấm dứt, trên bãi biển không có một ai, không biết là đang giấu mình ở góc nào.
Trên tay tôi còn có chiếc thẻ số 17 do không đưa được ai, cứ cảm thấy nếu cầm ở trong tay thêm một
giây cũng tốt, phụ nữ đôi khi luôn tiếc rẻ hơn đàn ông.
Minh Lạc mua được chiếc thẻ 301 từ tay anh trai Killua để đỗ phần thi này, còn
thẻ số 80 thì không lấy lại được, nghe nói chiếc thẻ ấy bị đưa cho người khác mất rồi. Sniper không hề để ý đến giấy phép Hunter, cô ấy yêu súng bắn tỉa của mình hơn. Lúc bị cướp đi thẻ báo danh, thiếu chút nữa bị
giết, cô ấy đã hoàn toàn bỏ cuộc trận đấu này rồi, cô ấy tự nhận thực
lực không đủ là sẽ rời khỏi cuộc thi đúng lúc.
Tôi cùng Minh Lạc sóng vai ngồi ở trên bờ cát nhìn hải âu thành đàn bay đi, giống như
đang nhìn một con đường màu xanh lam vô biên vô hạn. Khi tàu quân hạm
dừng lại ở bờ biển bấm còi, cửa thứ tư chấm dứt, tàu bay đầu cá mập lại
xuất hiện ở phía chân trời xa xôi, tôi sờ sờ thẻ báo danh số 17, trước
lúc lên thuyền, tôi tùy tiện nhét này nó vào đá ngầm. Tôi luôn cho rằng
để thẻ báo danh thừa trong người là rất lãng phí, dù ở lại trên đảo
không vô dụng nhưng cũng không muốn mang lên tàu bay.
Sau đó lại nhét thẻ số 1 vào quần áo, ‘ba điểm vạn năng’ ở trong tay chủ nhân là
sáu điểm. Giám khảo Lippo cố ý đưa thẻ rút thăm con mồi chính là số 1,
tôi là con mồi của chính tôi. Ban tổ chức vẫn luôn chiếu cố đối với thí
sinh đặc biệt, ví dụ như lờ đi sự thật rằng toàn bộ cuộc thi này đều là
nhờ người khác hỗ trợ.
Số báo danh số 1 của những khoá trước, không phải quá mạnh thì là quá yếu, không có ngoại lệ.
“Các thí sinh hãy chú ý, hiện giờ chúng tôi bắt đầu gọi thí sinh theo dãy số thứ tự, thí sinh được gọi hãy vào phòng nhận phỏng vấn.”
Tôi
khoác balô trên lưng dẫn đầu lên tầng hai, tàu bay còn chưa rời khỏi khu vực biển, cho nên có thể nhìn thấy chim biển bay ngang qua bên ngoài
cửa sổ mạn tàu.
Đi đến trước cửa phòng khách, vươn tay gõ cửa, bên trong có người đáp: “Vào đi.”
Lúc tôi mở cửa đi vào, đột nhiên nhớ tới Harris từng đánh giá hội trưởng
hiệp hội Hunter, ông ấy còn rất nghiêm túc nói với tôi: “Miru, Netero là người đàn ông mạnh nhất mà bác từng gặp trong đời này.”
Harris
từng nói với tôi cảnh tượng lần đầu tiên ông ấy và Netero gặp nhau, khi
đó Harris vẫn là một đứa trẻ hơn mười tuổi vừa mới bước vào võ đạo, mà
Netero đã thành thần. Người đàn ông tráng niên trắng tay quần áo lôi
thôi ấy, đã chân trần đi đến mỗi một thánh địa võ đạo khắp thế giới.
“Có lẽ cháu không thể tưởng tượng nổi một người sao có thể đạt được đến mức đó, bác đã nhìn thấy cảnh giới võ đạo cao nhất ở ông ta. Mà một người
như vậy, khi cười với chúng ta lại giống như trẻ con vậy.”
Trong võ đạo, cả đời Harris đều sùng bái một người tên là Netero, không phải năng lực Niệm, mà là võ thuật chân chính.
Tôi đi vào phòng khách, là một gian phòng được trang hoàng và phong cách
đơn giản, chỉ có vài đệm ngồi cho người ta ngồi. Hội trưởng Netero mặc
trang phục nhà võ rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên đệm, trước mặt
ông ấy là một chiếc bàn thấp.
Đặt ba lô bên chân, tôi ngồi quỳ
trên đệm, hai tay đặt ở đùi, thẳng lưng lên, mỉm cười nhìn vào đôi mắt
đang mỉm cười của Netero. Sau đó cúi đầu cung kính mở miệng “Xin chào
hội trưởng, tôi là Miru Sylvia, đến từ Esme.”
“Esme là một nơi
tốt đấy, cô chịu tới tham gia cuộc thi, tôi rất vui mừng, mỗi lần nhìn
thấy thí sinh số báo danh số 1 đều là một loại vui mừng.” Netero cho hai tay vào hai cổ tay áo rộng thùng thình, cười ha ha giống như lật đật
vậy, lông mi dài nhếch lên đến tai, khiến ông ấy tươi cười có vẻ vô hại.
Tôi mỉm cười không nói, im lặng ngồi.
Netero cười tiếp tục nói “Cô cảm thấy cô cần phải tiếp tục thi không? Miru.”
Chiếc giấy phép Hunter màu đỏ ấy, ngay từ đầu đã được đặt ở trên bàn, tươi đẹp sáng bóng đến mức có thể chiếu ra bóng người.
“Ở lĩnh vực phiên dịch văn tự cổ đại, cô rất có lực ảnh hưởng, thành tựu
lớn nhất của cô bao gồm văn tự cổ đại ở di tích Ruruka, giúp Hunter Di
tích khai quật, phục hồi các di tích cổ, nhiều luận văn về lịch sử các
chuỗi di tích cổ và nhiều phát biểu có lực ảnh hưởng. Tư cách của thí
sinh đặc biệt ngoài thành tựu của bản thân ra, còn cần từ ít nhất hai
Hunter trong lĩnh vực ấy đề cử, mà người đề cử cô là Ging Freecss và
Satotz.”
Cái gọi là thí sinh đặc biệt, đều là người có được
thành tựu Hunter trước. Bọn họ khác với thí sinh mới, mà là nhân tài đặc thù đã có cống hiến trọng đại ở một lĩnh vực nào đó. Cho nên hiệp hội
Hunter cho loại thí sinh này đi cửa sau, quan trọng không phải giấy
chứng nhận Hunter, mà là bạn đã làm gì. Thí sinh đặc biệt chính là người đã có thành tựu Hunter rồi mới đến lĩnh tờ giấy phép này.
Dù
bạn vừa mới bước vào hội trường thi, một đề thi cũng không cần kiểm tra
đã cầm giấy phép bước đi cũng không tính là quá đáng, cuộc thi vốn không được lập ra vì thí sinh đặc biệt.
Tôi nhìn giấy phép Hunter dễ
như trở bàn tay kia, cũng không lập tức đi lấy. Chỉ nghiêng người lấy từ ba lô ra một quyển ba mươi sáu trang dày màu đen, đây là quyển sao chép từ tư liệu trong văn phòng ở phố Số 13.
Tôi đặt sách lên bàn, quyển màu đen bên cạnh giấy phép Hunter, khiến màu đỏ có chút ghê người.
Netero chỉ cười ha ha nhìn tôi, ông ấy biết ý tôi nên cũng không định mở miệng ngăn cản.
Tôi ngồi quỳ di chuyển ra sau vài bước, tránh cái bàn rồi cúi người xuống,
thành tâm thành ý chào chín mươi độ trước vị hội trưởng này được vô số
người sùng bái này “Kính nhờ ngài, hội trưởng, tôi hy vọng hiệp hội
Hunter có thể đứng ở phía sau Esme một lần nữa. Tôi đại biểu mọi tình
nguyện viên ở Esme, trịnh trọng kính nhờ ngài.”
Esme không thể
gánh chịu tất cả một mình, rất nhiều thứ đều cần quyền lực của hiệp hội
Hunter duy trì. Dù cho cuối cùng chỉ còn lại một mình Esme tiếp tục đi,
chúng tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
“Hẳn là cô biết, hiệp hội
Hunter không phải là thứ mà kẻ già cả như tôi có thể định đoạt.” Netero
chậm rãi nói, giọng nói già nua khàn khàn khiến sự thong thả này trở nên ấm áp đôn hậu, có vẻ như ông ấy sợ nói nghiêm túc quá sẽ làm tôi sợ.
Tôi lại ngẩng lên, thấy Netero nhìn tôi giống như đang nhìn một tiểu bối
không hiểu chuyện, ông lão trước mặt lúc này trầm tĩnh như một đầm nước
sâu, đôi mắt trong sáng.
Mà phía sau ông ấy, một chữ “Tâm” bằng mực tàu mang đường nét đầy đanh thép, như nháy mắt sẽ tua nhỏ giấy, phá giấy mà ra.
Tôi nhìn bức tranh chữ phía sau ông ấy, cơ hồ là gằn từng tiếng rõ ràng mà
kiên định nói “Chúng tôi tin tưởng, ông là mạnh nhất.”
Cho nên chỉ cần ông chịu hứa hẹn, chúng tôi liền dám tin tưởng ông.
Netero nhíu chặt bộ râu quặp, trầm mặc cùng tôi nhìn nhau một hồi, tôi không
đoán ra ông ấy đang suy nghĩ gì, cho nên không đoán gì nữa, tính nhẫn
nại khi ngồi đối mặt với một vị trưởng bối, tôi vẫn phải có.
“Dù là hiệp hội Hunter có quyết định gì, Esme cũng sẽ không dừng chân lại, có phải không?”
“Vâng, Esme sẽ không lui bước, bởi vì Meteorcity ngay tại trước mặt chúng tôi.”
Dù thống hận đối phương đến mức nào, dù có bao nhiêu lần chỉ ước gì dùng
cách tàn khốc khiến đối phương biến mất, thì sự thật đó ngay từ đầu đã
tồn tại rồi, cho dù là máu cũng không thể thay đổi.
“Đó là một
con đường rất vất vả, nếu chỉ là vấn đề ô nhiễm môi trường và trị an,
thì hiệp hội vẫn có thể cung cấp sự trợ giúp, các cô làm như vậy, đáng
giá không?” Netero tươi cười sâu thêm, ông ấy đặt tay lên quyển sách màu đen kia, nhẹ vỗ về mặt bìa dày “Không nghĩ tới lại dày đến thế, bản ghi chép danh sách tình nguyện viên của thành phố hoa.”
Từng tình nguyện viên của Esme đều ký tên mình lên quyển sách màu đen này, mà đây chỉ là một phần.
“Chưa nói đến chuyện đáng giá hay không, tôi chỉ biết nếu đã lựa chọn là sẽ
không chùn bước.” Tâm tình tôi bình tĩnh dị thường, không có một chút do dự nói “Dù là nguyên nhân gì đã tạo ra loại quan hệ này hôm nay, chúng
tôi cũng chưa từng phủ nhận Meteorcity chính là Esme.”
Thành phố phồn hoa và vùng đất bị quên lãng ấy đều ở cùng một mảnh đất, lúc hết
thảy tai họa còn chưa bắt đầu, lúc kẻ độc tài tàn bạo còn chưa vạch giới hạn quốc thổ, không có Meteorcity, chỉ có Esme.
Có nhà lịch sử
học từng nghiên cứu lịch sử về phương diện này, đó là một trận chiến
tranh dài đằng đẵng, kẻ độc tài và phái dân thường tự do không chết
không ngừng. Esme cuối cùng bị rơi vào nơi tên là Meteorcity, nhưng bên
bảo vệ gìn giữ thổ địa vẫn là Esme.
Lịch sử chân chính đã sớm
hoàn toàn thay đổi, một năm rồi lại một năm do áp bách và phản kháng
dựng nên nợ máu, khiến Meteorcity và Esme hoàn toàn phản bội nhau, coi
thường, cừu thị đối phương.
Đó là một đoạn lịch sử rất dài rất
dài từ cừu hận chồng chất mà dựng thành bức tường, sau đó chậm rãi nhạt
đi, chậm rãi chết lặng, lại chậm rãi khiến thế giới cách ly Meteorcity.
Esme tiếp tục chặt chẽ bảo vệ thổ địa từng thiếu chút nữa bị thất thủ,
đem nhiều loại hoa trên toàn thế giới đều trồng ở nơi này.
Đến
hôm nay, không ai nói rõ được quan hệ của Esme và Meteorcity, giống như
hai kẻ địch lạnh lùng nhất, đột nhiên phát hiện trên người mình đều chảy cùng một dòng máu.
“Đối với vấn đề Meteorcity, hiệp hội từng mở vài cuộc họp, đây không phải là vấn đề mà trong thời gian ngắn đã có
thể cho hiệu quả ngay, dù sao Meteorcity liên lụy tới rất nhiều phương
diện lợi ích, cuối cùng, không có mấy ai tán thành. Tuổi trẻ đúng là vẫn tốt hơn đám già cả bọn tôi, dù hậu quả là gì, các cô đều có đủ nghị lực để gánh vác. Xem ra, mấy cái cuộc họp đó đúng là càng ngày càng vô
dụng, còn không bằng một cô bé.”
Netero cười lắc đầu, giọng nói
bình thản không nghe ra tức giận trách cứ “Trở về nói cho thằng nhóc
Harris kia, hiệp hội Hunter sẽ vẫn đứng ở phía sau Esme, chuyện này
không cần họp, tôi đã hứa là sẽ làm được.”
Tự mình đi một chuyến này, tự mình nhìn thấy hội trưởng hiệp hội Hunter trong truyền thuyết,
là thu hoạch lớn nhất đối với tôi trong cuộc thi này, tôi thấy may mắn
là mình vẫn lưu lại cuộc thi.
Tôi đứng lên xách theo ba lô, cầm
quyển sách màu đen kia lên. Sau đó cung kính cúi đầu với ông lão vẫn
ngồi xếp bằng ấy “Lúc này xin tạm biệt ngài, hội trưởng Netero.”
Cuối cùng tôi vẫn không lấy giấy phép Hunter, tôi đã chiếm được thứ tôi rất
muốn rồi. Còn về chuyện làm Hunter, tôi tự nhận công lao của tôi vẫn kém các tiền bối trong lĩnh vực, vẫn nên để lại giấy phép Hunter cho những
người thích hợp hơn đi.
“Có rảnh thì nhớ đến chơi nhé, còn nữa, nhờ cô thay tôi gửi lời hỏi thăm Manuel nhé.”
Khi tôi mở cửa, Netero lại biến thành ông lật đật vui tươi hớn hở cười nói.
Tôi quay đầu tươi cười sáng lạn “Tôi biết rồi, cám ơn.”
Cạnh tường trong phòng khách, bên dưới bức tranh chữ ấy, có một lọ hoa Esme. Cành lá xanh cứng cáp tràn ngập sức sống, dù ở chỗ nào cũng có thể nhìn thấy hoa tươi của Esme, chúng tôi vẫn luôn cố gắng đi về phía trước như thế.
Lúc đi ra, loa trên tàu bay lại truyền ra một giọng nữ ngọt ngào “Người tiếp theo, mời số 44 vào.”
Lúc tôi xuống tầng, đi ngang qua Hisoka, hai mắt hắn vô thần suy sút giống
như không có hứng thú gì, ai đến trước mặt, hắn đều có thể làm như không thấy.
Lúc đi ngang qua nhau ở cầu thang, tôi và hắn đều không
chớp mắt bước thẳng, đưa lưng về nhau, có vẻ như không ai nghĩ là người
từng đã gặp nhau thì nên chào một tiếng.
Đi xuống tầng, tôi mẫn
cảm nhận thấy điều gì đó, quay đầu nhìn sau lưng, hành lang yên tĩnh
thoáng đãng, không có gì cả. Tôi nhầm à?
Hơi nghi hoặc tiếp tục đi hai bước, đột nhiên, có người gần trong gang tấc dùng tiếng Trung rõ ràng gọi tôi một tiếng “An.”
Giọng nói quen thuộc, ngôn ngữ quen thuộc, nghe vào tai lại xa lạ đến mức khó tin. Tôi có chút mờ mịt dừng lại, ngây người nhìn người đã gọi tôi.
Hắn mặc áo sơmi sạch sẽ, dải vải màu trắng quấn quanh giá chữ thập trên
trán, trên gương mặt thanh tú có nụ cười mỉm lễ phép luôn quá mức nho
nhã, giống như vĩnh viễn đứng ở điểm đạo đức vô tội cao nhất khiến người ta cảm thấy rất vô hại.
Anh không đủ thẻ làm sao lên được tàu bay, anh làm sao mà biết em là...
“Đúng tên là ‘An’.” Chrollo ngẩng đầu tươi cười ôn hòa, ‘An’ là tiếng Trung,
mà lời thắc mắc lại dùng ngôn ngữ thông dụng của thế giới Hunter. Hắn
thư thái dựa vào tường, một tay cầm quyển sách bói toán có bìa vẽ ngôi
sao năm cánh, lời nói như bừng tỉnh đại ngộ.
“Miru Sylvia đã chết ngay từ đầu.” Cho nên chỉ còn lại An.
...Tôi không nói gì cúi đầu trừng giầy mình, anh mới là xuyên không phải
không, biết nhiều quá cẩn thận bị diệt khẩu đấy. Tôi và Minh Lạc khi nói chuyện cơ hồ đều là tiếng Trung, chỉ bằng vào vài lần Minh Lạc gọi tên
em là anh có thể biết em là ai, thật không có thiên lý.
“Linh
hồn cùng chuyển hoán sao?” Hắn nhẹ nhàng lật sang một trang sách, nội
dung trên đó là về thuật chiêm tinh, linh hồn loài người đi về đâu.
Tôi tiếp tục cúi đầu bước đi, hoàn toàn hết cách với người kia, bề ngoài là người mà bên trong lại như yêu quái, hơn nữa lại không hề hoài nghi
những điều mình suy luận ra. Anh có đánh chết em, em cũng sẽ không nói
cho anh về quyển sách Hunter X Hunter này, em vĩnh viễn sẽ không nói cho anh là Chrollo Lucifer không phải nhân vật chính.
“Em tới từ đâu?”
Hắn vẫn đứng tại chỗ mặc cho tôi bước qua, đặt câu hỏi sắc bén mang theo
chút tò mò, tiếng nói trầm thiếu giọng điệu dụ dỗ, chỉ đơn thuần là hiếu kì.
Chúng ta còn đang chiến tranh lạnh, Lance.
Tôi trực tiếp đi qua chỗ rẽ, có tai như điếc.
“Dù em tới từ đâu, anh đều không sao cả.” Tiếng sách bị khép lại, và cả tiếng bước chân của hắn không nhanh không chậm đi theo.
Tôi lập tức chạy đi, tôi có nghĩ tới sẽ có ngày bị vạch trần, nhưng không
nghĩ tới, lúc bị vạch trần, tôi lại vui vẻ như vậy. Em cũng vậy, dù anh
tới từ đâu, em cũng không sao cả.
Dùng sức mở ra cửa phòng nghỉ
của các thí sinh, thở hồng hộc đứng ở cửa, vài thí sinh nghi hoặc quái
dị liếc tôi một cái. Tôi nhìn thấy Minh Lạc đang cầm hai lá bài Tú Lơ
Khơ nhìn về phía tôi, cậu ấy đang dựng Kim Tự Tháp, kết quả vừa dựng
xong tháp đã bị tiếng tôi mở cửa đánh tan, hoa văn của lá bài Tú Lơ Khơ
kia... rất giống Hisoka.
Tôi vung tay nói với cậu ấy “Minh Lạc, chúng ta về...” nhà đi!
Nhà của tớ ở Esme, tớ muốn cậu theo tớ trở về ngắm nhìn thành phố xinh đẹp ấy.
Không thể nói hết lời, tôi không biết có bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy
tôi biến mất, ‘Di chuyển nháy mắt’ đúng là một năng lực rất giỏi.
Tôi không nhịn được đấm liên hồi vào cái tên chết tiệt sau lưng mình, rít
gào “Đồ ngu ngốc! Rốt cuộc anh muốn làm gì!?” Khi tôi định thần lại, tôi đã bị người ta khiêng lên chạy mất, phong cảnh xung quanh đột nhiên
hoàn toàn thay đổi đã làm tôi bị dọa.
“Trở về.” động tác lưu loát cũng giống lời nói lưu loát của hắn, cũng không lãng phí bất cứ sức lực dư thừa nào.
Tôi trơ mắt nhìn tên bang chủ của tập đoàn bất lương vươn tay dùng một
chiếc bút máy bình thường, trực tiếp xé một lỗ hổng lớn lên tường sắt
của tàu bay, gió cùng bầu trời xanh chảy ngược vào ào ào. Tấm sắt yếu ớt như giấy, động tác rạch ra cũng thật thần kỳ.
Tôi không chịu nổi, nhéo lưng áo sơmi hắn hô to “Tàu bay sẽ bị rơi xuống mất!”
“Vậy cứ để nó rơi xuống đi.” Chỉ biết phá hỏng, mặc kệ không thu dọn, những
tên hoàn toàn vô trách nhiệm đều không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa.
Sau đó tôi liền trơ mắt nhìn hắn nhẹ nhàng bâng quơ đi ra lỗ hổng đó, dưới
chân hư không, đỉnh đầu trời xang, cái cảm giác rơi từ mấy ngàn mét
xuống... Bạn tuyệt đối sẽ bị chứng sợ độ cao.
“An!” Lúc xa dần
tàu bay, trong lỗ hổng kia lại có người nhảy ra vội vàng đuổi theo, tôi
không nhìn thấy Minh Lạc lại nghe thấy tiếng cậu ấy, một thứ gì đó màu
đen bị Minh Lạc ném xuống.
Tôi vươn tay, thấy thứ ấy rơi nhanh
hơn chúng tôi, có thể là bởi vì Minh Lạc ném rất mạnh. Là một chiếc di
động màu đen, Minh Lạc... Tớ không đỡ được.
Khóc không ra nước
mắt nhìn vật nhỏ kia nhanh chóng cách tôi mà đi, danh sách các tình
nguyện viên trên tay tôi cũng bị rời khỏi tay. Sức gió xé rách các trang sách, một tờ lại một tờ mang theo chữ viết quen thuộc tự do bay trong
gió.
Majo, Sahil, Manuel, Kanji, Mizuno, thợ sửa chữa... Lance Gordon.
Đến từ các nơi trên thế giới, đến từ các ngành các nghề, mang theo đủ loại
lý do. Dù là ai, bất luận có nghề nghiệp gì, chúng tôi đều chỉ vì cùng
một mục tiêu mà gặp nhau.
“Này này, ai nói không thể hả, cho
Meteorcity thùng rác đi, dựng một trường tiểu học ở đó, có nơi công
cộng, có bệnh viện chữ thập đỏ, có quốc lộ có đại quảng trường có thư
viện, có người nhà. Chúng ta cùng nhau đến Meteorcity trồng hoa, đương
nhiên chỉ dùng hoa Tử của Esme, hoa Esme là thứ xinh đẹp đệ nhất thế
giới.”
“Nếu một ngàn năm trăm năm đã biến Meteorcity thành như
vậy, thì chúng ta lại dùng một ngàn năm trăm năm biến nó trở lại vậy, dù sao Meteorcity vốn chính là Esme mà.”
“Cái gì mà không thể nào, này, Meteorcity dù có thối nát nữa cũng không thể thối nát hơn, vậy thì đâu có cái gì là không có khả năng chứ.”
Người từng nói những
lời này đã mất, người đàn ông đã dẫn dắt Esme đi lên huy hoàng, lời nói
lại thiên chân giống như một đứa trẻ ngốc nghếch. Ngài Mizuno cũng đau
đến mức giống một đứa trẻ bất lực, anh ấy nhớ rõ mỗi một lời mà người
đàn ông ấy từng nói, anh ấy có thể hoàn toàn bắt chước từng câu từng
chữ, người đàn ông thích đội mũ lưỡi trai, cười giống đứa ngốc ấy.
Cho dù biết là thất bại, nhưng vì sự tùy hứng ấy mà vẫn sẽ tiếp tục đi, có
lẽ chúng tôi có cố gắng cả đời cũng không thể nhìn thấy thành quả gì,
nhưng đám ngốc nghếch như chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến lên.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, sớm hay muộn em cũng sẽ bị anh hù chết mất
thôi!!” Giọng nói trong trẻo mềm mại có vẻ bất đắc dĩ, tựa hồ là muốn
mắng nhưng lại không tìm thấy từ thích hợp.
“Miru, chẳng phải em nói muốn đi du lịch sao, em muốn đi nơi nào?”
“Em muốn anh lăn xa ra một chút! Chỉ một mình em đi thôi! Em nói muốn đi
theo anh du lịch bao giờ? Anh không đi giết người phóng hỏa đã là tốt
lắm rồi!” Người nào đó hoàn toàn tức đến mức xù lông.
“Ha ha.”
tiếng cười thả lỏng luôn luôn mang vẻ quỷ dị khó nói, như là trào phúng
ai đó vậy, kỳ thật, tên thích làm bộ vô tội này thật sự chỉ đơn thuần là cười mà thôi. “Cuộc thi Hunter của em vừa chấm dứt, quyền hạn tha tội
cũng sẽ giải trừ theo. Sẽ có rất nhiều ‘sâu’ đuổi theo, anh không cẩn
thận nên đã bị cái lão già kia biết thân phận.”
Ngụ ý chính là, chúng ta sẽ bị người ta đuổi giết đến tận Esme, bởi vì thân phận bang chủ bị bại lộ.
“Sao có thể không bại lộ chứ, ai bảo anh kiêu ngạo không che dấu gì như vậy. Khoan đã, một tuần trên đảo Zevil đó, anh đã làm gì thế, nếu anh không
làm chuyện xấu đáng sợ gì thì sao hội trưởng có thể nể mặt mũi Esme mà
thả chúng ta về nhà được.”
“Không có, anh không hề làm gì cả.” Mỗ nói dối không cần nháp, cũng không đỏ mặt.
“Nói dối.”
Cuộc thi Hunter lần này, người nào đó chỉ hối hận một chuyện, đó là mang
theo cái tên bang chủ kia, tên đó ngoài gây chuyện ra thì chẳng có bản
lĩnh nào khác.
Một chiếc tàu bay màu xanh chậm rãi bay qua biển rộng, chở hai tên lười nằm trên đỉnh tàu bay, bay về phương xa.