“Đời này có thể tìm
được vài người bạn [ngưu tầm ngưu, mã tầm mã] cũng không dễ dàng, các
cậu nói xem kiếp sau bọn mình còn có thể gặp nhau không?” Tiễn Anh Hùng
cầm ấm trà màu tím trong tay, có chút văn nhã uống một ngụm nước trà
thơm ngát. Anh ta là một người đàn ông có khí chất rất sạch sẽ, vĩnh
viễn thong dong nhàn nhã, chỉ là đôi mắt xếch hơi nhỏ khiến bề ngoài
tuấn tú của anh mang một chút vẻ giả dối khó đoán.
Anh rất thích mùi hương của nước trà, cho nên anh không phẩm trà, mà là lần nào cũng
uống như uống nước lọc. Bởi vì muốn nhìn khắp thế giới này, cho nên cũng có thể thoải mái táng gia bại sản. Thích thì sẽ thích đến mức không
quan tâm đến thứ gì khác, không thích thì liền làm như không thấy, anh
sống rất tùy hứng.
“Kiếp sau? Thôi đi, kiếp này tớ đã bị cậu
hành hạ kinh khủng lắm rồi. Tớ không muốn kiếp sau lại phải đi trộm giấy chứng nhận của người ta, ngụy trang thành phóng viên chiến trường, mạo
hiểm súng bom lựu đạn để khiêng cậu ra khỏi quân doanh của phái phản
động đâu. Chúng ta chẳng khác gì nghiệt duyên cả, đừng có phá hỏng kiếp
sau sáng ngời của tớ.” ngay cả nước có chiến tranh cũng dám vui vẻ chạy
đến ngắm cảnh, Tử Thương chân đầy lông đeo dép lê nhung, trợn trắng mắt
với cái tên Tiễn Anh Hùng, ai làm bạn với cái tên này là người đó chắc
chắn sẽ chết sớm.
Khinh bỉ người nào đó xong, lại cúi đầu dùng
thủ pháp tinh tế mềm nhẹ chà lau chiếc camera cũ kĩ của anh. Râu luôn
không cạo sạch, bề ngoài đại quê mùa khác hẳn với động tác trên tay anh, anh coi chiếc máy chụp ảnh này như vợ yêu, kết quả vợ thật của anh bỏ
về nhà mẹ đẻ. Cưới một phụ nữ thật phiền toái, mấy tháng không về nhà là lải nhải, sớm biết thế thì anh đã lấy đàn ông rồi, ít ra còn nhờ khiêng thiết bị chụp ảnh được.
“Nghe nói mỗi một lần luân hồi đều là
‘cái tôi’ là trồng thêm một nhân duyên, ví dụ như kiếp trước năm trăm
lần ngoái đầu nhìn lại chính là một lần đi ngang qua nhau ở kiếp này.
Chúng ta có thể gặp nhau có thể là chúng ta muốn gặp nhau, đây là duyên
phận, nếu ai chết trước thì cố gắng đi chậm chậm một chút, chờ mọi người cùng nhau đi cũng không tệ.” bên chân Tiêu Văn toàn là sách, anh đẩy
đẩy kính mắt không khuông, đôi mắt yên tĩnh điềm đạm. Bút máy trong tay
không cần công thức tính toán gì cũng có thể viết ra con số đáp án, anh
quen tính nhẩm mà không quen nhờ máy tính. Trong sổ sách ghi đầy những
cái tên đóng góp cho quỹ từ thiện, một hào anh cũng không tính sót.
“Năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại liền đổi một lần đi ngang qua nhau, vụ làm
ăn này rất không có lời đâu. cái đám già chết tiệt một ngày một đêm dính vào nhau như chúng ta, có khi kiếp trước rảnh rỗi chẳng có việc gì làm
suốt ngày ngoái đầu nhìn lại.” Minh Lạc ngồi dưới ánh mặt trời, cười ha
ha cầm ly trà, nước trà trong chén hương nùng. Đôi mắt to của cô sáng
ngời, có sự hung hăng cường ngạnh, tướng mạo như hoa, cười duyên, hào
sảng. Giống như trà cô pha, bởi vì sạch sẽ lưu loát mà không lưu lại một mảnh lá trà.
“Có khi kiếp sau ở trên đường gặp nhau cũng không
nhận ra được, đâu có ai quy định kiếp sau còn có thể là người chứ.” Tử
Thương buông sản phẩm trong tay xuống, hai tay dụi dụi vào quần, nghiêng người lấy một ly trà trên khay trà màu rám nắng, mân mê một ngụm ngọt
thuần tinh tế hòa tan.
“Dù cậu có là lợn, tớ cũng nhận ra được
cậu, cái tên mặt đầy bột phấn như cậu, chỉ cần đi vào chuồng lợn xem con nào không thích sạch sẽ nhất là được.” Tiễn Anh Hùng híp mắt, thoạt
nhìn rất xấu xa, trêu chọc. Bàn tay cầm ấm trà trắng nõn thon dài như ý
thơ. Cho dù là uống như trâu, anh cũng muốn uống phóng khoáng tự nhiên
hơn người khác.
“Cũng đúng, kiếp sau chúng ta cùng nhau ngủ
chuồng lợn, đến lúc đó tớ thấy con nào mà suốt ngày nhìn mặt nước hối
tiếc tự ai, nhất định sẽ mở miệng gọi anh em. Lợn không thích sạch sẽ
thì có cả đống, nhưng lợn tự kỷ thì khó gặp lắm.” Tử Thương bĩu môi
tranh cãi với anh, mọi người đều hiểu rõ nhau, có tật xấu gì thì qua mấy năm quen biết đều bại lộ cả.
“Nhận ra một con lợn không dễ sao, đặc thù của các cậu căn bản chỉ là chút lòng thành. Nhìn Tiêu Văn kìa,
anh ta dù có là lợn cũng sẽ là con lợn tốt, ăn ngon ngủ ngon tuyệt đối
không gây phiền toái cho bất cứ ai, làm tốt bổn phận của lợn, cho dù đầu thai thành lợn, tớ cũng tin tưởng anh ta là lợn ngoan ngoãn giỏi
giang.” Minh Lạc thờ ơ dùng ly trà chỉ chỉ Tiêu Văn đang làm toán, ngón
giữa sơn móng ôm hờ ly trà, không làm nước trà đổ ra, động tác lưu sướng mà xinh đẹp.
“Khụ.” Đang im lặng làm toán, Tiêu Văn ho nhẹ một
tiếng, có chút quái dị thấp giọng nói “Bổn phận của heo? Vậy tớ đây cuối cùng chẳng phải sẽ trở nên mập mạp sao.” béo mũm mĩm mới là bổn phận
của lợn.
“Đúng rồi, còn An nữa... An, đừng dính lấy cái cửa sổ
nữa, cứ nhìn thấy ánh mặt trời là cậu chạy đi phơi nắng, ngày nào cũng
có mặt trời, nó sẽ không chạy trốn được đâu.” Minh Lạc quay đầu hô về
phía phòng bếp, trên bàn gỗ dài ấy, đặt đầy đồ ăn với đủ loại kiểu dáng
mà bọn họ đào ra được từ khắp các nơi trên thế giới. Mà sau cái bàn dài
đủ hương vị cuộc sống ấy có một cửa sổ lớn thông khí.“Các cậu thấy chưa, An mới là người mà bọn mình dễ nhận ra nhất, dù có đầu thai thành lợn,
cậu ấy cũng sẽ là con lợn nhiệt tình yêu thương ánh mặt trời, thích cười ngây ngô nữa chứ.”
“Ừ, nhưng tớ không nghĩ ra nổi lợn mẹ có thể sinh ra cái đám lợn bọn mình là ai, có lợn con thông minh như bọn mình, chỉ số thông minh của lợn mẹ thế nào cũng phải hơn 150.” Tiễn Anh Hùng
giơ tay nói, con lợn này cũng thật cường hãn.
“Cái gì mà bọn
mình, tớ không không chí khí như cậu đâu, kém cỏi nhất thì tớ cũng có
thể làm ông chủ nuôi lợn, đến lúc đó tớ sẽ nhốt các cậu lại rồi luộc
sống bằng nước sôi. Nhắc đến ăn, tớ lại đói bụng, nước trà đầy bụng
rồi.” Minh Lạc vươn vai một cái, sờ sờ bụng thở dài.
“Tối nay
bọn mình nấu lẩu, trong tủ lạnh còn có rất nhiều thức ăn.” Trước cửa sổ
trong phòng bếp, một giọng nói mang theo ý cười truyền đến, tiếng dao va chạm đều đều vào thớt gỗ, ánh mặt trời khắp phòng làm ấm sàn nhà, dưới
cửa sổ có hoa Sồ Cúc mỹ lệ nở rộ, thời tiết thật sáng sủa.
Bên
kia cái bàn, người ngồi người tựa vào đệm vải trêu ghẹo nhau, hưởng thụ
thời gian đoàn tụ hiếm có. Ở cửa, giầy dép hỗn loạn thành một đống chẳng phân biệt được.
“Quên nói là hành trình tiếp theo của tớ là leo lên Everest, sau đó từ nóc nhà của thế giới, nhảy dù xuống dưới.”
“Đừng có vay tiền tớ, bà đây đã chịu đủ cái tên gấu chó luôn làm tài khoản
ngân hàng âm số rồi, còn nữa, cậu mà còn dám đi mượn vay nặng lãi là tớ
sẽ lập tức thuê người chém chết cậu.”
“Trước khi đi leo núi, nhớ mang di động theo, đến lúc đó anh em ta sẽ thử xem có thể thông qua hệ
thống định vị toàn cầu trong di động để tìm được thi thể của cậu được
hay không. Tiễn Anh Hùng đóng băng hoặc là Tiễn Anh Hùng ngã gãy cổ nhất định rất tráng lệ, cái tên cuồng du lịch một mình kia!”
“12345 thêm 12345 tương đương... 4 nhân 4 bằng 8, kỳ quái, là 8 phải không?”
... Hôm nay đúng là một ngày tốt đẹp.
Dù cậu có biến thành lợn, tớ cũng nhận ra cậu.
Trong cơn sóng biển cuốn thành lốc xoáy có thể cắn nát sắt thép, cá có thể
chết đuối, bất cứ kỹ thuật bơi nào cũng đều là dư thừa. Khi bị nước biển nhấn vào dưới biển, tôi vẫn còn ngơ ngác ngây ngô cười, chờ nước biển
đổ ập tràn đầy vào miệng mũi mới định thần lại, đạp vài cái, ánh lửa
trên mặt biển, lại bị bọt biển màu đen nghiền nát. Một giây trước khi
đánh mất nguồn sáng, ở trong nước biển bám được góc áo của một người.
Lợi dụng sự dẻo dai của vải dệt ẩm ướt buộc chặt vào cổ tay mình, lần
này không chịu buông tay.
Nước biển, nước biển, toàn là nước biển, đây đúng là một tai nạn buồn tẻ.
Nguy hiểm sắp tử vong có vẻ dài lâu, kỳ thật vừa rơi vào biển chưa được vài
giây đã được một cánh tay mạnh mẽ kéo lên. Vừa ho vừa leo lên cái ôm ấp
ấm áp kia, không đợi hắn mở miệng liền ảo não kêu “Không được cắt vạt áo trên tay em rồi đá người trở lại biển, không được uy hiếp em, không
được giết người, không được mắng em ngu ngốc, anh mới là ngu ngốc,
Chrollo.”
Bọt sóng vồ lên nở rộ ra nhiều đóa, tay hắn kẹp xuống
dưới nách tôi ôm tôi ở trước ngực, đèn vốn chiếu sáng boong tàu sớm đã
bị chuyển hết đến pháo đài, cả bầu trời như đều chìm trong bóng tối và
nước lạnh. Tôi bắt chặt lấy thí sinh nuôi khỉ ấy, một tên ngốc rõ ràng
sợ chết đi được nhưng lại vẫn đi theo phía sau, hy vọng tôi trở lại
khoang thuyền. Kết quả cùng bị ngã xuống biển, lúc này đang run rẩy
nghẹn ngào gọi con khỉ của mình.
Tôi cởi góc áo đang siết cổ tay tôi đến chết lặng, để cho thí sinh đáng thương kia trèo lên boong tàu
đang lay động, chạy về trong khoang thuyền tị nạn.
Tôi vừa lạnh
vừa khó chịu, cái ôm như muốn siết chết tôi, xương ngực, bụng như đang
kháng nghị. Hắc ám dấu đi biểu cảm của mọi người, tôi đau đầu ù tai
thoáng nghe thấy tiếng nói của người đang ôm tôi, tiếng nói mà bất cứ
lúc nào chỗ nào cũng có thể bình tĩnh “Miru, anh nhấn chìm thuyền thì em có thể cứu được bao nhiêu người?”
Ngữ khí bình thản không giống uy hiếp, gió mạnh sóng cao cũng không thể che đi được sự áp bách.
“Không được trộm đổi khái niệm.” Tôi rốt cục không chịu nổi tựa đầu vào vai
hắn rống “Đây căn bản là hai chuyện khác nhau, không được bức em nữa,
đừng có hoang đường dọa em rằng em cứu người nào là anh sẽ giết chết kẻ
đó như thế, tên chết tiệt này!”
Không quan trọng, không quan
trọng, anh đều dám giết sạch mọi kẻ không quan trọng, thế thì vì sao
không cho phép em vươn tay với kẻ không quan trọng chứ. Kẻ hai mặt, quỷ
xấu xa, vì tư lợi, gấu mèo vô sỉ ti bỉ, không làm em tức chết thì không
được sao?
Một ‘con rồng lửa’ ở phía trước quân hạm mạnh mẽ phụt
ra, bốn cửa đại pháo lần thứ hai phóng hỏa lực ra rốt cục hủy diệt gông
xiềng giam cầm mũi thuyền. Đá vụn lửa đầy trời thay thế các vì sao chiếu sáng bầu trời lên, thân thuyền lớn chợt di chuyển, điện lực của chủ
pháo lại chuyển vào chân vịt, quân hạm khởi động nhanh chóng lui về phía sau.
Trong khung cảnh ánh lửa cháy bùng, tôi nhìn thấy cái tên
đang ôm siết lấy tôi, mái tóc màu đen có vẻ lợi hại tán loạn ở trong
gió, thuốc nhuộm tóc màu xanh bị nước trôi không còn một mảnh. Đồng tử
mắt lạnh lẽo âm ngoan hơn cả mặt biển đen, ánh lửa in vào trong mắt hắn
lại nhanh chóng chìm vào biến mất. Chỉ có khóe miệng vẫn khẽ mân lên mỉm cười giống như một đứa trẻ vô tội.
“Anh nên lấy dải vải buộc
kín mặt, kẻo ra ngoài sẽ làm liên lụy đến người khác.” Tôi thống khổ oán giận, vị nước biển thật khổ sở. Mỗi lần thấy hắn mang theo bộ mặt đang
bị dán treo giải thưởng này ra cửa, là tôi không hề cảm thấy an toàn một chút nào.
Luôn như thế, dù phát rồ nhiều đến mức nào cũng có
thể trông sạch sẽ giống như một thiếu niên chưa từng nhìn thấy máu.
Không chịu hối cải, không có đạo đức, mất đi cảm giác sợ hãi, không biết áy náy, dù có bị thiên đao vạn quả cũng sẽ không ngừng điên cuồng. Bạn
muốn tôi phải giảng đạo lý với tên điên này như thế nào đây, ngay cả sự
tồn tại của hắn đã là không đạo lý rồi.
Đêm tối trầm mặc cùng
với sóng gió gào thét như kéo dài vô hạn, khi ánh lửa rút đi, thế giới
không ánh sáng lại trở về, tôi biết chúng tôi lại không thể khơi thông.
Mỗi lần tôi tức giận mà hắn lại không chịu nhân nhượng, hắn sẽ cười đáng yêu, vẻ mặt ‘anh không cố ý’ để trấn an tôi, hại tôi rất muốn vươn tay
bóp mặt hắn.
“Mà... chiếc quân hạm này cũng sắp thành đồ bỏ đi
rồi.” tính trẻ con vô lại chết tiệt vui sướng khi người gặp họa vang lên ở bên tai tôi, cố tình giọng điệu lại rất dịu dàng.
Bởi vì lốc
xoáy và nước biển đột nhiên dũng mãnh đánh vào thân tàu vốn có khe vỡ do nham thạch, va chạm kịch liệt, khiến chiếc quân hạm này liên tục
nghiêng qua nghiêng lại. Trên thuyền có người đang rít gào, có người nổi điên chạy cứu lại. Tiếng gió, tiếng dây thừng sắt lay động va chạm vào
nhau, tiếng biển va chạm vào thuyền, đều hợp thành một bản hòa âm hắc ám lại trào dâng.
Mà tên xấu xa cố ý khiến tôi thở không nổi, bộ
mặt hiền lành đứng giữa bản hòa âm này, đưa lưng về phía boong tàu, cả
người ướt sũng, thờ ơ đứng nghênh diện với gió mạnh.
Chúng tôi
quá gần nhau, ngược lại, bản hòa âm lại cách khá xa. Cho nên giọng điệu
của hắn ác liệt đến mức khiến người ta muốn ném hắn ra khỏi thuyền “Cứ
chờ thuyền trầm rồi anh sẽ bỏ em ra, xem em có thể cứu được bao nhiêu
người, đến lúc đó, anh nhất định sẽ không đá những kẻ em cứu vào biển
đâu. À đúng rồi, anh còn lấy cả hộp thuốc gia đình hỗ trợ băng bó nữa,
nghe nói làm việc tốt là tích đức.”
Chờ thuyền trầm sẽ hình
thành lốc xoáy lớn, ngay cả cá mập cũng bị cuốn vào chết đuối, cứu nạn
cái gì cũng vô dụng. Anh còn muốn bỏ em ra, bỏ ra rồi lại xuyên qua sao? Ngoài đám “Cao thủ” gien biến thái như mấy người, đâu ai có thể nói mát được như thế?
Trên boong tàu tối đen có người mở đèn pha, ngọn
đèn chói mắt nở rộ thành một điểm tròn nhanh chóng xẹt qua, hình như
đang tìm thứ gì đó.
Các bộ phận của quân hạm đang gian nan ma
sát thét chói tai, hỗn loạn đến mức không thể phân rõ trời và biển, hết
thảy đều ồn ào mất trật tự.
Tôi như nghĩ ra điều gì, lập tức
ngẩng đầu, lá cờ màu trắng kia hiện lên dưới ngọn đèn. Người đàn ông tóc vàng ấy vẫn giữ tư thế cũ, giống như là thế giới này dù có hỏng mất,
cậu ấy vẫn có thể vô tư làm bối cảnh. Đứng ở trên lan can sắt cao cao,
kính mắt màu đen không biết rơi đâu, biểu cảm trên mặt rối rắm, biến hóa phức tạp cuối cùng biến thành nghi hoặc không xác định.
Cậu ấy
nghi hoặc đứng ở bên trên nhìn tôi, mỏi mệt hoài nghi hết thảy, chỉ có
lá cờ khiêng trên vai là thứ chân thật mà người này không chịu vứt bỏ.
Lúc này, hết thảy ngôn ngữ đều tái nhợt mà yếu đuối vô lực, trong thời tiết dị biến này, có rất nhiều thứ ồn ào ngăn cản lời bạn muốn nói.
Thuyền vẫn còn nghiêng, người lãnh đạo lâm thời trên quân hạm hình như đột
nhiên biến mất, không có ai nắm bánh lái trong tay. Tôi ôm Chrollo không cho hắn quay đầu, sau đó ngẩng đầu cười, vung tay nói bằng ngôn ngữ của người câm “Này, không đầu thai thành lợn thì không nhận ra nhau à? Bạn
cũ.”
Cách ám hiệu vui đùa thật quen thuộc, làm người ta hoài niệm.
Người bạn cũ tóc biến thành màu vàng kinh ngạc, ngây ngốc bước một bước vào
không khí về phía tôi, thân thể lại dần mất đi chống đỡ, giống như đá
rơi trong không trung rơi xuống thật mạnh, trực tiếp khiêng chiếc cờ ngã xuống đất, nước biển trên boong tàu đổ ập xuống bao phủ cái tên ngốc
nghếch ấy.
Tôi kinh ngạc ôm miệng, mùi biển lạnh như băng tràn ngập khoang mũi, gió mạnh lập tức làm mờ tầm mắt.
Gương mặt thanh tú dưới mái tóc màu vàng như chiếc mặt nạ xa lạ, tôi nhìn thấy trong cái xa lạ ấy, linh hồn của người quen.
Người trẻ tuổi tóc vàng bị cú ngã này làm tỉnh táo lại, cậu ấy kiên định đứng lên, vung chiếc cờ lớn trong tay lên, dùng sức chọc vào boong tàu, mặt
cờ soàn soạt đón gió. Dưới mặt cờ cao ba mét là thân hình như núi nham
như cọc tiêu, thẳng thắn mà cường ngạnh. Cậu ấy không chút do dự giơ
ngón tay lên chỉ bầu trời, hô to một tiếng giống như phát tiết, trong
trẻo ngẩng cao xuyên thấu gió bão sóng thần.
“Sniper! Bắn lốc
xoáy cho tôi! Cho cái thuyền rách nát này trở lại vị trí chính xác ngay! Rốt cuộc là đồ ngu ngốc nào điều khiển thuyền hả?! Cái thuyền nát này
mà cũng muốn dìm ông đây chết đuối sao!”
Âm thanh vang vọng khắp quân hạm, kiêu ngạo vô pháp vô thiên.
Thần ơi, tôi nhìn cái tên vô tâm kia tức giơ chân với quân hạm, không nhịn
được quay đầu chống lại con ngươi đen cặp mang vẻ hơi tìm tòi nghiên cứu của hắn, tôi tươi cười vui vẻ “Lance, cậu ấy là đồng bạn tốt nhất của
em, cũng là...” là người bạn quan trọng nhất của An.
Lời nói bị
bao phủ trong tiếng nổ vang của đạn pháo, xa xa, một ánh sáng diễm lệ
chiếu sáng lên mây đen, chiến thuyền này lợi dụng lực phản, trở nên ổn
định, giống như bình minh buông xuống đêm tối một lần nữa.
“An... Đã lâu không gặp.”
Trong ánh lửa, mái tóc vàng của cậu ấy sáng lạn như mặt trời, cậu ấy giơ ngón tay lên rồi hơi co lại như lời chào, tươi cười sạch sẽ như mặt trời mới lên.
Trên boong tàu ướt sũng nước biển, tựa hồ chỉ còn lại có
mình ba chúng tôi, hoặc chỉ còn lại nụ cười tươi đã xuyên qua thời không mà đến.
“Minh Lạc...”
Một đêm cuối cùng của đảo Quân
hạm khẳng định tràn ngập mạo hiểm và nhiệt huyết, có lẽ bạn có thể nhìn
thấy nhân vật chính đang phấn đấu trong gió bão, có lẽ bạn có thể nhìn
thấy tên hề bỏ qua lá bài Tú Lơ Khơ để đi cứu ‘trái cây’ của hắn, hoặc
là thấy đại miêu nhổ hết đinh trên mặt ra hỗ trợ nắm bánh lái trong tay. Từng người ở trên thuyền liều mạng, xuất lực. Làm mọi người trở về
boong tàu một lần nữa, nắng sớm mờ mờ trên mặt biển lớn, hải âu trên bầu trời màu xanh nhạt cùng nhau bay về.
Một tiếng còi hơi to rõ xa xôi làm biển lớn cùng bầu trời như tỉnh lại, tiếng chuông của cửa thi
thứ ba trong khung cảnh mặt trời mọc này -- kết thúc hoàn mỹ.