Tôi nghĩ tôi đã quá
mệt mỏi, thân thể mượn sự sống từ người khác cho tới bây giờ luôn không
thể chịu nổi áp lực, ngay cả không ngủ đủ giấc cũng sẽ bị mệt mỏi té
xỉu.
Cố sức ngồi dậy khỏi chiếc giường màu trắng, tôi nhìn thấy
gió bão gào thét ngoài cửa sổ mạn tàu đang đập mạnh vào thân thuyền gỉ
sét. Bóng đêm đen như mực, sóng biển bị lốc xoáy cuốn lên, điên cuồng
cắn nuốt tạo ra âm thanh ầm ầm chói tai, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ sâu
mỏi mệt.
Ngoài cửa sổ hỗn loạn như tận thế, khiến tôi rốt cục
không nhịn được xuống giường, đi chân trần dẫm lên sàn gỗ, cảm giác cái
lạnh dần dần xâm nhập vào lòng bàn chân, dường như cũng thấm cả vào
tròng mắt tôi khiến đôi mắt tôi bắt đầu lạnh như băng.
Trong
khoang thuyền cực kỳ im lặng, vài quyển sách được bọc giấy gói dày dính
tro bụi đặt ở trên bàn nhỏ, cốc nước trên bàn do thân thuyền rung chuyển mà lung lay theo. Nước biển bên ngoài khoang thuyền dũng mãnh bổ nhào
lên boong tàu bẩn màu xanh. Cơ hồ tất cả mọi người đều chạy lên boong
tàu. Tôi cũng rất muốn đi, cố gắng khắc chế sự nóng vội khiến hai tay
hai chân tôi đều hơi hơi phát run.
Thời tiết dị biến đợt đầu
tiên đã xuất hiện ngay khi mặt trời vừa mới mọc, tôi vừa rời giường đã
nhìn thấy một thí sinh bị sóng biển cuốn đi qua cửa sổ. Loại cuộc thi
này đúng là không hề có nhân đạo, sinh mạng vĩnh viễn kém một mầm Hunter có tiềm lực. Cũng khó trách ‘Yếu thì thịt, mạnh thì ăn’ lại đương nhiên như vậy, cho tới bây giờ, hiệp hội Hunter đều không phải là một tổ chức từ thiện mà người thường có thể dựa vào.
Tôi không có biểu cảm
gì nhìn cánh cửa đang đóng một lúc, nếu có thể quang minh chính đại mở
cửa đi ra ngoài thì thật tốt, cứ ngồi thế này, cái gì cũng không thể làm khiến tôi khó chịu. Cuộc thi này từ đầu tới đuôi đều khiến tôi cảm thấy nghẹn khuất, bị băng Ryodan đè nặng, tôi không dám làm gì cả, tôi sợ
tôi lỡ nóng nảy thiếu suy nghĩ thì tình hình sẽ chỉ tệ hơn.
Giống như bây giờ, nếu tôi dám lờ tên bang chủ nửa nằm trên ghế nằm cạnh cửa, cứ thế lao ra, kết quả cuối cùng khẳng định không phải điều tôi muốn.
Hắn không cho tôi đi ra ngoài, tôi cũng chỉ có thể đứng đây nhìn.
Hơi ủ rũ liếc cái tên đang ngủ nhẹ nằm ở trên ghế, mái tóc xanh đã nhạt màu đi không ít, màu đen xinh đẹp dần dần lộ ra bộ mặt thật, giương nanh
múa vuốt. Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ sau lớp dải vải được cởi xuống do
thả lỏng mà trông rất nhu hòa, giống như tư thế của hắn ở trên ghế lúc
này không hề phòng bị.
Số mạng thật tốt, người tâm địa cứng rắn không sợ lương tâm bất an, nửa đêm cũng không sợ quỷ đến gõ cửa.
Tôi rón rén đi đến bên cửa sổ, một tấm cửa sắt ở một bên cửa sổ bị gió mạnh xé rách xuống cuốn vào biển. Trên boong tàu bật hết đèn, trong gió mạnh cuồn cuộn nổi lên mưa bão, cơ hồ mọi thí sinh đều liều mạng nắm chặt
một cái ‘dây thừng cứu mạng’. Tôi nhìn thấy rõ một thí sinh chèo thuyền
nhỏ thiếu chút nữa bị lốc xoáy sóng biển cuốn vào, lại bị người trên
boong tàu gắng gượng dùng một cái dây thừng túm trở lại. Một cảnh rất ấm áp, cạnh tranh, lạnh lùng, ngăn cách, tất cả đều bởi vì cứu một sinh
mệnh mà chung sức với nhau, còn có hình ảnh gì ấm áp hơn hình ảnh này
chứ.
Tôi tựa vào bên cửa sổ, vươn ngón tay có chút tái nhợt chạm vào những cái bóng của những người đang đứng ở trên boong tàu in trên
kính. Lòng ngón tay dính hơi nước, lưu lại vài đường lên mặt cửa sổ mát
lạnh.
Tôi cười cười, không biết là bất đắc dĩ hay là vô lực nhẹ
giọng nói với người đang nửa nằm sau lưng “Lance, em cũng muốn đi ra.”
Ngữ khí mang theo chút nhu tình ngọt ngào, giống như làm nũng hoặc là
thỉnh cầu.
Cuồng phong ngoài khoang thuyền cuồn cuộn khiến tôi
cảm nhận được một loại nhiệt độ, mà ở trong khoang thuyền trống rỗng an
toàn, tôi lại chỉ thấy rét lạnh từ lòng bàn chân xông lên. Tôi cũng rất
muốn làm một vài chuyện khiến máu mình sôi trào, hai năm trước, sau khi
giải quyết xong công việc ở Meteorcity, tôi bắt đầu có chút mê mang,
không biết từ khi nào, tôi đã gần như không tìm thấy điểm khởi đầu khi
mới đi vào thế giới này.
“Không cho em đi, Miru.” Hắn trả lời
mềm nhẹ, như còn đang trong giấc mộng, một chút cũng không nghe ra là
mệnh lệnh. Thậm chí giọng điệu còn mang theo vẻ yêu chiều giả dối trả
lời câu hỏi của tôi.
“À.” Tôi khẽ lên tiếng, sau đó trầm mặc.
Trong mắt vốn dịu dàng khi nhìn cảnh trên boong tàu lại bởi vì hắn mệnh
lệnh mà tan rã. Đúng là bá đạo, chỉ kém không trói tay chân của tôi
thôi.
Gió càng lúc càng lớn, ngoài cốc nước và sách đang lung lay trên bàn, trong này càng ngày càng yên tĩnh.
“Em muốn... rời khỏi anh.” Đánh vỡ yên tĩnh là một câu đơn giản như vậy, do dự rất lâu mới gắng gượng nói ra miệng. Ngay cả đầu cũng không quay
lại, trong không khí vẫn còn áp lực khiến tôi hít thở khó khăn. Khi tôi
mê mang bắt đầu không biết làm sao, tôi chỉ có thể lùi lại, bởi vì hắn
vĩnh viễn sẽ không chủ động lui bước.
Ngoài cửa sổ là thế giới
kia, dù có bao nhiêu sóng gió, bọn họ đều có thể đồng tâm hiệp lực vượt
qua, tôi cảm thấy có thể nhìn thấy hình ảnh này thật tốt.
Hắn
tựa hồ vẫn còn nhắm hai mắt không nghe thấy lời tôi nói, tôi tiếp tục tự quyết định “Cho em một đoạn thời gian tự do, Chrollo.” Dần dần thừa dịp tôi không hay biết, cắn nuốt hết thảy những thứ tôi có được, bao gồm
suy nghĩ và tự do. Đối với cái tên chết tiệt chỉ biết được một tấc lại
muốn tiến một thước này, thật sự không thể thả lỏng cảnh giác, da mặt
dày chỉ cần là có thể đạt được mục đích thì dù dùng cách gì, hắn cũng
không để ý.
Tôi có chút mơ hồ nhớ tới mười năm trước, trong sạp
hoa quả dưới chân đấu trường Trên Không, ôm hắn khóc kể “Miru Sylvia” là cảnh tượng mà hắn không thể xé bỏ. Tôi tưởng là hắn hiểu mới buông tay
ra cho tôi đi, sau lại giật mình tỉnh ngộ tên điên này căn bản không hề
hiểu ý tứ thực sự mà tôi muốn biểu đạt, hắn chỉ là làm ra phán đoán tốt
nhất để làm tê liệt sự hiểu biết của tôi về hắn. Sau đó nắm chặt lấy
những thứ quan trọng trong cuộc sống của tôi, thừa dịp tôi không phòng
bị với hắn, dần dần lấy đi, lại lấy những điều thuộc về hắn dần dần nhét cho tôi. Tóm lại là nếu không cắn tôi đến mức ngay cả sợi tóc cũng
không còn, hắn sẽ không thỏa mãn.
Khi tôi đột nhiên phát hiện
trong sinh mệnh của mình chỉ còn lại Chrollo Lucifer, tôi hoàn toàn mất
đi dũng khí bước tiếp. Dù thân mật yêu thương, hai người là phải độc
lập, nhưng hắn lại tùy hứng kéo tôi lên đường đi của hắn, căn bản là
không định cho tôi có cuộc sống độc lập và giấc mộng, như là cắn hết tôi là có thể hợp thành một người vậy. Tôi thật sự rất bội phục thằng nhóc
ăn tươi nuốt sống này, sao có thể vừa giam cầm tôi vừa còn làm bộ rất
hào phóng cho phép tôi cất cánh như thế.
Tôi không chịu quay
đầu, vừa lấy ngón tay vẽ vẽ lên mặt thủy tinh ẩm ướt, vừa nhìn sóng dâng cao ngoài cửa sổ. Sau lưng vẫn im lặng, hẳn là hắn đã không tiếng động
ngồi thẳng lại, hai tay thói quen gác lên đầu gối, khóe miệng mím lại
thành độ cong cười mà trong không cười không hề cảm xúc, hai mắt u ám
nhìn bóng lưng tôi.
Hắn cũng không sợ lắng nghe tôi oán giận,
điển hình vào tai trái ra tai phải. Tôi buồn thay cho cái tên cố chấp
chết cũng không hối cải, rốt cuộc là tính cách này của hắn từ đâu mà có
thế. Nói với hắn thật mệt, thích nghe thì nhớ cực kỳ rõ, không thích
nghe thì tự động loại bỏ, lý trí còn tinh chuẩn hơn cả máy vi tính.
“Em không thích anh luôn muốn khống chế em, cũng không thích anh trói buộc
bước chân của tôi, không thích anh bắt buộc muốn em dựa vào anh. Lance,
em không phải cái bình hoa lỗi thời trong nhà, anh còn dùng cái ánh mắt
kỳ quái muốn ném em vào trong hòm nào đó, em sẽ tức giận.” Tôi nói xong, hít sâu một hơi, lồng ngực rất khó chịu. Giờ không phải cơ hội tốt để
ngả bài, nhưng nhìn đến đám thí sinh ngoài cửa sổ đang nghiêng ngả trong gió, tôi liền không nhịn được.
Một đường lạnh lùng nhìn các thí sinh bởi vì đề thi mà chết, nhìn thi thể nằm bên chân, tôi không phải
là thờ ơ. Cảm xúc này căn bản không khống chế được, chân cơ hồ theo phản xạ bước lên, tôi chỉ là muốn nắm chặt lấy góc áo của thí sinh đang rơi
xuống, tôi cũng không muốn thờ ơ.
“Không lẽ anh muốn làm đến mức ngoài anh ra, em trắng tay sao? Bang chủ.” Thật không chịu nổi tính
cách luôn muốn khống chế người khác của anh, không nghe lời anh nói là
anh sẽ không vừa lòng. “Không được cho người đi theo em khắp nơi như
thế, không được xen mãi vào chuyện của em, lại còn hoàn toàn thay đổi kế hoạch của em nữa. Như thế em cũng sẽ không... cũng sẽ không...” Than
nhẹ một hơi, mới có chút khổ sở nhẹ giọng nói “Em cũng sẽ không rời khỏi anh, anh tham lam như vậy làm gì?”
Nhẹ nhàng nỉ non không có oán giận mãnh liệt, giọng nói mờ mịt phiêu đãng trong không khí yên lặng.
Cho dù là người yêu nhau sâu nhất cũng không có khả năng ăn mòn đối phương
hoàn toàn như vậy, điều này khiến tôi căn bản không thể nào xuống tay đi sửa lại hiện tượng không bình thường này. Nếu tham lam quá đáng, sớm
hay muộn sẽ hỏng mất. Đạo lý này rất khó hiểu sao? Tôi không tin hắn
không hiểu, đọc nhiều sách như thế, phải hiểu được mới đúng, nhưng lại
chỉ biết tùy hứng, không hề có ý định thay đổi.
Đôi khi, thật
muốn bóp chết hắn cho xong, tuy bạo lực là hạ sách, nhưng tôi không thể
không thừa nhận có kiểu người mà mình không thể nói đạo lý với họ. Có lẽ nếu có sức lực đánh hắn một trận, hắn biết đau sẽ sửa?
Tôi
không hối hận suốt mười năm nay, mỗi một ngày trong cuộc sống đều có
bóng dáng Chrollo Lucifer, nhưng ta rất để ý chuyện Chrollo Lucifer muốn chiếm lấy toàn bộ cuộc sống của tôi. Chỉ cần là một cá thể có sinh mệnh thì không thể chịu được điều đáng sợ như vậy, là người bình thường thì
không sống được cuộc sống áp bức lại nặng nề như vậy. Tôi cảm thấy mình
phải điều chỉnh tâm tình mỏi mệt của mình, khoác balo một mình đi du
lịch một chuyến, cuộc lữ hành chỉ thuộc về Miru. Sau đó ở một nơi không
có Chrollo, suy nghĩ con đường tiếp theo để đi.
“Em muốn rời
khỏi anh, chỉ là nói chuyện với anh thôi cũng không muốn nhìn anh, cũng
không muốn nghe thấy Lance hay Chrollo. Sau khi cuộc thi Hunter kết
thúc, em sẽ tách ra khỏi anh, cái tên ngây thơ ăn thịt người lại tham
lam này, nếu em nghĩ không rõ thì sẽ không về.” Tựa đầu vào cửa sổ bên
mạn tàu, lạnh lẽo. Tôi cảm thấy nhiệt độ này thật thoải mái, cười khẽ,
các thí sinh trên boong tàu đều rút lui, người bị rơi xuống biển được
nhân vật chính cùng phần lớn các thí sinh đồng tâm hiệp lực cứu lên.
Hình như hắn vẫn không rõ ham muốn chiếm hữu là rất cổ hủ và quỷ dị, rất lâu trước kia tôi đã phát hiện lưới giám thị xung quanh mình. Chẳng lẽ
thằng nhóc này không biết hành vi giám thị lâu dài này rất biến thái
sao? Còn cả vứt bỏ các mối quan hệ xã giao của tôi nữa, chuyện gì của
tôi cũng đều cường ngạnh muốn nhúng tay vào, lời nói dối nào cũng dám
nói ra miệng. Tôi đã yêu cầu rất thấp, tôi không mộng tưởng hão huyền
rằng hắn sẽ là người bình thường, nhưng cũng đừng bất bình thường đến
mức kinh khủng như vậy như thế chứ. Lưỡng tình tương duyệt cũng bị biến
thành quan hệ quản ngục và kẻ bị giam, chứng hậm hực của tôi là do hắn
làm hại, thật nhớ hồi tôi cực kỳ hoạt bát sáng lạn...
Hắn không
tiếp lời oán giận của tôi, như là biến thành động vật ăn thịt nào đó rất kiên nhẫn, lẳng lặng chờ tôi oán giận xong quay đầu nhìn hắn im lặng âm u lạnh lùng. Tôi nghe thấy âm thanh của chiếc ghế hắn đang nằm, ngón
tay tái nhợt đặt trên thủy tinh có chút khẩn trương gấp khúc lại. Nói
cho chính mình trăm ngàn không được dễ dàng trúng cạm bẫy của hắn, không được quay đầu nhìn gương mặt tùy hứng làm bậy của tên bang chủ kia.
Tiếp tục khinh thường mấy chuyện xấu mà không phải người bình thường thì
không làm được “Không ai lại làm thế như anh cả, đâu phải là một ngày
không nhìn chằm chằm là em sẽ chạy trốn chứ, càng ngày càng quá đáng, có phải qua hai năm nữa là anh sẽ tạo ngay một cái lồng sắt nhốt em vào
không... Ủa?”
Hình ảnh bị nhốt quá âm u ác hàn, tôi nhíu mày,
nước biển ngoài cửa sổ xô lên boong tàu, nhưng lại có người vững vàng
chầm chậm đi qua thân tàu đang lay động, không sợ bị gió bão thổi chạy
va vào bệ cửa sổ. Gió thổi phần phật, tôi không thấy rõ gương mặt của
người kia. Khi tất cả mọi người trốn vào khoang thuyền, anh ta như vậy
lại có vẻ quá đột ngột.
Mái tóc của anh ta hình như là màu vàng, rối tung trong gió. Đầu vai khiêng một chiếc cờ lớn, trên mặt cờ màu
trắng không thấy rõ có cái gì. Tôi nghi hoặc kêu một tiếng, mặt để sát
vào thủy tinh muốn nhìn rõ hơn, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy một thể
chữ rất quen mắt, nhưng lại sợ do đứng xa nên nhất thời hoa mắt.
Chưa kịp tập trung, phía sau bỗng nhiên có hơi thở quen thuộc xuất hiện
khiến tôi thở hơi dồn dập, cái gáy mẫn cảm, ngay cả lông tơ cũng dựng
thẳng lên, phản ứng của tôi vĩnh viễn không nhanh bằng hắn.
Một
bàn tay ấm áp dễ dàng che lại hai mắt của tôi, kéo tôi vào ôm ấp phía
sau, bàn tay đặt trên kính thủy tinh cũng bị hắn kéo lại, cảm nhận sâu
sắc rõ ràng.
“Miru, em rất dông dài.”
Ngữ khí không lạnh không nóng vang lên bên tai tôi, người không biết hắn thì căn bản không nghe ra được vẻ mất hứng dưới ngữ điệu thản nhiên này. Hai mắt tôi mất
đi áng sáng, trở nên tối đen, có chút kỳ quái nhẹ gọi: “Lance?”
Đột nhiên đôi môi ấm áp, hô hấp nháy mắt bị cướp đoạt. Sâu, chậm đến mức
khiến người ta sợ hãi không thể trốn tránh, khiến tôi như cảm thấy đang
bị chìm vào nước vậy.
Ngoài cửa sổ tựa hồ vừa trời quang mây
tạnh, tiếng thủy triều lùi lại khiến thân tàu ổn định, hắn bắt lấy tay
của tôi, không hề thả lỏng.