Chiến hạm ban đêm yên lặng rất áp lực, xa xa, tiếng sóng biển lạnh như băng
xô vỡ đá ngầm, mơ mơ hồ hồ giống như khúc hát ru nào đó.
Tôi
buồn ngủ, bên tai là tiếng cánh quạt của tàu bay khởi động, hai tay tự
động bắt lấy áo của tên bên cạnh, nhẹ nhàng nói thầm “Ngoan, ngủ.”
Nếu giám khảo người ta bởi vì đề thi mới dùng tàu bay bỏ chúng tôi lại để
chạy đi thì thí sinh chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình để qua
cửa thi này. Nếu khiến thằng nhóc có chứng mất ngủ nghiêm trọng này đi
ra ngoài phá hỏng tàu bay chỉ vì muốn đùa dai, thì cuộc thi cuối cùng
nhất định sẽ lộn xộn không thể bình ổn.
Chúng ta tới để thi,
không phải đến phá phách, nên tận lực không làm ảnh hưởng đến tiến trình của cuộc thi, không nên nhúng tay, phải níu cái tên chết tiệt lại.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ hình tròn bên mạn tàu chiếu lên tấm ván gỗ ở
khoang thuyền, trong không khí có mùi nước biển nhè nhẹ. Tôi mông lung
cảm thấy hắn đè ép cái tùy tính ở trong bóng đêm, một bàn tay ấm áp xoa
xoa mái tóc của tôi, tự nhiên quấn lọn tóc dài quanh ngón tay.
Cũng giống như bất cứ buổi đêm nào, trong yên tĩnh bình thản chỉ còn lại tiếng tim đập bên tai.
Đêm thứ nhất trên đảo chiến hạm nhất định khiến cho rất nhiều thí sinh mất
ngủ, khi tàu bay vừa cất cánh, phần lớn những người ngủ kém đều chạy lên boong tàu, kinh ngạc nhìn theo vợ chồng chủ khách sạn hòa ái rời đi.
Sau đó bọn họ tập thể đứng mãi ở boong, người ngồi hoặc đứng, nhất thời
đều không biết nên làm gì.
Đến khi tôi rời giường khập khiễng đi ra khỏi khoang thuyền, thì nhìn thấy các thí sinh dưới ánh trời ửng đỏ, dại ra đứng trên boong cả đêm.
Nhìn mặt trời mọc trong làn gió
biển phía bên kia cầu thang bên sườn tàu đón, tôi phát hiện tình trạng
thân thể của mình không thể giúp được gì, mới đi cà nhắc chạy đi tìm
phòng bếp.
Còn đám con nhện và đầu con nhện sáng sớm chạy đi
đâu, tôi không quá để ý, muốn bang chủ đại nhân vốn khó quen giường lại
có thể ngủ nướng ở nơi này là chuyện không có khả năng. Trên đảo chiến
hạm không có gì thú vị, cho nên rất khả năng Shalnark còn ngâm mình
trong nước biển, hắn thích tìm bảo tàng đến mức như bị ma nhập, vĩnh
viễn cảm thấy càng nhiều thuyền trầm càng tốt. Chỉ cần không có chuyện
gì quan trọng kéo hắn về, trạng thái ma nhập kia sẽ càng ngày càng
nghiêm trọng, lẽ nào hắn không ngẫm lại xem tìm được nhiều những thứ như vậy cuối cùng rất có khả năng sẽ mất hứng thú mà ném trở lại biển cho
cá chỉ trong một giây sao.
Thật vất vả tìm được phòng bếp, cả
người đã đầy tro bụi, tôi nheo lại đôi mắt do bị bụi bậm bay vào mà đỏ
lên, nhìn vào ngăn tủ ảm đạm vô sắc bị thời gian tra tấn trong phòng
bếp, kéo ra một chậu bát đũa.
Chủ khách sạn thật ba hoa, chỉ
nhìn vào phòng bếp cổ xưa không sạch sẽ, là biết khách sạn thuyền chiến
này không có khả năng chiêu đãi nổi khách quý cấp bậc quốc vương. Đâu
thể khiến cho quốc vương Nepal hạ mình vào ở khoang thuyền hạng nhất
chật hẹp, bữa tối ăn toàn là bụi trên trần, cơm con gián và đồ ăn vớ vẩn chứ.
Tôi bất đắc dĩ nhìn nồi nấu cơm, toàn là tơ nhện và rỉ
sắt. Cái khách sạn thuyền chiến này tám phần là mới được cải tạo, còn
người quản lý khách sạn cũng có thể là nhân viên tạm thời, còn lịch sử
quang huy của khách sạn cũng là hù người ta. Không có một khách sạn buôn bán bình thường nào lại có đồ dùng phòng bếp gỉ sắt bụi bặm.
Tôi nhận mệnh bắt đầu rửa nồi, đống thức ăn sống cũng kéo sang một bên để
lát nữa chọn lại. May mà có một vài củ cà rốt chưa hỏng, ở trên thuyền,
quan trọng nhất chính là rau dưa và nước lọc, hai loại này, phòng bếp
đều có. Xem ra cuộc thi lần này ít nhất không làm chúng tôi tập thể
tuyệt thực.
Tôi lại tìm ra vài rổ bánh mì, loại bánh mì này có
thể giúp bạn không bị chết đói, đáng tiếc vị lại rất biết khiêu chiến vị giác của người bình thường. Tôi đặt bánh mì lên bàn, nếu có điều kiện,
tôi có thể lợi dụng nguyên liệu nấu ăn khác để nấu nướng, thay đổi vị
bánh mì.
Khi tôi đang cố gắng rửa nồi, thí sinh trên thuyền bắt
đầu náo động chạy xung quanh. Bọn họ rất tinh thần kêu to gọi bạn, chạy
tới chạy lui, thu thập tin tức về tàu chiến này.
Tôi lấy mu bàn
tay lau đi bọt nước trên nồi, nghe thấy cách đó không xa tựa hồ còn có
người đang tranh chấp chuyện có nên lập tức đi ngay hay không. Tôi tiếp
tục rửa nồi, rửa xong bắt đầu lau bàn, vừa lau vừa nghĩ xem quét tước
phòng bếp như thế nào, nơi này nhiều tro bụi ảnh hưởng vệ sinh.
Tiếng tranh chấp dần nhỏ xuống, sau đó có người đi về phía phòng bếp, người
thứ nhất đi vào là một người trẻ tuổi da nâu đỏ, đội mũ màu đỏ lên mái
tóc trắng xoăn. Anh ta quay đầu cười lạnh trào phúng, không biết là nói
với ai: “Tôi sẽ không ngồi ở đây chờ chết, mấy người muốn chết thì tiếp
tục ngồi đi!”
Tôi nhìn rõ ràng anh ta là số 386, hình như tôi có nghe thí sinh nào đó từng nói anh ta là một chuyên gia săn bắn. Anh ta
đi vào phòng bếp, cúi đầu nhìn thấy tôi đang mặt xám mày tro rửa bát,
biểu cảm có nửa giây quái dị.
“Muốn ăn cơm không?” Tôi không cảm thấy mình có gì đó không bình thường, không phải là rửa bát khiến mặt
và tay đều dính rỉ sắt, sợ tóc mình sẽ rơi xuống thức ăn nên tôi còn cố ý lấy một mảnh khăn tay buộc lên, hình tượng giống như một bà mẹ nội trợ
vậy.
Số 386 vươn tay lấy mũ trên đầu mình, mái tóc xoăn dần xoã
tung xuống, trông có vẻ rất thời trang. Anh ta đảo mắt nhìn toàn bộ
phòng bếp, sau đó vươn tay ôm cả rổ bánh mì đi.
Tôi cười cười
tiếp tục rửa bát, vừa rửa vừa bình thản nói với thí sinh kia “Có lẽ anh
nên lưu lại xem sao, cẩn thận một chút luôn tốt hơn.”
Lấy nhiều
thức ăn như vậy, hẳn là anh ta định đi khỏi đây một mình, tôi cảm thấy
nếu thời tiết thực sự dị biến, thì nếu rời tàu bây giờ sẽ gặp trắc trở.
Đáng tiếc, nói xong ngẩng đầu nhìn thì phòng bếp đã trống rỗng, ánh mặt trời vẫn rất ấm áp, trần mỏng trong làn ánh sáng giống như tấm vàng phiêu
đãng. Tôi phơi đống bát vừa rửa xong dưới ánh nắng mặt trời, ngồi xuống
đất bắt đầu lựa thức ăn, chân phải đứng lâu nên rất mỏi.
Tôi lấy ra một con sâu bị chết khô, vừa lựa vừa nghĩ bây giờ người trẻ tuổi
thật không nghe lời khuyên, tự cường tự lập khiến người ta không biết
nên khen hay là nên bước lên cho anh ta một cái đánh vào đầu.
Thời gian qua rất anhnh, từ sáng đến trưa, lại có người đến phòng bếp, nhìn
thấy bánh mì liền ôm đi vài cái, nhìn thấy tôi liền coi như không thấy.
Tôi có chút bất đắc dĩ gãi gãi má, chỉ cười cười. Sau đó mang số thức ăn đã lựa xong vào rổ rau xanh sạch sẽ. Một khi làm công việc dọn dẹp thì
không nhàn nhã được, nhặt rau xong còn phải lau sàn lau bàn, lại rất
muốn lau cửa sổ mạn tàu.
Killua cũng có vào, khi đứa trẻ tóc màu bạc kia bước vào, không phát ra âm thanh gì, mỗi một cái bóng không có
ánh mặt trời, cậu ta đều thói quen dung nhập vào đó.
Khi tôi
ngẩng đầu nhìn thấy cậu ta, cậu ta đang chọn lựa bánh mì trong rổ, vẻ
mặt ghét bỏ. Lấy một cái bánh mì, dùng móng tay sắc nhọn xé ra, đen mặt, dáng vẻ “Bổn thiếu gia rất kén ăn” ngửi ngửi mẩu bánh mì đen dưới da
màu trắng, như là cảnh giác sinh vật hoang dã khi nhìn thấy thức ăn
không rõ.
Thật không dễ dàng mới chọn được vài cái bánh mà cậu
ta thấy thuận mắt ôm vào trong ngực rồi đi ra ngoài cửa, tôi vừa rửa
thức ăn vừa nhìn theo bóng dáng Killua, bình tĩnh lại nhặt mấy con sâu
xanh ra phóng sinh. Tình trạng tài vụ của hiệp hội Hunter có phải gặp
vấn đề hay không, toàn lưu lại thức ăn mà ở chợ định ném đi. Có khi hiệp hội Hunter chỉ thuê xe tải chạy đến phố xá náo nhiệt bán rau quả, lấy
cớ đuổi theo lợn đễ quét sạch đống rau củ bị bỏ đi ở chợ, tất cả đều là
rau củ bị dập đủ kiểu dáng. Hay đây cũng là một trong những đề thi ác
liệt?
Đang lúc tôi cố sức moi được ba củ khoai lang nẩy mầm
trong đống thức ăn, cầm con dao nhỏ gọt vỏ, Killua vừa đi tới cửa bỗng
dừng lại, cậu ta trầm mặc nhìn ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa cùng đàn
hải âu bay thấp vài giây, mới có chút do dự quay đầu nhìn tôi. Đôi mắt
to màu đen hơi híp, lại do quay đầu mà tạo ra ánh mắt coi rẻ hết chỗ
nào.
Tôi hơi ngây ngốc cứ để cậu ta nhìn tôi từ đầu đến chân,
người thừa kế nhà Zoldyck luôn thích rời xa nguy hiểm này, lần đầu tiên
quang minh chính đại dùng mắt nhìn tôi như vậy. Lúc ở tháp Cạm Bẫy, cho
dù là cách bọn họ gần nhất, cậu ta cũng chưa bao giờ như thế, đều là lé
mắt nhìn tôi.
“Cậu muốn ăn khoai lang à? Chỉ có ba củ.” Cùng một đứa trẻ mười hai tuổi nhìn nhau chằm chằm có chút kỳ quái, tôi nhìn
khoai lang mới gọt được một nửa trên tay, mới vươn tay về phía cậu ta,
bánh mì rất khô, phải có gì đó phối hợp mới dễ vào bụng.
Killua vẫn yên lặng, đôi mắt đen không có vẻ xem thường. Cậu ta rất nghi hoặc mở miệng hỏi: “Chị thật sự... hai mươi tư tuổi?”
Tôi im lặng một hồi, cũng dùng giọng điệu nghi hoặc trả lời “Hình... Hình
như thế, sắp hai mươi lăm.” Chẳng lẽ tôi không giống người trẻ tuổi hơn
hai mươi?
“Chị hai mươi lăm? Leorio sẽ là hai trăm năm mươi
mất.” Killua quay đầu lẩm bẩm, cả người tối tăm không biết nghĩ đến cái
gì, sau đó đi ra ngoài thuận tiện dùng sức đóng sầm cửa, trả lại ánh mặt trời của tôi.
Ngoài cửa có người chạy tới, là giọng hoạt bát như ánh mặt trời của Gon “Killua, Kurapika bảo bọn mình đi hỗ trợ.”
“À, được rồi, có muốn ăn bánh mì không.” giọng điệu của Killua lập tức trở
nên ngây thơ hào sảng, mấy thứ hắc ám đều ném vào thùng rác ở góc trong
nháy mắt.
Tình cảm thật vĩ đại, tôi nhìn cửa bị đóng mà cảm
thán, sao cậu ta lại sợ Gon nhìn thấy tôi? Tôi đâu có khả năng quyến rũ
cậu ấy.
Machi và Feitan cũng từng đi ngang qua phòng bếp, lúc ấy tôi đang dùng bàn chải nhỏ cọ rửa tấm ván gỗ dưới chân, hai người bọn
họ rất ăn ý làm bộ lạnh lùng như là lần đầu tiên gặp tôi, một người mặt
lạnh một người mặt than đi ngang qua rất tự nhiên.
Tôi biết bọn
họ sẽ không vô duyên vô cớ đi ngang qua, nhìn lại quả nhiên số thức ăn
vừa chuẩn bị thiếu một mâm lớn. Tôi vừa cọ rửa sàn vừa khó hiểu nghĩ,
nói chuyện với tôi thì các cậu sẽ rất mất mặt à?
Khi tôi bưng
thức ăn đã được nấu chín lên bàn, liền ngẩn người nhìn bánh mì trên bàn
và phòng bếp sạch sẽ. Nghĩ lại, kỳ thật tôi không tất yếu phải lau tất
cả sạch sẽ như vậy, nếu không đoán sai thì hai ngày này sẽ bị nước biển
tràn vào, đến lúc đó, phòng bếp này sẽ vẫn lộn xộn một mảnh.
Bưng bánh mì và canh đi ra phòng bếp, hiện tại, thức ăn trong phòng bếp đều
được tôi xử lý xong, nếu trên thuyền có người đói bụng thì có thể lấy ở
đây. Bầu trời từ màu xanh đậm biến thành màu đỏ màu hồng tím đậm diễm lệ đến cực điểm, tiếng kêu của hải âu trong trẻo. Tôi đứng nhìn bầu trời
một hồi, chậm rãi nhớ tới một vài thứ của phần thilần này, sẽ có gió lốc và bão to trước khi mặt trời mọc.
Trở lại khoang thuyền của
tôi, ngoài giường được gập chăn gối gọn gàng, không thấy ai khác. Tôi
đặt thức ăn lên bàn, nhìn sóng biển cùng ráng đỏ giao triền trên bầu
trời ngoài cửa sổ suy nghĩ, lấy tính cách của hắn, những lúc rảnh rỗi,
hắn sẽ ở đâu làm gì?
Đầu tiên, hắn sẽ không rời sách, những thứ
khác đều không quan tâm, Chrollo chính là một tên tên mọt sách hàng thật giá thật, một thời gian lâu không đọc quyển sách nào thì hắn sẽ bắt đầu phát điên một cách rất hàm súc. Sau đó hắn nhất định sẽ ngồi ở nơi bóng tối rất thưa thớt người, đại bộ phận người Meteorcity có thói quen im
lặng đến mức tự bế, cho nên điểm ấy mà nói, hắn cực kỳ bình thường. Sau
đó sẽ chờ tên không hay ho đi ngang qua, sau đó đem người qua đường đáng thương đã quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, ấu trĩ hoặc chiên hoặc nấu, chỉ bởi vì hắn rất nhàm chán.
Đi ra khoang thuyền, lê chân phải tản bộ trên chiến hạm, mỗi khi nhìn thấy bóng tối là thăm dò, giống như
đang tìm đứa trẻ không nghe lời của nhà mình vậy. Trên đường, tôi có gặp qua Kurapika, cậu ấy lễ phép khách khí mà xa lạ chào tôi, tôi cũng cười gật đầu. Xem ra thiếu niên tóc vàng này đã phát hiện ra chiếc chiến hạm này không bình thường, đều dưới sự động viên của cậu ấy, mọi thí sinh
đã đi xung quanh thu thập các tư liệu hữu dụng.
Tôi đi hết chiến hạm cũng không tìm được tên mọt sách kia, đứng ở góc cao nhìn xuống bốn phía, lại đi xuống chiến hạm. Cuốn ống quần lên, đi đến khu vực thuyền
hỏng mắc cạn trên bãi biển, lấy mấy tấm ván gỗ thuyền mục nát làm kê
chân, tôi có thể thấy may mắn vì nơi này không có người qua đường nào,
thời gian tìm bảo vật đã sớm hết.
Bóng dáng quen thuộc thảnh
thơi ngồi trên boong thuyền hỏng, nửa boong tàu sau lưng sớm đã chìm vào trong nước, hắn mặc áo sơmi đơn giản cầm một quyển sách bìa cứng màu
đen, đưa lưng về phía tôi nhìn vào biển lớn. Tôi cẩn thận đi đến phía
sau hắn, đứng thẳng nhìn theo hướng hắn đang nhìn.
“Miru, đây là thời tiết dị biến mười năm một lần, có thể bao phủ mọi sóng thần.” Hắn
không quay đầu, một tay cầm sách một tay nâng má rất nhàn nhã nói với
tôi.
Mặt nước biển được ánh mặt trời lặn trang diễm mọi đường
cong uốn lượn rõ ràng, ở nơi xa xôi, lốc xoáy to lớn cuồn cuộn lấy nước
biển cùng biển mây. Thời gian trôi qua, ngay cả biển cũng như một chiếc
đồng hồ cát không ngừng đếm ngược thời gian, điên cuồng mà cuốn lấy mọi
lực lượng có thể lợi dụng. Nước biển hơi nhộn nhạo, tôi nhìn thấy màu
trời bên trên lốc xoáy bắt đầu thấm ướt nước biển sâu lạnh, tầm mắt đã
bị áp bách, trong mắt đều là màu đỏ sẫm sâu và đen.
Trên mặt nước biển, mọi màu sắc đều đan vào nhau cực kỳ mãnh liệt.
Nếu không phải mặt trời bắt đầu lặn, góc độ của mặt trời thay đổi, đứng ở
nơi này căn bản không nhìn thấy được cảnh sắc đồ sộ như vậy. Mà người
ngồi ở phía trước tôi ngắm cảnh, hoàn toàn không có ý định làm gì để cứu vãn. Có vẻ như hắn không định đi quấy rối, nhưng cũng sẽ không tốt bụng đi nhắc nhở hoặc là đi hỗ trợ.
Tôi vươn hai tay từ phía sau nhẹ nhàng khoát lên vai hắn, khom người cúi đầu cẩn thận nhìn quyển sách
đang mở ra trên tay hắn, đọc nhanh như gió.
Hắn tùy ý tôi giao
hết sức nặng của thân thể lên lưng hắn, mái tóc dài màu xám bạc rơi
xuống trước vai hắn, hắn thói quen vươn ngón tay quấn lấy lọn tóc ấy.
“Ngay cả Hisoka cũng đang nhìn mặt trời lặn, ha ha.” Tôi cũng có chú ý đến
nơi cách chúng tôi rất xa, một người mặc trang phục hề quái đản im lặng
làm người ta cảm thấy áp lực đang ngồi trên xác thuyền. Tôi vươn bàn tay đang khoát lên vai hắn để lật sách, hờ hững nói“Bang chủ, kỳ thật em
nhìn ra được, Hisoka rất thích anh.”
Lời nói như vui đùa, nhưng
ánh mắt Hisoka nhìn bang chủ của họ, đôi khi rất nhiệt tình khiến người
ta sợ hãi, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
“Thích?” Hắn cười nhưng trong không cười, cực kỳ hoàn mỹ “Anh không có hứng thú với đàn ông.”
Tôi khụ một tiếng, quả nhiên không nên nói giỡn với tên này, thật sự không
cười nổi hắn. Tôi thiếu chút nữa không giữ được gương mặt nghiêm túc,
muốn gỡ lại mặt mũi “Ừ, nhưng sao em luôn cảm thấy anh thích nhất thành
viên là nam vậy.”
“Bởi vì sức chiến đấu có vẻ tốt hơn, nhưng
cũng không nhất định, anh thích năng lực của Shizuku.” Hắn rất nhàn nhã
tiếp tục ‘chơi’ với tôi, lọn tóc quanh ngón tay đã biến thành rất nhiều
cái kết xinh đẹp, biểu cảm còn giả vờ đáng tiếc “Anh rất muốn nó, rất
khó tìm được người có năng lực không gian.”
Ai là hệ không gian, người đó không hay ho, tôi bĩu môi từ chối cho ý kiến, đâu hệ chỉ không gian, loại quý nào, anh đều muốn cả.
“Em có biết anh thích nhất thành viên nào không?” Hắn hơi ngửa đầu ra sau, mái tóc lam nhạt mềm
mại lướt qua tay tôi, dải vải màu trắng khiến đôi mắt màu đen của hắn
càng thêm tinh xảo, tôi thậm chí gần đến mức có thể nhìn thấy những tia
sáng như biển cả trong đôi mắt hắn.
Cúi đầu ghé vào tai hắn nhẹ
giọng nói “Ubogin, bởi vì hắn đơn giản nhất.” với tính cách muốn thao
túng mọi thứ như hắn mà nói, hắn thích những tên giấy trắng có thể chứa
bất cứ màu sắc nào.
“Nếu muốn nói đơn giản, Hisoka cũng là một
kẻ rất đơn giản.” Hắn không phản bác cũng không tiếp lời, chỉ trực tiếp
nói cho tôi biết cảm giác của hắn đối với thành viên mới số 4 “Hắn là
một tên võ sĩ chỉ vì chiến đấu mà sống.”
Ngoài võ sĩ, cũng là một người điên. Cho nên có thể vì một cuộc chiến đấu mà không từ thủ đoạn theo đuổi đến cùng.
Tôi dịu dàng vỗ vỗ bờ vai của hắn “Nhìn chán rồi thì nhớ trở về, dù sao thức ăn là bánh mì, không sợ bị nguội.”
Hắn vô tình khẽ cười, buông ra lọn tóc trong tay nhẹ “ừ” một tiếng. Tôi tự
nhiên rút lấy quyển sách trong tay hắn, lại hôn một cái lên dải vải của
hắn như trấn an, quyển nhật kí với bìa sách cứng màu nâu đỏ cổ xưa gần
như thành màu đen bị tôi khép lại “Đọc xong sách rồi phải không, em giúp anh trả lại.”
Nói xong xoay người rời đi, vừa cẩn thận bước cao bước thấp trên tấm ván gỗ, vừa lầm bầm cầm quyển sách liên quan đến
quyển nhật kí kia, kỳ thật là nhật kí quân đội “Lại bắt đầu xuất hiện
dấu hiệu, chúng ta quyết định toàn thể rút lui khỏi. Trải qua cuộc họp,
toàn thể cao tầng đồng ý, ngày mai, đội thủ bị sẽ bỏ qua pháo đài nơi
này, chúng ta sẽ phân ba đợt thông qua đường hàng không trở lại lục địa
để tị nạn. Theo dự đoán trước, sớm nhất vào lúc mặt trời lặn ngày mai,
sẽ có làn sóng đột kích đầu tiên...”
Chiếc chiến hạm này vốn
chính là dùng để làm pháo đài phòng bị địch hồi hậu kì chiến tranh lúc
trước, mà thời tiết dị biến mười năm một lần khiến nơi này trở thành nơi hoang vu. Quyển nhật kí trong tay chính là manh mối quan trọng nhất mà
giám khảo đã lưu lại để đỗ phần thi này, nếu như bị người nào đó đọc
xong lại tùy tay coi như rác rưởi ném vào biển, thì mọi thí sinh sẽ bi
kịch.
Đi đến bên cạnh cầu thang của chiến hạm, có một thanh niên với một con khỉ đang kêu chít chít trên vai vội vã chạy xuống, gương
mặt gầy nhọn trông có vẻ ngớ ngẩn không biết làm sao, anh ta an ủi con
khỉ của mình “Đừng sợ, Kamuri, tao lập tức đi tìm thuyền, chỉ cần có bản đồ và la bàn thì trong hai ngày nhất định có thể tới được đảo Zevil.”
Tôi cầm quyển nhật kí liên quan đến mạng người, có chút im lặng đứng ở một
bên, đợi thí sinh đeo thẻ báo danh số 118 trước ngực đi qua, rất nghiêm
túc nói với anh ta “Đừng đi, thời tiết không ổn định, trở lại chiến hạm
an toàn hơn.” Thế này không tính là xen vào việc của người khác đúng
không, chỉ là thuận tiện trao đổi tin tức mà thôi.
“Cô đừng có
đùa, hôm nay thời tiết đẹp thế này.” Số 118 có chút nao núng nhìn nhìn
tôi, anh ta không nhìn thấy được lốc xoáy trên mặt biển, cho nên căn bản sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người cạnh tranh nào.
Tôi
trầm mặc nhìn anh ta, anh ta ngược lại không sợ, dù sao nhìn tôi kiểu gì cũng không có uy hiếp. Tôi đột nhiên rất muốn thở dài, vươn ngón tay
quấn lấy lọn tóc dài bị người nào đó phá hỏng, sau đó nở nụ cười mà tôi
tự nhận là cực kỳ chân thành “Đừng đi, nếu anh dám rời khỏi tàu chiến,
một mình chạy tới đảo ấy thì tôi sẽ giết anh.”
Số 118 và con khỉ hơi dại ra nhìn tôi, giống như tôi vừa nói gì đó khiến người ta khó có thể nhận vậy.
Tôi tươi cười không thay đổi, rất khẳng định gật đầu “Đúng vậy, sẽ giết anh đấy.” Chỉ cần là thí sinh đi cùng băng Ryodan một đường đến phần thi
này, đều biết tính uy hiếp của mấy tên bên cạnh tôi.
Số 118 vốn
là một người rất nhát gan, cho nên lời tôi thành công dọa anh ta cùng
con khỉ chạy về chiến hạm. Tôi không cười nữa, cầm quyển sách nhật kí
trong tay đập vào trán mình một cái, thật là, thời gian lâu, tính cách
bị ảnh hưởng thật đáng sợ, theo chân cái đám thế giới ngầm này lâu, tôi
đã học được bạo lực cưỡng ép. Đây không tính là xen vào việc của người
khác đúng không, tôi không tiếng động nói với bóng lưng thí sinh kia
“Chúc anh may mắn.”
Trở lại tàu, đi đến một nơi trống trải, đầu
tiên là nhìn trái nhìn phải xác định xung quanh không có ai, mới đặt
nhật kí trong tay xuống đất. Nơi này thường xuyên có người đi ngang qua, cho nên quyển nhật kí này chắc chắn sẽ trở lại trong tay các thí sinh.
Còn lại sẽ để chính bọn họ đi giao tranh, dù sao cuộc thi có tàn khốc
đến mức nào cũng chỉ có thể là bản thân chính thí sinh chịu đựng vượt
qua.
Thân thể nhẹ nhàng, tôi cà nhắc đi về khoang thuyền của
mình, có người ở chỗ rẽ, bả vai suy sụp, cúi đầu, dáng vẻ lười nhác
khiêng một cái cờ vải cao ba mét, hoàn toàn không nhìn ai đi ngang qua
mình, đen mặt đi ra ngoài.
Là một người đàn ông trẻ tuổi tóc
vàng, đeo kính màu đen trượt xuống giữa mũi, đôi mắt khép hờ mất tinh
thần, nghe thấy anh ta lẩm bẩm “Mẹ ơi, mấy thằng nhóc trên thuyền này bị mù hết rồi sao. Xác rong biển treo trên nơi cao nhất của thuyền đang
bay phần phật mà không có ai thấy sao? Thôi vậy, mình vẫn nên đi sửa máy móc hệ thống điện lực thôi, mình không biết bơi, chỉ có thể dựa vào cái tàu chiến rách nát này, giờ mà gọi phi cơ tư nhân đến thì quá lãng phí
tiền.”
Vừa thần kinh lầm bầm lầu bầu, vừa thờ ơ biến mất ở chỗ
rẽ, tôi có thể xác định anh ta thật sự không thấy được tôi, bởi vì vừa
thấy là biết người này hoàn toàn thất thần. Tôi không để ở trong lòng,
đi được vài bước, đi qua cửa sổ bên mạn tàu, màu sắc đỏ rực ấm áp tráng
lệ bao trùm khắp nơi, tôi bất tri bất giác dừng lại, nhìn bầu trời và
biển cả đổi sắc ngoài cửa sổ. Có chút khó hiểu vươn tay sờ sờ khóe mắt,
nước mắt không chịu khống chế chảy xuống, tim đập và cảm xúc vẫn bình
tĩnh như trước.
Tôi... vì sao lại khóc?
Rõ ràng không có cảm xúc bi thương, nước mắt lại tuôn ra, yên lặng tràn ra hốc mắt. Vừa
rồi có phải đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả tôi cũng không phát hiện hay
không... Tôi có chút nghi hoặc nhìn sau lưng, trên đường rộng rãi chỉ có ánh mặt trời lu mờ.
Kỳ quái, tôi khóc gì vậy? Vươn mu bàn tay
khó hiểu lau nước mắt, luôn cảm thấy mình đã quên một vài chuyện mà hẳn
là phải ghi nhớ.