Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 121: Thời tiết hôm nay thật đẹp




Gió khẽ thổi mái tóc của tôi bay lên, tôi ngồi cạnh thảm có chút tò mò ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bầu trời từ tòa nhà cao thứ tư thế giới.

Hôm nay thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, đàn chim bay ngang qua.

“Cửa sổ sát đất ở đây thật quá nguy hiểm, thì ra là có thể mở ra hoàn toàn.” Cả cửa sổ thủy tinh được thiết kế mở kiểu kéo lên hạ xuống, khi tôi đến gần, cơ thể không ngừng run run được, bởi vì bản năng sợ hãi độ cao.

Ngồi trước cửa sổ mở rộng này, tôi ngẩn người rất lâu, lâu đến mức nhiệt độ cơ thể do bị gió thổi lâu mà lạnh như băng, lâu đến mức bản năng sợ hãi cũng lắng đọng lại, ngừng run rẩy lại.

Tôi hít sâu vài lần, cảm thấy da gà sau gáy đã lặn hết xuống. Tôi phải mượn những thứ kích thích như thế này để mọi vấn đề rắc rối trong đầu chạy mất, có một số việc không ai có thể quyết định thay tôi được, tôi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khoảng không màu xanh nhạt. Phải hoàn toàn bình tĩnh, tôi phải sợ hãi trước đã, mà thứ trong phòng này có thể khiến người ta cảm nhận được sự sợ hãi của cái chết, chỉ có cửa sổ sát đất to rộng mở toang này.

“Có nên thổ lộ hay không đây?” Tôi nhìn thành phố tấp nập xa xa ngoài cửa sổ nhẹ giọng hỏi.

Chỉ có tiếng gió mà độ cao mang đến trả lời.

Từ lúc nhớ tới nguyên nhân tồn tại của phố Bối Bối, là tôi đã hiểu cả đời này, Miru Sylvia, và cả An Hân chỉ tồn tại vì Esme. Tôi biết mình rất yêu thương thành phố này, ai cũng không thể cướp đoạt sự yêu say đắm này.

Tôi nghĩ tới cái tên viết ở trên cùng bia kỷ niệm Esme, người đàn ông từng là thần tượng của mọi người dân Esme.

“Touya Jiren, nếu cậu còn sống, có lẽ ở trong thế giới Hunter này, tôi cũng sẽ yêu cậu giống như yêu Esme vậy.” Tôi cười có chút ngượng ngùng, trong lời nói mang theo sự kính trọng đối với bầu trời xanh vô biên vô hạn kia.

Đáng tiếc, cậu ra đi quá sớm.

Tôi đấm đấm chân hơi tê, đứng lên, băng Ryodan giải tán, đương nhiên về sau bọn họ còn có thể dưới sự tùy hứng của bang chủ bọn họ mà tụ tập lần nữa. Chrollo, cái thằng nhóc tùy hứng làm bậy tới cực điểm này, có thể im lặng đọc sách nhưng không cách nào im lặng sinh sống. Tôi đã sống đủ để hiểu được rằng không thể thay đổi được tín niệm đã ăn sâu vào một người. Tôi không đến từ Meteorcity, cho nên ngay từ đầu, tôi vốn không có tư cách gì để thay đổi con đường bóng tối của hắn.

Một đạo lý rất đơn giản không phải sao, dù sao khi đôi mắt hắn trở nên vô cảm, người bên cạnh hắn không phải tôi.

Nhưng hắn vẫn không tính thả tôi về Esme, đây là ham muốn độc chiếm của người Meteorcity sao? Đúng là tên ngu ngốc chỉ vì lợi ích riêng, bị hắn bắt đi như vậy, sớm hay muộn sẽ bi kịch.

Nơi tiếp theo hắn đến là đâu và người hắn nhắm đến là ai? Mặc kệ. Tôi xoay người lại cười khẽ nói với người vừa vào cửa: “Về rồi à, Lance.”

Gió từ phía sau thổi vào, khiến bức màn bay lên loẹt roẹt. Tôi vươn ngón tay vén mái tóc ra sau tai, tóc vừa được vén gọn, tôi bỗng cảm thấy thân thể này xem như bắt đầu tiến vào giai đoạn thành thục của cô gái, một cô bé luôn phải có dáng vẻ của một cô bé, ví dụ như mái tóc dài, mặc quần áo có lẽ nên thiên vị váy, không giống cái thằng nhóc hoang dã kia, cứ luôn vô tư hơn nữa còn chíp chíp chiếp chiếp.

“Miru, cô không sợ sao?” Hắn đi vào phòng khách, thuận tay vứt áo khoác xuống sô pha, đôi mắt thâm thúy trong bóng tối gây cảm giác lạnh như băng không hề che dấu.

“Ừ, có chút sợ.” Tôi vô tình lui ra sau mấy bước, đến ven chân cửa sổ thủy tinh cao ba mươi cm kia, tóc lại bay loạn ở trong gió, chỉ cần không quay đầu lại nhìn xuống, tim của tôi vẫn có thể đập bình thường, con người đôi khi có thể dối gạt cả bản thân mình.

Tôi khoanh hai tay ra sau, mười ngón đan nhau. Mang cảm xúc hơi thú vị nhìn hắn, đầu cổ tay áo sơmi lại bị gập, cúc áo phía trên cổ không biết đã rơi góc nào rồi, gây thêm phiền toái cho nhân viên vệ sinh, ngay cả ống quần cũng bẩn. Từ lúc tôi quen biết hắn đến bây giờ, hắn kỳ thật chưa từng thay đổi gì.

Chỉ cần không để ý, là sẽ tùy tiện đến mức đòi mạng, cái tên cẩu thả này, không có ai chăm sóc là cuộc sống chắc chắn sẽ rối tinh rối mù, tôi không hề hoài nghi điểm này.

“Lại đây, Miru.” Cái lạnh như băng trong mắt hắn bắt đầu đọng lại, giọng nói ôn hòa mềm nhẹ, vẻ mặt dưới dải vải màu trắng đã mang theo âm u nặng trĩu như hắn thường có.

Vẻ mặt đầy sát khí cực kỳ hàm súc này, tôi rất ít thấy hắn dùng với tôi.

“Lance, tôi muốn về Esme.” lại nhắc tới đề tài này một lần nữa, nghiêm túc đến mức không hề có ý thương lượng, tôi nói, không muốn chùn bước.

Hành lý đã sắp xếp xong, để ở cạnh cửa, cho nên hắn vừa vào cửa là nhìn thấy, đoán được ngay ý định của tôi.

Ngay từ đầu, con đường đời của tôi đã bị chệch, hơn nữa lại là lúc tôi còn chưa phản ứng được. Tôi có thể nói cái thằng nhóc cậu rất lợi hại không? Không từ thủ đoạn muốn kéo tôi vào thế giới của cậu, lại còn có thể cười thản nhiên vô hại như vậy để dỗ dành tôi. Mạng nhện đã dệt xong, không hề cho con mồi thời gian nhận ra.

“Cô cảm thấy cô về được sao?” Hắn chậm rãi vươn tay, mái tóc màu đen dài bị gió thổi tản ra, tươi cười sau bàn tay mang vẻ thiên chân, giống như chỉ là một thiếu niên thanh tú thiên chân vậy.

Rất thích giả vờ vô tội, tôi nhìn đôi mắt hắn không hề có chút ý cười kia, không chỉ con đường hắn chọn lệch khỏi khái niệm ‘bình thường’, mà ngay cả tình cảm cũng lệch đến mức thái quá. Tôi luôn xem nhẹ chuyện này, bởi vì tôi thực sự không hiểu người Meteorcity, đến khi phát hiện có sự bất thường, thì đã là lúc hắn lộ mặt thật ra một cách rõ ràng trắng trợn.

Thằng nhóc này, đầu óc rốt cuộc cấu tạo từ cái gì vậy? Người bình thường có ai cố chấp với người mình thích đến mức đó đâu? Hơn nữa hành vi càng ngày càng cực đoan, cậu thật sự coi tôi là Con Chuột Nhỏ? Muốn cướp đoạt tự do của tôi liền cướp đoạt luôn sao.

“Chỉ cần có bản đồ, tôi có thể trở về.” tôi đã sớm thuộc lòng bản đồ, đi xe nào ngồi tàu bay nào cũng tính toán tiền phí xong. Chỉ cần trở lại Esme, bất luận ở nơi nào của Esme, tôi đều có thể đi trở về phố Bối Bối.

Lance, giam giữ tôi như vậy là không đúng, thanh xuân của tôi sao có thể lãng phí tất cả ở cái tên ngu ngốc không biết cảm ơn như cậu chứ, tôi và Miru còn có rất nhiều chuyện muốn làm.

“Nhưng, chỉ cần tôi không đồng ý, Miru không thể đi đâu được mới đúng.”

Hắn cười đi lên mấy bước, tôi cau mày lui ra phía sau, gót chân chạm đến thủy tinh, tình cảnh này thật khó xử, cái tên thích bắt người khác này.

“Lại đây.” Giọng nói của hắn mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt, hắn cũng cười nói, cười đến mức khiến người ta đau đầu lạnh lẽo.

Một tên chết tiệt bá đạo vì tư lợi, tôi không khỏi có chút bi ai nghĩ, tuy rằng đã hạ quyết tâm, nhưng cứ nghĩ đến tính cách thằng nhóc này càng ngày càng âm hiểm hắc ám, tôi liền cực kỳ đau đầu với tương lai.

“Chrollo, với tôi mà nói, Esme là quan trọng nhất, dù cậu giết tôi, tôi cũng muốn trở về.” Tôi tươi cười dịu dàng đến cực điểm, thành phố hoa, nơi mà mọi người dân của Esme đều cực kỳ yêu thương, bởi vì chúng tôi tin tưởng, trên thế giới này, không có thành phố nào có thể xinh đẹp hơn Esme.

Chúng tôi là con của Esme, chúng tôi nhiệt tình yêu thương mỗi một đóa hoa tươi nở rộ của Esme. Tình cảm này, cậu có hiểu không? Lance.

“Vậy Miru có thể nói cho tôi biết, khi tôi còn đứng ở đây, cô tính đi qua tôi như thế nào để ra khỏi phòng này?” Hắn nhẹ nhàng cởi dải vải trên trán xuống, cười cực kỳ tàn nhẫn, chỉ cần không giả trang, thì cho tới bây giờ hắn đều không thể cười giống thiên sứ “Chẳng lẽ cô muốn nhảy ra khỏi cửa sổ sao?”

Đúng là hắn lộ hết răng nanh ra, tôi cảm thấy lòng bàn tay mình chảy ra mồ hôi lại được khô ở trong gió, có lẽ trong băng Ryodan, thằng nhóc này mới là khó đối phó nhất, chỉ cần bạn khiến hắn không vui, hắn thật sự không sợ làm bất cứ chuyện gì.

Tôi vẫn tươi cười dịu dàng, im lặng một lúc, hai tay đang đan nhau sau lưng liền buông ra, giống như được giải thoát vậy, sau đó hai tay lòng bàn tay giơ ra phía trước, vươn ngón trỏ khẽ vẽ một cái vòng -- thời tiết hôm nay......

Sau đó hai tay tôi linh hoạt nắm lấy ngón tay đang dựng thẳng, hắn vô tình nhìn tay tôi, tôi có chút hao tổn tâm trí vén gọn mái tóc màu xám bạc đang rối loạn ra sau, không hiểu sao? Thật kém quá, thằng nhóc. Tôi không muốn nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc.

Tôi biết tốc độ của hắn có thể ngăn cản các động tác của tôi, nhưng tôi cũng biết hắn khinh thường đến gần, bởi vì hắn luôn tự tin như vậy, con mồi một khi lâm vào mạng nhện là tuyệt đối chạy không thoát.

Rất tự đại cũng không tốt, cái tính cách vừa điên cuồng vừa tự tin quá đáng này tạo thành từ cái hoàn cảnh quỷ quái gì vậy? Phải sửa mới được.

“Thời tiết hôm nay thật đẹp, Lance.” Tôi dựng thẳng ngón trỏ lên, đặt trước môi, cười đặc biệt đáng yêu với hắn, ngẫu nhiên giả vờ là cô bé cũng không tệ.

Cơ hồ không hề có báo động trước, bước chân phải đến mép cửa sổ thủy tinh đang mở, nhẹ nhàng dùng sức một chút, mái tóc vừa vuốt gọn gàng lại rời khỏi bên tai, bay đến khóe mắt đau đớn. Sau lưng hư không vô tận, tim đập mất nhịp, tôi nhìn thấy bức rèm bay phần phật, bầu trời lập tức lấp đầy trong đôi mắt, sạch sẽ không nhiễm một chút bụi bậm.

Ngã từ đây xuống nhất định phải thét chói tai rất lâu mới có thể rơi xuống đất, trong tiếng gió rít gào thét khiến da tôi đau đớn, tôi nghe thấy tiếng cười đặc biệt vô câu vô thúc của Minh Lạc “An, cậu biết không? Trong bọn mình, người vô tâm vô phế nhất là cái tên Hùng Anh kia, nhưng tên điên nhất mà tất cả chúng ta đều công nhận, lại là cậu đấy. Bởi vì chỉ cần là chuyện cậu quyết định đi làm, chẳng sợ mất mạng, cô cũng muốn thực hiện.

Minh Lạc, cậu thật hiểu biết tớ.

Tôi vươn tay, đột nhiên muốn ôm lấy bầu trời, dù chuyện đó tôi không thể làm được, nhưng chẳng sợ phải chết, tôi cũng phải đi làm.

Tôi muốn về Esme, ai cũng không thể ngăn cản, chỉ đơn giản như vậy.

Lance, tôi không cho phép cậu giam giữ tôi.

Tay vươn ra còn chưa chạm vào màu xanh nhạt trong không trung, liền cảm giác được sự đau nhức, tôi trừng lớn mắt, một dải vải màu trắng bỗng nhiên từ cửa sổ rơi mạnh xuống dưới, mảnh vải mềm dẻo cuốn lấy cánh tay của tôi. Tốc độ rơi của cơ thể tôi ngừng nửa giây, dải vải buông lỏng, một bóng đen xông ra bức màn, trực tiếp nhảy xuống. Gió hơn hai trăm ba mươi tầng có thể xé rách áo sơmi của cậu, sao lại có người coi thường cái chết, không có một giây do dự liền nhảy xuống như thế?

Sắc mặt hắn âm trầm, đôi mắt lại bình tĩnh thần kỳ, màu đen trong đồng tử mắt dường như không có một chút ánh sáng nào, giống như nước lặng bị hắc ám bao phủ, hành động như một tên điên không kiêng nể gì là thói quen vĩnh viễn của hắn.

Tôi phát hiện mình không thể nhắm lại đôi mắt bị tóc dính vào đau đớn, trơ mắt nhìn hắn nhanh chóng tới gần, dải vải màu trắng buộc quanh bàn tay hắn rất chặt chẽ không hề lỏng.

Tôi nghĩ, chúng ta đều điên rồi.

Hắn cứ thế bình tĩnh rơi xuống, đến khoảng cách đã tính toán trước, hắn rất nhanh chóng bắt lấy tôi, tôi còn chưa kịp nhìn rõ, khi hình ảnh tòa đấu trường Trên Không bị vặn vẹo, tôi đã bị hắn siết vào trong lòng, dải vài màu trắng vẫn quấn chặt lấy cổ tay hai người, không chịu thả lỏng dù chỉ một chút.

Cái ôm chặt khiến tôi không thở nổi, bên tai chỉ có tiếng gió rít gào, tôi cảm nhận được tiếng tim đập còn im lặng hơn cả người chết dưới nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn.

Đột nhiên hiểu được hàm nghĩa của một câu nói của Meteorcity “Chúng tôi sẽ không cự tuyệt bất cứ thứ gì, cho nên cũng đừng mong cướp thứ gì trên tay chúng tôi.”

Nếu tôi không hối hận vì đã chấp nhất, vậy có phải các người cũng không hiểu cái gì gọi là buông tay hay không.

Độ cao tòa nhà này có thể khiến chúng tôi rơi mãi ở trong không trung bao lâu là vấn đề vật lý, tôi hiếm khi đi tính. Khó khăn ngẩng đầu nhìn hắn, sức gió khiến cho mái tóc màu đen của hắn bay tán loạn lên, lộ ra giá chữ thập xinh đẹp chính giữa trán, dù là vào lúc nào, cảm xúc sợ hãi cũng không xuất hiện ở trên mặt hắn.

Tôi vươn tay túm lấy áo sơmi thiếu cúc của hắn, giọng nói mỏng manh bị gió tua nhỏ thành bụi phấn, tôi chỉ là đột nhiên muốn cười mà thôi.

“Chrollo, chúng ta thế này là muốn...... cùng nhau tự tử sao?”

Dải vải màu trắng trong cơn gió rít như muốn xé rách hết thảy, vẫn giam cầm chặt chẽ không buông lỏng.