Tôi đang cầm một
quyển sách to về tổng hợp các di tích lớn, nhìn mãi nhìn mãi...... Nhìn
sách đám nhóc đằng sau quyển sách, đang ngồi trên sàn lót thảm lông dê
và chơi bài pocker.
“Hình như Franklin phải về Meteorcity một
chuyến, anh ta nói anh ta lo mấy thứ rác rưởi ở Meteorcity, Ubogin có
khi vẫn sẽ ở lại đấu trường Trên Không, anh ta luôn muốn đánh một trận
với chủ tầng này, Coltopi và Bonolevo kết đội đi tìm nhạc phổ kỳ quái
nào đó, khoan đã, vì sao lại là tôi thua?” Shalnark trợn tròn tròng mắt
xanh mượt, khó chịu vẩy vẩy đống bài pocker trong tay, từ đầu đến giờ,
hắn luôn cẩn thận cơ mà.
“Đừng dài dòng, đưa Geny đây.” Machi vươn tay đeo găng tay màu đen hở ngón, vẻ mặt không thương lượng.
“Nói như vậy, Pakun và Feitan vẫn sẽ đi theo bang chủ, băng Ryodan chúng ta
còn chưa đủ người, lần này sau khi giải tán, tôi xem có thể thuận tiện
tìm được đồng bạn mới nào đề cử cho bang chủ hay không.” Nobunaga duỗi
chân ngồi trên sàn, dùng ngón tay gãi gãi râu mới mọc trên cằm, cười
giống hệt ông chú bất lương.
“Geny của tôi...... lúc trước vẫn
đặt cược Ubogin và bang chủ, bang chủ thì tốt, nhưng cái tên Ubogin kia
lại chạy đi quấn lấy tiếp viên thang máy nên bỏ trận đấu, hại tôi thua
một số tiền lớn, tôi còn đang tính tiết kiệm tiền đầy một phòng để gập
máy bay chơi.” Shalnark lấy một tấm séc một vạn Geny trong túi quần ra,
đau lòng đưa cho Machi.
“Tôi cũng có cược, chưa từng thua.” Machi nhận lấy tiền cho vào túi mình, lại bắt đầu trộn bài “Tôi đều cược tôi thắng.”
“Vận may của Shalnark rất kém, đúng rồi, sau khi giải tán, mấy người có tính toán gì không, tôi nghĩ mỗi người đều phải kiếm cái bản đồ mới ổn, tôi
không muốn liên tục lạc đường.” Nobunaga một tay cầm lấy bài, mắt tam
giác cúi xuống, ngẫm nghĩ nhìn bài trên tay mình.
“Tôi muốn đi theo bang chủ.” Machi nghiêm túc nói, sau đó đánh xuống lá bài thứ nhất “Một.”
“Machi muốn đi theo bang chủ sao? Vậy thì tôi không cần đi theo nữa, tôi muốn
đi du lịch, thế giới này có rất nhiều nơi cực kỳ thú vị.” Shalnark dùng
hai tay cầm bài, do dự nhìn bài mãi, không biết nên đánh con nào mới
được.
“Thế à, vậy chúng ta kết nhóm đi, tôi cũng muốn đi du
lịch, chỗ nào có quán võ đạo thì vào luôn.” Nobunaga không nhìn bài nữa, tiếp tục suy nghĩ sâu xa, loại vẻ mặt này khiến hắn trở nên càng thành
thục, nhưng thành thục lại càng đáng khinh.
Tôi chôn mặt đằng
sau quyển sách, lộ ra ánh mắt trông mong khát vọng nhìn đám nhóc đang
ngồi trên sàn lót thảm lông dê và chơi bài pocker.
“Này, phụ nữ
của bang chủ làm gì mà dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn chúng ta thế,
từ lúc chúng ta vào phòng, cô ta đã nhìn đến giờ rồi, cô ta không thấy
phiền sao?” khóe mắt Nobunaga giật giật, tuy rằng không quay đầu, nhưng
khả năng cũng rất không chịu nổi phía sau đột nhiên xuất hiện cái loại
nhìn trông mong này.
“Cô ta muốn nhìn thì nhìn đi, cũng có mất
miếng thịt nào đâu, chỉ cần cô ta không đột nhiên chết là được rồi, bang chủ luôn cảm thấy hứng thú với mấy thứ kỳ kỳ quái quái, tên kia từ đầu
đến chân đều rất kỳ quái, thôi vậy, bang chủ thích là được rồi.” Machi
ngay cả mắt cũng chưa liếc tôi, đối với cô mà nói, bài trên tay cô so
với một người sống sờ sờ đang ngồi ngẩn người ở sô pha như tôi còn quan
trọng hơn nhiều.
“Mọi người không biết sao? Con Chuột Nhỏ muốn
về Esme, nhưng bang chủ không cho cô ta về.” Shalnark dịch dịch mông,
cười tủm tỉm nói ra chân tướng.
Machi lập tức giơ cao bài mình,
nói với Shalnark vừa di chuyển đến gần mình “Không thắng được nên định
nhìn lén sao? Sang một bên đi!”
“Vô nghĩa, về cái nơi quỷ quái
Esme kia làm gì, nơi đó chính là Địa Ngục hoa, cả đời này tôi cũng không muốn bước vào cái nơi quỷ quái kia nữa.” Nobunaga vươn tay gãi gãi yết
hầu, ngứa ngáy ho vài cái.
“Tôi cảm thấy cái kia nơi rất đẹp,
mỗi lần nhìn thấy một đống hoa nở rộ kia, tôi luôn muốn cho một mồi lửa
thiêu hết chúng nó, đó chắc chắn sẽ là một cảnh đẹp ý vui.” Shalnark vẫn tươi cười lại dịch mông về chỗ cũ, bó tay với đống bài đen đủi trên tay mình.
Tôi khát vọng nhìn trông mong lập tức biến thành hung ác, tên nào cũng vừa thấy đến thứ đáng giá quý trọng là lại muốn hủy diệt
là sao, mà không phải cùng một loại người thì làm sao vào được cùng một
bang.
“Cái nữ kia, trừng tôi làm gì?” Nobunaga miễn cưỡng giương mắt, tựa hồ rất muốn trừng lại, nhưng lại cảm thấy quay đầu nhìn tôi là chuyện rất hạ giá, cho nên trong lúc nhất thời, vẻ mặt rất rối rắm.
“Người cô ta trừng là chúng ta, sao bang chủ còn chưa móc mắt cô ta ra vậy,
màu mắt của cô ta rất giá trị cất chứa, ngâm trong dung dịch Formalin
coi như hàng mỹ nghệ cũng có giá cao đấy.” Machi lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía tôi, trên gương mặt tinh xảo bao trùm băng tuyết, mắt to màu
vàng rất có lực uy hiếp.
Tôi run tay lật một trang sách, sau đó cúi đầu đọc.
“Có thể là bang chủ cảm thấy đôi mắt còn sống linh hoạt di chuyển tới lui
có vẻ đẹp hơn, mấy người không biết là khi Con Chuột Nhỏ trừng chúng ta, mắt cô ta cực kỳ đáng yêu sao? Tôi cũng muốn sưu tập một đôi.” Shalnark bốc một lá bài rồi lại bỏ xuống “Nhưng Con Chuột Nhỏ càng muốn về Esme, bang chủ lại càng không cho cô ta trở về, phương diện nào đó mà nói, cô ta thật đúng là quá chậm hiểu.”
Tôi khó hiểu lại ngẩng đầu lộ
đôi mắt ra nhìn về phía thiếu niên tóc vàng đang cười cực kỳ giả mù sa
mưa, ngay cả Nobunaga và Machi cũng hiếu kì nhìn Shalnark.
“Rất
đơn giản, bởi vì đối với bang chủ mà nói, Esme là cái nơi có cũng được
mà không có cũng không sao, nhưng đối với Con Chuột Nhỏ mà nói, Esme
cũng rất quan trọng, đây chính là một cái điểm xung đột. Bởi vì chỉ cần
là đàn ông, đều không thể chịu được trong mắt phụ nữ của mình chỉ có một nơi râu ria vớ vẩn mà không có anh ta, đàn ông ghen tị kỳ thật rất đáng sợ, bọn họ yêu cầu bạn tình của mình phải trung thành trăm phần trăm
với mình, không tha dù một hạt cát, một cái nơi rách nát kia chẳng lẽ so với tôi quan trọng sao...... Machi, cô làm gì thế?” Shalnark chợt
nghiêng ngươi, trong tay đỡ được lá bài xé không khí mà phi đến, vẻ mặt
kinh ngạc.
Tôi đen mặt giơ quyển sách lên, tiếp tục nghiên cứu Di Tích học, nghiêm túc nghe hắn nói thật đúng là khờ.
“Anh đọc cái vớ vẩn gì thế, cái thứ đó có quan hệ gì đến bang chủ?” Machi
lạnh lùng nghiêm mặt cắn răng nói, giữa các kẽ ngón tay chợt lóe xuất
hiện một sợi tơ tinh tế, bài trong tay Shalnark lại bị cô giật trở lại.
“Cô nói sách trong tay tôi sao? Tên là “Trăm phần trăm yêu đương”, nó có ở
cửa hàng sách, tác giả quyển sách này là chuyên gia tình yêu có tiếng,
hắn cũng có một quyển sách bán chạy khác, là “Dỗ phụ nữ của bạn”, tôi
cũng có mua, viết không tệ, lấy để dỗ dành con gái thích hợp nhất.”
Shalnark một tay cầm sách, một tay cầm bài, gương mặt tươi cười.
“Shalnark, anh kiếm mấy thứ sách đó làm gì?” Nobunaga mang vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép’, rất khinh bỉ quyển sách trên tay hắn.
“Tán gái.” Shalnark nghiêm trang nói “Hơn nữa tôi đọc thứ này rất bình thường, Feitan còn lấy một quyển của Trevor Brown cơ.”
Tôi quay đầu than nhẹ một hơi, đúng là trưởng thành sớm, bây giờ đã muốn
nghĩ xem tán gái như thế nào, về chuyện Feitan đọc sách thì tôi thật sự
không có năng lực tưởng tượng nổi.
“Shalnark, vừa rồi anh lén
đổi bài của tôi đúng không, ngay tại trước lúc tôi giật bài lại, anh đã
lén đổi.” Machi cầm lá bài nhiều vết nhăn kia, ánh mắt càng ngày càng
lạnh.
Shalnark chảy mồ hôi lạnh lướt qua thái dương, có chút xấu hổ dịch dịch đệm ngồi của mình, sau đó giả cười nói với cô: “Nào có,
tôi có lén đổi đâu.”
“Anh đã lén đổi, trùng hợp đổi cho tôi lá
bài mà tôi rất muốn kia, mau đưa Geny đây.” Machi lật hết bài mình ra,
sau đó mở bàn tay ra, mặt cứng ngắc nói, điển hình quỷ đòi nợ.
“Tôi đã nói là vận may của anh cực kỳ nát mà, tôi cũng thắng.” Nobunaga cười ha ha, cực kỳ đắc ý lật bài.
“Vì sao tôi lại thua chứ, vô lý, tôi đã tính toán tốt vị trí mỗi lá bài và
xác xuất thành công bốc được rồi mà, sao tôi lại là người thua chứ!”
Shalnark lục túi quần lấy ra một tập tiền Geny, đau lòng không chịu nổi
quăng tiền xuống.
“Tôi sáu anh bốn, cho tới bây giờ anh cũng
không thắng nổi một lần, phỏng chừng dù có cho anh mấy lá bài tốt nhất
cũng vô dụng.” Machi lấy tiền, sau đó chẳng hề đếm, rút ra vài tờ đưa
cho Nobunaga, còn lại nhét vào túi mình.
“Các cậu...... muốn lưu lại ăn cơm trưa không?”
“Cơm trưa? Ai đi mua, tôi muốn sáu cái Cola Humberger lớn, một suất thịt bò lớn.” Machi cũng quay đầu, tự nhiên trả lời.
“Ai mở miệng trước thì người đó đi mua, vừa rồi là ai muốn chúng ta lưu lại ăn cơm trưa?” Nobunaga nóng lòng đếm tiền giấy, thắng kiếm lại được
Geny luôn khiến cho người ta có một cảm giác thành tựu.
“Không
phải tôi nói, bụng tôi cũng đói.” Shalnark cúi đầu thu đống bài tán loạn lại, từ đầu tới đuôi, một cái tiền xu cũng không thắng nổi, thật không
hay ho.
Ánh sáng trong phòng khách xuyên qua rèm cửa sáng ngời,
mọi người im lặng vài giây, sau đó ai cũng mang vẻ mặt âm trầm quay đầu
nhìn phía sô pha.
Tôi ngây người bị bọn họ nhìn chằm chằm, cầm
chặt lấy quyển sách, có chút khẩn trương cười nói: “Các cậu muốn lưu lại ăn cơm sao? Tôi đi làm.” đã đến giờ làm cơm trưa, tôi không thể cứ ngồi như thế ngẩn người.
Trong ánh mặt trời ấm áp tựa hồ có từng
trận gió âm u trong nháy mắt, thằng nhóc và cô nhóc cùng với một Con
Chuột Nhỏ bình tĩnh nhìn nhau, im lặng đến mức ngay cả ánh mặt trời cũng muốn đến góc tường giả bộ u buồn.
“Thì ra cô ta không phải kẻ câm điếc.” Machi khép các ngón tay lại vào nhau, một câu tổng kết nguyên nhân tẻ ngắt lần này.
“Cũng đúng, hình như phụ nữ của bang chủ biết nấu cơm.” Nobunaga sờ sờ cằm, nói ra trọng điểm tẻ ngắt.
“Con Chuột Nhỏ, tôi muốn khoai sợi chiên.” Shalnark lập tức gọi món ăn.
Tôi khép sách lại, quay sang mất hứng nghĩ, Con Chuột Nhỏ sẽ không biết kỹ thuật cao thâm như như chiên khoai sợi đâu.
Dân dĩ thực vi thiên*, chỉ cần là người thì đều là một ngày ăn ba bữa,
nhưng đối với thành viên băng Ryodan mà nói, ngay cả phương thức ăn cơm
cũng đặc biệt không giống người thường. Không ai quy củ ngồi vào bàn ăn
cơm, Shalnark cầm một đĩa cơm thập cẩm ngồi ở trước TV, vừa xem TV vừa
ăn.
(*Dân dĩ thực vi thiên (民以食為天 - mín yǐ shí wéi tiān) có
nguồn gốc xuất xứ từ "Sử ký - Lệ Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện
史記•酈食其陸賈列傳", trong đó có câu nói rằng: "Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi
dân dĩ thực vi thiên -王者以民為天,而民以食為天" (tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân
làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu". Thiên: ở đây có nghĩa là cái tối quan trọng để tồn tại.)
(Nguồn: vn.answers.yahoo.com)
Trái lại, Machi ngồi ở trên bàn,
cô ngồi trên bàn có đặt bình hoa ở trong phòng khách cùng Shalnark một
cao nhất vừa ăn cơm vừa xem TV.
Nobunaga cầm đĩa lớn bưng đi,
đưa lưng về phía Shalnark trực tiếp bốc cơm, hắn không chỉ không cần
đũa, ngay cả thìa cũng lười dùng.
Tôi nhìn mấy đứa trẻ ăn cơm trong tư thế cực kỳ không tiêu chuẩn, vươn tay bụm mặt thở dài, không có cách nào sửa đúng.
Quay đầu nhìn thấy bang chủ nhà bọn họ im lặng đang nuốt cơm trước bàn ăn,
tôi đột nhiên cảm thấy tư thế của hắn rất tiêu chuẩn, rất tao nhã, rất
điềm đạm. Con người quả nhiên không thể so với nhau, vừa so là thằng
nhóc vốn lôi thôi lập tức biến thành thân sĩ đáng yêu.
Hắn nuốt
xong một thìa cơm, nhíu mắt một lúc, sau đó nâng tay lên định hất tóc ra sau, tôi lập tức đi đến ngăn tay hắn lại, nói: “Ăn cơm không nên vuốt
tóc.” thói quen trong lúc ăn cơm này rất không vệ sinh, không thể bỏ
qua.
“Ừ.” Hắn híp mắt buông tha.
Tôi thấy hắn trên trán
màu trắng dải vải có chút tùng, vươn tay đem dải vải trước cởi xuống
đến, hắn tiếp tục im lặng ăn cơm, thực thói quen của tôi động tác.
Tôi cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, nghi hoặc nhìn lại, gặp đoàn
người ăn cơm tiếp tục ăn cơm, vừa ăn cơm vừa xem TV tiếp tục vừa ăn cơm
vừa xem TV, là tôi quá tưởng tượng sao? Vì sao luôn cảm thấy có ai đó
dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn về phía này.
Cầm dải vải vừa tháo,
tôi vươn tay vuốt vuốt mái tóc màu đen dài của hắn cho đỡ rối, nói: “Lại dài quá rồi, buổi chiều tôi giúp cậu cắt đi.” Tóc của hắn đặc biệt dễ
dài, mấy tháng không cắt là lại mọc ra rất dài, càng đừng nói là mái tóc dài sẽ ngăn trở tầm mắt.
“Được, vị nhạt đi.” Hắn múc một thìa cơm đưa đến miệng tôi, mặt không chút thay đổi nói.
Tôi cúi đầu ngậm cơm vào miệng, ăn ăn đồng ý gật đầu “Vừa rồi nấu nhiều nên không nắm chắc lượng gia vị, đúng là có chút nhạt, nhưng vị vẫn ổn,
không cho phép kiêng ăn, ăn sạch hết đi.” Thiếu một chút muối mà cũng
xoi mói, cậu biết chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ giúp cậu nấu thứ cậu
muốn ăn cho nên mới càng ngày càng tùy hứng như thế.
“Lần sau
không cần nấu lượng cơm của người khác.” Hắn hoàn toàn không mặc kệ mấy
cái tên đang ôm cơm ăn liên tục trong phòng khách, lạnh như băng nói.
“Lần sau rồi nói sau.” Tôi cũng lạnh như băng trả lời, nào có ai không tiếp
đãi khách đến nhà chứ, huống chi đó là bang viên của cậu, dù rất xằng
bậy cũng phải tiếp đãi.
Sau lưng lại bỗng dưng thấy lạnh lẽo, tôi rất nhanh quay đầu, không có gì, ánh mắt quỷ dị này ở đâu ra?
Tôi kỳ quái quay đầu lại, sau đó nhớ tới gì đó hỏi hắn “Lance, cậu không
cho tôi về Esme, là vì cậu ghen tị Esme rất quan trọng với tôi sao?”
Vấn đề này vừa ra khỏi miệng, tôi phát giác không khí bên kia phòng khách
như đọng lại trong ánh mặt trời sáng lạn, bởi vì tiếng và cơm bên kia
biến mất rất đột ngột.
Tôi đứng ở cạnh ghế dựa hắn đang ngồi,
cũng không cảm thấy vấn đề này có gì không bình thường, hắn đã lười gạt
tôi, tôi cũng không thích vòng vo, cho nên chúng tôi càng ngày càng thói quen thẳng thừng.
Hắn dừng lại động tác ăn cơm, ngẩng đầu nhìn
tôi, giống như nghe không hiểu chỗ nào đó, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn khẽ nhấc khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười “Miru đã biết rồi à, tôi quả thật không thích cô quá coi trọng Esme.”
Thì ra là như vậy sao? Tôi đột nhiên muốn đến cửa hàng sách mua một quyển “Trăm phần trăm yêu
đương”, tình cảm luôn luôn chẳng phân biệt được chỉ số thông minh, vấn
đề lớn nhất là làm sao khiến tình cảm của hắn không méo mó, loại vấn đề
này trong thời kỳ trưởng thành thật khó đối phó.
Tôi cảm thấy
phòng khách trở nên rất im lặng, chậm rãi quay đầu lại, Machi và
Nobunaga cầm lấy bát cơm của mình chen chúc chỗ cạnh TV, ngồi đặc biệt
gần với Shalnark, sau đó tôi nhìn thấy bọn họ đang lật quyển sách kia
của Shalnark.
Trong phòng khách, ánh mặt trời mùa hè tươi sáng, tươi sáng đến mức muốn ngồi chồm hổm ở góc tường giả bộ u buồn.