Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 119: Tôi muốn trở về




Tôi ngẫu nhiên sẽ mơ thấy một vài giấc mơ kỳ quái, trong mơ, hoa tươi khắp nơi, bầu trời xanh thẳm, ở bên cạnh tôi luôn có một cô bé tóc vàng mắt xanh đang đứng, cô bé cầm hoa cười ngây thơ khả ái, tôi có chút mơ hồ hỏi cô bé “Chúng ta trở lại Esme rồi sao?”

Đây là mùi hoa Esme, đây là đất Esme.

“Đúng, nơi này là Esme, nhưng nơi này cũng là Meteorcity.” lời nói của cô bé dễ dàng bị cuốn đi trong gió.

Rác trở thành vật chất chủ yếu của thế giới ấy, hoa tươi yếu ớt không chịu nổi một kích, trôi đi dưới bầu trời xanh nhạt, đúng là Meteorcity.

Có người thảnh thơi ngồi trên đỉnh núi rác cao, đối mặt với hoàng hôn, tôi nhìn thấy trên chiếc áo gió màu xanh thẫm anh ta mặc có chữ ‘Pháp’ màu đen, lạnh thấu xương dưới ánh mặt trời lặn đỏ tươi đang bay trong gió mạnh.

(Tojikachan: không biết mọi người còn nhớ không, áo gió có chữ ‘Pháp’ màu đen chỉ có đại đội trưởng mặc thôi, ta nghĩ tác giả đang nói đến đại đội trưởng đầu tiên của đội chấp pháp – Touya Jiren (có nhắc đến trong Kaidou ))))

Anh ta nghiêng mặt lại, dưới mái tóc ngắn màu tím đậm là khuôn mặt tươi cười dịu dàng mà trong trẻo “Không có ai muốn tới thay đổi nơi này sao, vậy thì để tôi làm đi, Meteorcity vốn chính là Esme mà.”

Meteorcity vốn chính là Esme.

Tôi chậm rãi mở mắt ra, trước mặt là tấm màn màu đen, đây không phải là mơ, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, ngực có chút nghẹt thở. Tôi im lặng giống như đứa trẻ vừa mới đi vào giấc ngủ vậy, cứ để cho nước mắt chảy xuống hai má. Đây là trí nhớ mà Miru Sylvia giấu tận sâu trong thân thể, ở tầng sâu nhất, dù chết, giấc mộng cũng không thể biến mất.

Tôi rốt cục nhớ ra rồi, nguyên nhân tồn tại thực sự của phố Bối Bối.

“Miru?” Hắn tỉnh lại nhanh hơn bất cứ ai, hơi khó hiểu vươn bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tôi.

“Lance, tôi muốn về Esme, tôi muốn trở về.” Tôi lẳng lặng, thấp giọng nói. Tay không tự chủ được túm chặt lấy quần áo hắn, bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc, không có một khắc nào cảm thấy mình cô độc và yếu ớt đến thế, nước mắt tôi liều mạng chảy.

Tôi rất muốn về Esme, tôi rất muốn phố Bối Bối, tôi rất muốn lại đi xem bia kỷ niệm vị trí dễ thấy nhất ở Esme, tên người ấy, tôi muốn về nhà.

Hắn trầm mặc một lúc, hình như đang tìm thái độ thích hợp để đối mặt với tôi, nhưng cuối cùng, giọng nói trong bóng đêm vẫn trầm xuống “Tôi chán ghét Esme, nếu có cơ hội, tôi muốn hủy diệt nơi đó.”

Nước mắt tôi chảy nhanh hơn, cái tên điên này, chết tiệt, thằng nhóc không biết đúng sai, cậu là Chrollo Lucifer thì cậu rất giỏi sao, sao có thể nghiêm túc đến thế khiến tôi thật sợ.

“Tôi muốn trở về, say xe tôi cũng muốn trở về, tôi muốn trở về.” Túm chặt áo hắn, tôi nhếch miệng khiến nước mắt chảy điên cuồng, chậu thực vật Esme nhỏ chưa nở hoa trên bệ cửa sổ kia sẽ chỉ làm tôi thêm nhớ nhà, trên thế giới này, tôi chỉ quen biết đường phố Esme, nó là ngôi nhà duy nhất của tôi trong thế giới.

Hình như hắn hơi ngây người, dáng vẻ tôi vô lại như vậy, phỏng chừng hắn chưa thấy bao giờ, ở trong bóng tối không tiếng động một lúc, mới có chút quái dị vươn tay vỗ vỗ lưng tôi, không trầm giọng nữa, dùng giọng điệu hơi ôn hòa nói: “Về sau...... mang cô trở về.”

“Về sau là bao lâu?” Tôi túm áo hắn lau nước mắt, dù sao bây giờ hai mắt rất tối, hai, ba giờ rạng sáng, không ai thấy được ai, tôi không sợ khóc sướt mướt mất mặt.

“Lúc rảnh.” Hắn vẫn ôn hòa nói, bất giác liền mang theo sự dỗ dành mê hoặc.

Bậy bạ, biết rõ không lừa được tôi mà vẫn còn nói dối như vậy sao, đồ da mặt dày.

“Làm gì có ngày nào cậu rảnh, cậu bận đến nỗi ngày nào cũng cầm sách ngẩn người, đồ bịp bợm.” Bây giờ tôi lười nói chuyện tử tế với hắn, dù sao hắn vẫn còn đang gạt tôi.

“Trước khi Esme bị hủy diệt, tôi sẽ vẫn không rảnh, chờ khi nơi đó biến thành đống đổ nát thì tôi sẽ mang cô về.” Kẻ bịp bợm lộ ra bộ mặt sói hoang lớn dữ tợn, lòng dạ ác độc âm hiểm, vẻ ngoài kiểu ‘tôi lừa cô đấy, cô làm gì được tôi nào’.

“Tiểu quỷ ngây thơ, Esme đắc tội cậu sao, đó là thành phố xinh đẹp nhất trên thế giới.” Tôi căm tức lại quyệt nước mắt, tôi muốn đi báo công an bắt cậu, cái tên tội phạm truy nã cấp A kia.

“À, Miru không biết là hủy diệt những thứ xinh đẹp mới có ý nghĩa sao? Thứ quá mức xinh đẹp, thì phải bóp nát ở trong tay, mới có giá trị.” Hắn âm trầm cười rộ lên, trong màn đêm tối mịt, trong ổ chăn ấm áp, tiếng cười này đặc biệt lạnh thấu xương.

“Đã bóp nát rồi thì không còn giá trị, căn bản cậu đã giam cầm phi pháp, bắt cóc tống tiền và hạn chế quyền tự do hành động của công dân, cậu để tôi trở về thì cậu sẽ chết sao? Mau để tôi trở về!” Tôi tức giận bắt lấy một cánh tay của hắn, cắn mạnh một cái, Harris, cháu rất muốn tìm bác uống trà, Majo, chắc chắn anh lại đang ăn mì tôm, ngài Mizuno, thu xếp văn tự mộ địa có bị mệt hay không, Touya, nói thật, anh trai cậu mạnh hơn cái tên bạo lực như cậu nhiều.

“Tôi không ngại cô đi báo công an, cũng không để ý Esme và đám sâu bọ kia, tôi vốn chính là kẻ cướp.” Muốn nói đến vô lại, không ai có thể so sánh với đầu lĩnh băng Ryodan, hắn cười lạnh, lời nói gây bất bình như vậy mà cũng nói được rất đương nhiên “Dù sao tôi cướp được cô thì cô chính là của tôi, ai chạm vào cô, tôi giết kẻ đó.”

Hắn đã sớm không giả bộ thiên sứ trước mặt tôi nữa, bộ mặt ngây thơ vô pháp vô thiên cũng không kiêng dè hiện hết ra trước mặt tôi, một người sao có thể dung hợp hoàn mỹ sự thiên chân và sự tàn nhẫn không đáy như vậy chứ.

Tôi lau nước mắt, thế giới Hunter tốt xấu gì thì cũng phát triển đến xã hội văn minh, loại hành vi ‘ai cướp được chính là của người đó’ dã man này sao lại xảy ra nhiều như thế chứ, Meteorcity các cậu vẫn còn dừng lại ở thời kì đồ đá người sống trong động đá núi cổ sao? Sao có thể xằng bậy như thế, đầu lĩnh tướng cướp cũng không như vậy. Ubogin, thì ra bang chủ nhà cậu có ‘đức hạnh’ giống hệt cậu, tư tưởng đều là kẻ dã man chưa hoàn thành tiến hóa thành người.

“Tôi muốn trở về, ngu ngốc, tôi muốn trở về.” Tôi bi ai, phát hiện căn bản không cắn được tay hắn, đành phải cắn quần áo hắn liên tục khóc, mất mặt thì tính cái gì, chỉ cần hắn buông tha tôi thì thế nào cũng được, tôi thật hết cách với cái thằng nhóc mặt dày này, dầu muối không vào, cứng mềm không ăn, tôi thật hết cách.

“Miru, đừng khóc.” cảm giác mới lạ với nước mắt của tôi cũng hết rất nhanh, giọng điệu của hắn gây cảm giác như một mệnh lệnh.

“Tôi muốn trở về.” Tôi không phải bang viên của cậu, mệnh lệnh của cậu với tôi mà nói, không có một chút ý nghĩa gì.

“Còn khóc nữa, tôi sẽ giết chết cái tên đeo tai nghe điện thoại kia.” giọng nói của hắn không cao, nhưng giọng điệu lại cực kỳ âm lãnh tàn nhẫn.

Có để yên hay không, cậu cũng thật không có sáng ý, lần nào cũng dùng chiêu này.

Tôi khổ sở cắn quần áo hắn nức nở, không nhịn được thầm khóc lớn trong lòng, Harris, bác tìm người đi theo cháu thì tìm, nhưng sao lại tìm cái tên không bình thường như vậy chứ, cho dù cậu ấy điều chỉnh nhịp ca khúc cực kỳ nhanh, nhưng chỉ cần là người từng ở Esme là nghe ra được bài hát cậu ấy hát là bài “Hai con gấu nhỏ”, cậu ấy ước gì mọi người biết được cậu ấy đến từ Esme sao. Ngay cả tôi cũng phát hiện ra, càng đừng nói đến thằng nhóc giảo hoạt hơn cả sói này. Một đoạn thời gian gần đây, cuộc sống của tôi chẳng có gì bình thường cả.

Tôi tiếp tục lau nước mắt, xem ra khóc đối với hắn là vô dụng, thôi vậy, ngủ.

Trong bóng đêm, không khí liên tục im lặng, tôi hít thở khó khăn, mới giơ tay bóp hắn một cái, nói với thằng nhóc đang siết chặt lấy tôi: “Chrollo, cậu sắp siết chết tôi.” lần nào ngủ cũng gần như nghẹt thở, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị cậu làm nghẹt chết.

Hắn thả lỏng tay, sau đó thói quen vươn ngón tay dịu dàng xoa xoa vai trái của tôi, tôi trợn mắt vội vàng hất bàn tay không an phận của hắn ra, rốt cục không chịu nổi gầm nhẹ “Không cho sờ, sờ nữa thì nó cũng sẽ không phai đi, ngu ngốc.”

Nếu có một ngày cậu bị người ta chộp đi bắt ngồi tù, tôi nhất định sẽ không đưa cơm cho cậu ăn, cậu làm tôi tức chết.

Ngày hôm sau tỉnh lại tôi phát hiện hành động tối hôm qua của mình thật mất mặt, sao tôi lại khóc khó coi ở trong lòng cái thằng nhóc kia như vậy chứ, càng mất mặt hơn là hoàn toàn vô dụng đối với thằng nhóc kia.

Tôi mang hai đôi mắt thỏ đỏ chạy đi làm bữa sáng, tuy nơi này có phục vụ cơm, nhưng hắn kiêng ăn kinh khủng, tôi phát hiện chỉ cần tôi không làm cơm thì hắn cũng chỉ uống nước, ngay cả hoa quả cũng không ăn. Tôi thật muốn nói thẳng với hắn là tôi sẽ không nấu cơm, làm hắn chết đói cho xong chuyện.

Úp lồng bàn lên mâm bữa sáng rồi chạy đến phòng khách, phát hiện hắn ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là một dải vải màu trắng, trong nắng sớm, hắn quấn dải vải quanh đầu, có lẽ là lần đầu tiên ngượng tay, cho nên buộc rất xấu.

Tôi bất đắc dĩ cười cười, tóc vốn đã đủ rối, quấn dải vải lên càng làm mái tóc giống bánh ngô gà, người không biết còn tưởng rằng đầu hắn bị thương rất nghiêm trọng.

Tôi không nhìn nổi hắn lần mò quấn vải, đi đến sau lưng hắn, vươn tay vịn vai của hắn, cầm lấy dải vải quấn hỏng bét, hắn hơi ngẩng đầu liếc tôi mắt một cái, vẻ mặt rất đáng yêu. Không dị nghị buông dải vải ra, giao cho tôi.

“Buổi sáng tốt lành.” Tôi cười nói, sửa sang lại dải vải, sau đó chậm rãi giúp hắn quấn, giá chữ thập màu đen được dịu dàng bao trùm, dường như có một giây, bang chủ băng Ryodan kia đã biến mất dưới dải vải màu trắng này.

Hắn ngồi lười nhác, híp đôi mắt tối tăm vô tình nhìn vào bóng của chúng tôi dưới đất.

Tôi giúp hắn buộc dải vải xong, sau đó giống như thói quen vậy, đưa tay đặt ở trên vai hắn, khom người cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chúc buổi sáng tốt lành lên má hắn “Ăn cơm, đừng ngẩn người.” Thích bỗng dưng ngẩn người là một trong những bệnh lặt vặt mà hắn không khống chế được, những lúc như thế này cũng là một mặt đáng yêu chân thật nhất của hắn.

“Ừ, buổi sáng tốt lành.” Hắn vừa mới hồi thần xong, hơi mân khóe miệng, khẽ mỉm cười thả lỏng “Đúng rồi, gần đây tôi lấy được một năng lực rất thú vị, Miru muốn xem không.”

Nhìn vẻ mặt hơi đắc ý của hắn, tôi không nhịn được nghĩ, đúng là tập tính của trẻ con, thứ cướp được về cho nên vui sướng đến vậy sao?

“Năng lực gì?” Tôi hỏi dù không có hứng thú, hoàn toàn tương phản với cảm xúc hưng phấn của hắn.

“Là một loại năng lực Niệm chỉ có thể phát huy trong phòng kín.” tay phải hắn nháy mắt cụ hiện hóa ra quyển sách dày màu đỏ kia, bắt đầu lật “Tên là Mật Phong Du Ngư, loại năng lực đặc thù này, tôi rất thích, hai con cá kia rất được.”

“À......” Tôi vừa à xong liền nhớ tới gì đó, hoảng sợ xông lên giơ hai tay ôm chặt bờ vai của hắn, chỉ kém không thét chói tai “Đừng có tùy tiện thả mấy thứ đó ra!”

“Hm...... Xem ra Miru cũng biết loại năng lực này, ngoài bí kíp Đạo Tặc của Chrollo Lucifer ra, ngay cả các năng lực bên trong cũng biết.” Hắn tươi cười đáng sợ cực kỳ khiến người ta muốn chạy mất “Chúng ta thửđi, nếu Miru không nói cho tôi biết Chrollo là ai, tôi sẽ để cho hai con cá kia ra ngoài bơi, cô thấy thế nào?”

Không được tốt lắm, tôi khóc không ra nước mắt nhìn tay mình bị hắn túm chặt, hắn cười cực kỳ thiên chân vô tội. Tôi hất mặt sang chỗ khác, không tình nguyện nói “Lance, cậu thử bắt nạt tôi thử xem.”

“Thôi vậy, cô thật đúng là cố chấp.” Hắn tiếp tục lật sách, sau đó tiếp tục cười nói “Ngắm xem mà thôi, không cần sợ như thế, chúng nó không ăn người.”

Tôi nghe cậu lừa gạt, tay bị hắn cầm chặt ứa ra mồ hôi lạnh, tôi nhìn thấy hai con cá dài màu trắng cụ hiện hóa ra, đột ngột xuất hiện ở trong phòng khách, dương dương tự đắc bơi qua bơi lại.

Nếu bạn không biết tập tính của thứ kia, bạn tuyệt đối sẽ cho rằng nó rất vô hại.

“Không có ý của tôi, chúng nó sẽ không công kích người khác, Miru đúng là không tin tưởng tôi.”

Đầu hắn quấn dải vải màu trắng, mái tóc màu đen dài che đi một nửa dải vải, đôi mắt quầng đen do không ăn ngủ đủ, nhưng cái loại tươi cười như ác ma này, trên đỉnh đầu còn có hai con cá dài đang bơi, khiến khiến người ta nhớ đến rõ ràng, tương lai, mười năm sau, cái đầu lĩnh con nhện chết tiệt kia.

Tôi tựa đầu lên vai hắn, rất không vui nói với hắn: “Này, bắt nạt tôi, cậu vui vẻ như vậy sao?” rốt cuộc thì khi nào cậu mới có thể lớn lên vậy, tiểu quỷ ngây thơ.