Con nhện, tôi ngồi
thu lu ở sô pha, đầu óc có chút ngờ nghệch. Sàn phòng khách phủ kín thảm tơ tằm lông dê sang quý, thoạt nhìn rất thoải mái, đáng tiếc hơi bất
tiện, tôi không dám dùng giầy dẫm lên, sợ làm bẩn rồi giặt rất phiền
toái. Khi thiết kế phòng của đấu trường Trên Không, hình như là để thể
hiện ưu thế tầng cao cảnh đẹp, cho nên nửa căn phòng phía bên ngoài đổi
thành kính thủy tinh, vừa nhấc đầu là có thể xuyên qua thủy tinh nhìn
thấy cảnh đêm của gần hết thành phố, đèn nê ông màu đỏ có nhiều điểm
giống hoa dại thưa thớt hoang dã, nở rất tinh tế lạnh lùng.
Thường thường nhìn thấy mấy chiếc tàu bay hoặc phi cơ trực thăng bay qua ngoài cửa sổ, cao như vậy, phỏng chừng nếu bị ngã xuống, thét chói tai rất
lâu mới rơi xuống mặt đất.
Mặt tôi không chút thay đổi di chuyển mông một chút, tiếp tục cắn hoa quả. Thằng nhóc kia ngồi trên sô pha
đối diện tôi, bởi vì vừa tắm xong cho nên tóc chưa khô, mái tóc ướt sũng trông rất sáng bóng. Tuy chiến tranh lạnh, nhưng chỉ cần thấy hắn sau
khi tắm xong trông như vừa lặn trong sông bước ra, tôi luôn tự động chạy tới giúp hắn lau tóc, rồi lại phỉ nhổ mình vì sao không thể quyết tâm
không để ý đến hắn, nhưng tôi lại sợ hắn bị cảm mạo, rất phiền toái.
Tôi lại dịch dịch muông, quả táo mới cắn ba cái mà vị trí ngồi lại đổi bốn
lần, hắn cúi đầu thoải mái lật sách, mặc áo sơmi trắng chỉ cài hai cái
cúc, trông rất thảnh thơi. Rõ ràng luôn không cẩn thận hay làm đứt cúc
áo, ngày nào cũng dính bẩn, nhưng lại cực kỳ cố chấp với loại quần áo
này. Hơn nữa lại cứ khoảng ba giây là lật một tờ, tôi trợn trắng mắt với tốc độ của hắn, cậu cho cậu là đồng hồ báo thức sao? Số giây lật còn
chuẩn hơn cả đồng hồ.
Phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng lật
sách, tiếng cắn táo chậm rãi, ánh đèn lờ mờ dịu dàng, tỏa ánh sáng màu
cam nhè nhẹ mang theo sự ấm áp.
Hắn đột nhiên khép sách lại, giương mắt nói với tôi: “Miru, nhìn dáng vẻ của cô, chiến tranh lạnh đã xong.”
Miệng tôi còn đang gặm táo, nháy mắt mấy cái nhìn hắn, biểu hiện của tôi quá mức rõ ràng sao.
“Có phải cô rất muốn nói với tôi chuyện gì đó?” giọng nói của hắn dịu đi,
trong đôi mắt màu đen có ánh sáng sạch sẽ, ánh sáng ấm áp trong phòng
khách khi chiếu vào đôi mắt của hắn thì độ ấm lập tức hạ xuống thành
băng.
Tôi lấy quả táo ra khỏi miệng, trầm mặc một hồi, có một số việc không thể làm đà điểu, tôi nghĩ nên nói rõ. Ngẩng đầu nghiêm túc
nhìn chăm chú vào đôi mắt hiếm khi dao động của hắn “Lance, cậu trưởng
thành rồi.”
Cho nên, cậu không còn là trẻ con nữa.
“Ừ,
bất luận là tâm lý hay là sinh lý, cô lý giải như vậy cũng đúng.” Hắn
hơi ngả ra sau, dựa lưng vào ghế dựa, cười rất nhu hòa, hắn như vậy luôn khiến người ta không hiểu sao cứ cảm thấy hắn cực kỳ vô hại.
Chỉ là ảo giác, lúc hắn vô hại duy nhất chỉ có khi nhắm mắt ngủ.
Tôi trầm tư, miễn cưỡng tìm kiếm mấy từ ngữ khá uyển chuyển “Trưởng thành rồi, cho nên quá mức ỷ lại thì không tốt lắm.”
Kỳ thật ý tôi là, dù là sinh lý hay là tâm lý, cậu vẫn chỉ là một tên tiểu quỷ.
“Ỷ lại? Rồi sao, có phải Miru muốn nói, Lance, tôi muốn về Esme, hoa trong nhà sắp chết héo...... v.v không?” Vẻ nhàn nhã của hắn đột nhiên bị nụ
cười quá mức chân thật mà làm hỏng hầu như không còn, tốc độ ngôn ngữ
không thay đổi, nhưng cảm giác áp bách cũng rất nặng.
Tôi ngây
người nhìn hắn, đúng, chính là kiểu tươi cười này khiến tôi đau đầu, khi hắn không muốn che dấu, thì sự điên cuồng hắc ám sẽ khiến hắn cười rất
giả, rất tà ác.
Khi hắn không có chút tình cảm gì thì cười giả
trông giống thiên sứ, nhưng khi hắn tháo mặt nạ ‘không để ý gì hết’
xuống thì tươi cười tà khí, ép người ta hết đường sống.
Thằng
nhóc này căn bản đã lười giả bộ làm thiên sứ trước mặt tôi, ngay cả sự
kiên nhẫn cơ bản nhất khi nói chuyện với người khác, ở trước mặt tôi
hình như cũng rất dễ dàng chạy sạch. Thật là hao tổn tâm trí mà.
Mặt tôi lại không chút thay đổi cắn một miếng táo, cùng hắn trừng nhau, chỉ cần hắn không xông đến bóp cổ tôi, thì tôi không sợ nhìn thẳng vào mắt
hắn. Ở chung lâu rồi, tôi sắp quên sạch về Chrollo Lucifer trong truyện
tranh, chỉ còn ấn tượng sâu nhất chính là hình ảnh hắn bị kẻ địch đánh ở thành phố Yorknew.
Đừng cười tôi, hồi tôi đọc truyện tranh chỉ
là đơn thuần đi theo tầm mắt nhân vật chính, cho nên không có cảm giác
gì đối với nhân vật phối hợp diễn như băng Ryodan, rất nhiều thứ đều
không nhớ được đầy đủ.
Bây giờ người thật chạy đến, hơn nữa lại
xảy ra ràng buộc sâu như vậy, tôi mới phát giác thằng nhóc này chính là
một tên đại phiền toái từ đầu đến đuôi, cũng là một...... người xấu.
Lại là một kẻ bịp bợm dạy mãi không sửa, giảng mãi không nghe.
Tôi thở dài một hơi, ngay cả một nửa quả táo còn lại cũng không cắn nổi
nữa, cứ thế này thì sống thế nào được, bởi vì Esme là tâm can của tôi,
mà tâm can của Chrollo lại ở...... băng Ryodan.
“Chrollo, ‘phụ
nữ của tôi’ hẳn là cách người Meteorcity xưng hô đối với bạn tình đúng
không, tôi chưa từng nói là tôi muốn làm bạn tình của cậu.” Nên làm rõ
ra hết, nghẹn lâu như vậy rồi đã là cực hạn của tôi, nếu làm đà điểu có
thể giải quyết mọi chuyện thì tôi sẽ làm, mà nếu không giải quyết được
thì dù một giây, tôi cũng không muốn trì hoãn.
Cứ để cho thằng
nhóc này coi tôi là cái gọi là “phụ nữ”, tôi khẳng định không chịu nổi.
Ai bị cái tiểu quỷ có tuổi chênh lệch quá lớn với mình lại coi mình làm
mục tiêu thì vui vẻ sao nổi, cứ nghĩ đến việc này là tôi cực kỳ không
được tự nhiên.
Hắn dùng kiểu tươi cười khiến tôi đau đầu để nhìn tôi, hình như không đồng ý với lời nói của tôi. Sau đó đứng dậy khỏi sô pha, chân trần bước lên thảm nhung đi đến trước mặt tôi, tôi đang cầm
quả táo không thể nhúc nhích nhìn động tác càng ngày càng nguy hiểm của
hắn, nếu bị khí thế của hắn đè ép thì xong đời. Lần đầu tiên tôi cảm
thấy loại tình cảnh này có vẻ như không thể khống chế được, đến mức tôi
không thể làm ra cử động cơ bản nhất.
Hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, khác với động tác dịu dàng ấy là sự lãnh khốc và hắc ám trong mắt hắn.
“Miru, cô không biết đây là rất công bằng sao? Có một phép tắc rằng kẻ yếu
phải làm thức ăn cho kẻ mạnh, cho tới bây giờ, ý kiến của cô không phải
là thứ quan trọng nhất.” Hắn bắt đầu tươi cười dịu dàng lên, nghịch chữ
thập dưới tóc mái màu đen trông tinh mỹ mà sạch sẽ.
Tôi nhìn thấy giá chữ hắn trên trán hắn, cảm thấy hình xăm trên xương quai xanh bên vai trái mình có chút nóng rực khó chịu.
Công bằng, kiểu công bằng khiến người ta đau đầu. Pháp tắc trắng trợn của Meteorcity, kẻ yếu không có nhân quyền đúng không.
“Hay là cô lại muốn coi tôi là người nhà, nhưng tôi vẫn không hiểu lắm cái
gì là người nhà. Tôi chỉ biết dùng phương thức của Meteorcity để giải
quyết vấn đề, người nhà là cái gì thì tôi không cần biết, tôi chỉ cần
biết rằng con mồi không chạy thoát là được.” Hắn chậm rãi cúi đầu, ngón
tay nhẹ nhàng chạm qua vai trái của tôi, thì thầm mềm nhẹ nhưng ý tứ lại cực kỳ lưu manh dữ tợn “Hơn nữa tôi cũng không tin lời hứa vĩnh viễn
không phản bội.”
Tôi hất bàn tay hắn đang sờ vai tôi ra, quả
nhiên rất mất tự nhiên mà. Đề tài này ngay từ đầu đã căng thẳng rồi,
thằng nhóc này chính là một tên cứng đầu bá đạo không chịu nghe ai mà.
Đầu óc tôi chắc chắn bị cửa kẹp nên mới có thể nói với hắn đề tài này, hắn không ăn tôi đã là rất lương thiện rồi.
Thôi vậy, tôi đưa quả táo đang cắn dở cho hắn, tôi không ăn nổi nữa, khẩu vị của cậu tốt thì ăn luôn đi, đừng lãng phí thức ăn.
Hắn vẫn mang vẻ mặt quỷ quái kia nhìn tôi, sau đó duỗi tay ra cầm quả táo cắn.
Biết mà, chỉ cần cho hắn thức ăn là hắn sẽ bất giác vươn tay cầm lấy.
“Tôi không phải thức ăn, đừng dùng loại ánh mắt kia nhìn tôi.” ánh mắt hắn
nhìn tôi khiến tôi không chịu nổi, nếu ở Esme thì hắn còn thu liễm,
nhưng hiện tại hắn căn bản chỉ thích lộ răng nanh ra, làm ơn giả vờ bình thường một chút được không thế, Lance.
Hắn ngậm quả táo không
trả lời, chỉ cắn hai cái rồi lại mỉm cười kiểu giả mù sa mưa nói: “Ngày
mai có muốn đến xem trận đấu của tôi không, tôi tìm được một loại năng
lực thú vị, hình như cái tên kia rất muốn làm chủ tầng, chủ động tìm tới cửa. Có phải trông tôi rất dễ bắt nạt không, Miru?”
Hai câu
cuối cùng ở trong miệng hắn nghe có vẻ thiên chân vô tội, tôi ngoài cười nhưng trong không cười, nghiêng mặt cười khổ trả lời “Chuyện đó nói
sau.” Trông dễ bắt nạt? Không phải là tại cậu giả bộ sao, hơn nữa chủ
tầng nhỏ tuổi nhất chính là cậu, người khác tìm cậu khiêu chiến là đương nhiên.
Thằng nhóc này chạy đến đấu trường Trên Không, lúc đầu
là tính đến cướp năng lực Niệm của người ta, là nơi thi đấu cấp bậc thế
giới, người có năng lực Niệm kiểu gì cũng có khả năng gặp được. Hình như hắn rất có hứng thú với mọi tuyển thủ thuộc hơn hai trăm tầng, vừa thấy đến năng lực Niệm nào thú vị là vui vẻ chẳng khác gì trẻ con, tôi luôn
cảm thấy bi ai hộ đối thủ của hắn.
Mới đây thôi, tôi chỉ xem qua một trận đấu của hắn, chính là ngày đầu tiên đến đấu trường Trên Không, hắn cứng đầu túm tôi còn đang say xe chạy đến tầng một đấu trường Trên
Không để thi trắc nghiệm năng lực.
Khi tôi ở phòng chờ nhìn thấy hắn vừa nhấc chân lên đã đá thẳng cái tráng hán thân cao hai thước đáng thương kia ra xa tít mấy chục thước, đập lên vách tường làm hõm một
mảng tường lớn, tôi biết ngay cái gọi là cuộc thi đấu tay đôi chẳng qua
là nơi thằng nhóc này chạy tới ngược đãi người ta mà thôi.
Đối với loại “trận đấu” bạo lực quá mức trái với chủ nghĩa nhân đạo này, tôi hoàn toàn không có hứng thú.
“Đúng rồi, Lance, lạc mất đề tài, tôi muốn nói là cậu đã trưởng thành, cho
nên chúng ta căn cứ vào quan niệm nam nữ khác biệt, nên tách ra ngủ.”
Tôi nghiêm túc gật đầu, đối với thiếu niên tâm trí trưởng thành sớm mà
nói, tuổi này của hắn hẳn là cũng không nhỏ, coi hắn là trẻ con thì
không quá thích hợp, cho nên có vài vấn đề phải nhanh chóng nói ra, ví
dụ như...... phòng nam phòng nữ khác nhau v.v...
Hắn tiếp tục
cắn táo, không mặn không nhạt liếc tôi một cái, sau đó hơi lẩm bẩm: “Cô
sợ tôi làm gì cô sao? Đừng lo, thân thể cô bây giờ còn chưa được.”
......
Tôi rốt cục ảo não nắm lên tóc, không được, sự khác nhau đấy, khác giữa tôi và người trẻ tuổi