Nhiệt độ không khí rõ ràng tăng lên, ánh mặt trời nơi này nóng rực, nóng gay gắt, không có sự dễchịu nhưở Esme.
Tôi mặc áo Ghilê với áo tay dài mỏng manh bên trong, nhiệt độ cơ thể tôi
luôn luôn thấp hơn người bình thường nên luôn phải mặc ấm, cho dù đến
mùa hè cũng tận lực không mặc áo ngắn tay.
Đẩy nhẹ vành mũ lưỡi
trai màu đen trên đầu lên, cả bầu trời mang màu sắc lửa đỏ diễm lệ, ráng đỏ đồ sộ. Đáng tiếc nơi này người đến người đi vội vàng, rất ít người
dừng chân lại ngẩng đầu nhìn một lần.
Tôi gập bản đồ lại rồi bỏ
vào trong balo vải kéo khoá một nửa, có chút mất hứng nhìn về phía cách
đó không xa, một bảng điện tử quảng cáo mua bán sản phẩm, đám người
cuồng nhiệt tụ đầy ngoài cửa hàng, nhiều người kích động cầm đống vé
trong tay lớn tiếng rống lên “Nào nào nào! Hơn một trăm tầng! Vé xem
tầng nào cũng có! Đừng chen! Giá khá cao đấy!”
Đúng là một thành phố náo nhiệt lại hỗn loạn, ở Esme, cho dù đến con phố Lệ Đại Đạo phồn
hoa nhất, nhịp sống cũng không bao giờhỗn loạn thế này. Tôi nhìn những
tòa nhà so le không đồng đều bốn phía, nơi này phần lớn đều là tòa nhà
cao hơn mấy chục tầng, có lượng dòng người rất lớn đi lại, có các loại
cửa hàng, có đủ tộc người đến từ các nơi trên thế giới, đáng tiếc là
không có thực vật, không có phong cảnh thiên nhiên tươi tốt.
“Thật không quá quen, ở thành phố này, thật sự không thoải mái nổi. Không
biết Mân Côi ở nhà có phải đã đến thời kì héo rồi hay không, nhất định
thợ sửa chữa sẽ chạy đến nhà tự động giúp tôi tu sửa cửa sổ bị vỡ,
Harris, cháu không tìm bác uống trà, bác có thấy tịch mịch không? Thật
là, bị bắt đi du lịch thế này thì thật không thể cảm thấy nhàn nhã nổi
mà.” Tôi từ ven đường đứng lên, phủi phủi bụi trên đùi.
Lấy một
viên kẹo trong túi quần ra ngậm, khom người nhấc túi thức ăn nấu cơm
chiều lên, sau đó chậm rì rì đi xuyên qua đám đông vội vã, tiếp tục đi
về phía mục đích của tôi.
Bất luận thế nào, tốc độ bước châncủa
tôi vĩnh viễn có thể dừng lại bất cứ lúc nào, cuộc sống chầm chậm mới có được sự thả lỏng nhất.
Nửa tháng trước, chuyện buổi tối hôm ấyở khách sạn Kaluci khiến tôi phát điên kinh hồn cả đêm, ngày hôm sau,
băng Ryodan lại tách ra, những người đi theo Chrollo chỉ còn lại có
Feitan và Pakun. Đương nhiên một vật cản trở là tôi vẫn bị bang chủ bốc
đồng của con nhện bắt đi dưới ánh mắt quỷ dị của bọn họ.
Tôi cũng không vui, phiền toái các cậu trừng bang chủ các cậu một chút đi.
Ba ngày ba đêm trên tàu bay sống như ác mộng vậy, người bình thường bị
chứng say xe tra tấn thời gian dài như thế, dù nghiêm trọng đến mức nào
thì cũng có thể xoay sở được, đáng tiếc thân thể tôi đặc thù, không xoay sở nổi, không ngất đã là tốt lắm rồi.
Sau khi hạ tàu bay là
ngồi xe lửa cả một ngày, tôi chỉ có thể tái mặt ôm bình nước lọc ngồi
trong xe, bụng đầy oán niệm với cái thằng nhóc nhàn nhã đang cầm sách
đọc kia. Sao cậu lại không say xe chứ, cậu mà chóng mặt đau đầu thì cũng không làm người bị cậu ép buộc là tôi phải thất vọng đâu.
Hắn
lại không biết xấu hổ mà còn tò mò nói với tôi “Xem ra chứng say xe sẽ
tạo ra gánh nặng cho cơ thể người, thoạt nhìn rất khó chịu thì phải.”
Muốn hắn học được cảm động thì dù có học cả đời cũng không có khả năng, muốn hắn suy nghĩ vì người khác, có vẻ như cũng chỉ nằm mơ mà thôi.
Bản đồ tôi mua là kiểu sách du lịch, về quốc gia Bashkortostan, kỳ thật tôi không hề có ấn tượng gì, nếu không phải tôi giở đến danh sách đề cử các thắng cảnh đặc sắc nhìn thấy mẩu tin đăng nhờ về núi Kukuroo, thì tôi
thật sự không có một chút ấn tượng.
Ai bảo Bashkortostan là quốc gia mà người bình thường cũng có thể vào ngắm cảnh chứ, cho nên đất
nước này rất nổi tiếng trên đại lục này. Tôi chỉ là có thói quen chú ý
cẩn thận ngẫm nghĩ một vài nơi có phong cảnh đẹp, không cẩn thận lại nhớ ra hình ảnh cả nhà Zoldyck.
May mà mẩu tin đăng nhờ này chỉ là
điểm qua đường, tôi còn tưởng là băng Ryodan thành quần kết đội muốn đi
tìm nhà Killua gây sự, xem ra Chrollo còn chưa bị cửa kẹp hỏng đầu óc.
Tôi liên tưởng như vậy chỉ thuần túy là di chứng đọc truyện tranh thôi,
hiện tại băng Ryodan và Zoldyck không hề có tí ti quan hệ.
Nhưng nơibăng Ryodan tụ tập này cũng khiến tôi cực kỳ rối rắm. Ngẩng đầu một
cái, ‘quái vật lớn’ cao gần một ngàn thước là dấu hiệu bắt mắt nhất ở
thành phố này, dù bạn đi đến đâu, nghiêng mặt một cái cũng có thể nhìn
thấy.
Đấu trường Trên Không, tòa nhà cao thứ tư thế giới mang phong cách nghệ thuật khá kỳ dị, sừng sững cao chót vót chọc trời.
Tòa nhà có kiến trúc đặc sắc như vậy, nếu ở Esme thì đã sớm bị các nhà kiến trúc Esme đập phá sạch sẽ rồi, các nhà kiến trúc sư Esme và bộ tuyên
truyền hình tượng thành phố rất cuồng nhiệt với hoa, chắc chắn bọn họ sẽ không cho phép những thứ phái ‘trừu tượng’ như thế phá hỏng sự hài hòa
của thành phố hoa.
Tôi xách túi to càng đi càng chậm, phía trước chính là đấu trường Trên Không, đường đi to lớn bằng phẳng. Dù thần
kinh tôi ngốc ngếch đến mức nào đi nữa thì cũng biết rằng người bình
thường làm sao có thể đâm đầu vào đây, người biết suy ngẫm đều hiểu
trong thành phố tràn ngập xa lạ và sắc thái dữ dằn này, hệ số an toàn
của các ngõ nhỏ và đường vòng đều lao thẳng về số không.
Cho nên nhất định phải đi đường lớn, chân tôi rốt cục trầm trọng đến mức không
thể đi tiếp, yên lặng nhìn mặt trời đỏ rực đang lặn đằng sau đấu trường
Trên Không, bước chân trầm trọng lại chậm rãi lui ra sau vài bước. Dừng
lại, chống một tay lên cây cột điện ven đường, khóc không ra nước mắt,
vô lực cắn cắn môi dưới hỏi: “Xin hỏi anh có sao không, có cần tôi gọi
điện thoại gọi xe cứu thương không?”
Hoàn toàn không thể khống
chế chính mình, rất nhiều lần cảnh báo cho chính mình rằng hãy làm như
không thấy đi, đây đâu phải Esme, Majo cũng không ở đây, càng không có
các tiểu đội chấp pháp tuần tra, cứ thế này thì sớm hay muộn sẽ chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng người anh em kia lại nằm bên lề
đường, gương mặt đầy máu nhưng lại không hề hé răng kêu rên, cả người
rách tung toé giống như là hiện trường tai nạn xe cộ. Trông thảm như
vậy, dù tôi trái lương tâm thôi miên mình rằng chẳng qua anh ta là nghệ
sĩ đầu đường cũng khó. Nguyên nhân thực sự khiến tôi dừng bước là nơi
này không phải là đường lớn sao, nhiều người đi qua như vậy sao có thể
không nhìn thấy chứ.
Không kêu rên là tại ngất xỉu rồi sao? Tôi
lấy tiền xu ra, hết nhìn đông tới nhìn tây bắt đầu tìm buồng điện thoại, số điện thoại bệnh viện nơi này đã sớm được tôi ghi nhớ trong đầu để
phòng bị bất cứ tình huống nào.
Đôi khi, tôi cảm thấy hành động
này đã biến thành phản xạ thành chứng bệnh rồi, dù có bị dây thừng trói
chặt quanh thân, dù chết tôi cũng xen vào.
Tôi đến gần mấy bước
tính kéo hắn ra xa đường cái một chút, kẻo bị xe đi qua đụng phải, bỗng
người trẻ tuổi cả đầu dính máu đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt thâm sâu rất tỉnh táo. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, hắn vươn ngón tay rõ ràng đã gãy xương kia lên dụi dụi mắt, ngáp một cái thật to.
Sau đó rất thoải mái đứng lên, tôi dại ra nhìn hắn, trong tay còn cầm mấy đồng tiền xu.
Máu kia...... là mốt thời trang mới của nghệ sĩ đầu đường à?
Người trẻ tuổi cứ thế bước về phía đấu trường Trên Không, còn lấy tay kéo da
mặt mình làm một cái mặt quỷ “Mẹ nó, ông đây sớm hay muộn cũng sẽ là chủ tầng.”
Tôi không nói gì nhìn hắn, có lẽ người qua đường luôn đúng, chạy nhảy hoạt bát như vậy hẳn là không cần xe cứu thương.
Hắn nhe răng trợn mắt quay đầu hừ lạnh với tôi “Nhìn cái gì chứ, muốn cướp sao!”
Tôi xấu hổ lui ra sau hai bước “À...... không sao.” không sao là tốt rồi.
Để tiền xu trở lại túi, xách túi cơm chiều, tôi tiều tụy tránh đi, hình
như tôi già đi thật rồi, tôi và thế giới này đã sớm chệch đường ray rồi, không tài nào theo kịp cách sống của thế giới này. Người trẻ tuổi bây
giờ, tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
Đi vào thang máy, tôi cười
với cô tiếp viên thang máy mặc đồng phục và đội mũ màu phấn hồng kia
“Tầng hai trăm ba mươi bảy, cám ơn.”
Cô tiếp viên thang máy thân thiết dùng giọng nói ngọt ngào nói: “Thang máy đang lên rồi ạ.”
“Chờ một chút, tầng năm mươi, cám ơn.” Lúc cửa thang máy sắp đóng lại hoàn
toàn thì một cái bóng đen len vào, trong tay cậu ta là vé xem đấu trường Trên Không, cười có vẻ không có ý tốt.
Là thiếu niên có diện mạo bình thường, cậu ta đeo tai nghe điện thoại, mặc trang phục hip-hop rộng thùng thình.
Vừa vào thang máy, cậu ấy dựa tường bắt đầu dùng mũi chân đánh nhịp xuống
sàn thang máy, vui vẻ hát nhỏ theo ca khúc. Tầng năm mươi rất nhanh liền đến nơi, lúc đi ra thang máy, cậu ta vung tay giữa không trung, một quả táo màu đỏ xuất hiện, lúc thang máy dần đóng lại, cậu ta cười nói với
tôi qua khe cửa: “Cám ơn nhé, quả táo của cô.”
Tôi nhìn túi đồ
đang buộc của mình, bên trong là táo đỏ, túi táo không hề bị rách. Có
chút đau đầu nhìn thang máy dần lên cao, cuối cùng chỉ đành lộ ra một
cái tươi cười hơi bất đắc dĩ “Ở đây, đúng là kiểu người nào cũng có.”
Trong đầu còn lại đều là tư liệu về đấu trường Trên Không trong truyện tranh, cũng không nhiều, ấn tượng duy nhất của tôi chính là Hisoka ngồi ở cuối hành lang xếp lá bài pocker thành núi, còn có hình ảnh Gon học tập
Niệm. Về phần chủ tầng gì gì đó, quy tắc gì gì đó thì quên sạch rồi.
Gần đây luôn đổi phòng, từ tầng một trăm đổi đến tầng hơn hai trăm, tôi đều chết lặng. Chỉ là cảm thấy cả tầng lầu chỉ có một người ở thì thậ lãng
phí, hơn nữa rất cao, không tiện đi ra ngoài.
Cố sức đẩy hai
cánh cửa không bao giờ khóa, không nhìn đống trang sức xa hoa chỉ khiến
người ta lùi lại ấy, tôi đi thẳng vào phòng bếp, đi qua cánh cửa sổ thủy tinh sát đất, cả căn phòng như được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực. Đã
chiến tranh lạnh nửa tháng, hắn rất kiên nhẫn, chỉ cần tôi nấu cơm cho
hắn ăn buổi tối có thể siết tôi ngủ thì mọi chuyện đều tốt cả, nhưng
ngẫu nhiên thấy hắn cười quỷ dị nhìn tôi, bụng tôi liền đau.
Ngoài cười giả ra, khi hắn cười mang chút cảm xúc chân thật thì sẽ có vẻ
không quá tự nhiên, đó là di chứng do cười giả quá nhiều.
Đặt
túi nguyên liệu nấu ăn lên bàn phòng bếp, tôi lấy một quả táo ra, tựa
vào ven bàn, mặt không chút thay đổi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ phòng
bếp bắt đầu cắn táo. Rất cao cũng không tốt, không thấy rõ mặt đất, nhan sắc bầu trời cũng quá đặc.
Da thịt gần xương quai xanh vẫn có
chút không thoải mái, sự đau đớn này, nếu nói là không chịu nổi thống
khổ, không bằng nói là sợ hãi. Tới bây giờ tôi vẫn không quên được ánh
mắt hắn nhìn tôi đêm đó, hoàn toàn không che dấu sự độc chiếm, hắn không hề đùa giỡn, thằng nhóc này một khi điên cuồng lên thì không ai trốn
thoát nổi.
Vị táo không tệ, tôi vừa ăn vừa nghĩ, cứ thế này cũng không được, ban đầu kỳ thật tôi nghĩ do di tình, dù sao hắn và Tiểu
Khải có chút giống nhau, đương nhiên hai người không cùng một bậc. Cho
nên tôi thường bất giác dùng giọng của trưởng bối đối xử với hắn, nhưng
tôi quên là Miru không phải lão thái bà, điểm này tôi thường xuyên quên, quên tuổi của thân thể này, cho nên về vấn đề tình cảm, bây giờ có vẻ
có chút kỳ quái.
Nhìn hột táo mà thở dài một hơi, làm sao bây
giờ, phải xử lý vấn đề này như thế nào đây, gần đây ánh mắt thằng nhóc
kia nhìn tôi rất không bình thường. Chẳng lẽ là quá trình mà thiếu niên
mười sáu, mười bảy tuổi đang trong thời kỳ trưởng thành phải trải qua
sao, nhưng tôi cảm thấy hắn không hề đơn thuần chỉ là muốn nói chuyện
yêu đương với con gái. Có nên kiếm cái quyển sách viết về thanh niên
thời kỳ trưởng thành theo đuổi con gái hay không đây, loại vấn đề này,
có ai làm ơn dạy tôi xử lý với.
Tay vô thức chạm vào chỗ xương
quai xanh qua lớp áo, cau mày lẩm bẩm “Lance, như thế không được, thói
quen xăm linh tinh như vậy sẽ gây ra vết thương.”
Hơn nữa, ký
hiệu kia, một chút cũng không phù hợp thẩm mỹ của người bình thường. Cậu cho là tôi không nhìn thấy quyển sách dạy kỹ xảo mà cậu đặt ở đầu
giường sao? Tùy tiện cầm kim liền bắt đầu xằng bậy, lần đầu tiên xăm mà
không run tay sao, câu muốn lấy tôi làm vật thí nghiệm sao?
Ném
hột táo vào thùng rác, tôi càng nghĩ càng xanh mặt. Đối với phụ nữ mà
nói, làn da cực kỳ quan trọng, hơn nữa làn da có được là nhờ cha mẹ, đối xử vô trách nhiệm là bất hiếu. Tôi tức chết mất, cái thằng nhóc xằng
bậy này, chúng ta chiến tranh lạnh, tôi muốn chiến tranh lạnh với cậu,
tôi chiến tranh lạnh với cậu một vạn năm!