“Miru.” Hắn bình tĩnh nói, ánh trăng xuyên qua cửa sổ cũ nát đi vào căn phòng trống vắng, không ai trả lời.
Vươn tay thói quen che miệng, mái tóc màu đen dài dễ dàng che tầm mắt, hắn
cũng không để ý. Có một số việc, hắn vẫn không quá nghĩ thấu, băng
Ryodan có thể an toàn giãy khỏi Meteorcity, hơn nữa còn thành công có
được quyền xuất nhập, đó là mục tiêu mà ngay từ đầu hắn đã quyết định
tốt.
Đương nhiên quan trọng nhất là mấy bản tư liệu về hắn và
thành viên ban đầu của băng Ryodan, cũng đã được xóa khỏi cơ sở dữ liệu
của phố Bối Bối, đây là một trong những điều kiện hắn đáp ứng mang đội
chấp pháp tiến vào Meteorcity.
Nguyên nhân tồn tại của phố Bối
Bối chưa bao giờ đơn giản như người ngoài nghĩ, nhân tài xuất hiện tầng
tầng lớp lớp tụ tập, bọn họ hiệp trợ phố Số 13 quản lý Esme chỉ là góp
một bộ phận lực cực nhỏ, đại bộ phận tinh lực của phố Bối Bối đều đặt ở
Meteorcity, ai cũng không rõ ràng phố Bối Bối đã rắc bao nhiêu cái đinh
xuống Meteorcity.
“Hẳn là một kế hoạch khổng lồ, chỉ để nhằm vào Meteorcity, nếu là hủy diệt, thì không nên là thủ đoạn này, vì sao phố
Bối Bối lại ham thích thu thập tư liệu bên trong Meteorcity như vậy, đây đã vượt qua giới hạn khả năng của phố Bối Bối.” Hắn nhìn ra ngoài cửa
sổ, ánh trăng và bóng tối kéo dài không có chừng mực, trong đầu luôn
theo bản năng đi tính toán, đi tìm quỹ đạo logic để tìm tòi đáp án chính xác. Nhưng ánh trăng mông lung này lại khiến hắn có chút thất thần,
ngoài những tính toán ra, khu vực sụp đổ trong đầu cho tới bây giờ vẫn
không khôi phục lại được, không hiểu sao hắn bỗng nhớ tới hoa Bota, bầu
trời, trà, sợi dây màu đỏ, chúc bạn may mắn và...... ánh mắt của cô ấy.
“Ba năm trước đây......” Hắn có chút hoài nghi trí nhớ vốn chưa bao giờ
nhầm của mình, thi thể của cả nhà Sylvia là Feitan tự mình kiểm tra, lấy nhãn lực của Feitan, tuyệt đối không thể bỏ sót người còn sống.
Hắn híp mắt lại, màu đen trong đồng tử mắt có chút lành lạnh “Vậy Miru bây
giờ là ai, không, qua tư liệu thì cô ấy đúng là Miru, tuy nói là mất đi
trí nhớ trước kia, nhưng năng lực niệm của phố Bối Bối cũng quá đầy đủ
đi, có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh sao? Tuy rằng thoạt nhìn thân thể Miru vẫn không tốt lắm, nhưng có thể sống lại tức là thật sự có cái loại năng lực niệm này. Đạt được càng nhiều thì đại giới phải trả lại
càng lớn, không biết người có năng lực niệm kia đã trả đại giới gì mới
khiến cho cô ấy sống lại, lần sau hỏi cô ấy vậy.” Đối với năng lực niệm
xa lạ, hắn vĩnh viễn tham lam đơn thuần và tò mò.
Cơ hồ là bị
đuổi khỏi cửa nhà, người nào đó hoàn toàn không có tự giác bị đuổi ra,
đối với hắn mà nói, lúc ấy chẳng qua là thời cơ không tốt lắm, dưới tình huống đó rời đi mới là lựa chọn tốt nhất để hạ tổn thất xuống thấp
nhất, về phần Miru có vui vẻ nếu hắn trở về hay không thì hắn hoàn toàn
không lo lắng.
“Nhưng sao cô ấy biết mình là Chrollo Lucifer?”
Cầm lên một quyển sách liên tục lật, vừa lật vừa tiếp tục rối rắm vấn đề khiến hắn tò mò, lần sau lại hỏi vậy, dù sao nhược điểm của cô ấy nhiều đến mức nhắm mắt lại cũng có thể bắt được một bó to, lần này không nói
cho hắn không có nghĩa là lần sau cũng không nói cho hắn, uy hiếp hẳn là sẽ có tác dụng.
Cứ nghĩ đến đôi mắt xanh có giá trị cất chứa, tâm tình liền tốt lên, quyển sách trên tay lại lật qua vài tờ.
Như là đã tính toán trước vậy, hắn vừa suy nghĩ xong vấn đề thì tiếng bước
chân từ từ đến gần giờ đã dừng lại ở ngoài cửa phòng, trong phòng chỉ có hai ngọn nến, mấy chục quyển sách đặt xung quanh chúng, hắn nghe thấy
có người ở ngoài cửa gọi hắn “Bang chủ?”
Mỗi ba giây, ngón tay
liền nhẹ lật một trang sách, hắn thản nhiên nâng mi mắt lên, dưới mắt là quầng thâm nồng đậm, bình tĩnh nói với người gõ cửa đối diện: “Tôi
không cần, Pakunoda.”
Nghe thấy tiếng giày cao gót lại quay trở
lại, thẳng đến khi biến mất khỏi căn phòng này, hắn mới cúi đầu tiếp tục đọc sách, trong đôi mắt màu đen có một tầng ánh sáng mông lung. Gần một lúc sau, khép sách lại thuận tay ném sang bên cạnh, ánh sáng ngọn nến
khẽ lay động vài cái, hắn vươn tay ôm mắt có chút hoang mang nói: “Vì
sao vẫn không ngủ được?”
Chứng mất ngủ nghiêm trọng đến mức vượt qua hắn dự đoán, dù thân thể có cường thịnh đến mức nào cũng đều có cực hạn, nếu không muốn phạm vào nó thì phải cam đoan thân thể có thể tùy
thời ở một trạng thái hoàn mỹ, mất ngủ đã nghiêm trọng đến mức liên lụy
trạng thái này.
“Nếu Miru ở đây thì cải thiện rất nhiều.” khi cô ấy ở cạnh, rất ít khi vấn đề này phức tạp, nhưng hiện tại mang theo cô
ấy thì không thể nghi ngờ rằng đó là một quyết định rất không nên, phải
chờ một thời gian nữa, sau khi băng Ryodan đứng vững gót chân.
Có khi cũng nghĩ nếu không giết cô ấy, không giống món đồ chơi cũng không
thích cô ấy biến thành vật phẩm cất chứa, yếu không chút giá trị cũng
không thấy đáng tiếc, nói là phụ nữ của hắn thì cũng không giống hình
thức ở chung của Meteorcity, ở Meteorcity, rất khó tìm được người yếu
đến như thế.
Trầm tư nhìn ánh trăng lan tràn vào phòng, phát
ngốc một hồi, hắn đứng dậy tùy tay lấy áo khoác ở ghế dựa màu tông rồi
mặc vào, đẩy ra cửa sổ khép hờ nhảy ra.
Ánh sáng nến được gió
thổi phe phẩy, không hề tắt, tiếp tục thiêu cháy, ánh sáng nến chiếu
xuống một quyển sách, trên mặt bìa viết [Bảy mươi phương pháp trị liệu
chứng mất ngủ hữu hiệu nhất thế kỷ này].
Pakun cầm túi to trở lại lầu một, dưới lầu, vài thành viên băng Ryodan đang chiếm một góc riêng tự giết thời gian.
“Pakun, bang chủ vẫn không muốn ăn cơm sao?” Ngồi ở phía trước cửa sổ, ngăn trở ánh trăng chiếm một tảng đá lớn để ngồi, Franklin thong thả hỏi.
“Ừ, hơn nữa tôi phát hiện chứng mất ngủ của bang chủ tựa hồ còn nghiêm
trọng hơn trước kia rất nhiều, một tháng qua, bang chủ chưa hề ngủ chút
nào.” Pakun đặt túi thức ăn xuống cầu thang, nhìn lầu một chỉ có ánh
trăng bao phủ, giữa trán lơ đãng nhíu lại, còn nữa, vừa rồi bang chủ gọi cô là...... Pakunoda?
“Không phải chứ, bang chủ không ngủ được
thì thôi, nhưng ngay cả cơm cũng không ăn, chẳng lẽ là sinh bệnh hoặc đã bị nguyền rủa? Gần đây anh ta cơ hồ chỉ uống nước, cứ như vậy thì bang
chủ sẽ biến thành tiên mất.” Phinks ngồi ở trên tảng đá, ngũ quan thâm
thúy và xương mi quái dị trong âm u có chút dữ tợn, hắn đang há to miệng ăn khoai tây chiên, cắn vang ca ca, hoàn toàn không thể lý giải tên có
cơm ăn vì sao lại chạy đi uống nước.
“Anh mới thành tiên.” Machi đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, giơ lên chân buộc vải cũ đá mạnh vào lưng Phinks.
Phinks lăn sang một bên, lại tắc vào miệng một đống khoai tây chiên to hàm hồ uy hiếp Machi “Machi, cẩn thận tôi đánh cô đấy!”
“Pakun, lấy chút nước trái cây thử xem xem, chỉ trông vào uống nước thì không
được.” Franklin chậm rãi mấp máy môi đề đề nghị, gương mặt góc cạnh cứng ngắc giống như chỉ còn lại da mặt bị vá rách tung toé.
“Được rồi, tôi thử xem xem.” Pakun xoay người hướng Nobunaga đang ngồi ở cửa, nói “Nobunaga, cho tôi một lon nước trái cây.”
Nobunaga một bàn tay cầm đao võ sĩ đang chà lau, một bàn tay lục túi áo lấy ra
một lon nước trái cây, cũng không nhìn, cứ thế ném hướng cô ấy.
Pakun rất nhanh bắt lấy được nước trái cây, sau đó lại lên lầu, giày cao gót
màu đỏ mỗi bước đều giống như được tính toán khoảng cách rất tinh chuẩn, đây là thói quen đi an toàn nhất đối với người của ban đêm.
Cô ấy đi đến trước cửa phòng, nhẹ giọng gọi người bên trong phòng “Bang chủ.”
Một mảnh im lặng, trong hành lang sâu thẳm chỉ có giọng nói của mình bao phủ dưới làn ánh trăng như miếng băng mỏng.
Pakun do dự một chút, mới vươn tay đẩy cửa “Bang chủ, tôi vào đây.”
Vẫn không có ai đáp, cô đẩy cửa ra nhìn thấy ngọn nến sáng còn đang chảy
sáp và những quyển sách hơi loạn xung quanh nó, mà người con trai trẻ
tuổi vốn nên ngồi ở bên cạnh bàn đã sớm không thấy đâu.
Đứng ở
cửa một hồi, Pakun cúi đầu nhìn nhìn nước trái cây trong tay, mới nhẹ
khép lại cửa phòng đi ra, dù người kia không ở trong phòng, cô cũng
không đi vào. Thành viên băng Ryodan đều biết, bang chủ có một chút tật
kỳ lạ: thích sạch, hắn rất chán ghét người khác chạm vào đồ của hắn, cho dù là một quyển sách hoặc một cái bút máy.
Nhưng sao bang chủ
lại đột nhiên gọi cô là “Pakunoda”, ở trong băng Ryodan, rất ít gọi tên
đầy đủ như vậy, trước kia hắn cũng chỉ gọi cô là “Pakun”.
Đi đến trước cửa sổ cuối hành lang, Pakun mở nước trái cây, vừa nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ vừa uống. Cô vĩnh viễn sẽ không biết, trong căn phòng
trống rỗng chỉ có ánh nến lờ mờ kia, phía dưới một đống sách trị liệu
tâm lý chứng mất ngủ bệnh kén ăn v.v..., là một quyển sách đại chúng hóa không có một chút logic, có ba lỗi chính tả, mười một cụm từ dùng sai
lầm, trăm ngàn chỗ hở một chút giá trị cũng không có.
Trong
quyển sách [Cách dỗ phụ nữ của anh], trang thứ bảy dòng mười một viết
“Nhớ kỹ, đối với con trai mà nói, xưng hô có lẽ không quan trọng, nhưng
đầu óc phụ nữ vĩnh viễn đến từ hành tinh khác không thể nói lý, vĩnh
viễn không được dễ dàng xưng hô phụ nữ khác bằng tên thân mật hoặc là sử dụng cách xưng hô quá mức thân thiết, đặc biệt là ‘Phụ nữ khác’ lại có
hảo cảm với mình.”
Esme trong đêm tối dịu dàng mà bình tĩnh,
loài hoa độc quyền của hiệp hội Green đang tự phát ra ánh sáng che đi
ánh trăng mông lung trên đường cái, mùi hoa hàm súc mà chầm chậm lan tỏa đến từng một góc của thành phố. Hắn ẩn mình trong bóng tối, không một
tiếng động tiến vào phố Bối Bối, đối với hắn mà nói, muốn tính toán ra
khe hở khi phố Số 13 thay ca không phải việc khó, khó là chỗ canh giữ ở
đầu phố, cái lão già tên Harris Lund kia không cho hắn đi vào. Xảy ra
xung đột với cái lão già kia bây giờ, đối hắn mà nói rất không có lời.
Khi vài đóa hoa Wisteria hình chuông rơi xuống ban công gian phòng khám nhỏ kia, hắn không dừng chân lại, chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn về phía ban
công, đúng là một quyết định xuất hồ ý liêu, không hề làm gì cả, mặc hắn xâm nhập?
Bước lên vườn đủ loại hoa hồng Đại La, ánh sáng hoa Nguyệt trôi nổi, xinh đẹp hư ảo.
Trực tiếp nhảy vào qua cửa sổ lầu hai, nơi này bố trí thật lơi lỏng, có cửa hay không, trên cơ bản không khác gì nhau.
Trong không khí, lan tỏa độ ấm nhè nhẹ khiến cho thần kinh vẫn buộc chặt hắn
có một khắc thả lỏng, hắn rất quen thuộc hương vị này. Đặt tay lên nắm
cửa, tự nhiên đẩy cửa mà vào, ánh trăng nơi này nhu hòa thiếu đi sự lạnh lẽo của sương trắng, trên giường, cô ấy giống như một động vật nhỏ cuộn mình trong chăn, ngoài chăn chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn màu xám bạc tán
loạn trên gối đầu.
Đứng ở bên giường che miệng suy nghĩ một hồi, thoạt nhìn cô ấy thật mềm nhũn, có nên ôm cả người lẫn chăn trở về hay
không? Suy nghĩ một đống phương pháp đều thấy có lỗ hổng rõ ràng, lúc
này hiển nhiên không thích hợp.
Cô xoay người, hai tay ôm lấy
gấu bông nhung bên cạnh, dụi dụi mặt gấu, thỏa mãn tiếp tục ngủ say. Hắn che miệng đứng ở một bên dùng đôi mắt so với đêm tối còn thâm trầm
nhìn, biểu cảm âm lãnh khiến người ta sợ hãi nói không nên lời.
Bỏ tay ra khỏi miệng, sau đó khom người vươn ngón tay nhẹ túm lấy lỗ tai
con gấu bông kia, cảm thấy có lực cản, đối phương chết cũng không buông
tay vẫn ôm. Hắn không chút biểu cảm cẩn thận lại túm, túm con gấu kia đi ra, người nào đó còn đang trong giấc ngủ sờ loạn giường một lúc, kết
quả không sờ thấy con gấu bông của mình, liên thu chăn lại, ôm chăn ngủ.
Thật lơi lỏng, tuy rằng đã quen tính cách mơ hồ này, nhưng cô ấy có thể sống sót đến bâ y giờ đúng là kỳ tích.
Tâm tính rất bình thường cầm con gấu trong tay ném xuống đất, sau đó giơ
chân đạp nó vào gầm giường, hắn không quen nhìn loại búp bê vải này.
Kỳ thật, theo phương diện nào đó mà nói, vị thiếu niên không đến mười bảy
tuổi ngây thơ này so với bạn cùng lứa tuổi còn khiến người ta đau đầu
không nói được lời nào.
Hắn lại đứng một hồi, mới nhớ tới cái gì lấy tay sờ sờ mái tóc mềm mại kia, rất đương nhiên gọi cô “Miru, đứng
dậy nấu cơm, tôi đói bụng.”
Người đang ngủ không có phản ứng, ôm chăn hoàn toàn ngủ tiếp.
“Quả nhiên vừa ngủ là rất khó đánh thức, như thế rất dễ dàng chết như thế
nào cũng không biết, dậy đi.” Bàn tay theo lọn tóc tự động chuyển qua cổ cô, muốn bóp tỉnh cô lại, chỉ cần khó hít thở, cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh
hơn.
Tay còn chưa dùng sức, cặp mắt màu xanh nhạt kia liền mở, trong màu xanh nhạt là mờ mịt mất đi tiêu cự.
Hắn thu tay lại lui sang một bên, nhìn cô ấy đứng dậy khỏi giường, mặc áo
ngủ có vẽ đóa hoa, bước chân mơ hồ đi sát qua hắn đi ra ngoài.
“Căn bản hoàn toàn chưa tỉnh.” Hắn thở nhẹ một hơi, có chút không sao cả đặt tay vào túi, đuổi kịp bóng người tinh tế có chút không đúng thật ở
trong đêm đen.
Lúc xuống cầu thang, cô ấy còn bước trượt một
bước, người nào đó đi theo phía sau tự nhiên mà vươn tay túm lấy cổ áo
chỗ gáy cô, nhấc cô đến đúng bậc thang. Nhìn cái tên mơ hồ đòi mạng này, trong màu đen đôi mắt hắn bỗng hiện lên một chút ý cười hiếm khó.
Đáng tiếc sau khi xuống lầu, cô ấy không vào phòng bếp, mà là mở cửa sổ sát
đất ra, đi đến trong vườn bắt đầu tưới hoa, động tác tự động rất có cảm
giác quy luật, trong đôi mắt màu xanh hoàn toàn không có một chút thanh
tỉnh, còn mộng du nói với vườn hoa hồng Đại La: “Các bạn phải nhanh
chóng nở hoa, các bạn đều rất xinh đẹp, giống như mỹ nhân vậy.”
Đứng ở cửa sổ sát đất, thấy một màn này đột nhiên có chút hết chỗ nói, hắn
khẽ mân miệng, có chút nhàm chán nhìn đống hoa kia “Mấy thứ này đâu có
thể ăn.”
Tưới hoa xong, cô ấy lại giống như mộng du mơ hồ, không nhìn hắn đi qua hắn, bản năng đi hướng cầu thang, phỏng chừng là chăm
sóc hoa xong rồi tính lại đi ngủ.
“Miru.” Hắn đứng ở tại chỗ có
chút bất đắc dĩ gọi cô một tiếng, đêm tối im lặng mà bí ẩn cho hắn cảm
giác thả lỏng nào đó, tối nay, hắn không có nhiều mặt nạ lạnh như băng,
chỉ đơn thuần giống như một loài động vật nhỏ mệt mỏi trở về nhà tìm
kiếm thức ăn vậy.
Người đằng trước đang đi bỗng dừng lại, tựa hồ có chút nghi hoặc ai đang gọi mình. Cô ấy quay đầu, ánh mắt vẫn dịu
ngoan mờ mịt không có chút lực công kích như trước, sau đó cô nhìn thấy
người đang đứng ở bên cửa sổ, có chút khó hiểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ,
sau đó tự nhiên tươi cười dịu dàng với hắn “Đã trở lại rồi, Lance.”
Đã trở lại, Lance.
Giống như bọn họ chưa hề xảy ra giương cung bạt kiếm, giống như hắn cũng chỉ vừa mới đi dạo nửa giờ rồi trở về.
Hắn có chút ngây người, lại phát hiện đối phương căn bản chưa tỉnh ngủ tiếp tục nhắc “Lance, trong tủ lạnh có trà hoa Cam Cúc, trước khi ngủ nhớ
uống, rất có hiệu quả yên giấc đấy.”
Vừa nói vừa xoa mắt mơ mơ
màng màng lại lên cầu thang, nhìn bóng dáng của cô ấy biến mất trong lầu hai u ám, hắn mới cúi đầu nhìn sàn gỗ thô dưới chân, từng đi chân trần
dẫm lên vô số lần, bởi vì độ lạnh của nó có thể khiến hắn giữ vững sự
thanh tỉnh nhiều nhất, trong hoàn cảnh xung quanh phố Bối Bối toàn là
địch này, tỉnh táo là không thể thiếu.
Đi vào phòng bếp mở tủ
lạnh ra, quen thuộc với vị trí cố định đựng trà hoa yên giấc kia, lấy ra rồi dựa vào cửa tủ lạnh vừa uống vừa nhìn ánh trăng chiếu vào sàn, yên
tĩnh mà xinh đẹp. Nhìn hồi lâu, mái tóc dài có chút trở ngại tầm mắt,
hắn thuận tay vuốt ra sau, nghịch chữ thập tinh xảo ở sau làn tóc như ẩn như hiện.
Trước khi bước ra gian phòng này, hắn nở nụ cười,
tươi cười không chút che dấu, đáng yêu mà sạch sẽ, hắn cảm thấy, chỉ cần là thứ mình muốn thì phải vươn tay bắt lấy, dù là cướp đoạt cũng chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi.
Nhảy lên nóc nhà, tiếng gió càng
lớn, khi đi qua người đàn ông đội mũ rơm ngậm đuôi cỏ Vĩ Cẩu ngồi ở nóc
nhà, hắn vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Majo đè thấp mũ rơm,
che khuất sát khí trong mắt mình, cái thằng nhóc không có một tia sơ hở
kia đi lại thật kiêu ngạo. Harris, ông thật sự già cả ngu ngốc sao, để
cái loại tên điên này vào đi dạo, ông không hé răng, tất cả mọi người
làm sao động thủ được.
Majo nhịn không được oán giận với cô gái
đang ngủ không chút phòng bị, không chút ý thức phòng sói bên dưới
“Miru, lần này em thật sự đã nhặt phải một cái phiền toái siêu cấp lớn,
loại tên này đến từ Meteorcity, một khi chấp nhất là cực kỳ điên cuồng.”
Mà cách sáng sớm hôm sau, mấy con nhện còn đứng ở trong căn cứ sau khi
biết được quyết định quái dị của bang chủ bọn họ, đám nhện hai mặt nhìn
nhau rồi nhìn người lãnh đạo của bọn họ lộ đôi mắt quầng đen cười cực kỳ quỷ dị rời đi, rốt cục có người nhịn không được nhảy dựng lên.
“Phụ nữ của bang chủ có mạnh hay không?” Ubogin hưng phấn huy nắm đấm nói.
“Mạnh.” Nobunaga hữu khí vô lực nói “Phỏng chừng ở trong trận đấu ai yếu nhất,
không ai có thể mạnh hơn cái nữ kia, sao bang chủ lại coi trọng cái loại tên kia? Không lẽ bang chủ đã bị nguyền rủa hoặc là bị đói hôn mê...... Machi, cô đánh tôi làm gì!?!”
“Đừng có nghi ngờ quyết định của
bang chủ.” Machi quấn sợi tơ trên ngón tay lạnh lùng nói với hắn, nhưng
khi cô xoay người cũng không nhịn được run rẩy khóe miệng, bang chủ thật sự đói hôn mê?
Lúc này ở phố Bối Bối, chủ nhân hoa hồng Đại La
mới từ trên giường dậy, cô cố sức nằm úp sấp xuống sàn nhặt con gấu bông dưới gầm giường, vừa nhặt vừa nghi hoặc nói: “Kỳ quái, có phải tư thế
ngủ của mình càng ngày càng kém hay không? Sao lại ném gấu dưới tận gầm
giường.”
Nhưng đêm qua lại mơ thấy Lance trở lại, aiz, không
biết thằng nhóc kia có ăn cơm và ngủ đúng giờ hay không, hy vọng hắn
thuận buồm xuôi gió.
Ánh mặt trời ấm áp, hôm nay lại là một ngày tốt đẹp.