Đi vào phòng bếp, tôi tùy tiện tìm một góc chậm rãi ngồi xuống, cảm giác mỏi mệt đáng sợ này
khiến tôi có chút không biết theo ai, mấy ngày nay không còn ho khan
nữa, hiệu quả trị liệu của thuốc cũng mất đi. Thân thể đã vào giai đoạn
phản phệ lực lượng sinh mệnh, cảm giác khi nhìn tử vong từng ngày từng
ngày một tới gần thật khổ sở. Harris bọn họ đã cố hết sức, nếu thật sự
có thể cứu chữa thì sẽ không phải chờ tới bây giờ, ba năm trước đây đã
có thể giải quyết. Hoặc là vẫn đang tìm biện pháp, nhưng vận may có tốt
đến mức tìm được phương pháp trước khi quá muộn hay không thì cũng là
một vấn đề.
Tôi nhìn hoa Bota ngoài vườn, những cánh hoa màu
xanh mang ý nghĩa vĩnh viễn không héo tàn, im lặng mà cô đơn nở rộ. Bỗng nhớ tới hồi thằng nhóc kia xé sạch lõi của quyển sách tên “Hoa”, vừa
nghĩ đã muốn cười, quyển sách kia là tôi tìm nửa năm đi quay chụp và tìm tư liệu viết thành, phần lớn cư dân phố Bối Bối kiêm làm tác giả, muốn
xuất bản thì luôn có rất nhiều cách, nhưng tôi chỉ là muốn sưu tập những loài hoa tôi đã gặp mà thôi, không tính là tác giả.
“Aiz, cậu
trở về làm gì?” Tôi mệt mỏi gác cằm lên đầu gối, hai mắt mờ mịt “Cậu trở về làm gì vậy, ngu ngốc.” vì sao cố tình lại trở về bây giờ, cậu đâu có thông minh, cậu dại dột chết đi được, vì sao cố tình lại trở về bây
giờ.
Tôi đang buồn ngủ bị một tiếng vỡ vụn thanh thúy ở phòng
khách làm bừng tỉnh, hình như là tiếng bình hoa bị vỡ tung. Tôi lấy tay
chống gối đứng lên, mở cửa tủ lạnh ra chuẩn bị nấu cơm, tôi thật sự
không tin mấy người có thể đánh nhau ngay ở trong nhà tôi.
Vừa
rửa rau xong, bên tai lại truyền đến tiếng vật gì đó rơi xuống đất, tôi
hết chỗ nói, ngửa đầu nhìn trời... không, nhìn trần nhà, họ chưa chán
sao?
Uể oải đi ra ngoài, tránh đi mấy mảnh vỡ của bình hoa không biết vì sao lại rơi xuống sàn, những người muốn nhìn thấy khung cảnh
bạo lực như bóp cổ nhau thì nhất định sẽ thất vọng, vì Harris vẫn cầm ly trà ngồi ở trên sô pha cười đặc biệt dễ thân, mà cái thằng nhóc hư hỏng với quầng đen dưới mắt tính tình ‘đặc biệt’ kia đang ngồi trên xích đu
dây leo đối diện Harris, cười cực kỳ dịu dàng.
Nhìn hai hồ ly một già một trẻ nhìn nhau cười giả, tôi ôm đầu, lại rối rắm.
“Harris, bác có muốn ở lại ăn cơm trưa không?” Tôi đi đến giữa bọn họ, nếu đã
ghét nhau thì còn chuyên chú ‘thâm tình’ nhìn đối phương như vậy làm gì?
“Không cần đâu, bác cũng nên đi rồi.” Harris lộ ra một cái tươi cười của một
trưởng bối bao dung vãn bối nhìn tôi, sau đó cầm ly trà mà ông ấy mang
từ nhà mình đến rồi đứng dậy “Đúng rồi, thằng nhóc, tôi vẫn cảm thấy mấy người xuất hiện có chút không bình thường, tôi tin tưởng năng lực tiêu
diệt chứng cớ của cậu, hy vọng đừng có lưu lại cái đuôi nào, tôi cũng sẽ không nể tình cậu là vãn bối mà lưu tình đâu.”
“Tiền bối, ông
rất để mắt tôi rồi, trên thế giới này, luôn luôn có một số việc trùng
hợp va chạm vào với nhau, chuyện ông vừa nói không có nghĩa gì. Cái mà
ông gọi là không bình thường, cũng bất quá chỉ là vì sự xuất hiện của
chúng tôi có chút trùng hợp mà thôi.” Hắn ung dung đan hai bàn tay lại
với nhau đặt lên gối, tư thái thoải mái, tươi cười sáng lạn thật sự chân thành, ngay cả sự tối tăm lạnh lẽo cũng bị tươi cười trên mặt hắn hòa
tan.
Tôi cực kỳ muốn chạy đến bóp mặt hắn, tươi cười thuyết phục thật đấy, thoải mái tùy ý thật đấy, lời nói mê hoặc thuyết phục thật
đấy, nếu không phải là muốn nói dối thì liệu cậu có biến chính mình
thành có sức thuyết phục như vậy không?
Harris ngoài cười nhưng trong không cười, ông chậm rãi đi đến cửa, hơi thô bạo đáp lại “Trùng hợp? Trùng hợp cái gì!”
“Đúng rồi, Miru, cháu muốn làm gì thì cứ làm đi, bác sẽ không ngăn cháu, nếu
xảy ra chuyện gì......” Harris đứng ở cửa nhìn bầu trời màu nhẹ sau mưa, trầm mặc vài giây mới nói: “Có chuyện gì thì nhớ kêu to lên, quê nhà
luôn luôn có người nghe thấy.”
Có chuyện gì thì nhớ kêu to lên?
Sao nghe câu này lại thấy có chút không bình thường vậy, trên cơ bản,
lấy thân thể hiện tại của tôi, xảy ra chuyện gì cũng không tính là lạ.
Sau khi Harris đi mất, hắn trực tiếp nằm xuống ghế, mỏi mệt rất rõ ràng,
sau đó tôi nghe thấy tiếng hắn có chút trẻ con khẽ rủa “Ông già chết
tiệt, nhanh thế đã muốn bội ước rồi sao?”
Tiền bối và ông già chết tiệt...... Tôi bảo này, cậu đổi thái độ cũng nhanh thật đấy.
“Lance, đừng mang cả người ẩm ướt nằm nữa, đi tắm rửa.” Tôi đi đến cạnh ghế
dựa, thấy hắn từ từ nhắm hai mắt, quầng đen sậm dưới mắt khiến gương mặt hắn tái nhợt rõ ràng, trên áo khoác nâu dài còn thỉnh thoảng nhỏ bọt
nước xuống sàn.
Tôi khom người, vươn tay khẽ ôm cái trán sau tóc mái ướt của hắn, ôm lên giá chữ thập xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật,
sau đó dùng tay kia ôm trán mình, một lúc sau mới thở nhẹ một hơi:
“Không phát sốt là tốt rồi.” Cả người hắn giống hệt như vừa lặn từ trong sông lên bờ.
Hắn không mở mắt, tiếng nói có chút ủ rũ và khàn
khàn “Miru, tôi tính dùng một đoạn thời gian dài để đến một vài quốc
gia, một tháng, hai tháng, ba tháng hoặc là một năm, một năm rưỡi. Cho
dù tôi đã có được giấy thông hành an toàn của Esme, có thể tự do ra vào
Meteorcity, nhưng tôi vẫn sẽ có một đoạn thời gian rất dài sẽ không trở
lại Esme.”
Tôi rút tay về, cả bàn tay dính nước, nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười yếu ớt dịu dàng “À, vậy thì thuận buồm xuôi gió.” Lần này
hừng hực chạy về là để tạm biệt sao? Ở chung lâu như vậy, có thể có tấm
lòng này là đủ rồi.
“Miru, cô rất thích Esme sao?” Hắn mở mắt ra, đôi mắt một mảnh bình tĩnh, một mảnh tối tăm.
“Nơi này là nhà của tôi.” Tôi trả lời chắc chắn, ở trong thế giới này, chỉ có Esme là nơi chốn của tôi.
“’Nhà’, và ‘người nhà’ là cùng khái niệm sao?” Mọi biểu cảm trên gương mặt
thanh tú của hắn hầu như vô cảm, chỉ có những lúc không nghĩ ra chuyện
gì mới làm hắn lộ ra một chút trẻ con “Nói cách khác, nơi này là một
trong những thứ không thể phản bội.”
Tôi gật đầu “Có thể lý giải như vậy, nếu cậu thật sự không hiểu.” Meteorcity không có khái niệm
‘gia đình’, bọn họ có thói quen nghi ngờ xem xét mọi thứ.
“Tôi
vẫn không hiểu được, nhưng rốt cục tôi cũng bắt được nhược điểm của cô.” Hắn nhìn tôi, trong đôi mắt đen như nước sơn là sự chuyên chú, khiến
người bị nhìn thấy lạnh thấu lưng, sởn gai ốc như bị gà con bị diều hâu
ác nhìn chằm chằm.
Tôi mất tự nhiên xoa xoa da gà trên cánh tay, có chút không thích ứng với ánh mắt như vậy của hắn, nó khiến tôi cảm
thấy nhiệt độ bốn phía hạ xuống, lạnh buốt.
“Feitan đang ở bên
ngoài tiếp ứng chúng ta, chúng ta đi thôi.” Hắn lộ ra một cái tươi cười
đáng yêu, lời nói trắng ra quá mức tự nhiên, quá mức đương nhiên.
Tôi ngẩn người một hồi, không hiểu “Chúng ta đi thôi? Đi đâu cơ?” Một người đi thì không nên dùng số nhiều để nói chứ, chẳng phải là chỉ có mình
cậu phải đi sao?
“Nơi ngoài Esme ra.” Hắn cười tủm tỉm, sau đó thừa dịp tôi không hề phòng bị, đứng lên duỗi tay ra ôm ngang tôi lên.
Đầu óc tôi có chút chậm chạp không theo kịp hắn, cả người hắn sũng nước
khiến tôi phải hít một ngụm khí lạnh, nào có...... nào có ai xằng bậy
như thế!
“Khoan khoan, cậu nhìn cho rõ ràng một chút, tôi rất
yếu, tôi không biết khinh công không thể đột ngột di chuyển không có
năng lực niệm cái gì cũng không, cậu mang theo một tên vô dụng như tôi
làm gì? Thông minh tài trí của ngươi đâu, bang chủ Chrollo, bang viên
của cậu sẽ không chấp nhận tôi.” Tôi khẩn trương bắt lấy vạt áo khoác
của hắn, không thể xằng bậy như thế chứ, cậu làm như vậy thì có khác gì
đứa trẻ bướng bỉnh ôm chặt lấy món đồ chơi không buông chứ?
“Cô
không phải bang viên, bọn họ không có quyền không nhận cô.” Hắn lộ ra vẻ mặt tùy hứng đến mức bất trị, giống như chỉ cần là chuyện hắn cảm thấy
hứng thú, thì dù sau lưng có bao nhiêu người túm lại cũng phải đi tiếp.
Tôi có chút bi ai, không lẽ cậu đột nhiên coi tôi thành đồ hứng thú của cậu sao. Lance, tôi không ngại ánh mắt của cậu hướng lên trời, cậu đi phân
loại quả táo nhỏ quả táo to như Hisoka cũng được, chứ đừng đi dọa thể
xác và tinh thần của người ta chứ, mà lại còn hoàn toàn không cho thành
viên băng Ryodan cơ hội kháng nghị nữa chứ, thật không giống tác phong
của Chrollo Lucifer, chẳng phải cậu luôn coi cái tập đoàn bất lương kia
là ưu tiên nhất sao? Đầu óc cậu bị cửa kẹp đấy à.
“Cậu có nghĩ
kĩ không vậy, tôi rất yếu kém, ngay cả năng lực cơ bản nhất để tự bảo vệ mình cũng không có, nếu gặp phải nguy hiểm thì tuyệt đối sẽ là một kẻ
ngáng chân siêu cấp, chúng ta có thể thương lượng không, không ngủ được
thì tôi sẽ mua cho một con gấu bông để cậu ôm, cậu muốn bao nhiêu thì
tôi mua bấy nhiêu.” Tôi cực kỳ muốn giơ hai tay bóp cổ hắn, cậu điên rồi đúng không điên rồi đúng không điên rồi đúng không, chuyện không có lãi như vậy, sao cậu lại chạy đi làm chứ?
“Không sao, nếu đợi đến
lúc băng Ryodan không thể ứng phó, thì tôi giết cô cũng không muộn.” Hắn cười trông nhu hòa cũng rất quỷ dị, sau đó đi đến trước cửa sổ có cửa
thủy tinh bị vỡ.
Tôi lại một lần nữa cảm thấy trị an của thế
giới này thật hết thuốc chữ, rõ như ban ngày, đây là cướp dân lành đúng
không? Hơn nữa, cái gì mà thật sự có lúc băng Ryodan không thể ứng phó
thì giết tôi cũng không muộn, ít nhất thì cậu cũng phải dỗ tôi mấy câu
rằng sẽ bảo vệ tôi mới đúng chứ, như thế này thì ai dám đi theo cậu.
“Miru, đừng nói nữa, tính tình tôi bây giờ không tốt.” Hắn vô cảm nói, giọng
điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, thiếu đi giọng bằng, trắc cơ bản nhất.
“Tôi......” Lý trí bắt tôi nuốt lời nói xuống, tôi chú ý thấy trong mắt hắn có tơ
máu nhè nhẹ, rốt cục hiểu được trạng thái của hắn không bình thường,
thằng nhóc này bị mệt đến mức điên rồi, mất ngủ thì có thể đếm cừu mà,
rốt cuộc đã bao lâu cậu không ngủ?
“Cô có biết vì sao lần đầu
tiên tôi vào phố Bối Bối lại lựa chọn nhà của cô không?” Hắn nhìn những
mảnh thủy tinh vỡ, bên kia thủy tinh là hoa hồng Đại La sắc hỏa diễm
“Bởi vì chỉ có kẻ yếu không có năng lực, mới đi bố trí kiến trúc xung
quanh mình dễ dàng xâm nhập như vậy, không hề phòng bị như vậy, cánh cửa sổ thủy tinh này là một trong những thứ yếu nhất của căn nhà này.”
Đúng, tôi là kẻ yếu. Thủy tinh vỡ tan ngay trước mắt, dùng một bàn tay che
lại hai mắt, cố gắng chặn lại mảnh thủy tinh bị bắn tới, thợ sửa chữa,
rất rất xin lỗi cậu, cửa thủy tinh lại bị người đá nát.
Sau cơn
mưa, ánh mặt trời sáng lạn, tôi có chút quyến luyến độ ấm của ánh sáng,
nhìn ánh sáng chiếu lên đầu ngón tay, khó hiểu hỏi “Có vẻ như cậu rất
chắc chắn rằng tôi sẽ không kêu lên.” Chỉ cần tôi không muốn, hắn sẽ
không có cách nào mang tôi ra phố Bối Bối, dù hắn tên là Chrollo.
“Đây là nhược điểm của cô, cô luôn mềm lòng với tôi.” Hắn dõng dạc nói, hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng.
Tôi không nói được gì, câu trả lời kiểu gì vậy.
Hắn nhẹ nhảy lên nóc nhà, nóc nhà ướt đẫm nước mưa nhưng không hề gây ảnh
hưởng chút nào đến hắn “Miru, tôi phát hiện tình cảm của con người rất
dễ dàng hình thành ràng buộc, mà loại ràng buộc này tùy thời đều có thể
trở thành nhược điểm của một người, giống như người phố Bối Bối luôn
dung túng cô, chỉ cần cô còn mềm lòng với tôi, bọn họ sẽ không thực sự
đụng đến tôi, tôi rất ngạc nhiên loại tình cảm này có thể khiến một
người nhượng bộ đến mức nào.”
Tôi ngây người nhìn gương mặt
nghiêm túc của hắn, cuối cùng vẫn đè ép sự thống khổ khi thân thể dần
dần hỏng mất xuống “Cậu đúng là......” Ngu ngốc. Cái gì không hiểu liền
thử luôn mà không màng đến hậu quả, thật ngu ngốc.
“Cậu nói
đúng, ít nhất hiện tại tôi không đành lòng nhìn cậu bị người ta bóp
thành mảnh vụn.” Đúng là lớn mật đến mức đòi mạng, yên tâm với phỏng
đoán của mình đến thế sao? Nếu tôi không để ý gì, nhẫn tâm đá cậu ra,
rất có khả năng Harris sẽ đánh chết cậu. Đối với những tên lưu manh vô
lại như cậu, đúng là hết cách.
“Chúng ta đi thôi.” Tôi cúi đầu
nhìn gân xanh trên cổ tay mình, vẫn còn độ ấm, nhịp đập, vươn tay túm
chặt lấy quần áo ẩm ướt của hắn, vùi đầu vào đó, trong ánh mắt tràn ra
đau thương, vì sao cố tình lại trở về lúc này, vì sao cố tình...... lại
trở về lúc này