Khi ngồi vào sô pha lại thấy một quyển sách, tên sách khiến tôi đen mặt, “Dỗ dành phụ nữ của anh”.
Lật ra trang thứ nhất, ‘anh muốn biết trái tim của người phụ nữ không đáy
khó dò kia không? Anh muốn biết người phụ nữ của anh vì sao không hài
lòng với anh không...’
Trực tiếp lược vài tờ “Một trăm chiêu dỗ
dành người phụ nữ của anh, thứ nhất, lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần là phụ nữ từ mười tám đến ba mươi tuổi đều thích ca ngợi và hư vinh, cho nên
anh phải ca ngợi kiểu tóc mới của cô ấy, cách trang điểm và quần áo mới
mặc.”
Bên cạnh điều thứ nhất có ghi chú bằng bút máy “Đề nghị
này không có khả năng, người này ngay cả lời lời kịch kinh điển nhất về
tình yêu của Alex Bender cũng miễn dịch. Ghi chú khác, người này không
trang điểm cũng không có quần áo mới hay kiểu tóc mới.”
Người này, không lẽ là tôi? Thì ra tôi lôi thôi như vậy à.
Tiếp tục đọc, hơn mười điều bị phủ định, ghi chú không nhiều, vừa đánh vừa
xoa. Điều thứ bảy mươi sáu: “Làm việc nhà, vĩnh viễn đừng nhàn hạ trong
việc nhỏ này, cho dù anh có thể kiếm một đống tiền, xe nổi và bề ngoài
anh tuấn cũng chỉ là nhất thời, phụ nữ sẽ thực sự yêu anh khi anh giúp
họ làm việc nhà, điều này sẽ khiến họ cảm thấy an toàn, một người đàn
ông mà ngay cả việc nhà cũng không cho họ làm thì đâu có chuyện gì là
anh sẽ không giúp họ làm đâu.”
Ghi chú: đề nghị này rất hỗn
loạn, làm việc nhà là một việc làm không thể nói dễ dàng như thế, còn
nữa, cô gái này giống như là thiếu hụt ở phương diện nào đó, cảm giác an toàn và việc nhà thì chỉ có kẻ tinh thần hỗn loạn mới có thể liên tưởng lại với nhau. Ghi chú khác, tính thao tác 60%, phỏng chừng xác xuất
thành công là 35%. Quá trình cụ thể còn phải nghĩ.
Lối suy nghĩ của tôi có chỗ thiếu hụt, tinh thần hỗn loạn?
Lại lật vài tờ, khóe miệng tôi run rẩy, nổi da gà đầy người, một trăm chiêu này đúng là đáng sợ, càng đáng sợ là lại có người còn nghiêm túc tính
ra xác xuất thành công và phương pháp thực hiện.
Tôi nặng nề mà
khép sách lại, không nên đọc quyển sách này, tôi không có khả năng mượn
loại sách này, càng miễn bàn là mua nó để ở thư phòng. Sô pha có vài
chồng sách, đều là hắn để sau khi đọc xong, tôi vẫn nghĩ hắn đều lấy từ
thư phòng, nhưng hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện gần như một nửa số sách ở đây đều không phải do tôi mua hoặc mượn, đống sách này trộn lẫn vào
đống sách trong thư phòng.
Tôi bỗng nghĩ đến gì đó, bước nhanh
lên thư phòng ở tầng hai, cửa vừa mở ra, tôi khờ mắt. Trước kia, tường
vốn sáng sủa sạch sẽ, sách đầy bốn phía, thảm nhung xanh nhạt vốn ở thư
phòng giờ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sách, sách tràn đầy tắc thẳng lên trời từ góc tường đến cạnh cửa nhiều không đếm được, toàn bộ phòng thành kho hàng sách, ngay cả chân cũng không có chỗ mà bước
vào.
Cằm tôi như bị trật khớp, bị dọa. Bởi vì tôi nghe nói vài
ngày trước ở bên kia quảng trường có ba cửa hàng sách bị cướp, nghe nói
tên cướp không lưu lại một chút dấu vết nào, camera rõ ràng không bị phá hỏng nhưng lại không ghi được gì khả nghi, nghe nói án kiện này rất
nghiêm trọng, họ đã thành lập tiểu tổ chuyên án.
Không lẽ đống
sách này là... bỗng, một quyển “Văn học di tích khảo cổ năm 68 sửa sang
lại” rơi xuống từ trong núi sách, lăn đến bên chân tôi.
Đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn kinh điển “Trộm sách không tính trộm.”
Nếu không tính trộm, vậy thì cục cảnh sát thành lập tiểu tổ chuyên án làm gì!!!
Vươn chân đẩy sách vào, đóng sầm cửa phòng, thôi miên mình không phát hiện
gì hết, trời ạ, nếu cảnh sát tra ra được nơi ở của tôi thì nên làm cái
gì bây giờ? Tội trộm cướp bị ngồi tù bao nhiêu năm vậy, kinh nghiệm ngồi tù của tôi không hề có một chút nào, chắc chắc không hề dễ chịu.
Thợ sửa chữa sửa xong cửa phòng tắm rồi ngồi uống trà tôi pha, tôi nghĩ nếu nhiệt tình mỉm cười tay cầm một ly trà khí hôi hổi, ai cũng sẽ không
muốn cự tuyệt.
Anh ta uống một chén, biểu cảm có chút quái dị, cái mũi cau lại “Mùi vị có chút… không biết nói thế nào nữa.”
Tôi biết ý của anh ta, người chưa bao giờ uống thì lần đầu tiên tiếp xúc sẽ không quen, không phải khó uống, mà là không phân tích ra được thành
phần mùi vị.
Trước khi ra khỏi cửa, anh ta nói “Cẩn thận một chút.”
Tôi tiễn khách tới cửa, ngượng ngùng nói: “Lần sau tôi sẽ cẩn thận, đồ dùng gia đình bị hỏng thì tôi sẽ rất khổ não.”
Anh ta lẩm bẩm mấy câu, hình như là “Không phải ý đó” gì gì đó.
Tôi nghe không hiểu, nhưng cũng không hỏi, vì như thế là thất lễ.