Phòng ký túc xá 612 đã quyết định tổ chức buổi tụ tập tại Lan Quán. Nguyên nhân tất nhiên là do bạn trai Nguyên Dã – người giàu nhất và đẹp trai nhất trong phòng, đã mời họ ăn tối.
Nguyên Dã không phải là người keo kiệt, sau khi xác định thời gian tụ tập, anh đã đưa cho Minh Yểu và các bạn cùng phòng ba lựa chọn.
Phòng 612 sau khi thảo luận đã nhất trí chọn Lan Quán.
Vào ngày tụ tập, Minh Yểu tình cờ không có tiết học vào buổi chiều. Cô đã đi đến phòng vẽ tranh, khi trở về thì ngạc nhiên thấy ba người khác trong phòng đều đang bận rộn.
Cái gọi là bận rộn tất nhiên là họ đang rất chăm chỉ chuẩn bị trang điểm.
“Yểu Yểu, cậu về rồi à? Mau xem chiếc váy này của tớ có ổn không? Có thấy nó rất… sang trọng không?” Diệp Minh mặc một chiếc váy màu xanh vani, xoay một vòng trước gương và tạo một pose, tràn đầy hy vọng nhìn vào Minh Yểu vừa mới bước vào.
“…” Minh Yểu nhíu mày, nhất thời không biết nói gì.
“Chẳng thấy sang trọng chút nào.” Bàng Ni An đang vẽ mắt, liếc Diệp Minh một cái, chủ động lên tiếng, “Chỉ thấy đó là hàng nhái cao cấp của C thôi.”
Bàng Ni An là con một, gia đình khá giả nên cô ấy thường mặc đồ hàng hiệu. Nhưng bản thân cũng không có khả năng phân biệt nhiều, lý do cô ấy nói vậy chỉ vì cô ấy tình cờ có chiếc váy tương tự.
Nhưng không bàn đến chuyện đấy thì Diệp Minh cũng không phải là người dễ dàng chi tiêu vài nghìn tệ để mua một chiếc váy.
Bàng Ni An thấy rõ điều đó, mà cô ấy còn có tính cách thẳng thắn số một quốc gia, không nói vậy thì cảm thấy không đúng với bản chất của mình.
“Có rõ ràng đến thế không?” Diệp Minh kinh ngạc, đầy tiếc nuối nhìn chiếc váy của mình, “Tớ rất thích kiểu dáng này.”
“…” Minh Yểu nhìn họ đùa giỡn vui nên cũng không tham gia vào.
Cô vừa mới ra mồ hôi, đặt túi xuống, lấy quần áo thay đổi để đi vào phòng tắm.
“Được rồi.” Bàng Ni An bất lực đặt bút kẻ mắt xuống.
Cô ấy đi đến tủ của mình, lấy ra một chiếc váy tương tự nhưng rõ ràng cao cấp hơn, đưa cho Diệp Minh, “Cậu thử mặc cái này của tớ xem.”
“Cậu thật sự muốn cho tớ à?” Diệp Minh giở trò lau nước mắt không tồn tại, “Tớ sẽ trân trọng nó.”
“Cậu mơ đi, tớ chỉ cho cậu mượn thôi.” Bàng Ni An ngồi lại, tiếp tục kẻ mắt.
Tô Di Quân đã chuẩn bị xong từ lâu, ngồi một bên, bình thản xem họ biểu diễn.
Cô ấy vuốt tóc, chớp mắt nói, “Thế sao cậu không cho tớ mượn mặc thử?”
“Cậu là người mặc size XS, không có tư cách nói chuyện với chúng tớ.” Bàng Ni An hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng.
Cô ấy và Diệp Minh có dáng người tương tự, Tô Di Quân và Minh Yểu thì gầy hơn họ.
Lúc này Diệp Minh đã thay chiếc váy mới, tự hài lòng gật đầu, “May mà đôi giày của tớ còn tạm ổn, không làm mất mặt Yểu Yểu nữa chứ?”
Diệp Minh có vẻ ngoài thanh tú, dù không thể so với Minh Yểu nhưng cũng có vẻ dễ thương.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ấy không mở miệng nói gì.
“Cậu thật chẳng có chí lớn gì cả.” Bàng Ni An nhìn về phía phòng tắm, cười khẽ, “Sao khi Tạ Hi Hòa mời khách không thấy cậu quan tâm như vậy? Ai không biết còn tưởng cậu đi thi hoa hậu.”
Trong phòng họ, chỉ có Bàng Ni An không phải là sinh viên ngành bích hoạ. Tạ Hi Hòa là bạn trai của Bàng Ni An, học ngành tranh sơn dầu, là đàn anh trực tiếp của cô ấy.
Nghe nói hai người đã trò chuyện rất vui vẻ trên mạng trước khi nhập học, sau khi nhập học không lâu thì đã ở bên nhau.
“Thì tớ cũng phải có tư cách thi hoa hậu mới được chứ.” Diệp Minh bĩu môi.
Cô ấy chớp mắt nhìn Tô Di Quân, thần bí nói, “Bạn trai của Yểu Yểu rốt cuộc đẹp trai cỡ nào? Anh ấy có phải trông rất… giàu có không? Bàng Ni An nói cậu ấy chưa từng có cơ hội đến Lan Quán…”
Điều này không sai.
Gia đình Bàng Ni An chưa đủ giàu để trở thành thành viên của Lan Quán, cô ấy thực sự chưa từng đến đó.
Tạ Hi Hòa đã đến hai lần, nhưng đều là đi cùng gia đình, không thể mang người khác theo.
Còn về việc Nguyên Dã giàu cỡ nào, đẹp trai cỡ nào, Tô Di Quân cũng khó mà hình dung.
“Nói thế này đi, anh ấy là kiểu người nhìn vào là biết ngay là công tử nhà giàu, có phong thái rất tốt…” Tô Di Quân nhớ lại lần đầu gặp Nguyên Dã, không khỏi mơ màng, “Không phải trước đây cậu từng thích Cố Mân Hựu sao? Anh ấy còn có phong thái hơn Cố Mân Hựu khi nghiêm túc.”
Cố Mân Hựu mà ở đây, không biết sẽ nghĩ gì.
Anh ta tự nhận là kẻ ăn chơi, có lẽ sẽ trêu chọc vài câu, vì anh ta không ngại thừa nhận mình thua kém Nguyên Dã một chút.
Nhưng chỉ một chút thôi.
“Thật không thể tin nổi…” Diệp Minh nghe xong càng thêm mong chờ buổi gặp mặt tối nay.
Trước đây cô ấy đã hỏi Tô Di Quân, lần này Tô Di Quân nói rất cụ thể, khiến Diệp Minh cũng cảm thấy tò mò. Đồng thời cô ấy cũng thấy yên tâm, có lẽ chỉ có nhân vật thần tiên như vậy mới xứng đôi với Yểu Yểu của họ.
Diệp Minh lần đầu tiên gặp Minh Yểu là bên hồ Thanh Nguyệt của học viện mỹ thuật.
Cô mặc chiếc váy dài màu vàng xoài, có họa tiết dâu tây đỏ, thiết kế dây vai rộng với nhiều nếp gấp rất nổi bật.
Con mèo cam trên bãi cỏ ngoan ngoãn nằm bên chân cô, nhận thức ăn từ cô.
Minh Yểu hơi cúi người, đôi tay trắng nõn vuốt ve lưng mèo, đôi mắt nâu nhạt giống như bảng màu của Diệp Minh, lấp lánh ánh sáng.
Rõ ràng cả người cô đang ở dưới bóng cây, nhưng lại khiến người ta cảm giác như đang trong mùa xuân rực rỡ.
Diệp Minh lộ rõ tính cách mê cái đẹp của mình.
Cô không muốn làm phiền, chỉ đứng một bên nhìn, quả nhiên thấy một nam sinh dũng cảm tiến tới bắt chuyện. Ai ngờ nam sinh vừa mở miệng, Minh Yểu đã đứng dậy rời đi, không nhìn anh ta một cái nào.
Nam sinh bối rối gãi đầu, đành phải bỏ cuộc.
Diệp Minh nổi hứng đi theo Minh Yểu, phát hiện nơi cô đến cũng chính là nơi cô ấy định đến, cô ấy ngạc nhiên không nói nên lời.
Sau này tiếp xúc nhiều với Minh Yểu, cô ấy càng thêm thích con người này.
Hỏi xem ai mà không thích một chị bé xinh đẹp, tài năng và tính cách tốt như thần tiên?
Vì thế Diệp Minh mới đặc biệt tò mò về bạn trai của Minh Yểu.
“Cậu hỏi nhiều làm gì? Một lát là biết thôi.” Bàng Ni An nghe họ khen Nguyên Dã, nhìn Tô Di Quân một cái, suy tư.
Nửa tiếng sau.
Minh Yểu tắm xong bước ra từ phòng tắm, thấy ba người này đang ngồi thành hàng chơi điện thoại.
Cô chưa kịp nói gì, Diệp Minh đã nhắc, “Yểu Yểu, điện thoại của cậu vừa kêu.”
Lúc này ngoài Nguyên Dã ra không còn ai khác gọi đến.
“Ừ.” Minh Yểu đáp, cầm điện thoại trên bàn.
Không gọi lại cho Nguyên Dã, cô gửi tin nhắn rồi bắt đầu sấy tóc.
“Anh ấy đến dưới lầu rồi.” Minh Yểu ngẩng đầu nói với họ.
Cô hành động rất nhanh, sấy tóc xong là lập tức để máy sấy xuống.
“Cứ để anh ấy đợi chút đi?” Diệp Minh biết Nguyên Dã không ít lần đợi Minh Yểu, lo lắng về thể diện, nói, “Cậu không trang điểm sao?”
“Ồ.” Minh Yểu phản ứng lại, bôi chút nước dưỡng và kem chống nắng.
Diệp Minh:????
Là tớ không nói rõ hay cậu không hiểu?
Quả nhiên có nhan sắc là có quyền sao, huhuhu.
Diệp Minh nhìn vào khuôn mặt trắng mịn không tì vết và đôi mắt như đeo lens của Minh Yểu, cuối cùng cũng hiểu thế nào là thiên sinh lệ chất nan tự khí*.
*thiên sinh lệ chất nan tự khí: là một câu thành ngữ trong tiếng Trung Quốc, có nghĩa là “vẻ đẹp tự nhiên khó lòng bỏ lỡ”. Câu này thường được sử dụng để ca ngợi những người có vẻ đẹp tự nhiên, không cần phải trang điểm hay làm đẹp nhiều vẫn tỏa sáng.
Cô mặc chiếc váy màu kem, cổ áo nhỏ cổ điển và thiết kế gấu váy bèo nhún thể hiện sự tinh nghịch của thiếu nữ, mái tóc xoăn mềm mượt thả xuống vai, đứng đó trông đầy sức sống của thiếu nữ.
Thật không thể tin nổi.
Dù mỗi ngày Diệp Minh đều nhìn thấy Minh Yểu, nhưng mỗi ngày cô ấy đều cảm thán một lần.
“Xong chưa?” Minh Yểu lấy chiếc áo khoác mỏng bỏ vào túi tre, quay đầu cười với họ.
“Xong rồi.” Diệp Minh ngoan ngoãn đi theo, “Tớ đã sẵn sàng gặp trai đẹp rồi.”
“Nhưng trai đẹp không muốn gặp cậu.” Bàng Ni An và Tô Di Quân theo sau, cả nhóm vừa nói cười vừa bước xuống lầu.
Nguyên Dã đã rất quen với việc chờ đợi này. Anh tựa vào xe, diện cả bộ đồ jean trông rất ngầu, nhìn không khác gì sinh viên mỹ thuật.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt, càng tôn lên các đường nét đẹp trai. Như cảm nhận được sự đến gần của Minh Yểu, anh ngẩng đầu lên, những đường nét lạnh lùng trở nên ấm áp.
Trong khoảnh khắc đó, băng tuyết tan chảy cũng không bằng.
“Ôi trời, đẹp trai vậy sao?” Diệp Minh không nhịn được thốt lên.
Với vốn từ hạn chế, cô ấy không thể diễn tả được vẻ đẹp của Nguyên Dã. Cảm giác này giống y hệt khi cô ấy gặp Minh Yểu lần đầu.
Diệp Minh nắm tay Minh Yểu, như muốn truyền hết cảm xúc phấn khích vào hành động này.
“Đừng véo cậu ấy.” Bàng Ni An kéo tay Diệp Minh ra, “Nếu không người bị đánh không phải là tớ.”
“Là ai?” Diệp Minh đang đơ não, vô thức hỏi.
“Tất nhiên là cậu!” Bàng Ni An mạnh mẽ chọc vào trán Diệp Minh.
Diệp Minh phản ứng lại, nắm lấy tay Bàng Ni An, “Bàng Ni An, sao cậu có thể bình tĩnh thế?”
Ý của cô ấy là muốn Bàng Ni An cùng phấn khích với mình sao?
Bàng Ni An lườm một cái thật điệu nghệ, rồi từ từ nói, “Tớ gặp anh ấy rồi mà, cậu không biết à?”
“?” Diệp Minh bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, “Nên cậu để một mình tớ làm trò hề sao?”
Vừa nói xong, cô ấy đã thấy Nguyên Dã bước đến trước mặt Minh Yểu.
Anh nắm tay Minh Yểu, mỉm cười chào họ, “Chào các em, cảm ơn các em đã chăm sóc Yểu Yểu.”
“Thực ra là Yểu Yểu chăm sóc chúng em nhiều hơn hahaha.” Diệp Minh thân thiện bắt chuyện, “Anh Dã thật sự rất đẹp trai nha? Còn đẹp hơn bạn của anh nữa.”
Cả Minh Yểu cũng không ngạc nhiên trước việc Diệp Minh hâm mộ Nguyên Dã.
Chỉ có Nguyên Dã không hiểu nhìn Minh Yểu, “Bạn nào?”
“Cố Mân Hựu?” Minh Yểu không chắc hỏi lại.
“Đúng rồi, là anh ấy.” Diệp Minh gật đầu liên tục, “Trước đây tớ còn nói chuyện với anh ấy trong nhóm fan…”
“Nếu may mắn, tối nay em có thể gặp cậu ta.” Nguyên Dã nhướng mày.
Diệp Minh ngạc nhiên thoáng qua, sau đó lắc đầu, “Cũng không cần, em không còn là fan của anh ấy nữa.”
Cô ấy là fan từ sớm của Cố Mân Hựu, sau khi anh ta liên tục thay bạn gái thì cô ấy không còn hứng thú. Cố Mân Hựu không giống những idol khác, rất thoải mái, không có chút gánh nặng nào.
Như người ta nói biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Diệp Minh không chịu nổi điều đó, nhanh chóng chuyển sang thích một idol ngoan ngoãn khác.
Nguyên Dã không để ý việc cô ấy có còn là fan của Cố Mân Hựu hay không, đưa họ ngồi vào xe.
“Tối nay về Thủ Phủ số 1 nhé?” Anh mở cửa ghế phụ cho Minh Yểu, nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Minh Yểu nắm cằm Nguyên Dã, đôi môi hồng khẽ nói, “Không.”
Hôm nay đúng là thứ sáu, nhưng cô vẫn nhớ việc lần trước Nguyên Dã lừa cô về nhà, không muốn làm theo ý anh.
“Thật sự không về à?” Nguyên Dã cảm thấy có chút oan ức.
“Không về.” Minh Yểu cười tươi nhìn Nguyên Dã.
Nguyên Dã từ biểu cảm của cô nhìn ra chút nguy hiểm. Anh bất đắc dĩ vuốt tóc cô, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Tô Di Quân, Bàng Ni An, Diệp Minh lần lượt ngồi ở hàng ghế sau.
Bàng Ni An bận nhắn tin với bạn trai, nhận được hàng loạt biểu tượng cảm xúc la hét của Diệp Minh.
[Diệp Minh: Anh Dã và Yểu Yểu ngọt ngào quá? Hành động vừa rồi á?]
[Diệp Minh: Tớ cũng muốn nghe lén họ nói chuyện huhu]
[Diệp Minh: Tớ thật ghen tị, tớ là một con yêu tinh chanh đây.jpg]
Bàng Ni An nhìn thấy, chỉ đơn giản gửi lại biểu tượng cảm xúc “im lặng”.
Cô ấy vừa định thoát khỏi màn hình chat, Tô Di Quân bất ngờ đến gần, hạ giọng hỏi, “Cậu có thấy anh ấy quen quen không?”