Giữa tháng tám, thành phố Hải Thành vừa trải qua một cơn bão nhiệt đới. Mưa vừa tạnh, gió mùa hè oi bức không ngừng bào mòn ý chí con người.
Mạnh Bội Linh bước ra khỏi quán cà phê đầy máy lạnh, cảm xúc kìm nén cả buổi chiều bùng lên khi gặp Nguyên Dã, khiến bà càng khó chịu hơn.
Diện mạo của anh là sự pha trộn hoàn hảo giữa bà và Nguyên Đạc. Lông mày rồng, mắt phượng, ánh nhìn lười biếng và lạnh lùng khi không nói chuyện, sống mũi thẳng hẹp, đôi môi mỏng tạo nên cảm giác xa cách.
Dù mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản nhất, anh vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Mạnh Bội Linh dĩ nhiên không nghĩ Nguyên Dã đến đón mình, chỉ là khi bất ngờ nhìn thấy anh, bà chợt nhớ về những chuyện đã qua.
Hồi Nguyên Dã hai, ba tuổi cũng gần gũi với bà nhưng bà bận rộn công việc nên ít quan tâm đến anh. Đến khi bà quay đầu lại muốn bù đắp cho anh, mới phát hiện anh đã trở thành thiếu niên tuấn tú, cao lớn.
Trong bảy, tám năm qua, Mạnh Bội Linh đã làm đủ mọi cách để đối xử tốt với anh, sợ anh lại xa cách mình.
Bất cứ thứ gì Nguyên Dã muốn, việc gì anh muốn làm, miễn không liên quan đến vấn đề lớn, bà đều không ngăn cản anh.
Vậy tại sao Minh Yểu lại không thể?
Nhà họ Nguyên không cần liên hôn thương mại để duy trì gia nghiệp, Minh Yểu cũng không có gì không tốt, chỉ trừ việc cô có dính dáng đến Lục Tinh Nguyên và khoảng cách tuổi tác của họ.
Mạnh Bội Linh cũng nhận ra, bà có hơi nhạy cảm với chuyện của Minh Yểu.
Dù sao Minh Yểu còn nhỏ, ai biết họ sẽ đi đến đâu? Không bằng không can thiệp vào chuyện này, cũng tránh việc Nguyên Dã có ác cảm với bà.
“Con thực sự thích con bé vậy sao?” Mạnh Bội Linh nhìn Nguyên Dã bước đến trước mặt mình.
Bà đột ngột nắm lấy cánh tay của anh, như không tin vào số mệnh, cố chấp muốn có một câu trả lời.
“Đúng.” Nguyên Dã không do dự mà gật đầu.
Mạnh Bội Linh không ngạc nhiên trước câu trả lời của Nguyên Dã.
“Mẹ biết rồi.” Bà thu tay lại, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt anh, giọng điệu bình thản, “Cuối tuần này con về nhà chứ?”
Không ngoài dự đoán, nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Nguyên Dã không ngờ Mạnh Bội Linh sẽ nhanh chóng nhượng bộ như vậy, có lẽ bà không muốn xung đột với anh nữa, bà lấy lại vẻ ưu nhã và bình tĩnh thường ngày.
“Về chứ.” Nguyên Dã không quá do dự mà trả lời.
Anh nghĩ lại, dẫn Mạnh Bội Linh đến xe rồi mới quay lại tìm Minh Yểu. Cô đi chậm hơn Mạnh Bội Linh bảy, tám phút mới xuống lầu.
Con mèo trắng trong tiệm không biết đã lẻn ra ngoài từ khi nào, vì quá mập nên lén lút đi theo cô xuống cầu thang. Cô thấy thú vị, cúi xuống xoa đầu nó.
Nguyên Dã vừa bước vào cửa đã thấy cảnh này.
Đèn trong quán cà phê Bạch Hắc là ánh sáng lạnh, nhưng khi chiếu lên cô gái mặc áo hồng lại vô tình mang theo chút ấm áp.
Minh Yểu khẽ cười, đôi mắt nâu nhạt như cầu vồng sau mưa mùa hè, tràn đầy ánh sáng lung linh.
“A Yểu.” Nguyên Dã im lặng nhìn cô, không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.
Nhưng con mèo lại không chịu để yên, nó bất ngờ quay đầu, liếc nhìn Nguyên Dã rồi chạy trốn.
Nguyên Dã:?
Minh Yểu ngẩng đầu thấy Nguyên Dã, không nhịn được mà bật cười.
“Anh có đáng sợ đến vậy không?” Nguyên Dã vô tội nhìn cô.
“Không.” Minh Yểu nhướng mày, “Anh chỉ làm mèo sợ thôi.”
“…” Cảm giác không phải là lời gì hay ho cho lắm.
Nguyên Dã im lặng một lúc, bước tới nắm tay Minh Yểu đi ra ngoài, “Vừa rồi em có sợ không?”
Anh nói cứ như Mạnh Bội Linh là quái vật ăn thịt người.
Minh Yểu một lời khó nói hết nhìn Nguyên Dã. Cô không tiện nói gì về Mạnh Bội Linh trước mặt anh, chỉ khẽ lắc đầu.
“Là bà ấy tặng cho em sao?” Nguyên Dã chú ý đến hộp đồ chơi trong tay cô, hiểu ra.
Hôm nay Minh Yểu đeo túi xách nhỏ, chỉ có thể cầm đồ trong tay. Cô nâng tay lên trước mặt Nguyên Dã, trên mặt không tự chủ được mà hiện lên nụ cười, “Là nhân vật trong sách của bà ấy, em rất thích.”
Nguyên Dã thấy cô như vậy, nghĩ thầm chắc là không có việc gì.
“Hửm?” Viên đá trong lòng anh rơi xuống, cũng có tâm trạng trêu chọc cô, “Nhân vật em thích không phải là Sơ Trạch sao?”
Sơ Trạch là nam chính trong truyện tranh mới của Minh Yểu, trông giống Nguyên Dã.
Gần đây Minh Yểu bị lộ danh tính, còn bị Nguyên Dã tìm cơ hội nhìn thấy bản vẽ của cô.
Bây giờ nghe anh nhắc đến, cô chỉ còn lại vẻ ngượng ngùng trên mặt, miệng cố tình nói: “Vậy em… về sửa lại nhé?”
“Vậy em còn muốn vẽ ai?” Nguyên Dã hừ một tiếng, không hài lòng nhìn cô.
Chủ đề càng lúc càng nguy hiểm.
Minh Yểu bĩu môi, dứt khoát nói sang chuyện khác, “Bây giờ chúng ta đi đón Tiểu Nguyên phải không?”
“Tại sao phải đi đón nó?” Nguyên Dã cũng không tiếp tục truy cứu.
Anh luôn cảm thấy mình đã sống cuộc sống về hưu sớm, mỗi ngày đều đón lũ trẻ con đi học về là sao
“Em có anh rồi mà thấy vẫn chưa đủ?”
Câu nói này càng có ý nghĩa khác.
Minh Yểu đỏ mặt, tức giận lườm Nguyên Dã một cái, “Không phải anh hứa mời em ấy ăn cơm à?”
“Ừ.” Nguyên Dã bị cô nhìn mà lòng dậy sóng.
Hôm nay Minh Yểu buộc tóc kiểu búi hai bên. Anh cúi xuống, cố tình đưa tay xoa búi tóc nhỏ bên trái của cô.
“Đừng động vào tóc em.” Minh Yểu không vui gạt tay Nguyên Dã ra, sau khi xoa búi tóc nhỏ thì chỉnh lại kiểu tóc.
“Anh giúp em.” Nguyên Dã lấy tay chống môi cười, vẫn không từ bỏ mà muốn đưa tay lên.
Minh Yểu lườm anh một cái.
Nguyên Dã cười nắm lấy tay cô, kéo cô đi đến trước xe. Anh mở cửa ghế phụ, cúi xuống hôn lên má cô rồi mới đưa người vào trong.
Minh Yểu sững sờ một lúc, nụ cười khẽ cong lên ở nơi anh không thấy.
–
Nơi Lục Tinh Nguyên học không xa lắm.
Cậu ấy đã đỗ vào trường Trung học số 3 Hải Thành, bây giờ còn chưa đến nửa tháng trước khi khai giảng, năn nỉ Minh Yểu tạm dừng lớp học nhạc cụ, chỉ tham gia lớp phụ đạo tiếng Anh ba ngày một tuần.
Vì vậy gần đây Lục Tinh Nguyên đặc biệt thích dính lấy Minh Yểu, bị Nguyên Dã ép buộc cũng không thấy thay đổi.
Gió nóng thổi vào mặt, những thiếu niên thiếu nữ túm năm tụm ba đi ra từ tòa nhà, trong tiếng trò chuyện đơn giản mang theo vẻ đẹp của tuổi trẻ, xua tan cái nóng bức mùa hè.
Lục Tinh Nguyên thích phong cách punk, lại thích theo xu hướng, dáng người ngầu trong đám bạn cùng trang lứa rất nổi bật.
Bên cạnh cậu ấy có một cái đuôi nhỏ, cô gái tóc ngắn lộ tai ngẩng đầu nhìn cậu ấy, miệng líu lo không ngừng.
“Cuối tuần này cậu có rảnh không? Lần trước cậu mời tớ uống trà sữa, cuối tuần tớ mời cậu xem phim nhé?”
“Cậu có thích anime Nhật không? Gần đây có một bộ mới ra, đánh giá khá tốt…”
“Hay đi đến quảng trường Tinh Hòa nhé?”
Mặt cô gái nhỏ nhắn, kiểu tóc ngắn này rất tôn lên ngũ quan thanh tú của cô ấy. Cô gái ngước đầu nhìn Lục Tinh Nguyên, đôi mắt to long lanh, đáng yêu và hoạt bát.
Đáng tiếc là Lục Tinh Nguyên hoàn toàn không có ý muốn bảo vệ phái yếu.
Cậu ấy bước đi rất nhanh, cô gái nhỏ cố gắng đuổi theo, quyết không bỏ cuộc.
“Không cần, không thích, không đi.” Lục Tinh Nguyên chỉ cảm thấy bên tai ong ong, nghe mà nhức cả đầu.
“Cậu không muốn xem phim à?” Cô gái nhỏ bị từ chối cũng không giận, nhanh chóng có đề nghị mới, “Vậy chúng ta đi nghe hòa nhạc nhé? Đúng lúc 23 này Diệp Thần có buổi biểu diễn ở Đại học Thể thao Bắc Kinh.”
“Cao Linh Vũ.” Lục Tinh Nguyên đột ngột dừng bước, kiên nhẫn nói với cô ấy, “Vé buổi hòa nhạc là Khương Bách Trần cho cậu đúng không? Hai người tự đi chẳng phải tốt hơn sao? Tớ không rảnh…”
Cậu ấy đang nói được một nửa, chợt thấy Minh Yểu bước xuống từ xe.
“Dù sao tớ cũng không rảnh để chơi với cậu.” Mắt Lục Tinh Nguyên sáng lên, vội vàng để lại câu nói rồi chạy về phía họ.
Cao Linh Vũ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cậu ấy, thất vọng quay người đi.
“Tiểu Nguyên đang yêu à?” Vừa nãy Minh Yểu ngồi trên xe đã thấy cảnh Lục Tinh Nguyên và cô gái nhỏ dây dưa.
Cô thấy thú vị, đến cả vẻ mặt bực bội của Lục Tinh Nguyên cũng bị cô bỏ qua.
“Nó vẫn chưa nhận ra thôi.” Nguyên Dã chép miệng, rõ ràng là hiểu rõ Lục Tinh Nguyên.
“Cô gái nhỏ tội nghiệp quá.” Minh Yểu nhìn Lục Tinh Nguyên bỏ lại người ta mà đi nhanh về phía họ, bỗng nhiên thấy thương cô gái nhỏ.
Nguyên Dã nghe lời Minh Yểu nói, ngón tay trỏ tay phải nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, “Sao trước đây em không nghĩ đến việc thương anh?”
“Anh thì có gì đáng thương?” Minh Yểu hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Dã.
Giờ cô không sợ anh chút nào, có khi còn biết cách chọc tức anh.
“Khi em không thích anh.” Nguyên Dã đẩy lưỡi qua hàm dưới, từng chữ từng chữ nói với cô, “Rất đáng thương.”
“Cậu út, sao cậu cũng đến đây?” Minh Yểu còn chưa kịp đáp, Lục Tinh Nguyên đã chen vào giữa họ.
Cậu chắn Minh Yểu ở sau lưng, không khỏi mang theo địch ý nhìn Nguyên Dã.
“Đồ nhóc vong ân bội nghĩa.” Nguyên Dã xoa đầu Lục Tinh Nguyên, không hài lòng nhìn cậu ấy, “Ai đưa đón cháu đi học, cháu quên rồi à? Còn hỏi sao tôi lại đến.”
“Ai biết cậu đang tính toán gì? Hừ.” Lục Tinh Nguyên tránh tay anh ra, kéo Minh Yểu ngồi vào ghế sau xe.
Nguyên Dã bất đắc dĩ nhìn hai người họ lần lượt trốn vào trong xe.
Qua cửa sổ xe, Lục Tinh Nguyên thậm chí còn làm mặt quỷ kỳ quái với anh.
Minh Yểu gõ nhẹ đầu cậu ấy, nhưng nụ cười trên mặt không thể giấu được.
Nguyên Dã cười lắc đầu, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
“Tối nay muốn ăn gì?” Anh vừa khởi động xe, vừa hỏi.
Minh Yểu không trả lời ngay.
Lục Tinh Nguyên bên cạnh đảo mắt, tinh nghịch nói: “Cậu út, lâu rồi cậu không nấu ăn cho con và chị.”
Lời nói ẩn ý rằng Nguyên Dã nên nấu ăn. Nhưng cậu cũng không nói sai, gần đây Nguyên Dã bận rộn công việc, thực sự ít có thời gian chuẩn bị bữa sáng và tối cho Minh Yểu.
Lục Tinh Nguyên biết rõ mình luôn được đính kèm với chị gái thân yêu kiêm người yêu của cậu út, nhưng cậu cố ý dùng từ “con và chị” là để kéo Minh Yểu vào cuộc.
Có thể nói là rất hiểu rõ vị trí mình.
“Em muốn ăn không?” Nguyên Dã nâng mày hỏi.
Câu hỏi này dành cho Minh Yểu.
Lục Tinh Nguyên không thể trả lời thay cô, im lặng dùng tay chọc nhẹ vào cánh tay cô.
“Muốn ăn.” Minh Yểu gật đầu phối hợp.
Bất ngờ là Nguyên Dã không lập tức đồng ý.
Anh nghĩ một lúc, chậm rãi nói ra mục đích của mình, “Căn nhà ở Thủ Phủ số 1 rất gần Viện Mỹ thuật Đại học S.”
“Hử?” Minh Yểu giả vờ không hiểu.
Sinh viên mới năm nay báo danh vào ngày 8 tháng 9, Minh Yểu dự định sẽ ở ký túc xá, cô chưa nói với Nguyên Dã chuyện này, không ngờ anh đã có kế hoạch từ trước.
“Cậu út quên rồi sao?” Lục Tinh Nguyên cười khì, lanh lợi nói, “Nhà con ở Thủ Phủ số 1 cũng có một căn hộ, không cần phiền đến cậu.”
“Được thôi.” Nguyên Dã cười không chút gượng gạo, lái xe đến siêu thị gần đó.
Lục Tinh Nguyên tưởng mình đã phá hỏng kế hoạch của Nguyên Dã, nhưng thực ra không phải.
Ý định của Nguyên Dã là không muốn Minh Yểu ở trong trường.
Dù là ở nhà họ Lục hay nhà anh, cũng không có gì khác biệt.
Dù sao thì anh cũng có chân.
Ở nhờ ai chẳng được