Nguyên Dã cúp máy xong lập tức mở Weibo tìm kiếm ID “Cá Nhỏ”.
Ban đầu anh không nghĩ đến điều này, nhưng tất cả truyện tranh trong phòng làm việc của Minh Yểu đều do người này sáng tác.
Ngôi nhà ở ngõ Lộc Vĩ đã bị thiêu hủy nên đương nhiên là những cuốn truyện tranh mà cô từng sưu tầm cũng không còn.
Dù không loại trừ khả năng Minh Yểu thực sự thích tác giả truyện tranh này, nhưng Nguyên Dã cảm thấy có lẽ vì cô dễ dàng có được những tác phẩm của người này hơn.
Nghe nói có một bộ truyện là Lục Tinh Nguyên chuyển tiếp và trúng thưởng, khi đó Tiết Linh Tử cũng đã chuyển tiếp nhưng không trúng…
Mang theo sự nghi ngờ như vậy, Nguyên Dã mở trang cá nhân của Cá Nhỏ.
Khi anh nhìn thấy một bộ truyện tranh ngắn trong đó, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, anh cơ bản đã xác nhận được danh tính của Minh Yểu.
Anh giơ tay che mắt, cười khẽ, trên làn da mỏng manh của mu bàn tay nổi lên những mạch máu xanh nhạt, các khớp ngón tay tinh tế.
“Ai phụ trách mảng chuyển thể IP*?” Châu Thâm vừa bước vào đã bắt gặp cảnh tượng này, còn chưa kịp cảm thán lúc này Nguyên Dã cười thật dịu dàng thì đã bị anh gọi lại.
* chuyển thể IP là cụm từ dùng để chỉ việc chuyển thể các tác phẩm gốc (IP) thành các hình thức khác như phim, truyền hình, trò chơi điện tử, truyện tranh, và các phương tiện giải trí khác.
Châu Thâm đâu biết điều này.
Tập đoàn Nguyên Tự có rất nhiều công ty con, trong đó có một công ty liên quan đến ngành công nghiệp giải trí văn hóa.
Nhưng nói đến mảng IP, rõ ràng là bên Cố Mân Hựu làm tốt hơn. Châu Thâm biết Nguyên Dã có cổ phần trong Truyền Thông Viễn Cổ, nên càng không hiểu dụng ý của anh.
“Tôi sẽ gửi cho anh một bộ truyện tranh.” Nguyên Dã ngẩng đầu lên nhìn Châu Thâm, “Anh mang đến cho người phụ trách bộ phận bản quyền xem qua.”
Châu Thâm:?
Đây có phải là ám chỉ anh ta phải đi cửa sau không?
Châu Thâm không hiểu tại sao đột nhiên lại thích truyện tranh, chắc không phải là kiệt tác thế kỷ gì chứ?.
Nguyên Đạc bị một trận ốm nặng, không thể chờ đợi được muốn Nguyên Dã tiếp quản sự nghiệp gia đình. Nhưng mà Nguyên Dã lại không có ý định này, không biết hai ba con đã đạt được thỏa thuận gì mới khiến Nguyên Dã đồng ý giữ một vị trí trong tập đoàn.
Châu Thâm ở bên Nguyên Dã chưa lâu, nhưng anh ta có thể thấy tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, nghĩ thầm có lẽ là liên quan đến “cô cháu gái nhỏ” của anh chăng?
Còn lúc này, một cô cháu gái nhỏ nào đó không biết rằng mình đã bị bại lộ.
Cô bị Tiết Linh Tử kéo ra khỏi nhà, ngồi trên ghế sofa của tiệm cắt tóc xem qua các mẫu tóc.
“Tớ chỉ hỏi cô nữ chính sau này sẽ đổi kiểu tóc gì thôi.” Minh Yểu xem đến mức đau đầu, không hiểu sao sự việc lại trở nên như thế này, “Không có ý định cắt tóc đâu.”
“Thế nên tớ mới đưa cậu đi lấy tư liệu đây thây? Tiện thể cậu cũng có thể thay đổi diện mạo.” Tiết Linh Tử định cắt tỉa rồi nhuộm một màu tóc hồng đào kiều diễm.
Minh Yểu có chất tóc mềm mại, màu tóc đen mượt, nhưng cô đã quen với mái tóc đen thẳng dài của mình, thầm nghĩ nếu cô uốn tóc cũng sẽ đẹp, thậm chí còn có thể trông trưởng thành hơn, càng xứng đôi với Nguyên Dã?
Tiết Linh Tử nghĩ mình thật chu đáo, Nguyên Dã nên trao giải phụ tá xuất sắc nhất cho cô ấy mới đúng.
“Nghe tớ đi, chọn kiểu uốn xoăn hippie này nhé, dù sao gương mặt của cậu cũng dễ biến tấu.” Tiết Linh Tử cười hì hì.
Minh Yểu nhất thời không biết cô ấy đang khen cô hay đang mắng cô.
Cô xem qua mấy bức ảnh, phát hiện đúng là loại cô thích, nên cũng không tính toán với Tiết Linh Tử nữa.
[Nguyên Dã: Về nhà chưa?]
[Nguyên Dã: Anh qua đón em nhé?]
Minh Yểu bị quá trình uốn tóc dài dòng làm mệt mỏi, nếu không phải điện thoại vừa rung lên, có lẽ cô đã ngủ quên.
Đã là năm giờ bốn mươi tám phút chiều, khó trách Nguyên Dã lại hỏi cô như vậy.
Trước khi ra ngoài cô đã nói với Nguyên Dã, chắc hẳn là anh đã tan làm, muốn đến tìm cô.
[Minh Yểu: Chưa xong]
[Minh Yểu: [Định vị địa chỉ]]
Minh Yểu ngáp một cái, tiện tay gửi địa chỉ cho Nguyên Dã.
Ý của cô là cô có thể chưa xong ngay, nhưng sự chú ý của Nguyên Dã hoàn toàn khác với cô.
[Nguyên Dã: Em cắt tóc à?]
[Nguyên Dã: Anh đến tìm em]
[Nguyên Dã: Tiện thể cùng em đi ăn tối]
Minh Yểu nhìn thấy tin nhắn thì không khỏi mỉm cười, cũng tò mò không biết Nguyên Dã sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy kiểu tóc mới của cô.
Hmmm…
Tiền đề là thầy Tony phụ trách uốn tóc cho cô phải có tay nghề tốt.
Tiết Linh Tử ở bên cạnh thấy Minh Yểu trông có vẻ xuân tình dạt dào cũng có chút ngạc nhiên, không cần hỏi cũng biết cô đang nhắn tin với ai, “Nguyên Thần sẽ qua đây à?”
“Ừ.” Minh Yểu gật đầu, không phủ nhận.
“Cậu cũng có hôm nay à nha.” Tiết Linh Tử chậc lưỡi ngạc nhiên nhìn Minh Yểu, “Chúng ta cũng mới một hai tuần không gặp thôi mà nhỉ? Rõ ràng tớ rất thích Nguyên thần, sao hôm nay đột nhiên có cảm giác như cây cải nhà mình bị lợn ủi mất…”
Tiết Linh Tử càng nghĩ càng thấy mệt, ánh mắt cũng trở nên u uất.
Minh Yểu đang uốn tóc vốn dĩ đã hơi nóng, giờ lại bị Tiết Linh Tử nhìn chăm chú càng khiến da đầu cô tê dại.
“Hay lát nữa cậu nói với Nguyên Dã nhé?” Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh nói.
“Yểu Yểu, bây giờ cậu trở nên quá lạnh lùng.” Tiết Linh Tử bỗng dưng có cảm giác chán nản, chỉ thiếu mỗi cảnh cắn khăn tay khóc lóc, “Tớ chắc chắn cậu không còn yêu tớ nữa rồi hu hu hu.”
Minh Yểu nhìn mà dở khóc dở cười. May mắn là khả năng tự phục hồi của Tiết Linh Tử rất mạnh.
Tốc độ nhuộm tóc của cô ấy nhanh hơn Minh Yểu, nhanh chóng thảnh thơi mà lượn đến bên cạnh cô, “Màu này uốn ra cũng đẹp phết.”
Magenta sunset*, màu hồng đào kiều diễm.
* Magenta sunset là một màu sắc gợi lên hình ảnh của ánh hoàng hôn với các tông màu hồng và tím đậm. Magenta là một màu pha trộn giữa đỏ và xanh dương, tạo ra một sắc thái tươi sáng và đậm đà. Khi dùng để miêu tả hoàng hôn, magenta sunset thường ám chỉ bầu trời khi mặt trời lặn, tạo ra một cảnh quan đẹp mắt với các gam màu rực rỡ của hồng, tím và đỏ, mang lại cảm giác ấm áp và kỳ diệu.
Có thể hiểu là màu của hoàng hôn như mặt trời lặn.
Tiết Linh Tử chọn sắc độ không quá đỏ, cô ấy để tóc ngắn tinh nghịch, kết hợp với bộ trang phục toàn đen hôm nay, có chút phong cách punk.
“Đẹp thật.” Minh Yểu đồng ý, màu sắc nổi bật này thực sự rất hợp với Tiết Linh Tử.
“Khi nào Nguyên Thần đến thế?” Tiết Linh Tử rất hài lòng với màu tóc mới của mình, ngắm nghía một hồi sau đó bắt đầu quan sát Minh Yểu, “Chắc cậu cũng sắp xong rồi…”
Đúng giờ cao điểm tan tầm, Nguyên Dã đến đây mất hơn nửa tiếng. Khi anh đến nơi thì tóc của Minh Yểu đã được xử lý xong.
Thầy Tony đang cầm điện thoại đứng trước mặt cô, có vẻ như đang xin WeChat của cô.
Cảnh tượng này thực sự có chút chướng mắt, Nguyên Dã lập tức sải bước dài đi đến. Anh càng đi đến gần, gương mặt cô càng rõ ràng.
Minh Yểu uốn xoăn cả đầu, độ cong lớn, vừa có những sóng lượn của kiểu tóc xoăn chữ S, vừa có độ phồng và dày của kiểu tóc xoăn của những người theo phong cách hippie. Thầy Tony cắt tỉa mái tóc trước trán thành vài sợi tóc xoăn nhẹ, tạo nên cảm giác trẻ trung và ngọt ngào.
Áo trên của cô là chiếc áo sơ mi lụa trắng, đơn giản không thêm trang trí, cổ áo sơ mi thấp mang chút cảm giác cổ điển, kết hợp với chân váy ngắn đen cạp cao xếp ly, tôn dáng cao và gầy.
Mái tóc dài đen uốn xoăn ngoan ngoãn buông xuống trước ngực, vừa dễ thương sôi động vừa dịu dàng thanh lịch.
Nguyên Dã đã quen với dáng vẻ trước đây của Minh Yểu, giờ nhìn thấy cô thay đổi kiểu tóc chỉ cảm thấy lòng ngứa ngáy.
Cô thật sự từ đầu đến chân đều hợp với gu thẩm mỹ của anh, khiến anh không thích cũng khó.
Lúc này nhìn thấy thợ làm tóc đang tạo dáng điệu đà, Nguyên Dã càng thấy chướng mắt.
“Xong rồi à?” Anh khoác vai cô, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, động tác thân mật.
“Ừ.” Minh Yểu ở trước mặt người khác không tránh khỏi có chút không tự nhiên.
Nhưng gần đây cô đã quen với sự chạm vào của Nguyên Dã, quay đầu nhìn anh một cái rồi nói, “Anh xong việc rồi hả?”
Tiết Linh Tử vừa đi ra quầy thanh toán, quay lại thấy cảnh này thì có chút ngại không dám lên tiếng làm phiền.
Cô ấy thấy ghen tị.
Dường như mỗi ngày đều có vô số quả chanh đang chờ cô ấy.
“Yểu Yểu…” Tiết Linh Tử đối diện với ánh mắt đề phòng của Nguyên Dã, bản năng sinh tồn trong lòng bỗng nhiên trỗi dậy, “Tớ có chút việc, tối nay không ăn tối cùng hai người nữa nhé.”
Cái cớ này nói ra có chút thiếu chân thành.
Minh Yểu đương nhiên nhìn thấu ngay, nghĩ đến Nguyên Dã đang ở đây, cô đề nghị: “Vậy bọn mình đưa cậu về nhé?”
“Không cần không cần.” Tiết Linh Tử vội vàng xua tay, “Nhà tớ ở gần đây mà, cậu quên rồi sao?”
Cô ấy cùng Minh Yểu và Nguyên Dã đi ra khỏi tiệm cắt tóc, chào một tiếng rồi quay đầu đi mất.
Trên thế giới này có lẽ không có người hâm mộ nào tốt hơn cô ấy. Tiết Linh Tử nghĩ thầm.
“Anh trông có đến mức không dễ gần như vậy không?” Nguyên Dã tuy rằng cũng không thích có cái bóng đèn Tiết Linh Tử này ở bên cạnh làm phiền, nhưng cô ấy thể hiện rõ ràng như vậy thực sự quá mức rồi.
Anh xoa xoa mặt mình, trong ấn tượng thì bạn thân Minh Yểu còn là fan của mình, không lý nào lại sợ anh đến vậy.
“Có.” Minh Yểu không định phụ họa Nguyên Dã.
Dù sao cô hiểu Tiết Linh Tử, cô ấy đa phần thực sự nghĩ rằng Nguyên Dã sẽ chê cô ấy.
Nguyên Dã nhướng mày nhìn Minh Yểu, bàn tay đang khoác trên vai cô nhặt một lọn tóc lên nghịch ngợm, “Trước đây em cũng rất sợ anh.”
Anh vừa nói như vậy, Minh Yểu lại nhớ đến vài lần đầu tiên họ gặp nhau.
Khi đó những lời cảnh cáo của Nguyên Dã với cô dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, giờ đây lại bị những lời nói ngọt ngào thay thế.
Minh Yểu hồi tưởng lại, cố tình nói trước mặt Nguyên Dã—
“Không phải là do anh dọa em trước sao?”
“Gán cho em một người bạn trai.”
“Còn nói để em tránh xa Tiểu Nguyên ra…”
Ba nhát đâm trúng tim.
Nguyên Dã ngượng ngùng ho khẽ, tay che miệng.
Khi đó đầu óc anh bị nước vào sao? Nên mới nói mấy lời đó với Minh Yểu. Bây giờ Nguyên Dã chỉ muốn lên cỗ máy thời gian cho mình của quá khứ một cái tát.
“Là anh sai.” Anh nắm tay Minh Yểu, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, “Hay em đánh anh một cái?”
Minh Yểu cũng không thực sự muốn lật lại chuyện cũ với anh, “Em không có sở thích đánh người giữa đường.”
“Vậy hay là về nhà đóng cửa rồi đánh?” Nguyên Dã nói, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm nét cười.
“…” Minh Yểu trợn mắt, không muốn để ý đến anh.
Ở bên Nguyên Dã, cô thường cảm thấy họ là bạn cùng tuổi.
Tất nhiên, điều này không hoàn toàn vì cảm giác anh như đứa trẩu tre
“Anh biết em không nỡ đánh anh.” Nguyên Dã ôm lấy cô, được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói.
Minh Yểu lườm Nguyên Dã một cái, cảm thấy anh cố tình chọc tức mình.
Lần này cô không tốn mấy công sức đã đẩy được anh ra, giận dỗi bước nhanh về phía trước.
Nguyên Dã nhanh chóng theo sát.
Xung quanh người người đông đúc, dọc theo đường đi không ngừng có xe nhỏ chạy qua, anh theo phản xạ bảo vệ Minh Yểu, mình đi bên ngoài.
Động tác này Nguyên Dã đã làm vô số lần.
Minh Yểu ngẩng đầu nhìn anh, không biết tại sao đột nhiên nghĩ đến lời anh nói sáng nay về núi Nam Khê.
“Sáng nay anh nói muốn đi núi Nam Khê đúng không?” Cô bất chợt hỏi.
“Nhà Lộ Túy mới mở một khu nghỉ dưỡng ở đó, làm khá tốt.” Nguyên Dã thấy cô nhắc đến điều này, đại khái giới thiệu tình hình khu nghỉ dưỡng, “Chúng ta cùng đi xem nhé?”
Minh Yểu không lập tức đồng ý.
Ai ngờ giây sau Nguyên Dã đã nói: “Anh nhớ trong truyện tranh của em không phải có một đoạn nam nữ chính cùng đi bơi ở biển sao?”
“Truyện gì? Em chưa từng vẽ…” Minh Yểu hoảng loạn quay mặt đi, giọng có chút run rẩy.
“Hửm?” Nguyên Dã nhướng mày cười, “Anh không nói là em vẽ mà.”
“…” Lộ tẩy đến bất ngờ.